Chương 36
Ninh Giang Trần
11/12/2016
“Khang vương qua sông”
“Khang vương bày trận”
“Khang vương…”
Nghe được tin tức từ Việt Minh, vùng chân mày Trầm Xán Nhược khóa sâu, y đứng thẳng tại cửa trướng, Nam doanh quân mã lui tới, một mảnh khẩn trương. Phòng thủ tăng nhanh. Duy nhất là chỗ Hoàng Cửu Lang
Bởi vì đại bản doanh Nam quân, hộ vệ triều đình đạo thứ nhất phòng tuyến, đại bộ phận dân cư trong Củng thành đã bỏ đi hơn phân nửa, bỏ tham chiến bốn mươi vạn quân, còn lại mười vạn quân đều là thương binh lão nhược
Hoàng Cửu Lang ra khỏi thành nghênh chiến cũng lâu ngày, y có thể nghe tiếng la trên chiến trường. Chỉ cần nhắm mặt lại, máu tanh sẽ hiện lên, tâm y dường như bị nước lửa dày vò. Y thầm nghĩ: Lý huynh người bảo Xán Nhược dùng tình gì chịu nổi, dùng tâm gì chịu nổi a…
“Công tử…”
Việt Minh vội đến đánh gãy suy nghĩ y, y cường tự trấn định, nhưng tay áo đã nắm chặt “Khang vương…làm sao?”
Việt Minh liều mạng thở dốc, khó khăn nói: “Khang vương…Khang vương thắng…”
Trầm Xán Nhược hồi lâu phản ứng, kinh nam một tiếng “Hắn… thắng”
“Khang vương dụng binh thần quả thật thần quỷ khó dò. Hoàng Cửu Lang nghe nói Bắc quân cách Củng thành chưa tới trăm dặm, liền lĩnh bốn mươi vạn binh, muốn thừa dịp này qua sông muốn một loạt diệt hết, nào ngờ Khang Vương chỉ để mười vạn binh, hắn tự lĩnh mười vạn binh đi vòng qua Phượng thành, ngược lại khi Nam quân đến, có ý muốn đánh Củng thành, Hoàng Cửu Lang cấp hai mươi vạn quay về chặn lại…”
Trầm Xán Nhược kinh hô một tiếng, gap gắt nắm hắn “Vậy Khang vương chẳng phải đã rơi vào vòng vây?”
“Tuyệt là tuyệt ở đây, rõ ràng là vào chỗ chết tìm ra một đường sống” Việt Minh nói thần tình dị thường kích động “Nếu như tại phương khác, Khang vương chỉ sợ nguy hiểm, nhưng lại một con sông, Khang Vương đem thế cục chuyển xoay”
“Sông?”
“Không sai. Tại Củng Thành và Phượng thành, có một con sông tên ‘Phúc thủy’ bởi vì có mạch ngầm, quanh năm dòng nước bất biến, lại có lưu lượng rất lớn. Khang vương liền lợi dụng sông này”
Trầm Xán Nhược trầm ngâm hồi lâu, nhãn tình sáng lên “Chẳng lẽ hắn dùng chính là thủy yêm chi kế?”
Việt Minh gật đầu nói “Khang vương lệnh người bơi vào đập nước, tạm hoãn dòng nước, đương nam quân qua sông, đem đê đập vỡ, dòng nước cường đại nhất thời làm hai mươi vạn nhân quân tan rả, phân nửa còn lại may mắn quay về mệnh. Mà Khang vương căn bản chưa qua sông, kế này hiệu quả chính là hắn tức lĩnh quân hồi chinh. Vây quay hai mươi vạn quân còn lại. Nam quân nghe nói hậu phương chiến báo, quân tâm náo động. Vô tâm tham chiến, bị đánh cho còn năm vạn, chạy về Củng thành”
Tuy rất ít, nhưng quả thật mạo hiểm, kế này Lý Giám đi đến hiểm trong hiểm, nếu trong đó có sơ suất thì toàn quân diệt sạch. Tất nhiên cuối cùng hắn vẫn định càn khôn
Trầm Xán Nhược thở dài “Kỳ trận này, lại phân mà phá. Chi tiết trong đó, chỉ sợ binh thư bảo ký cũng vô pháp nói hết tinh túy” y nhìn về phía xa, nghĩ hàng vạn hàng nghìn, đáy lòng thật sự mơ hồ vui mừng.
Việt Minh nói “Khang vương cũng không độc cổ nhân binh pháp, hắn thường nói, dụng binh nằm ở tùy cơ mà động, nếu như câu nệ theo lời tiền nhân, tất hội rơi vào trận pháp, vì hắn là người áp chế”
Trầm Xán Nhược cười nói: “Này đúng là theo tính tình hắn”
Mặt trời chiều đạm mạt, ánh lên khuôn mặt y, tóc đen bị gió thổi phất qua, từ trước mặt nhìn lại, dáng tươi cười tràn ngập quang huy. Việt Minh thấy tâm động không kiềm chế được, đây là nguyên nhân vì sao lại là trân bảo của Khang vương.
Hoàng Cửu Lang chưa từng lâm vào tình cảnh khốn đốn như giờ, bốn mươi vạn chỉ còn mười lăm vạn, hắn thậm chỉ cả mặt Lý Giám còn không thấy.
Quay về doanh, hắn liếc mắt thấy Trầm Xán Nhược đang cùng Việt Minh nói chuyện, xa hơn còn có vui vẻ cười, nhưng Trầm Xán Nhược phát hiện hắn, mặt nhất thời lạnh xuống, xoay người vào trướng chữ thiên
Hắn tức giận đến ngũ tạng câu đốt, nhưng chút biện pháp cũng không có. Chiến sự đại bại, nhượng thần trí hắn điên cuồng
Hắm thầm nghĩ: Lý Giám, ta không chiếm được, ngươi cũng đừng tưởng!
Nhất niệm, hắn dữ tợn cười, lệnh tùy tùng bên người sợ đến ngã ngựa, hắn hung hăng dùng mã tiên quất qua, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, hắn càng cuồn thanh cười to.
Các tướng sĩ xung quanh giận mà không dám nói gì, trong lòng nghĩ: Tướng quân hội điên rồi
Vào đêm, quân doanh so với dĩ vãng an tĩnh hơn nhiều, người người đều như bóng ma dày đặc
Trầm Xán Nhược vừa muốn ngủ, bỗng nhiên Hoàng Cửu Lang đến, mặt hắn hơi đỏ, cước bộ bất ổn, trên người toàn mùi rượu. Hắn trực tiếp nắm tay y, đầu lưỡi bị rượu làm tê liệt khiến hắn không nói rõ tiếng: “Xán Nhược…ngươi vốn là của ta, vì cái gì, vì cái gì Lý Giám lại cướp…”
Trầm Xán Nhược nhíu mày: “Hoàng tướng quân, ngươi uống say”
“Ta không say” Hoàng Cửu Lang hét lớn “Hắn đoạt ngươi lại hưởng thiên hạ, hắn lòng thật tham!” hắn nhìn người gần trước mắt, ánh mắt suy mê, hô hấp dần biến thành nói nhỏ “Hắn sẽ không được mọi chuyện vừa lòng đẹp ý, ta muốn hắn hối hận cả đời…” Hắn vung tay, đem Trầm Xán Nhược áp xuống giường, hắn lập tức xé rách y phục y
Trầm Xán Nhược mở to hai mắt, xấu hổ giận dữ đến điên lên, y liền mạng giãy dụa, nhưng lúc này lại không có khí lực, sao địch nổi Hoàng Cửu Lang
“Xán Nhược, ta đối tốt với ngươi! Xong, ta mới là người chân chính thắng!”
“Nằm mơ!” Trầm Xán Nhược tức giận quát, y vung tay, một đạo ngân xuất hiện
Hoàng Cửu Lang nửa bên mặt, xuất hiện vệt máu
Trầm Xán Nhược trên tay cầm ngân thoa cùng hắn giằng co, y phục trước ngực bị xé mở, lộ ra làn da trắng noãn
“Ngươi giết không được ta!” Mang đau đớn làm thần kinh hắn thanh minh
Trầm Xán Nhược đem thoa chuyển về phía yết hầu mình “Nhưng ta sẽ giết chính mình”
“Vì Lý Giám?”
Trầm Xán Nhược lắc đầu, nói ra sáu chữ: “Sĩ khả sát, bất khả nhục”
Hoàng Cửu Lang cười nhạt, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi chết, ta sẽ đem thi thể ngươi treo ngoài tường thành, nhượng người trong thiên hạ biết vì một nam nhân mà phản loạn. ta xem Lý Giám sao có thể đối với toàn quân tướng sĩ”
“Ngươi đê tiện!” Trầm Xán Nhược vô pháp ức chế lửa giận, nhưng trước mắt chợt lóe, Hoàng Cửu Lang thừa dịp y phân tâm, đem ngân thoa đoạt lấy, nhất tay điểm ngay huyệt đạo của y
Hoàng Cửu Lang nâng mặt y lên, không hề ngoài ý muốn thấy hai mắt tức giận của người ấy sáng lên, vô pháp ức chế nội tâm kích động hôn xuống.
“Ngô…” hắn thối lui, khóe miệng đầy máu, nếu không phải hắn thối lui, đầu lưỡi hẳn bị cắn đứt
Hắn kiên trì đến cùng, từ trong người lấy ra một viên dược hoàn, ngạnh ép y nuốt vào
Dược hoàn vừa vào miệng tức hóa thành dịch thể trôi xuống, nhiệt khí nhanh chóng tập trung tại bụng, tuy hắn từng trải cũng biết dược tính của xuân dược rất mạnh
Hoàng Cửu Lang đem y đẩy ngã, từ từ tháo y phục của y, Trầm Xán Nhược cắn chặt môi dưới, y vô luận lựa chọn gì vẫn là một con đường vạn phần nguy nan. Nếu liều mạng, chỉ sợ danh dự Lý Giám khó giữ. Suy nghĩ tới lui, y nhìn Hoàng Cửu Lang, giọng căm phẫn nói: “Ngươi có bản lĩnh thì lấy tính mệnh Trầm mỗ, nếu không trầm mỗ tất báo thủ”
Hoàng Cửu Lang thảm cười “Ta đợi”
Đang nói chuyện, y phục Trầm Xán Nhược bị hắn tháo hơn phân nửa, thân thể tựa tuyết đẹp trong mắt người, tuy quen nhìn các loại hoàn phì yếu sấu trong kinh thành như hắn cũng không kiềm được bị hấp dẫn
Tiếp xúc đến không khí làn da lúc này cũng khó nhịn được nhiệt, hơn nữa loại này làm cho nhiệt trong cơ thể phát động. Trầm Xán Nhược trong lòng biết được dược tính bắt đầu phát tác, tâm trạng một trận bi thương, nhắm lại hai mắt mình, đem chuyện đã xảy ra như một cơn ác mộng
Hoàng Cửu Lang vô pháp nhẫn nại, hắn hai ba cái cởi hết quần ao, như lang tự hổ mà vồ đến
Rõ ràng ngực chán ghét, thế nhưng vô pháp ngăn cản thân thể phản bội, Trầm Xán Nhược mặt niệm: Lý huynh, vĩnh biệt
Ngươi nói vì sao nói vậy, chỉ là vì y rơi vào tình trạng như vậy, đặt ở mười sáu năm, Trầm Xán Nhược chẳng bao giờ nghĩ tới, hắn ý chí cực cao, cho dù thù này tất báo, tồn tại vu thế, cũng hơn phân nửa hội ẩn cư nơi hoang sơn, sao sẽ cùng Lý Giám gặp lại
Y vốn muốn chết, nhưng vào lúc này, áp lực trên người đột nhiên ngưng lại, bị một người khác kéo ra
“Công tử” Việt Minh thanh âm hoảng loạn, trên tay là thanh kiếm vấy máu.
“Khang vương bày trận”
“Khang vương…”
Nghe được tin tức từ Việt Minh, vùng chân mày Trầm Xán Nhược khóa sâu, y đứng thẳng tại cửa trướng, Nam doanh quân mã lui tới, một mảnh khẩn trương. Phòng thủ tăng nhanh. Duy nhất là chỗ Hoàng Cửu Lang
Bởi vì đại bản doanh Nam quân, hộ vệ triều đình đạo thứ nhất phòng tuyến, đại bộ phận dân cư trong Củng thành đã bỏ đi hơn phân nửa, bỏ tham chiến bốn mươi vạn quân, còn lại mười vạn quân đều là thương binh lão nhược
Hoàng Cửu Lang ra khỏi thành nghênh chiến cũng lâu ngày, y có thể nghe tiếng la trên chiến trường. Chỉ cần nhắm mặt lại, máu tanh sẽ hiện lên, tâm y dường như bị nước lửa dày vò. Y thầm nghĩ: Lý huynh người bảo Xán Nhược dùng tình gì chịu nổi, dùng tâm gì chịu nổi a…
“Công tử…”
Việt Minh vội đến đánh gãy suy nghĩ y, y cường tự trấn định, nhưng tay áo đã nắm chặt “Khang vương…làm sao?”
Việt Minh liều mạng thở dốc, khó khăn nói: “Khang vương…Khang vương thắng…”
Trầm Xán Nhược hồi lâu phản ứng, kinh nam một tiếng “Hắn… thắng”
“Khang vương dụng binh thần quả thật thần quỷ khó dò. Hoàng Cửu Lang nghe nói Bắc quân cách Củng thành chưa tới trăm dặm, liền lĩnh bốn mươi vạn binh, muốn thừa dịp này qua sông muốn một loạt diệt hết, nào ngờ Khang Vương chỉ để mười vạn binh, hắn tự lĩnh mười vạn binh đi vòng qua Phượng thành, ngược lại khi Nam quân đến, có ý muốn đánh Củng thành, Hoàng Cửu Lang cấp hai mươi vạn quay về chặn lại…”
Trầm Xán Nhược kinh hô một tiếng, gap gắt nắm hắn “Vậy Khang vương chẳng phải đã rơi vào vòng vây?”
“Tuyệt là tuyệt ở đây, rõ ràng là vào chỗ chết tìm ra một đường sống” Việt Minh nói thần tình dị thường kích động “Nếu như tại phương khác, Khang vương chỉ sợ nguy hiểm, nhưng lại một con sông, Khang Vương đem thế cục chuyển xoay”
“Sông?”
“Không sai. Tại Củng Thành và Phượng thành, có một con sông tên ‘Phúc thủy’ bởi vì có mạch ngầm, quanh năm dòng nước bất biến, lại có lưu lượng rất lớn. Khang vương liền lợi dụng sông này”
Trầm Xán Nhược trầm ngâm hồi lâu, nhãn tình sáng lên “Chẳng lẽ hắn dùng chính là thủy yêm chi kế?”
Việt Minh gật đầu nói “Khang vương lệnh người bơi vào đập nước, tạm hoãn dòng nước, đương nam quân qua sông, đem đê đập vỡ, dòng nước cường đại nhất thời làm hai mươi vạn nhân quân tan rả, phân nửa còn lại may mắn quay về mệnh. Mà Khang vương căn bản chưa qua sông, kế này hiệu quả chính là hắn tức lĩnh quân hồi chinh. Vây quay hai mươi vạn quân còn lại. Nam quân nghe nói hậu phương chiến báo, quân tâm náo động. Vô tâm tham chiến, bị đánh cho còn năm vạn, chạy về Củng thành”
Tuy rất ít, nhưng quả thật mạo hiểm, kế này Lý Giám đi đến hiểm trong hiểm, nếu trong đó có sơ suất thì toàn quân diệt sạch. Tất nhiên cuối cùng hắn vẫn định càn khôn
Trầm Xán Nhược thở dài “Kỳ trận này, lại phân mà phá. Chi tiết trong đó, chỉ sợ binh thư bảo ký cũng vô pháp nói hết tinh túy” y nhìn về phía xa, nghĩ hàng vạn hàng nghìn, đáy lòng thật sự mơ hồ vui mừng.
Việt Minh nói “Khang vương cũng không độc cổ nhân binh pháp, hắn thường nói, dụng binh nằm ở tùy cơ mà động, nếu như câu nệ theo lời tiền nhân, tất hội rơi vào trận pháp, vì hắn là người áp chế”
Trầm Xán Nhược cười nói: “Này đúng là theo tính tình hắn”
Mặt trời chiều đạm mạt, ánh lên khuôn mặt y, tóc đen bị gió thổi phất qua, từ trước mặt nhìn lại, dáng tươi cười tràn ngập quang huy. Việt Minh thấy tâm động không kiềm chế được, đây là nguyên nhân vì sao lại là trân bảo của Khang vương.
Hoàng Cửu Lang chưa từng lâm vào tình cảnh khốn đốn như giờ, bốn mươi vạn chỉ còn mười lăm vạn, hắn thậm chỉ cả mặt Lý Giám còn không thấy.
Quay về doanh, hắn liếc mắt thấy Trầm Xán Nhược đang cùng Việt Minh nói chuyện, xa hơn còn có vui vẻ cười, nhưng Trầm Xán Nhược phát hiện hắn, mặt nhất thời lạnh xuống, xoay người vào trướng chữ thiên
Hắn tức giận đến ngũ tạng câu đốt, nhưng chút biện pháp cũng không có. Chiến sự đại bại, nhượng thần trí hắn điên cuồng
Hắm thầm nghĩ: Lý Giám, ta không chiếm được, ngươi cũng đừng tưởng!
Nhất niệm, hắn dữ tợn cười, lệnh tùy tùng bên người sợ đến ngã ngựa, hắn hung hăng dùng mã tiên quất qua, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, hắn càng cuồn thanh cười to.
Các tướng sĩ xung quanh giận mà không dám nói gì, trong lòng nghĩ: Tướng quân hội điên rồi
Vào đêm, quân doanh so với dĩ vãng an tĩnh hơn nhiều, người người đều như bóng ma dày đặc
Trầm Xán Nhược vừa muốn ngủ, bỗng nhiên Hoàng Cửu Lang đến, mặt hắn hơi đỏ, cước bộ bất ổn, trên người toàn mùi rượu. Hắn trực tiếp nắm tay y, đầu lưỡi bị rượu làm tê liệt khiến hắn không nói rõ tiếng: “Xán Nhược…ngươi vốn là của ta, vì cái gì, vì cái gì Lý Giám lại cướp…”
Trầm Xán Nhược nhíu mày: “Hoàng tướng quân, ngươi uống say”
“Ta không say” Hoàng Cửu Lang hét lớn “Hắn đoạt ngươi lại hưởng thiên hạ, hắn lòng thật tham!” hắn nhìn người gần trước mắt, ánh mắt suy mê, hô hấp dần biến thành nói nhỏ “Hắn sẽ không được mọi chuyện vừa lòng đẹp ý, ta muốn hắn hối hận cả đời…” Hắn vung tay, đem Trầm Xán Nhược áp xuống giường, hắn lập tức xé rách y phục y
Trầm Xán Nhược mở to hai mắt, xấu hổ giận dữ đến điên lên, y liền mạng giãy dụa, nhưng lúc này lại không có khí lực, sao địch nổi Hoàng Cửu Lang
“Xán Nhược, ta đối tốt với ngươi! Xong, ta mới là người chân chính thắng!”
“Nằm mơ!” Trầm Xán Nhược tức giận quát, y vung tay, một đạo ngân xuất hiện
Hoàng Cửu Lang nửa bên mặt, xuất hiện vệt máu
Trầm Xán Nhược trên tay cầm ngân thoa cùng hắn giằng co, y phục trước ngực bị xé mở, lộ ra làn da trắng noãn
“Ngươi giết không được ta!” Mang đau đớn làm thần kinh hắn thanh minh
Trầm Xán Nhược đem thoa chuyển về phía yết hầu mình “Nhưng ta sẽ giết chính mình”
“Vì Lý Giám?”
Trầm Xán Nhược lắc đầu, nói ra sáu chữ: “Sĩ khả sát, bất khả nhục”
Hoàng Cửu Lang cười nhạt, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi chết, ta sẽ đem thi thể ngươi treo ngoài tường thành, nhượng người trong thiên hạ biết vì một nam nhân mà phản loạn. ta xem Lý Giám sao có thể đối với toàn quân tướng sĩ”
“Ngươi đê tiện!” Trầm Xán Nhược vô pháp ức chế lửa giận, nhưng trước mắt chợt lóe, Hoàng Cửu Lang thừa dịp y phân tâm, đem ngân thoa đoạt lấy, nhất tay điểm ngay huyệt đạo của y
Hoàng Cửu Lang nâng mặt y lên, không hề ngoài ý muốn thấy hai mắt tức giận của người ấy sáng lên, vô pháp ức chế nội tâm kích động hôn xuống.
“Ngô…” hắn thối lui, khóe miệng đầy máu, nếu không phải hắn thối lui, đầu lưỡi hẳn bị cắn đứt
Hắn kiên trì đến cùng, từ trong người lấy ra một viên dược hoàn, ngạnh ép y nuốt vào
Dược hoàn vừa vào miệng tức hóa thành dịch thể trôi xuống, nhiệt khí nhanh chóng tập trung tại bụng, tuy hắn từng trải cũng biết dược tính của xuân dược rất mạnh
Hoàng Cửu Lang đem y đẩy ngã, từ từ tháo y phục của y, Trầm Xán Nhược cắn chặt môi dưới, y vô luận lựa chọn gì vẫn là một con đường vạn phần nguy nan. Nếu liều mạng, chỉ sợ danh dự Lý Giám khó giữ. Suy nghĩ tới lui, y nhìn Hoàng Cửu Lang, giọng căm phẫn nói: “Ngươi có bản lĩnh thì lấy tính mệnh Trầm mỗ, nếu không trầm mỗ tất báo thủ”
Hoàng Cửu Lang thảm cười “Ta đợi”
Đang nói chuyện, y phục Trầm Xán Nhược bị hắn tháo hơn phân nửa, thân thể tựa tuyết đẹp trong mắt người, tuy quen nhìn các loại hoàn phì yếu sấu trong kinh thành như hắn cũng không kiềm được bị hấp dẫn
Tiếp xúc đến không khí làn da lúc này cũng khó nhịn được nhiệt, hơn nữa loại này làm cho nhiệt trong cơ thể phát động. Trầm Xán Nhược trong lòng biết được dược tính bắt đầu phát tác, tâm trạng một trận bi thương, nhắm lại hai mắt mình, đem chuyện đã xảy ra như một cơn ác mộng
Hoàng Cửu Lang vô pháp nhẫn nại, hắn hai ba cái cởi hết quần ao, như lang tự hổ mà vồ đến
Rõ ràng ngực chán ghét, thế nhưng vô pháp ngăn cản thân thể phản bội, Trầm Xán Nhược mặt niệm: Lý huynh, vĩnh biệt
Ngươi nói vì sao nói vậy, chỉ là vì y rơi vào tình trạng như vậy, đặt ở mười sáu năm, Trầm Xán Nhược chẳng bao giờ nghĩ tới, hắn ý chí cực cao, cho dù thù này tất báo, tồn tại vu thế, cũng hơn phân nửa hội ẩn cư nơi hoang sơn, sao sẽ cùng Lý Giám gặp lại
Y vốn muốn chết, nhưng vào lúc này, áp lực trên người đột nhiên ngưng lại, bị một người khác kéo ra
“Công tử” Việt Minh thanh âm hoảng loạn, trên tay là thanh kiếm vấy máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.