Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Chương 1: Xuyên Sách
Càn Càn Dực Dực
24/10/2024
"Sinh rồi, sinh rồi! Là một tiểu quận chúa trắng trẻo đáng yêu!"
Bà đỡ vui mừng từ phòng sinh chạy ra.
Tạ Hoài Ngọc đang chờ bên ngoài lập tức lao vào, ôm lấy thê tử vừa sinh con xong, dịu dàng nói:
"Từ nay về sau chúng ta không sinh nữa, ta thật sự rất sợ nàng xảy ra chuyện."
Tạ Hoài Ngọc và thê tử đã có ba trai một gái, trong đó nhị tiểu thư và tam công tử là một cặp song sinh.
Nhưng lần này, đứa con thứ tư lại khiến phu thê họ vất vả suốt một ngày một đêm mới sinh hạ được!
Dù mồ hôi đầy đầu, nhưng khí chất quý phái và sang trọng của phụ nhân vẫn không suy giảm.
Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay phu quân, khẽ an ủi:
"Ta là ai chứ? Ta là trưởng công chúa của Đại Chu, có quốc vận che chở, sẽ bình an vô sự thôi."
[Đại Chu? Trưởng công chúa? Ôi, ta đầu thai giỏi vậy sao? Nhưng tiếc là những ngày tốt đẹp chỉ kéo dài được năm năm mà thôi.]
[Khoan đã, từ này nghe quen quá, chẳng lẽ đúng là Đại Chu mà ta nghĩ đến sao?]
Giọng nói non nớt của một đứa trẻ khiến Tạ Hoài Ngọc nhíu mày, đây là giọng của tiểu tặc từ đâu đến?
Ông quát lớn:
"Bắt ngay đứa trẻ vừa nói chuyện, ném ra khỏi phủ!"
Tất cả cung nữ và bà đỡ trong phòng sinh đồng loạt quỳ xuống, khuôn mặt đầy sợ hãi.
Đại cung nữ Xuân Hỉ run rẩy lên tiếng:
"Bẩm phò mã, trong phòng này không có đứa trẻ nào cả."
[Giọng nói này oai phong quá!]
Tiếng trẻ con và giọng của Xuân Hỉ khiến Tạ Hoài Ngọc giật mình.
Ông nhìn quanh phòng, chỉ có một tấm bình phong, cả gian phòng đều trống trải, không có người nào khác.
[Đáng tiếc là sau khi trưởng công chúa mất, phò mã cũng lâm bệnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai cả ốm yếu, con gái bị gả đi xa, tam công tử tự vẫn, đứa con út thì bị bắt cóc.]
[À phải rồi, trước khi chết, phò mã còn phát hiện ra kẻ giết mình chính là đứa con trai nhỏ đã mất tích nhiều năm, thật thê thảm.]
[Xem ra, ta còn may mắn, năm tuổi rơi xuống hồ sen mà mất, không chịu quá nhiều đau khổ, cũng tốt.]
Nghe tiếng thầm thì không ngừng của đứa trẻ, sống lưng Tạ Hoài Ngọc lạnh toát, trong đầu hiện lên vô số truyền thuyết kỳ quái.
Trưởng công chúa đột nhiên lên tiếng:
"Đưa tiểu quận chúa qua cho phò mã xem."
Cung nữ đứng dậy, trao đứa bé trong tay cho Tạ Hoài Ngọc.
Vốn yêu thích trẻ con, Tạ Hoài Ngọc vừa ôm con thì trên khuôn mặt liền nở nụ cười.
Nhưng khi nhìn kỹ đứa trẻ trong vòng tay, nụ cười của ông lập tức biến mất.
Chỉ vì đứa bé này trắng trẻo, béo mập, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt mở to, miệng cười toe toét.
Đây có phải là đứa bé mới sinh không?
Hiểu rõ đầu óc phò mã thường không nhanh nhạy, trưởng công chúa liền nói trước:
"Phò mã, tiểu quận chúa phúc khí sâu dày, vừa mới sinh đã dễ thương thế này, chắc chắn là điềm lành."
Tạ Hoài Ngọc chợt tỉnh ngộ, con mình nhất định là điềm lành!
Nếu đã là điềm lành, thì không có gì phải nghi ngờ.
[Ôi, đẹp trai quá, đây là phụ thân của ta sao? Muốn hôn mỹ nhân quá, không biết phụ thân có cho ta hôn một cái không?]
Tạ Hoài Ngọc chần chừ nhìn đứa bé trong tay, giọng nói vừa rồi có phải là của con gái mình không?
Ông cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của đứa trẻ.
Tạ Hoài Ngọc có ngoại hình tuấn tú, dù nhìn gần hay xa đều hoàn hảo không tì vết.
Ngay lập tức, ông nghe thấy tiếng nói trong đầu đầy phấn khích:
[A! Ta đã chạm vào mỹ nhân rồi!]
Tạ Hoài Ngọc xác nhận rằng đó chính là con gái mình đang nói chuyện.
Nhưng trong lòng Tạ Minh Châu, nàng hoàn toàn không biết mình đã bị phát hiện.
Nàng vốn đang đi trên đường thì bị ngọc bội rơi trúng đầu, dẫn đến cái chết.
Khi mở mắt ra, nàng thấy mình đang ở trong một không gian xa lạ, một đôi nam nữ đang trò chuyện với nhau, và nội dung cuộc nói chuyện y hệt như trong quyển tiểu thuyết nàng đã đọc tối hôm qua.
Nam nhân là con út của phủ Tạ thừa tướng, Tạ Hoài Ngọc, còn người phụ nữ vừa sinh con chính là phu nhân của ông, trưởng công chúa Vinh Hoa của Đại Chu.
Bà đỡ vui mừng từ phòng sinh chạy ra.
Tạ Hoài Ngọc đang chờ bên ngoài lập tức lao vào, ôm lấy thê tử vừa sinh con xong, dịu dàng nói:
"Từ nay về sau chúng ta không sinh nữa, ta thật sự rất sợ nàng xảy ra chuyện."
Tạ Hoài Ngọc và thê tử đã có ba trai một gái, trong đó nhị tiểu thư và tam công tử là một cặp song sinh.
Nhưng lần này, đứa con thứ tư lại khiến phu thê họ vất vả suốt một ngày một đêm mới sinh hạ được!
Dù mồ hôi đầy đầu, nhưng khí chất quý phái và sang trọng của phụ nhân vẫn không suy giảm.
Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay phu quân, khẽ an ủi:
"Ta là ai chứ? Ta là trưởng công chúa của Đại Chu, có quốc vận che chở, sẽ bình an vô sự thôi."
[Đại Chu? Trưởng công chúa? Ôi, ta đầu thai giỏi vậy sao? Nhưng tiếc là những ngày tốt đẹp chỉ kéo dài được năm năm mà thôi.]
[Khoan đã, từ này nghe quen quá, chẳng lẽ đúng là Đại Chu mà ta nghĩ đến sao?]
Giọng nói non nớt của một đứa trẻ khiến Tạ Hoài Ngọc nhíu mày, đây là giọng của tiểu tặc từ đâu đến?
Ông quát lớn:
"Bắt ngay đứa trẻ vừa nói chuyện, ném ra khỏi phủ!"
Tất cả cung nữ và bà đỡ trong phòng sinh đồng loạt quỳ xuống, khuôn mặt đầy sợ hãi.
Đại cung nữ Xuân Hỉ run rẩy lên tiếng:
"Bẩm phò mã, trong phòng này không có đứa trẻ nào cả."
[Giọng nói này oai phong quá!]
Tiếng trẻ con và giọng của Xuân Hỉ khiến Tạ Hoài Ngọc giật mình.
Ông nhìn quanh phòng, chỉ có một tấm bình phong, cả gian phòng đều trống trải, không có người nào khác.
[Đáng tiếc là sau khi trưởng công chúa mất, phò mã cũng lâm bệnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai cả ốm yếu, con gái bị gả đi xa, tam công tử tự vẫn, đứa con út thì bị bắt cóc.]
[À phải rồi, trước khi chết, phò mã còn phát hiện ra kẻ giết mình chính là đứa con trai nhỏ đã mất tích nhiều năm, thật thê thảm.]
[Xem ra, ta còn may mắn, năm tuổi rơi xuống hồ sen mà mất, không chịu quá nhiều đau khổ, cũng tốt.]
Nghe tiếng thầm thì không ngừng của đứa trẻ, sống lưng Tạ Hoài Ngọc lạnh toát, trong đầu hiện lên vô số truyền thuyết kỳ quái.
Trưởng công chúa đột nhiên lên tiếng:
"Đưa tiểu quận chúa qua cho phò mã xem."
Cung nữ đứng dậy, trao đứa bé trong tay cho Tạ Hoài Ngọc.
Vốn yêu thích trẻ con, Tạ Hoài Ngọc vừa ôm con thì trên khuôn mặt liền nở nụ cười.
Nhưng khi nhìn kỹ đứa trẻ trong vòng tay, nụ cười của ông lập tức biến mất.
Chỉ vì đứa bé này trắng trẻo, béo mập, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt mở to, miệng cười toe toét.
Đây có phải là đứa bé mới sinh không?
Hiểu rõ đầu óc phò mã thường không nhanh nhạy, trưởng công chúa liền nói trước:
"Phò mã, tiểu quận chúa phúc khí sâu dày, vừa mới sinh đã dễ thương thế này, chắc chắn là điềm lành."
Tạ Hoài Ngọc chợt tỉnh ngộ, con mình nhất định là điềm lành!
Nếu đã là điềm lành, thì không có gì phải nghi ngờ.
[Ôi, đẹp trai quá, đây là phụ thân của ta sao? Muốn hôn mỹ nhân quá, không biết phụ thân có cho ta hôn một cái không?]
Tạ Hoài Ngọc chần chừ nhìn đứa bé trong tay, giọng nói vừa rồi có phải là của con gái mình không?
Ông cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của đứa trẻ.
Tạ Hoài Ngọc có ngoại hình tuấn tú, dù nhìn gần hay xa đều hoàn hảo không tì vết.
Ngay lập tức, ông nghe thấy tiếng nói trong đầu đầy phấn khích:
[A! Ta đã chạm vào mỹ nhân rồi!]
Tạ Hoài Ngọc xác nhận rằng đó chính là con gái mình đang nói chuyện.
Nhưng trong lòng Tạ Minh Châu, nàng hoàn toàn không biết mình đã bị phát hiện.
Nàng vốn đang đi trên đường thì bị ngọc bội rơi trúng đầu, dẫn đến cái chết.
Khi mở mắt ra, nàng thấy mình đang ở trong một không gian xa lạ, một đôi nam nữ đang trò chuyện với nhau, và nội dung cuộc nói chuyện y hệt như trong quyển tiểu thuyết nàng đã đọc tối hôm qua.
Nam nhân là con út của phủ Tạ thừa tướng, Tạ Hoài Ngọc, còn người phụ nữ vừa sinh con chính là phu nhân của ông, trưởng công chúa Vinh Hoa của Đại Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.