Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Chương 12: Cấm Túc
Càn Càn Dực Dực
24/10/2024
Giữa mùa đông giá rét, hoàng đế cũng bắt đầu toát mồ hôi trên trán.
Đại Chu rất coi trọng chữ hiếu, lời nói này ông không dám đáp lại.
Ông chỉ có thể quay sang nhìn hoàng hậu và quý phi đang quỳ dưới đất, lớn tiếng chất vấn:
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Bị thái hậu phạt quỳ và rồi lại bị hoàng đế chất vấn công khai, hoàng hậu cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Bà ta cảm giác như tất cả mọi người trong cung đều đang chế giễu mình.
Bà ta là đích trưởng nữ của thế gia trăm năm, đã bao giờ chịu sự sỉ nhục này?
Nhưng bây giờ bà ta chỉ có thể nuốt nhục, giọng nói nhỏ nhẹ đáp:
"Lúc đó đã quá muộn, trong thái y viện chỉ còn hai người trực, thần thiếp lại tình cờ bị đau đầu nên đã triệu cả hai vào cung..."
"Đau đầu gì? Ta thấy ngươi cố tình thì có!"
Thái hậu lập tức ngắt lời hoàng hậu.
Thái hậu không tin vào những sự trùng hợp!
Nữ nhi của bà đã khó sinh suốt cả ngày, nghe nói phò mã đã nhiều lần đến hoàng cung cầu thái y, sao hoàng hậu lại không biết được?
Là cái đầu của nàng ta đau đến mức không chịu nổi, hay là mạng sống của nữ nhi bà quan trọng hơn?
Thật sự coi bà là lão thái bà hồ đồ, dám bịa ra những lời nói dối này!
Hoàng đế cũng phẫn nộ nhìn hoàng hậu.
Ông có cùng suy nghĩ với thái hậu và cảm thấy vô cùng thất vọng với hoàng hậu.
Phu thê vốn là một thể, ông và trưởng công chúa tình thâm, vậy mà hoàng hậu lại hành xử như thế này.
Hoàng đế vung tay ban chỉ:
"Hoàng hậu đức hạnh suy giảm, nhưng vì đã sinh ra thái tử nên trẫm phạt cấm túc ba tháng, lấy đó làm gương!"
Ba tháng...
Hoàng hậu vừa nghe lệnh thì lưng vốn thẳng tắp của bà ta lập tức sụp xuống.
Giờ đã là giữa mùa đông, không bao lâu nữa sẽ đến tết Nguyên đán, những bữa yến tiệc hàng năm đều do bà ta chủ trì, nay bị cấm túc ba tháng chẳng phải là làm mất mặt bà ta trước toàn bộ hoàng gia sao?
Không chỉ bà ta, mà cả thái tử và tứ hoàng tử cũng sẽ bị người ta giễu cợt.
Nghĩ đến đây, hoàng hậu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Bà ta không thể vì mình mà liên lụy đến hai đứa con, nhất là thái tử.
Hoàng hậu bò lên trước vài bước, níu lấy vạt áo hoàng đế:
"Bệ hạ, không thể như vậy được... Bệ hạ, có thể chỉ cấm túc hai tháng thôi không?”
“Hoặc... hoặc là sau khi kết thúc yến tiệc, thiếp cấm túc nửa năm cũng được!"
Đáng tiếc bà ta lo lắng cho con mình, còn thái hậu thì đau lòng vì con gái mình.
Hoàng đế không hề để tâm đến lời cầu xin của hoàng hậu, ánh mắt lạnh lẽo của ông khiến hoàng hậu run rẩy và ngã xuống đất.
"Hoàng hậu sức khỏe không tốt, đỡ nàng về nghỉ ngơi."
Đại Chu rất coi trọng chữ hiếu, lời nói này ông không dám đáp lại.
Ông chỉ có thể quay sang nhìn hoàng hậu và quý phi đang quỳ dưới đất, lớn tiếng chất vấn:
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Bị thái hậu phạt quỳ và rồi lại bị hoàng đế chất vấn công khai, hoàng hậu cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Bà ta cảm giác như tất cả mọi người trong cung đều đang chế giễu mình.
Bà ta là đích trưởng nữ của thế gia trăm năm, đã bao giờ chịu sự sỉ nhục này?
Nhưng bây giờ bà ta chỉ có thể nuốt nhục, giọng nói nhỏ nhẹ đáp:
"Lúc đó đã quá muộn, trong thái y viện chỉ còn hai người trực, thần thiếp lại tình cờ bị đau đầu nên đã triệu cả hai vào cung..."
"Đau đầu gì? Ta thấy ngươi cố tình thì có!"
Thái hậu lập tức ngắt lời hoàng hậu.
Thái hậu không tin vào những sự trùng hợp!
Nữ nhi của bà đã khó sinh suốt cả ngày, nghe nói phò mã đã nhiều lần đến hoàng cung cầu thái y, sao hoàng hậu lại không biết được?
Là cái đầu của nàng ta đau đến mức không chịu nổi, hay là mạng sống của nữ nhi bà quan trọng hơn?
Thật sự coi bà là lão thái bà hồ đồ, dám bịa ra những lời nói dối này!
Hoàng đế cũng phẫn nộ nhìn hoàng hậu.
Ông có cùng suy nghĩ với thái hậu và cảm thấy vô cùng thất vọng với hoàng hậu.
Phu thê vốn là một thể, ông và trưởng công chúa tình thâm, vậy mà hoàng hậu lại hành xử như thế này.
Hoàng đế vung tay ban chỉ:
"Hoàng hậu đức hạnh suy giảm, nhưng vì đã sinh ra thái tử nên trẫm phạt cấm túc ba tháng, lấy đó làm gương!"
Ba tháng...
Hoàng hậu vừa nghe lệnh thì lưng vốn thẳng tắp của bà ta lập tức sụp xuống.
Giờ đã là giữa mùa đông, không bao lâu nữa sẽ đến tết Nguyên đán, những bữa yến tiệc hàng năm đều do bà ta chủ trì, nay bị cấm túc ba tháng chẳng phải là làm mất mặt bà ta trước toàn bộ hoàng gia sao?
Không chỉ bà ta, mà cả thái tử và tứ hoàng tử cũng sẽ bị người ta giễu cợt.
Nghĩ đến đây, hoàng hậu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Bà ta không thể vì mình mà liên lụy đến hai đứa con, nhất là thái tử.
Hoàng hậu bò lên trước vài bước, níu lấy vạt áo hoàng đế:
"Bệ hạ, không thể như vậy được... Bệ hạ, có thể chỉ cấm túc hai tháng thôi không?”
“Hoặc... hoặc là sau khi kết thúc yến tiệc, thiếp cấm túc nửa năm cũng được!"
Đáng tiếc bà ta lo lắng cho con mình, còn thái hậu thì đau lòng vì con gái mình.
Hoàng đế không hề để tâm đến lời cầu xin của hoàng hậu, ánh mắt lạnh lẽo của ông khiến hoàng hậu run rẩy và ngã xuống đất.
"Hoàng hậu sức khỏe không tốt, đỡ nàng về nghỉ ngơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.