Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Chương 18:
Càn Càn Dực Dực
24/10/2024
Bộ Lại Thượng Thư lập tức lên tiếng chúc mừng, trong lòng không khỏi ghen tị.
Đây còn hơn cả việc phong thưởng cho trưởng nữ của trưởng công chúa, An Lạc quận chúa.
An Lạc quận chúa chỉ được phong thưởng theo tên, còn An Ninh Quận Chúa lần này không chỉ có tước vị, mà còn được ban thêm tên.
E rằng sau này nàng còn được ban phong ấp, trở thành quận chúa có thực quyền.
Lòng hâm mộ dâng tràn trong lòng ông ta, nghĩ rằng khi nào mới đến lượt gia đình mình được hưởng hoàng ân lớn lao như thế này.
...
Tin tức hoàng đế phong thưởng cho An Ninh Quận Chúa nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung.
"Hừ, mới sinh ra có mấy ngày mà đã được ban thưởng, không biết có chịu nổi phúc này không!"
Trong Phượng Nghi Cung, hoàng hậu ngồi trước bàn trang điểm, mặt mày cau có.
Vừa mới bị phạt cấm túc, giờ phủ công chúa lại được ban thưởng, chẳng phải là đang giáng một cái tát vào mặt bà ta sao?
Một tiểu cung nữ có vẻ ngoài thanh tú thấy vậy, vội bước tới hầu hạ hoàng hậu chải tóc.
"To gan! Ai cho ngươi lại gần..."
Vừa nhìn thấy mặt của tiểu cung nữ, hoàng hậu liền nuốt lời trách mắng, chỉ lạnh lùng nói:
"Tử Tô, ngươi cũng đến đây để chế giễu bản cung à?"
Tiểu cung nữ, tức là Tử Tô, trên mặt đầy vẻ thương xót, nói:
"Nương nương nói đùa rồi. Nô tỳ đau lòng cho nương nương, muốn giúp nương nương một tay thôi mà!"
"Nếu như tiểu quận chúa ấy mệnh mỏng, không chịu nổi phúc khí này..."
"Im miệng!"
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét nhìn Tử Tô:
"Hài tử nào có tội tình gì! Từ nay về sau đừng nói những lời như vậy nữa!"
Hoàng hậu không ưa trưởng công chúa, nhưng bà ta cũng không muốn ra tay với một đứa trẻ vô tội.
Như bà ta đã nói, trẻ con vô tội.
Tử Tô bị khiển trách, lập tức cúi đầu ngoan ngoãn đáp:
"Nương nương dạy bảo rất phải, là nô tỳ suy nghĩ lệch lạc."
Trong góc khuất mà hoàng hậu không nhìn thấy, ánh mắt Tử Tô đầy vẻ khinh bỉ, trong lòng âm thầm chế nhạo sự giả tạo của hoàng hậu.
Ai trong hoàng cung cũng biết hoàng hậu không ưa trưởng công chúa Vinh Hoa.
Bà ta từng gây khó dễ cho trưởng tử của trưởng công chúa là Tạ Vọng Thư, giờ đây lại nói trẻ con vô tội, ai mà tin được?
"Răng rắc!"
Cánh cửa điện nặng nề bị đẩy ra, một ma ma đã qua tuổi ngũ tuần bưng khay thức ăn bước vào.
"Nương nương, nô tỳ đã đặc biệt làm món trứng hấp cho người, xin nương nương nếm thử."
Người bước vào là vú nuôi của hoàng hậu, Thường ma ma.
Thường ma ma có dáng người cứng cáp, ánh mắt sắc bén.
Khi ánh mắt bà ta lướt qua Tử Tô, nàng ta không kìm được mà rùng mình.
Đúng lúc Tử Tô lo lắng không yên, ánh mắt Thường ma ma mới rời khỏi nàng ta.
Đây còn hơn cả việc phong thưởng cho trưởng nữ của trưởng công chúa, An Lạc quận chúa.
An Lạc quận chúa chỉ được phong thưởng theo tên, còn An Ninh Quận Chúa lần này không chỉ có tước vị, mà còn được ban thêm tên.
E rằng sau này nàng còn được ban phong ấp, trở thành quận chúa có thực quyền.
Lòng hâm mộ dâng tràn trong lòng ông ta, nghĩ rằng khi nào mới đến lượt gia đình mình được hưởng hoàng ân lớn lao như thế này.
...
Tin tức hoàng đế phong thưởng cho An Ninh Quận Chúa nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung.
"Hừ, mới sinh ra có mấy ngày mà đã được ban thưởng, không biết có chịu nổi phúc này không!"
Trong Phượng Nghi Cung, hoàng hậu ngồi trước bàn trang điểm, mặt mày cau có.
Vừa mới bị phạt cấm túc, giờ phủ công chúa lại được ban thưởng, chẳng phải là đang giáng một cái tát vào mặt bà ta sao?
Một tiểu cung nữ có vẻ ngoài thanh tú thấy vậy, vội bước tới hầu hạ hoàng hậu chải tóc.
"To gan! Ai cho ngươi lại gần..."
Vừa nhìn thấy mặt của tiểu cung nữ, hoàng hậu liền nuốt lời trách mắng, chỉ lạnh lùng nói:
"Tử Tô, ngươi cũng đến đây để chế giễu bản cung à?"
Tiểu cung nữ, tức là Tử Tô, trên mặt đầy vẻ thương xót, nói:
"Nương nương nói đùa rồi. Nô tỳ đau lòng cho nương nương, muốn giúp nương nương một tay thôi mà!"
"Nếu như tiểu quận chúa ấy mệnh mỏng, không chịu nổi phúc khí này..."
"Im miệng!"
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét nhìn Tử Tô:
"Hài tử nào có tội tình gì! Từ nay về sau đừng nói những lời như vậy nữa!"
Hoàng hậu không ưa trưởng công chúa, nhưng bà ta cũng không muốn ra tay với một đứa trẻ vô tội.
Như bà ta đã nói, trẻ con vô tội.
Tử Tô bị khiển trách, lập tức cúi đầu ngoan ngoãn đáp:
"Nương nương dạy bảo rất phải, là nô tỳ suy nghĩ lệch lạc."
Trong góc khuất mà hoàng hậu không nhìn thấy, ánh mắt Tử Tô đầy vẻ khinh bỉ, trong lòng âm thầm chế nhạo sự giả tạo của hoàng hậu.
Ai trong hoàng cung cũng biết hoàng hậu không ưa trưởng công chúa Vinh Hoa.
Bà ta từng gây khó dễ cho trưởng tử của trưởng công chúa là Tạ Vọng Thư, giờ đây lại nói trẻ con vô tội, ai mà tin được?
"Răng rắc!"
Cánh cửa điện nặng nề bị đẩy ra, một ma ma đã qua tuổi ngũ tuần bưng khay thức ăn bước vào.
"Nương nương, nô tỳ đã đặc biệt làm món trứng hấp cho người, xin nương nương nếm thử."
Người bước vào là vú nuôi của hoàng hậu, Thường ma ma.
Thường ma ma có dáng người cứng cáp, ánh mắt sắc bén.
Khi ánh mắt bà ta lướt qua Tử Tô, nàng ta không kìm được mà rùng mình.
Đúng lúc Tử Tô lo lắng không yên, ánh mắt Thường ma ma mới rời khỏi nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.