Chương 72
Ninh Giang Trần
18/11/2017
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Tại sao lại chọn bài thơ này, hửm?" Giọng nói ở bên tai.
Thẩm Xán Nhược xoay mặt, trở tay thu kiếm: "Chẳng qua. . . . . . Vừa vặn thích hợp." Vào vỏ, quang hoa thu lại.
Lý Giám nheo mắt, cười khẽ, đưa tay ôm hắn, “Kiểu thương xuân bi thu này không hợp với ngươi, cùng trẫm đi uống vài chén."
Trăng sang, êm ái như tơ lụa, cung điện không còn thị vệ cung nữ, trống rỗng im ắng. Thẩm Xán Nhược ngồi dựa ở bên cạnh Lý Giám, mùi rượu tràn ngập, đáy mắt mê ly. Tháo bỏ nữ trang hoa lệ và móng tay ngũ sắc, gương mặt nam nhân trắng trong thuần khiết đang độ giữa thiếu niên và thanh niên. Hắn tiếp một ly rồi lại một ly, cửu ngũ chí tôn trở thành tôi tớ rót rượu cũng không có câu oán hận nào, đau lòng, áy náy, yêu thương, bọn họ yêu nhau say đắm, nhưng trời cao lại an bài quá nhiều chông gai, dù say cũng không quên được.
"Lý huynh. . . . . ." Hắn dựa trên vai đối phương, tay vỗ lên gương mặt cương nghị: "Ngươi có mệt không? Yêu ta. . . . . . Có mệt không?"
"Xán Nhược. . . . . ."
Hắn nhắm mắt lại: "Mẫu thân rời đi, Giác nhi rời đi, một người rồi lại một người, ta. . . . . . Ta muốn giữ họ, muốn cùng ở với họ. . . . . ." Lần đầu tiên, hắn bộc lộ sự yếu ớt của mình, chỉ trước mặt người nam nhân mà mình yêu say đắm.
Trái tim Lý Giám căng thẳng, Thẩm Xán Nhược dựa gần, chạm vào đôi môi, hôn thật sâu: "Có thể. . . . . . Ôm ta không?"
Đè lên thân thể coi như là lời đáp lại, mười ngón tay giao nhau, động tác thô bạo hơn trước, giống như muốn khảm người này lại. Quần áo tán loạn trên thân thể xinh đẹp, thắt lưng bị nâng lên, một lần lại một lần mạnh mẽ khắc vào.
Lý Giám cảm nhận được tâm tình của hắn, trận này ái dục là một kiểu thổ lộ. Xán Nhược hắn, cho tới bây giờ đều chôn chặt tình cảm của chính mình, Thẩm Giác chết đi là một kíp nổ.
Trăng lặn sau màn mây, một đêm thê mỹ, sao tháo được dây dưa đời đời.
Giọt sương trong veo đọng trên lá, người đang quỳ một chân trên đất vẫn duy trì tư thế cúi đầu nhận mệnh. Trước mặt hắn, là ngọc bội ngay ngắn của hoàng hậu nương nương, trừ hoàng đế thì là người duy nhất ở ngoài có quyền điều động Ảnh Vệ.
"Ban đêm Quý Thương đi thăm Sở Ly. . . . . ." Thẩm Xán Nhược hỏi, "Nội dung cuộc nói chuyện là gì?"
". . . . . . Có liên quan, nương nương. . . . . . giới tính."
Thẩm Xán Nhược cau mày, Ảnh Vệ bất động. Thân là Ảnh Vệ tùy thời nhận mệnh âm thầm bảo vệ, đối với chuyện này tự nhiên bọn họ sẽ phát hiện, nhưng nói toạc ra là một chuyện khác.
"Ngươi đi xuống trước." Thẩm Xán Nhược nói tiếng "Khoan", "Trước không cần nói với hoàng thượng."
". . . . . . Vâng"
Lâm triều, Thẩm Xán Nhược từ chối không đi, khiến Lý Giám kỳ quái, Sở Ly lần lượt nhìn bức rèm che không có một bóng người, vẻ mặt hoảng hốt tựa như đang suy nghĩ chuyện khác. Những cử động này khác một trời một vực với sự nghiêm cẩn của hắn ngày xưa. Lý Giám âm thầm lưu tâm, cho Ảnh Vệ điều tra Sở phủ.
Sở Ly hạ triều, về phủ, on được biết có người tới chơi.
Hắn đi vào phòng khách, đập vào mắt là một bóng dáng bạch y tuấn nhã, kỳ nhân đang quay lưng về phía hắn, thưởng thức cổ họa treo trước chủ vị.
"Xin hỏi các hạ là. . . . . ."
Người nọ từ từ xoay người, Sở Ly ngẩn ngơ, khuôn mặt này đúng là ——
Hắn theo phản xạ muốn nằm rạp người mà lạy, đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua nghe được, lại cẩn thận nhìn người trước mắt, động tác trớ nên cứng đờ, trước tiên cho tôi tớ lui ra ngoài, mới nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Thẩm Xán Nhược."
Đáp lại rất bình thản, nhưng người nghe làm sao cũng không bình thản nổi: "Ngươi là nam?"
Thẩm Xán Nhược thở dài: "Sở thượng thư, ngươi là người thông minh, ta cũng không muốn vòng vo. Mặc kệ là ai nói cho ngươi biết chuyện này, ta hi vọng ngươi có thể coi như chưa từng nghe thấy——"
"Làm sao có thể! Đường đường là hoàng hậu Long Đằng vương triều lại là nam nhân, loại chuyện trái với luân thường này làm sao có thể coi như chưa từng nghe qua?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Thẩm Xán Nhược lạnh lùng nói: "Dâng sớ phế hậu cho hoàng thượng? Ngươi cho là hoàng thượng sẽ đứng ở bên ai?"
Sở Ly cứng họng, lửa giận xông lên: "Ta không tin hoàng thượng không kiêng kỵ thiên hạ rộng lớn!"
Thẩm Xán Nhược cười khẽ, bạch phiến trong tay mở ra: "Sở thượng thư cứ việc thử một lần."
"Ngươi ——" Sở Ly tức giận vô cùng, khiển trách: "Yêu nghiệt!"
Tay Thẩm Xán Nhược nắm chặt, mặt lại không thay đổi, cười nói: "Quá khen. Nhưng Thẩm mỗ không thể không nhắc nhở các hạ, xin hãy nghĩ lại hậu quả chuyện này. Thân là thần tử, nếu chọc thủng vết rách không thể cứu chữa của chủ thượng, sẽ là tận trung hay là phản bội?"
Hắn hơi ngừng, rồi nói tiếp: "Sở thượng thư, ngươi chủ trì Lễ bộ, để mọi chuyện thiên hạ tuân theo pháp luật là chức trách của ngươi. Nhưng người quản lý, không phải là không phân biệt trắng đen không để ý đến tình nghĩa. Ngươi đọc đủ thứ thi thư, học quán cổ kim, lợi hại trong đó không cần tại hạ nhiều lời."
Thẩm Xán Nhược đi ra khỏi Sở phủ, xe ngựa chạy đến trước mặt, hắn vén rèm vào, ngồi xuống yên lặng suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm trang.
Hắn lo lắng có hai người. Thứ nhất, chuyện này mà bị tiết lộ sẽ ảnh hưởng đến trọng thần Quý, Sở, còn có người khác không thể xác thực được. Nếu bị kẻ xấu lợi dụng, động chính là một cuộc gió tanh mưa máu. Thứ hai, tính tình Sở Ly ngay thẳng, lời của hắn không nhất định có thể gây tác dụng. Nếu hắn thật sự công bố chuyện này cho mọi người, sợ rằng người liên lụy sẽ không trốn thoát khỏi họa diệt môn. Đối với chuyện này, chắc chắn Lý Giám sẽ không nương tay, cũng không có lý do nương tay.
Bánh xe lăn trên đường đá, âm thanh nặng nề vọng về bên tai, giống như không có kết thúc.
Màn kiệu của xe ngựa cùng lướt qua nhấc lên một góc, khuôn mặt của một ông lão từ bên trong thò ra, người làm tiến lên: "Đại nhân, có chuyện gì không?"
"Không có, đi mau." Lục Hồng Thành nhíu mày, có thể là bản thân hoa mắt, người đánh xe ngựa vừa rồi hình như đến từ trong cung.
"Đại nhân yên tâm, sắp đến phủ Sở thượng thư rồi."
Chuyến này của Lục Hồng Thành cũng không phải chuyện của hắn, mà là nhận được Lục Ẩm Tuyết dùng bồ câu đưa tin: "bí mật của Thẩm đã lộ, Quý Sở khó bảo toàn". Hắn muốn kéo Thẩm Xán Nhược xuống vị trí hoàng hậu, nhưng chuyện này nếu bởi Sở Ly lỗ mãng làm việc như thế, sẽ rung động cả triều đình, cũng không chỉ đơn giản phế hậu như vậy.
Đi tới trước cửa Sở phủ, hắn vừa muốn xuống kiệu, lại dừng lại động tác, gọi người trước mắt đến: "Ngươi đi hỏi thăm một chút vừa rồi có phải có người đến viếng thăm hay không."
Không lâu sau, người làm báo cáo, vừa nãy thật sự có người rời đi, nói là có người, nhưng quản sự lại chưa từng thấy qua.
Lục Hồng Thành trầm ngâm chốc lát: "Khởi kiệu trở về phủ."
"Đại nhân, chuyện này. . . . . ."
Lục Hồng Thành nhìn Sở phủ một cái, thở dài: "Hắn phải tự cầu phúc thôi."
Lại nói đến bên kia, sau khi Thẩm Xán Nhược đi, trong lòng Sở Ly khó yên, đi tới đi lui trong phòng, mấy lần ở trước bàn sách cầm bút muốn viết, nhưng nửa đường lại đặt xuống. Hắn theo đạo Khổng Mạnh, chắc chắn không thể chịu được chuyện làm trái đạo đức, phản lại luân thường như thế, nam tử cũng có thể làm quốc mẫu, thói đời này sẽ loạn thành mức nào nữa. Nhưng mà, hiện tại hắn quả thật không thể ném một hòn đá dậy ngàn tầng sóng. Thân là thần tử, kẻ tôi tớ mà mạo phạm nhười trên, lại trái với tín niệm trước sau như một của hắn.
"Đại nhân ——"
"Không phải đã nói không cho phép quấy rầy lão phu sao?" Sở Ly tâm phiền ý loạn, nắm cây bút ném ra cửa.
Mắt thấy sắp ném lên người quản gia, một bóng người vút qua, dùng hai ngón kẹp lại, tức giận lớn tiếng nói: "Ta nói Sở đại nhân này, cho dù Nhan Bân ta khiến ngươi ngứa mắt như thế nào, cũng không thể vừa thấy mặt đã tiếp đãi như thế chứ."
"Ngươi?" Thấy đồng liêu thường ngày dù nói thế nào cũng chẳng liên can đến chuyện giao tình tốt, lúc này Sở Ly không có ý định cãi vã, hắn cau mày nói: "Nhất thời lỡ tay, xin Nhan đại nhân tha lỗi. Không biết hôm nay đến thăm có gì chỉ giáo."
"Đương nhiên là lúc lâm triều không được cãi vã với ngươi, cố ý tới xem thân thể Sở đại nhân có bệnh hay không." Vẻ mặt Nhan Bân bỡn cợt, lại phát hiện người nghe không có ý chí chiến đấu dâng cao như ngày thường, bất giác cảm thấy không thú vị."Ôi chao, ngươi sao thế?"
Sở Ly nhìn hắn, "Nhan đại nhân, ta có một chuyện muốn hỏi."
"Ngươi nói đi." Nhan Bân cũng thu lại nụ cười.
"Nếu như lúc đánh giặc, nghe theo hoàng mệnh mà làm sẽ không tốt cho chiến tranh, ngươi sẽ làm thế nào?"
Nhan Bân than một hơi: "Đương nhiên là như nào tốt thì đánh thế đó! Nhưng mà tướng lĩnh sẽ không nghe theo quân lệnh."
"Nếu như vậy sẽ khiến tôn nghiêm của hoàng thượng bị tổn thương, gây họa cho cả nhà thì sao?"
"Đại trượng phu làm việc, có chuyện nên làm có chuyện không nên làm. Chỉ cần có thể đổi thương vong nhỏ lấy được thắng lợi lớn nhất, chính là phúc của quân sĩ may mắn của dân chúng."
Sở Ly ngẩn ra, mắt sáng rực lên: "Ta đã hiểu."
"Tại sao lại chọn bài thơ này, hửm?" Giọng nói ở bên tai.
Thẩm Xán Nhược xoay mặt, trở tay thu kiếm: "Chẳng qua. . . . . . Vừa vặn thích hợp." Vào vỏ, quang hoa thu lại.
Lý Giám nheo mắt, cười khẽ, đưa tay ôm hắn, “Kiểu thương xuân bi thu này không hợp với ngươi, cùng trẫm đi uống vài chén."
Trăng sang, êm ái như tơ lụa, cung điện không còn thị vệ cung nữ, trống rỗng im ắng. Thẩm Xán Nhược ngồi dựa ở bên cạnh Lý Giám, mùi rượu tràn ngập, đáy mắt mê ly. Tháo bỏ nữ trang hoa lệ và móng tay ngũ sắc, gương mặt nam nhân trắng trong thuần khiết đang độ giữa thiếu niên và thanh niên. Hắn tiếp một ly rồi lại một ly, cửu ngũ chí tôn trở thành tôi tớ rót rượu cũng không có câu oán hận nào, đau lòng, áy náy, yêu thương, bọn họ yêu nhau say đắm, nhưng trời cao lại an bài quá nhiều chông gai, dù say cũng không quên được.
"Lý huynh. . . . . ." Hắn dựa trên vai đối phương, tay vỗ lên gương mặt cương nghị: "Ngươi có mệt không? Yêu ta. . . . . . Có mệt không?"
"Xán Nhược. . . . . ."
Hắn nhắm mắt lại: "Mẫu thân rời đi, Giác nhi rời đi, một người rồi lại một người, ta. . . . . . Ta muốn giữ họ, muốn cùng ở với họ. . . . . ." Lần đầu tiên, hắn bộc lộ sự yếu ớt của mình, chỉ trước mặt người nam nhân mà mình yêu say đắm.
Trái tim Lý Giám căng thẳng, Thẩm Xán Nhược dựa gần, chạm vào đôi môi, hôn thật sâu: "Có thể. . . . . . Ôm ta không?"
Đè lên thân thể coi như là lời đáp lại, mười ngón tay giao nhau, động tác thô bạo hơn trước, giống như muốn khảm người này lại. Quần áo tán loạn trên thân thể xinh đẹp, thắt lưng bị nâng lên, một lần lại một lần mạnh mẽ khắc vào.
Lý Giám cảm nhận được tâm tình của hắn, trận này ái dục là một kiểu thổ lộ. Xán Nhược hắn, cho tới bây giờ đều chôn chặt tình cảm của chính mình, Thẩm Giác chết đi là một kíp nổ.
Trăng lặn sau màn mây, một đêm thê mỹ, sao tháo được dây dưa đời đời.
Giọt sương trong veo đọng trên lá, người đang quỳ một chân trên đất vẫn duy trì tư thế cúi đầu nhận mệnh. Trước mặt hắn, là ngọc bội ngay ngắn của hoàng hậu nương nương, trừ hoàng đế thì là người duy nhất ở ngoài có quyền điều động Ảnh Vệ.
"Ban đêm Quý Thương đi thăm Sở Ly. . . . . ." Thẩm Xán Nhược hỏi, "Nội dung cuộc nói chuyện là gì?"
". . . . . . Có liên quan, nương nương. . . . . . giới tính."
Thẩm Xán Nhược cau mày, Ảnh Vệ bất động. Thân là Ảnh Vệ tùy thời nhận mệnh âm thầm bảo vệ, đối với chuyện này tự nhiên bọn họ sẽ phát hiện, nhưng nói toạc ra là một chuyện khác.
"Ngươi đi xuống trước." Thẩm Xán Nhược nói tiếng "Khoan", "Trước không cần nói với hoàng thượng."
". . . . . . Vâng"
Lâm triều, Thẩm Xán Nhược từ chối không đi, khiến Lý Giám kỳ quái, Sở Ly lần lượt nhìn bức rèm che không có một bóng người, vẻ mặt hoảng hốt tựa như đang suy nghĩ chuyện khác. Những cử động này khác một trời một vực với sự nghiêm cẩn của hắn ngày xưa. Lý Giám âm thầm lưu tâm, cho Ảnh Vệ điều tra Sở phủ.
Sở Ly hạ triều, về phủ, on được biết có người tới chơi.
Hắn đi vào phòng khách, đập vào mắt là một bóng dáng bạch y tuấn nhã, kỳ nhân đang quay lưng về phía hắn, thưởng thức cổ họa treo trước chủ vị.
"Xin hỏi các hạ là. . . . . ."
Người nọ từ từ xoay người, Sở Ly ngẩn ngơ, khuôn mặt này đúng là ——
Hắn theo phản xạ muốn nằm rạp người mà lạy, đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua nghe được, lại cẩn thận nhìn người trước mắt, động tác trớ nên cứng đờ, trước tiên cho tôi tớ lui ra ngoài, mới nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Thẩm Xán Nhược."
Đáp lại rất bình thản, nhưng người nghe làm sao cũng không bình thản nổi: "Ngươi là nam?"
Thẩm Xán Nhược thở dài: "Sở thượng thư, ngươi là người thông minh, ta cũng không muốn vòng vo. Mặc kệ là ai nói cho ngươi biết chuyện này, ta hi vọng ngươi có thể coi như chưa từng nghe thấy——"
"Làm sao có thể! Đường đường là hoàng hậu Long Đằng vương triều lại là nam nhân, loại chuyện trái với luân thường này làm sao có thể coi như chưa từng nghe qua?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Thẩm Xán Nhược lạnh lùng nói: "Dâng sớ phế hậu cho hoàng thượng? Ngươi cho là hoàng thượng sẽ đứng ở bên ai?"
Sở Ly cứng họng, lửa giận xông lên: "Ta không tin hoàng thượng không kiêng kỵ thiên hạ rộng lớn!"
Thẩm Xán Nhược cười khẽ, bạch phiến trong tay mở ra: "Sở thượng thư cứ việc thử một lần."
"Ngươi ——" Sở Ly tức giận vô cùng, khiển trách: "Yêu nghiệt!"
Tay Thẩm Xán Nhược nắm chặt, mặt lại không thay đổi, cười nói: "Quá khen. Nhưng Thẩm mỗ không thể không nhắc nhở các hạ, xin hãy nghĩ lại hậu quả chuyện này. Thân là thần tử, nếu chọc thủng vết rách không thể cứu chữa của chủ thượng, sẽ là tận trung hay là phản bội?"
Hắn hơi ngừng, rồi nói tiếp: "Sở thượng thư, ngươi chủ trì Lễ bộ, để mọi chuyện thiên hạ tuân theo pháp luật là chức trách của ngươi. Nhưng người quản lý, không phải là không phân biệt trắng đen không để ý đến tình nghĩa. Ngươi đọc đủ thứ thi thư, học quán cổ kim, lợi hại trong đó không cần tại hạ nhiều lời."
Thẩm Xán Nhược đi ra khỏi Sở phủ, xe ngựa chạy đến trước mặt, hắn vén rèm vào, ngồi xuống yên lặng suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm trang.
Hắn lo lắng có hai người. Thứ nhất, chuyện này mà bị tiết lộ sẽ ảnh hưởng đến trọng thần Quý, Sở, còn có người khác không thể xác thực được. Nếu bị kẻ xấu lợi dụng, động chính là một cuộc gió tanh mưa máu. Thứ hai, tính tình Sở Ly ngay thẳng, lời của hắn không nhất định có thể gây tác dụng. Nếu hắn thật sự công bố chuyện này cho mọi người, sợ rằng người liên lụy sẽ không trốn thoát khỏi họa diệt môn. Đối với chuyện này, chắc chắn Lý Giám sẽ không nương tay, cũng không có lý do nương tay.
Bánh xe lăn trên đường đá, âm thanh nặng nề vọng về bên tai, giống như không có kết thúc.
Màn kiệu của xe ngựa cùng lướt qua nhấc lên một góc, khuôn mặt của một ông lão từ bên trong thò ra, người làm tiến lên: "Đại nhân, có chuyện gì không?"
"Không có, đi mau." Lục Hồng Thành nhíu mày, có thể là bản thân hoa mắt, người đánh xe ngựa vừa rồi hình như đến từ trong cung.
"Đại nhân yên tâm, sắp đến phủ Sở thượng thư rồi."
Chuyến này của Lục Hồng Thành cũng không phải chuyện của hắn, mà là nhận được Lục Ẩm Tuyết dùng bồ câu đưa tin: "bí mật của Thẩm đã lộ, Quý Sở khó bảo toàn". Hắn muốn kéo Thẩm Xán Nhược xuống vị trí hoàng hậu, nhưng chuyện này nếu bởi Sở Ly lỗ mãng làm việc như thế, sẽ rung động cả triều đình, cũng không chỉ đơn giản phế hậu như vậy.
Đi tới trước cửa Sở phủ, hắn vừa muốn xuống kiệu, lại dừng lại động tác, gọi người trước mắt đến: "Ngươi đi hỏi thăm một chút vừa rồi có phải có người đến viếng thăm hay không."
Không lâu sau, người làm báo cáo, vừa nãy thật sự có người rời đi, nói là có người, nhưng quản sự lại chưa từng thấy qua.
Lục Hồng Thành trầm ngâm chốc lát: "Khởi kiệu trở về phủ."
"Đại nhân, chuyện này. . . . . ."
Lục Hồng Thành nhìn Sở phủ một cái, thở dài: "Hắn phải tự cầu phúc thôi."
Lại nói đến bên kia, sau khi Thẩm Xán Nhược đi, trong lòng Sở Ly khó yên, đi tới đi lui trong phòng, mấy lần ở trước bàn sách cầm bút muốn viết, nhưng nửa đường lại đặt xuống. Hắn theo đạo Khổng Mạnh, chắc chắn không thể chịu được chuyện làm trái đạo đức, phản lại luân thường như thế, nam tử cũng có thể làm quốc mẫu, thói đời này sẽ loạn thành mức nào nữa. Nhưng mà, hiện tại hắn quả thật không thể ném một hòn đá dậy ngàn tầng sóng. Thân là thần tử, kẻ tôi tớ mà mạo phạm nhười trên, lại trái với tín niệm trước sau như một của hắn.
"Đại nhân ——"
"Không phải đã nói không cho phép quấy rầy lão phu sao?" Sở Ly tâm phiền ý loạn, nắm cây bút ném ra cửa.
Mắt thấy sắp ném lên người quản gia, một bóng người vút qua, dùng hai ngón kẹp lại, tức giận lớn tiếng nói: "Ta nói Sở đại nhân này, cho dù Nhan Bân ta khiến ngươi ngứa mắt như thế nào, cũng không thể vừa thấy mặt đã tiếp đãi như thế chứ."
"Ngươi?" Thấy đồng liêu thường ngày dù nói thế nào cũng chẳng liên can đến chuyện giao tình tốt, lúc này Sở Ly không có ý định cãi vã, hắn cau mày nói: "Nhất thời lỡ tay, xin Nhan đại nhân tha lỗi. Không biết hôm nay đến thăm có gì chỉ giáo."
"Đương nhiên là lúc lâm triều không được cãi vã với ngươi, cố ý tới xem thân thể Sở đại nhân có bệnh hay không." Vẻ mặt Nhan Bân bỡn cợt, lại phát hiện người nghe không có ý chí chiến đấu dâng cao như ngày thường, bất giác cảm thấy không thú vị."Ôi chao, ngươi sao thế?"
Sở Ly nhìn hắn, "Nhan đại nhân, ta có một chuyện muốn hỏi."
"Ngươi nói đi." Nhan Bân cũng thu lại nụ cười.
"Nếu như lúc đánh giặc, nghe theo hoàng mệnh mà làm sẽ không tốt cho chiến tranh, ngươi sẽ làm thế nào?"
Nhan Bân than một hơi: "Đương nhiên là như nào tốt thì đánh thế đó! Nhưng mà tướng lĩnh sẽ không nghe theo quân lệnh."
"Nếu như vậy sẽ khiến tôn nghiêm của hoàng thượng bị tổn thương, gây họa cho cả nhà thì sao?"
"Đại trượng phu làm việc, có chuyện nên làm có chuyện không nên làm. Chỉ cần có thể đổi thương vong nhỏ lấy được thắng lợi lớn nhất, chính là phúc của quân sĩ may mắn của dân chúng."
Sở Ly ngẩn ra, mắt sáng rực lên: "Ta đã hiểu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.