Mẫu Thân! Người Đừng Trẻ Con Nữa Được Không?
Chương 1: Động đất
Dương Nguyệt
07/05/2017
Hỏi thế gian tình là gì ?
Mà khiến cho con người phải đau khổ.
Hỏi thế gian tình là gì?
Mà khiến con người phải trầm luân vì nó.
Người ta bảo rằng được gặp nhau chính là một loại duyên phận và được ở với nhau lại chính là 1 loại duyên nợ . Vậy thì giữa ta với chàng là duyên phận hay là duyên nợ. Một hồi luân phong đạm vũ, một hồi phong ba bão táp, sợi dây tơ hồng liệu có gắn kết chúng ta lại với nhau không , hay là lại chia ly chúng ta ?Tất cả đều phụ thuộc vào một chữ duyên.
-------------------------------
Thời gian trôi qua nhanh thật mới đó thôi mà đã 4 năm rồi .Đúng vậy, đã bốn năm rồi kể từ khi ta xuyên không đến nay. Chắc là mọi người rất là thắc mắc tại sao ta lại dùng hai chữ xuyên không này. Bởi vì ta chính là một linh hồn xuyên từ trái đất Qua Thời Không đến thế giới này. Không nhắc thì thôi mà nhắc lại thì rất là tức. Ta nhớ lúc đó ta đang nằm đọc truyện rất là vui vẻ thì đột nhiên có một trận động đất xảy ra ,khiến miếng gạch trên trần rơi xuống đầu ta. Làm cho ta sang Tây Trúc thỉnh kinh với Đường tăng luôn hic..hic..Trước khi ngất đi ,ta ai oán ở trong lòng rât́ là nhiều nha: đồ ăn này, game này, truyện này, ... (lược hơn nghìn từ kể lể ) ta còn chưa hưởng thụ hết đâu nha nhưng hơn hết vẫn là tiền của ta ô.. ô ..ô .. My money, các em đừng rời xa ta mà!!! Ta nguyền rủa n lần kẻ nào xây dựng căn nhà này ,tốt nhất hắn nên cầu cho ta chết luôn nếu không , có làm ma ta cũng hiện về bóp cổ hắn. Đốt nhà hắn, cướp tiền của hắn , làm cho hắn chết không toàn thây cho bõ ghét.
_"Uy! Đầu sao đau quá. Ủa ? Đây là đâu sao lạ quá vậy nè? Đầu trâu ? Mặt ngựa? Uy? Chẳng lẽ họ đang chơi cosplay , hay là đang đóng phim vậy? Chết tiệt cư nhiên không chia tiền cát-xê cho ta. Bộ lão nương làm không công cho các ngươi chắc? Đạo diễn đâu? Quản lý đâu? Ta muốn nói chuyện với các người ! !!!"
_" Câm miệng! Ai cho phép ngươi hồ nháo ở đây hả?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay sau lưng ta nhất thời làm cho ta giật mình nhưng rất nhanh sau đó ta lại bình tĩnh lên tiếng.
_" Ta hồ nháo hồi nào? Ai biểu các ngươi tự tiện lôi ta đi đóng phim mà không hỏi ý kiến của ta. Thôi! Ta đây đại nhân không chấp mấy kẻ tiểu nhân như các người chỉ cần trả ta gấp đôi tiền cát-xê là được rồi. " Ta mỉm cười với ba người đứng trước mặt ta ,một người mặc hắc y, người còn lại thì mặc bạch y.
Ưm! Lạ quá! Thật sự rất là lạ nha cư nhiên từ trên xuống dưới chỉ có một màu. Bộ mấy người này không có mắt thẩm mỹ hay sao trời, chẳng lẽ họ là..... muốn chơi trội ? Hic... hic...đây là muốn làm hỏng đôi mắt của ta mà.Nhưng mà người ở giữa thì...ưm trông cũng tạm được,đích thực là một soái ca nha, một bộ đồ màu đỏ rực có đính các hạt châu theo xung quanh viền áo, cộng thêm một cái đai lưng nạm vàng làm tôn thêm dáng người thon gọn của hắn nhưng không kém phần uy nghiêm (anh Diêm vương này chơi trội thiệt , đồ màu đỏ luôn). Nhưng oa.. oa .. thật la ̀xa xỉ quá đi , đem vàng đi làm một cái đai lưng sao đồ ngốc, ngốc ,ngốc hết chỗ chê luôn, đẹp mà bị thiếu não.
Mà khiến cho con người phải đau khổ.
Hỏi thế gian tình là gì?
Mà khiến con người phải trầm luân vì nó.
Người ta bảo rằng được gặp nhau chính là một loại duyên phận và được ở với nhau lại chính là 1 loại duyên nợ . Vậy thì giữa ta với chàng là duyên phận hay là duyên nợ. Một hồi luân phong đạm vũ, một hồi phong ba bão táp, sợi dây tơ hồng liệu có gắn kết chúng ta lại với nhau không , hay là lại chia ly chúng ta ?Tất cả đều phụ thuộc vào một chữ duyên.
-------------------------------
Thời gian trôi qua nhanh thật mới đó thôi mà đã 4 năm rồi .Đúng vậy, đã bốn năm rồi kể từ khi ta xuyên không đến nay. Chắc là mọi người rất là thắc mắc tại sao ta lại dùng hai chữ xuyên không này. Bởi vì ta chính là một linh hồn xuyên từ trái đất Qua Thời Không đến thế giới này. Không nhắc thì thôi mà nhắc lại thì rất là tức. Ta nhớ lúc đó ta đang nằm đọc truyện rất là vui vẻ thì đột nhiên có một trận động đất xảy ra ,khiến miếng gạch trên trần rơi xuống đầu ta. Làm cho ta sang Tây Trúc thỉnh kinh với Đường tăng luôn hic..hic..Trước khi ngất đi ,ta ai oán ở trong lòng rât́ là nhiều nha: đồ ăn này, game này, truyện này, ... (lược hơn nghìn từ kể lể ) ta còn chưa hưởng thụ hết đâu nha nhưng hơn hết vẫn là tiền của ta ô.. ô ..ô .. My money, các em đừng rời xa ta mà!!! Ta nguyền rủa n lần kẻ nào xây dựng căn nhà này ,tốt nhất hắn nên cầu cho ta chết luôn nếu không , có làm ma ta cũng hiện về bóp cổ hắn. Đốt nhà hắn, cướp tiền của hắn , làm cho hắn chết không toàn thây cho bõ ghét.
_"Uy! Đầu sao đau quá. Ủa ? Đây là đâu sao lạ quá vậy nè? Đầu trâu ? Mặt ngựa? Uy? Chẳng lẽ họ đang chơi cosplay , hay là đang đóng phim vậy? Chết tiệt cư nhiên không chia tiền cát-xê cho ta. Bộ lão nương làm không công cho các ngươi chắc? Đạo diễn đâu? Quản lý đâu? Ta muốn nói chuyện với các người ! !!!"
_" Câm miệng! Ai cho phép ngươi hồ nháo ở đây hả?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay sau lưng ta nhất thời làm cho ta giật mình nhưng rất nhanh sau đó ta lại bình tĩnh lên tiếng.
_" Ta hồ nháo hồi nào? Ai biểu các ngươi tự tiện lôi ta đi đóng phim mà không hỏi ý kiến của ta. Thôi! Ta đây đại nhân không chấp mấy kẻ tiểu nhân như các người chỉ cần trả ta gấp đôi tiền cát-xê là được rồi. " Ta mỉm cười với ba người đứng trước mặt ta ,một người mặc hắc y, người còn lại thì mặc bạch y.
Ưm! Lạ quá! Thật sự rất là lạ nha cư nhiên từ trên xuống dưới chỉ có một màu. Bộ mấy người này không có mắt thẩm mỹ hay sao trời, chẳng lẽ họ là..... muốn chơi trội ? Hic... hic...đây là muốn làm hỏng đôi mắt của ta mà.Nhưng mà người ở giữa thì...ưm trông cũng tạm được,đích thực là một soái ca nha, một bộ đồ màu đỏ rực có đính các hạt châu theo xung quanh viền áo, cộng thêm một cái đai lưng nạm vàng làm tôn thêm dáng người thon gọn của hắn nhưng không kém phần uy nghiêm (anh Diêm vương này chơi trội thiệt , đồ màu đỏ luôn). Nhưng oa.. oa .. thật la ̀xa xỉ quá đi , đem vàng đi làm một cái đai lưng sao đồ ngốc, ngốc ,ngốc hết chỗ chê luôn, đẹp mà bị thiếu não.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.