Chương 29
Ninh Giang Trần
11/12/2016
Lý Giám đi ba bước biến thành hai bước,
một tay cầm lấy tay y, Trầm Xán Nhược nhẹ tay đánh lên, hai mắt dịu dàng không giấu được nhu tình, so với thiên ngôn vạn ngữ này càng làm Lý
Giám tâm động hơn
Lý Giám giơ tay vuốt gương mặt trắng tựa ngọc, Trầm Xán Nhược nhắm mắt, đôi môi tiếp xúc, toàn thân cảm giác rung nhẹ
Y không phòng bị kinh nghiệm lại ít, Lý Giám dễ dàng nắm lấy chủ động, khí tức cực nóng, chặt đứt mọi lời lẽ, nhượng phần eo mất đi khí lực chống đỡ.
“Ngô…Lý…Lý huynh…” chợt thấy hoa mắt, Lý Giám đưa tay ngang ôm lấy eo y “Gọi tên ta”
Y khẽ cắn môi, áp lức cơn sóng đang dậy trong lòng, nói nhỏ “Lý Giám”
Lý Giám kiêu ngạo cười, đem y đặt lên giường, quỳ một gối xuống hai chân y, hàm răng trắng noãn cướp lấy mọi thứ, trong lúc nhất thời, Trầm Xán Nhược cảm thấy hô hấp của mình sắp bị cướp sạch
“Xán Nhược, ngươi nguyện ý cho ta sao?” Lý Giám hai mắt thâm thúy, ngưng mắt nhìn người trước mắt.
Trầm Xán Nhược nghe vậy, đầu là ngẩn ra, rồi sau cong lên khóe môi, tay nắm lấy vai Lý Giám, kéo hắn lại gần đặt đôi môi lên môi hắn.
Lý Giám được cho phép, cũng không chịu được dục niệm đốt người. Trầm Xán Nhược cũng toàn tâm lẫn nhau, đem thân thể giao cho hắn, một đêm điên long đảo phượng, tiếng thở dốc nỉ non cho tới ngày sắp lộ ra.
Thanh Sanh canh giữ ngoài trướng, mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng không dám ly khai. Tai nghe Khang vương hô, liền đứng dậy
“Chuẩn bị nước nóng”
Thanh Sanh đem nước nóng tiến vào trướng nhưng thấy Lý Giám tùy ý khoác một kiện áo ngoài, trong lòng là Trầm Xán Nhược trên người cũng một kiện áo ngoài. Tựa hồ nhìn thấu cách nhìn của hắn, Lý Giám hung hăng trừng một cái, đem hắn sợ buông nước xong liền chạy đi
Qua một hồi chiết đằng, hắn mới dám trở về, chỉ thấy Trầm Xán Nhược nằm tại nhuyễn tháp. Trán còn dấu hiệu mệt mỏi nhưng lại quang hoa lưu chuyển, mềm mại đến động nhân, không khỏi kinh ngạc vô pháp
“Thanh Sanh” vừa nghe thanh âm của hắn từ trong mộng tỉnh lại “Lời nói của ta ngươi không nghe?”
“A?” Thanh Sanh mở to hai mắt, không biết làm sao
“Khang vương lệnh ngươi đi thỉnh Lục tướng quân” Trầm Xán Nhược nói, âm thanh có chút khàn khàn, lệnh Thanh Sanh liên tưởng tối hôm qua nghe được các loại thanh âm, nhất thời mặt đỏ như thiêu, vội ứng thanh, xong nhanh chạy ra ngoài.
Trầm Xán Nhược không hiểu, nghi hoặc nhìn Lý Giám “Hắn xảy ra chuyện gì?”
Lý Giám tà cười “Tiểu hài tử bị kích thích quá lớn mà thôi”
Trầm Xán Nhược nghe qua, một trận mây đỏ hiện lên, nghiêng đầu không nói.
Lý Giám ngồi bên tháp, đưa y ủng trụ “Xán Nhược, ta Lý Giám phát thệ, cuộc đời này quyết không phụ ngươi”
Trầm Xán Nhược ôn nhu cười, đem thân dựa vào, chậm rãi nói “Túng bị vô tình khí, không biết xấu hổ”
Lý Giám chấn động thân thể, nhưng thấy hai tròng mắt thần tình sánh lên “Lý Giám, là ta chính mình chọn người này, vô luận tương lai làm sao, ta Trầm Xán Nhược tuyệt không hối”
Hai người ngưng thần nhìn nhau, thẳng đến nghe thấy thanh âm ho khan, Trầm Xán Nhược tránh sang, đẩy hắn ra
Lý Giám nheo mắt, Lục Hồng Thành ầm thầm kêu khổ. chủ tử a, rõ ràng ngươi gọi ta tới a.
“Khang vương” Trầm Xán Nhược thấp hoán một tiếng
Lý Giám đình thần “Lục tướng quân, bản vương muốn nội trong mười ngày cử binh tiến đánh phía nam, không biết là có thể làm được chăng?”
“Trong mười ngày?” Lục Hồng Thành cả kinh “Khang vương điều không phải dự định mùa đồng Trường Giang và Hoàng Hà kết băng thì dụng binh sao?”
Lý Giám nói “Ta vốn muốn mượn đóng băng làm thời cơ, nào ngờ quân lương liên tục bị kiếp, lương thảo không đủ, lại kéo dài, chỉ sợ không đợi quân tiến đánh nam, chúng ta đã thất bại. Không bằng hiện tại sĩ khí chính thịnh, cùng bọn chúng đại chiến một hồi, phần thằng cũng không có thể nói không.”
“Thế nhưng ngạnh binh, binh sĩ sẽ thương vong rất lớn…”
Trầm Xán Nhược chẳng biết khi nào đã cầm quân cờ loay hoay, thế cục lộn xộn, nhưng y xem như bay, không bao lâu, bàn cờ đã chiếu mãn, y dình chỉ, ngẩng đầu đối Lý Giám “Khang vương, thỉnh mượn bàn cờ xem”
Lý Giám sau khi nhìn không khỏi buồn bực, lấy tạo nghệ của y, không có khả năng bày ra một thế cục loạn thất bát tao thế này.
Trầm Xán Nhược nghiêng đầu, chóng lại nhãn thần nghi hoặc của hắn, mỉm cười, lấy chén trà trên bàn, phóng đến một phương vị trên bàn cờ
Lý Giám nhất thời nhấp một ngụm khí lạnh, đây là…
“Cái địa phương đó cách nơi này tuy có khoảng cách, nhưng trong vòng mười ngày có thể lui tới hai ba lần”
“Ta điều không phải đem nó xé bỏ…”
Trầm Xán Nhược phẩy tay áo một cái, chớp mắt không còn nữa “Xán Nhược bất tài, liếc qua có thể nhớ được đôi chút”
Lý Giám bất chấp người bên ngoài, một tay ôm lấy y,,. cười to “Ta gặp Xán Nhược, Giang sơn này hẳn trong bàn tay…”
“Khang vương…” Lục Hồng Thành lau mồ hôi, không sợ chết gọi hắn lần thứ hai
Lý Giam huy tay áo “Lục tướng quân, chuyện vừa rồi xem như ta chưa nói qua, ngươi có thế xuống được rồi. Được rồi, lập tức truyền một nhóm đáng tin cậy, ta có nhiệm vụ giao phó”
“Xán Nhươc, ta chẳng biết nói cái gì” Lý Giám sao cũng không buông được tình tứ vui mừng.
Trầm Xán Nhược nắm lấy quân cờ, một lần nữa bài cục “Khả liên vô định hà biên cốt (Thương thay xương chất bờ Vô định) , ta chỉ muốn tận lực giảm thiểu mạng người thương vong. Hơn nữa tài nguyên này cũng nên vì người trong thiên hạ tạo phúc, chỉ cần Lý huynh không quên thệ ngôn, này cũng coi như đắc kỳ sở”
Lý Giám nhìn khuôn mặt bình tĩnh như nước của y, thầm nghĩ: đây là Trầm Xán Nhược, cho dù ta có dùng tình khóa đi đôi cánh, quang huy của y vẫn không khóa được
Trầm Xán Nhược thoáng động thân thể, hai chân mày nhíu chặt, tay dừng ở không trung
“Xảy ra chuyện gì?” Lý Giám yêu thương hỏi, lại bị y tránh né, thần sắc xấu hổ.
“Lý huynh nhanh xử lý công vụ của ngươi, để ta…nghỉ chốc lát”
Lý Giám ngẩn ra, sau phản ứng, trong mắt hiện lên nét đùa giỡn. hắn tiếp lấy thân thể thon dài của y từ phía sau, bên tai nói nhỏ “Xán Nhược nếu như đau đến vậy, ta liền hướng quân y chuẩn bị ít dược giảm đau đến”
Trầm Xán Nhược bên tai một mảnh đỏ, khẽ cắn môi “Ngươi…ngươi còn nói nữa sau này đừng mơ tưởng chạm ta”
“Tuân lệnh, tại hạ câm miệng” Lý Giám bồi thêm một câu “Quả nhiên gia có hãn thê, thị vi nhất bảo”
Trầm Xán Nhược xấu hổ, xoay người xuống khỏi thấp, hướng bên ngoài mà chạy
Lý Giám không buông, một bên kéo lấy gối đầu, vừa hống vừa bồi tội
Thanh Sanh ngồi xổm ngoài trướng nhìn bức tranh quyển quyển, ai, hai ngươi kia rốt cuộc là ai ăn ai a.
Lục Hồng Thành quả nhiên rất nhanh đem danh sách người được tuyển chọn trình lên.
Trầm Xán Nhược đã thay trang phục huyết sắc, càng tôn lên màu da trắng như tuyết, chịu đau tại thắt lưng
Lý Giám trộm coi, tâm loan ý mã, miệng khô lưỡi khốc, y không hiểu sao lại như vậy, trong lòng sằng giọng: Lý huynh vốn là người thủ lệ, sao chỉ trong một đêm lại hoán đổi tính cách thế.
Y nào biết Lý Giám nhìn trộm đã lâu, lúc trước chỉ là ở trước mặt y biểu hiện giả dối, không dám vượt giới hạn, lúc này hai người đã qua khỏi cấm kỵ, hắn liền không cần giấu diếm, ngày trước tham muốn đều hiện ra.
“Trong vòng năm ngày phải có tin tức, Lý huynh thỉnh đợi tin lành”
Lý Giám thật sâu nhìn y “Mặc kệ có hay không tìm được, Xán Nhược đều phải mau trở lại, trong lòng ta, khanh là quan trọng nhất”
Trầm Xán Nhược gật đầu, xoay người ra khỏi trướng
Ngoài trướng có bốn người đứng trước, phía sau có hai mươi kỵ binh, vừa nhìn đã biết tinh anh.
Lục Hồng Thành giới thiệu “Đây chính là tứ đại phó tướng thủ hạ Vĩnh Khang, Thôi Viêm Võ am hiểu đao pháp, Việt Minh tinh thông trận pháp, Phùng Ngộ Xuân kỵ mã xuất chúng, Lâm Phi kinh công cao đắc”
Trầm Xán Nhược tiến lên “Cửu ngưỡng đại danh”
Bốn người trong mắt đều có nghi hoặc Lục Hồng Thành nói “Trầm công tử là bằng hữu của Khang vương, nhiệm vụ lần này các ngươi nghe theo an bài của y, cãi lệnh, quân pháp xử trí”
Bốn người chấp tay nói “Tất cả đêu theo phân phó của Trầm công tử”
Trầm Xán Nhược ánh mắt nghiêm nghị, tức khắc khí thế thay đổi, lệnh người không thể nhìn gần, đột nhiên, y rút kiếm khỏi võ, trong nháy mắt vũ ra mấy chiêu, tiếng sét đánh thanh, y thu thế đứng. Nhưng nghe ầm ầm, cột cờ cách mấy trượng ngã xuống. Trong lúc nhất thời, bốn phía không một tiếng động
“Việc này quan hệ đến bá nghiệp Khang vương, ở đây mọi người đều hướng thiên minh ước, nếu có dị tâm, giống như thử can”
Thanh âm lang lảnh, tại không khí quanh quẩn.
Lý Giám giơ tay vuốt gương mặt trắng tựa ngọc, Trầm Xán Nhược nhắm mắt, đôi môi tiếp xúc, toàn thân cảm giác rung nhẹ
Y không phòng bị kinh nghiệm lại ít, Lý Giám dễ dàng nắm lấy chủ động, khí tức cực nóng, chặt đứt mọi lời lẽ, nhượng phần eo mất đi khí lực chống đỡ.
“Ngô…Lý…Lý huynh…” chợt thấy hoa mắt, Lý Giám đưa tay ngang ôm lấy eo y “Gọi tên ta”
Y khẽ cắn môi, áp lức cơn sóng đang dậy trong lòng, nói nhỏ “Lý Giám”
Lý Giám kiêu ngạo cười, đem y đặt lên giường, quỳ một gối xuống hai chân y, hàm răng trắng noãn cướp lấy mọi thứ, trong lúc nhất thời, Trầm Xán Nhược cảm thấy hô hấp của mình sắp bị cướp sạch
“Xán Nhược, ngươi nguyện ý cho ta sao?” Lý Giám hai mắt thâm thúy, ngưng mắt nhìn người trước mắt.
Trầm Xán Nhược nghe vậy, đầu là ngẩn ra, rồi sau cong lên khóe môi, tay nắm lấy vai Lý Giám, kéo hắn lại gần đặt đôi môi lên môi hắn.
Lý Giám được cho phép, cũng không chịu được dục niệm đốt người. Trầm Xán Nhược cũng toàn tâm lẫn nhau, đem thân thể giao cho hắn, một đêm điên long đảo phượng, tiếng thở dốc nỉ non cho tới ngày sắp lộ ra.
Thanh Sanh canh giữ ngoài trướng, mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng không dám ly khai. Tai nghe Khang vương hô, liền đứng dậy
“Chuẩn bị nước nóng”
Thanh Sanh đem nước nóng tiến vào trướng nhưng thấy Lý Giám tùy ý khoác một kiện áo ngoài, trong lòng là Trầm Xán Nhược trên người cũng một kiện áo ngoài. Tựa hồ nhìn thấu cách nhìn của hắn, Lý Giám hung hăng trừng một cái, đem hắn sợ buông nước xong liền chạy đi
Qua một hồi chiết đằng, hắn mới dám trở về, chỉ thấy Trầm Xán Nhược nằm tại nhuyễn tháp. Trán còn dấu hiệu mệt mỏi nhưng lại quang hoa lưu chuyển, mềm mại đến động nhân, không khỏi kinh ngạc vô pháp
“Thanh Sanh” vừa nghe thanh âm của hắn từ trong mộng tỉnh lại “Lời nói của ta ngươi không nghe?”
“A?” Thanh Sanh mở to hai mắt, không biết làm sao
“Khang vương lệnh ngươi đi thỉnh Lục tướng quân” Trầm Xán Nhược nói, âm thanh có chút khàn khàn, lệnh Thanh Sanh liên tưởng tối hôm qua nghe được các loại thanh âm, nhất thời mặt đỏ như thiêu, vội ứng thanh, xong nhanh chạy ra ngoài.
Trầm Xán Nhược không hiểu, nghi hoặc nhìn Lý Giám “Hắn xảy ra chuyện gì?”
Lý Giám tà cười “Tiểu hài tử bị kích thích quá lớn mà thôi”
Trầm Xán Nhược nghe qua, một trận mây đỏ hiện lên, nghiêng đầu không nói.
Lý Giám ngồi bên tháp, đưa y ủng trụ “Xán Nhược, ta Lý Giám phát thệ, cuộc đời này quyết không phụ ngươi”
Trầm Xán Nhược ôn nhu cười, đem thân dựa vào, chậm rãi nói “Túng bị vô tình khí, không biết xấu hổ”
Lý Giám chấn động thân thể, nhưng thấy hai tròng mắt thần tình sánh lên “Lý Giám, là ta chính mình chọn người này, vô luận tương lai làm sao, ta Trầm Xán Nhược tuyệt không hối”
Hai người ngưng thần nhìn nhau, thẳng đến nghe thấy thanh âm ho khan, Trầm Xán Nhược tránh sang, đẩy hắn ra
Lý Giám nheo mắt, Lục Hồng Thành ầm thầm kêu khổ. chủ tử a, rõ ràng ngươi gọi ta tới a.
“Khang vương” Trầm Xán Nhược thấp hoán một tiếng
Lý Giám đình thần “Lục tướng quân, bản vương muốn nội trong mười ngày cử binh tiến đánh phía nam, không biết là có thể làm được chăng?”
“Trong mười ngày?” Lục Hồng Thành cả kinh “Khang vương điều không phải dự định mùa đồng Trường Giang và Hoàng Hà kết băng thì dụng binh sao?”
Lý Giám nói “Ta vốn muốn mượn đóng băng làm thời cơ, nào ngờ quân lương liên tục bị kiếp, lương thảo không đủ, lại kéo dài, chỉ sợ không đợi quân tiến đánh nam, chúng ta đã thất bại. Không bằng hiện tại sĩ khí chính thịnh, cùng bọn chúng đại chiến một hồi, phần thằng cũng không có thể nói không.”
“Thế nhưng ngạnh binh, binh sĩ sẽ thương vong rất lớn…”
Trầm Xán Nhược chẳng biết khi nào đã cầm quân cờ loay hoay, thế cục lộn xộn, nhưng y xem như bay, không bao lâu, bàn cờ đã chiếu mãn, y dình chỉ, ngẩng đầu đối Lý Giám “Khang vương, thỉnh mượn bàn cờ xem”
Lý Giám sau khi nhìn không khỏi buồn bực, lấy tạo nghệ của y, không có khả năng bày ra một thế cục loạn thất bát tao thế này.
Trầm Xán Nhược nghiêng đầu, chóng lại nhãn thần nghi hoặc của hắn, mỉm cười, lấy chén trà trên bàn, phóng đến một phương vị trên bàn cờ
Lý Giám nhất thời nhấp một ngụm khí lạnh, đây là…
“Cái địa phương đó cách nơi này tuy có khoảng cách, nhưng trong vòng mười ngày có thể lui tới hai ba lần”
“Ta điều không phải đem nó xé bỏ…”
Trầm Xán Nhược phẩy tay áo một cái, chớp mắt không còn nữa “Xán Nhược bất tài, liếc qua có thể nhớ được đôi chút”
Lý Giám bất chấp người bên ngoài, một tay ôm lấy y,,. cười to “Ta gặp Xán Nhược, Giang sơn này hẳn trong bàn tay…”
“Khang vương…” Lục Hồng Thành lau mồ hôi, không sợ chết gọi hắn lần thứ hai
Lý Giam huy tay áo “Lục tướng quân, chuyện vừa rồi xem như ta chưa nói qua, ngươi có thế xuống được rồi. Được rồi, lập tức truyền một nhóm đáng tin cậy, ta có nhiệm vụ giao phó”
“Xán Nhươc, ta chẳng biết nói cái gì” Lý Giám sao cũng không buông được tình tứ vui mừng.
Trầm Xán Nhược nắm lấy quân cờ, một lần nữa bài cục “Khả liên vô định hà biên cốt (Thương thay xương chất bờ Vô định) , ta chỉ muốn tận lực giảm thiểu mạng người thương vong. Hơn nữa tài nguyên này cũng nên vì người trong thiên hạ tạo phúc, chỉ cần Lý huynh không quên thệ ngôn, này cũng coi như đắc kỳ sở”
Lý Giám nhìn khuôn mặt bình tĩnh như nước của y, thầm nghĩ: đây là Trầm Xán Nhược, cho dù ta có dùng tình khóa đi đôi cánh, quang huy của y vẫn không khóa được
Trầm Xán Nhược thoáng động thân thể, hai chân mày nhíu chặt, tay dừng ở không trung
“Xảy ra chuyện gì?” Lý Giám yêu thương hỏi, lại bị y tránh né, thần sắc xấu hổ.
“Lý huynh nhanh xử lý công vụ của ngươi, để ta…nghỉ chốc lát”
Lý Giám ngẩn ra, sau phản ứng, trong mắt hiện lên nét đùa giỡn. hắn tiếp lấy thân thể thon dài của y từ phía sau, bên tai nói nhỏ “Xán Nhược nếu như đau đến vậy, ta liền hướng quân y chuẩn bị ít dược giảm đau đến”
Trầm Xán Nhược bên tai một mảnh đỏ, khẽ cắn môi “Ngươi…ngươi còn nói nữa sau này đừng mơ tưởng chạm ta”
“Tuân lệnh, tại hạ câm miệng” Lý Giám bồi thêm một câu “Quả nhiên gia có hãn thê, thị vi nhất bảo”
Trầm Xán Nhược xấu hổ, xoay người xuống khỏi thấp, hướng bên ngoài mà chạy
Lý Giám không buông, một bên kéo lấy gối đầu, vừa hống vừa bồi tội
Thanh Sanh ngồi xổm ngoài trướng nhìn bức tranh quyển quyển, ai, hai ngươi kia rốt cuộc là ai ăn ai a.
Lục Hồng Thành quả nhiên rất nhanh đem danh sách người được tuyển chọn trình lên.
Trầm Xán Nhược đã thay trang phục huyết sắc, càng tôn lên màu da trắng như tuyết, chịu đau tại thắt lưng
Lý Giám trộm coi, tâm loan ý mã, miệng khô lưỡi khốc, y không hiểu sao lại như vậy, trong lòng sằng giọng: Lý huynh vốn là người thủ lệ, sao chỉ trong một đêm lại hoán đổi tính cách thế.
Y nào biết Lý Giám nhìn trộm đã lâu, lúc trước chỉ là ở trước mặt y biểu hiện giả dối, không dám vượt giới hạn, lúc này hai người đã qua khỏi cấm kỵ, hắn liền không cần giấu diếm, ngày trước tham muốn đều hiện ra.
“Trong vòng năm ngày phải có tin tức, Lý huynh thỉnh đợi tin lành”
Lý Giám thật sâu nhìn y “Mặc kệ có hay không tìm được, Xán Nhược đều phải mau trở lại, trong lòng ta, khanh là quan trọng nhất”
Trầm Xán Nhược gật đầu, xoay người ra khỏi trướng
Ngoài trướng có bốn người đứng trước, phía sau có hai mươi kỵ binh, vừa nhìn đã biết tinh anh.
Lục Hồng Thành giới thiệu “Đây chính là tứ đại phó tướng thủ hạ Vĩnh Khang, Thôi Viêm Võ am hiểu đao pháp, Việt Minh tinh thông trận pháp, Phùng Ngộ Xuân kỵ mã xuất chúng, Lâm Phi kinh công cao đắc”
Trầm Xán Nhược tiến lên “Cửu ngưỡng đại danh”
Bốn người trong mắt đều có nghi hoặc Lục Hồng Thành nói “Trầm công tử là bằng hữu của Khang vương, nhiệm vụ lần này các ngươi nghe theo an bài của y, cãi lệnh, quân pháp xử trí”
Bốn người chấp tay nói “Tất cả đêu theo phân phó của Trầm công tử”
Trầm Xán Nhược ánh mắt nghiêm nghị, tức khắc khí thế thay đổi, lệnh người không thể nhìn gần, đột nhiên, y rút kiếm khỏi võ, trong nháy mắt vũ ra mấy chiêu, tiếng sét đánh thanh, y thu thế đứng. Nhưng nghe ầm ầm, cột cờ cách mấy trượng ngã xuống. Trong lúc nhất thời, bốn phía không một tiếng động
“Việc này quan hệ đến bá nghiệp Khang vương, ở đây mọi người đều hướng thiên minh ước, nếu có dị tâm, giống như thử can”
Thanh âm lang lảnh, tại không khí quanh quẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.