Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Chương 34:
Càn Càn Dực Dực
24/10/2024
"Đây là quà của muội muội tặng cho con. Con có thích không?"
Trưởng công chúa đã hiểu rõ nỗi lòng của con trai.
Thích lắm!
Tạ Tinh Lâm lại lặng lẽ quay về tư thế ban đầu, đối diện với muội muội. Hắn là ca ca, phải làm gương cho muội muội, ngủ thôi!
Thấy Tạ Minh Châu toàn tâm toàn ý để ý đến Tạ Tinh Lâm, trưởng công chúa lặng lẽ đứng dậy, để lại Xuân Hỉ canh chừng, phòng khi Tạ Tinh Lâm ngủ quên mà đè lên em gái.
Bà dẫn theo Thường Hải, trực tiếp đi xuống địa lao.
Trưởng công chúa muốn đích thân thẩm vấn Đặng Thất.
Những kẻ dám động đến con bà, bà tuyệt đối không thể tha!
Trong bóng tối của địa lao, Đặng Thất bị trói chặt và vứt vào một góc.
Trong lòng hắn vẫn còn một chút hy vọng mong manh rằng có thể không phải kế hoạch của hắn bị bại lộ, mà chỉ là vì có liên quan đến Thanh Nhi nên bị bắt.
Tuy nhiên, hắn biết rõ những việc ác mình đã làm.
Nếu bị phát hiện, dù có trốn về Triệu quốc cũng sẽ bị Đại Chu truy bắt, thậm chí có thể gây họa cho cả Triệu quốc.
Đặng Thất vốn nhút nhát, chỉ nghĩ đến những hậu quả này đã không kiềm được sự sợ hãi.
"Điện hạ, mời qua bên này."
giọng nói cung kính của một thái giám vang lên cùng tiếng xích sắt loảng xoảng, Đặng Thất ngước nhìn và thấy trưởng công chúa đang được một đám người theo sau tiến vào.
Vì sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, sắc mặt trưởng công chúa hơi tái nhưng khí thế của bà không hề giảm sút.
Bà chỉ cài một chiếc trâm phượng đơn giản lên tóc, nụ cười nhẹ nhàng trên môi nhưng đôi mắt lại chứa đầy sát khí khiến Đặng Thất kinh hãi.
Hắn lập tức cúi rạp xuống đất, giọng run rẩy:
"Tham kiến trưởng công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
"Đặng Thất, ngươi có biết mình phạm tội gì không?"
Giọng nói của trưởng công chúa rất bình tĩnh, không thể hiện cảm xúc, nhưng lại khiến người ta hoảng sợ tột độ.
Đặng Thất run rẩy, cố gắng thu mình lại và định sẽ trả lời "không biết" để thoát thân...
Sau khi tự thầm trấn an mình hàng trăm lần, lời vừa thốt ra khỏi miệng Đặng Thất lại là:
"Ta không dám nữa, là bọn họ ép ta, ta thực sự một lòng hướng về Đại Chu, xin điện hạ tin ta!"
Trưởng công chúa giấu đi sát khí trong mắt, không ngần ngại hỏi:
"Ngươi nói mình trung thành với Đại Chu, vậy thỏi bạc kia là sao?"
Đặng Thất không kịp suy nghĩ, liền phản bác:
"Chuyện đó không liên quan đến ta, thỏi bạc đó không phải do ta đưa cho Thanh Nhi."
Vừa nói, hắn vừa bò về phía trưởng công chúa, hy vọng bà sẽ tin lời mình.
"Vậy chuyện Thanh Nhi dụ dỗ phò mã cũng không liên quan đến ngươi sao?"
Trưởng công chúa ra hiệu cho người đỡ Đặng Thất đứng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn, như thể muốn đọc thấu lòng dạ của hắn.
Trưởng công chúa đã hiểu rõ nỗi lòng của con trai.
Thích lắm!
Tạ Tinh Lâm lại lặng lẽ quay về tư thế ban đầu, đối diện với muội muội. Hắn là ca ca, phải làm gương cho muội muội, ngủ thôi!
Thấy Tạ Minh Châu toàn tâm toàn ý để ý đến Tạ Tinh Lâm, trưởng công chúa lặng lẽ đứng dậy, để lại Xuân Hỉ canh chừng, phòng khi Tạ Tinh Lâm ngủ quên mà đè lên em gái.
Bà dẫn theo Thường Hải, trực tiếp đi xuống địa lao.
Trưởng công chúa muốn đích thân thẩm vấn Đặng Thất.
Những kẻ dám động đến con bà, bà tuyệt đối không thể tha!
Trong bóng tối của địa lao, Đặng Thất bị trói chặt và vứt vào một góc.
Trong lòng hắn vẫn còn một chút hy vọng mong manh rằng có thể không phải kế hoạch của hắn bị bại lộ, mà chỉ là vì có liên quan đến Thanh Nhi nên bị bắt.
Tuy nhiên, hắn biết rõ những việc ác mình đã làm.
Nếu bị phát hiện, dù có trốn về Triệu quốc cũng sẽ bị Đại Chu truy bắt, thậm chí có thể gây họa cho cả Triệu quốc.
Đặng Thất vốn nhút nhát, chỉ nghĩ đến những hậu quả này đã không kiềm được sự sợ hãi.
"Điện hạ, mời qua bên này."
giọng nói cung kính của một thái giám vang lên cùng tiếng xích sắt loảng xoảng, Đặng Thất ngước nhìn và thấy trưởng công chúa đang được một đám người theo sau tiến vào.
Vì sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, sắc mặt trưởng công chúa hơi tái nhưng khí thế của bà không hề giảm sút.
Bà chỉ cài một chiếc trâm phượng đơn giản lên tóc, nụ cười nhẹ nhàng trên môi nhưng đôi mắt lại chứa đầy sát khí khiến Đặng Thất kinh hãi.
Hắn lập tức cúi rạp xuống đất, giọng run rẩy:
"Tham kiến trưởng công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
"Đặng Thất, ngươi có biết mình phạm tội gì không?"
Giọng nói của trưởng công chúa rất bình tĩnh, không thể hiện cảm xúc, nhưng lại khiến người ta hoảng sợ tột độ.
Đặng Thất run rẩy, cố gắng thu mình lại và định sẽ trả lời "không biết" để thoát thân...
Sau khi tự thầm trấn an mình hàng trăm lần, lời vừa thốt ra khỏi miệng Đặng Thất lại là:
"Ta không dám nữa, là bọn họ ép ta, ta thực sự một lòng hướng về Đại Chu, xin điện hạ tin ta!"
Trưởng công chúa giấu đi sát khí trong mắt, không ngần ngại hỏi:
"Ngươi nói mình trung thành với Đại Chu, vậy thỏi bạc kia là sao?"
Đặng Thất không kịp suy nghĩ, liền phản bác:
"Chuyện đó không liên quan đến ta, thỏi bạc đó không phải do ta đưa cho Thanh Nhi."
Vừa nói, hắn vừa bò về phía trưởng công chúa, hy vọng bà sẽ tin lời mình.
"Vậy chuyện Thanh Nhi dụ dỗ phò mã cũng không liên quan đến ngươi sao?"
Trưởng công chúa ra hiệu cho người đỡ Đặng Thất đứng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn, như thể muốn đọc thấu lòng dạ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.