Chương 43: đào thoát thành công
Thiên Phương Phương
04/02/2024
Edit: Lan Anh
Ngoài trời chẳng biết từ lúc nào mà tuyết đã bắt đầu rơi.
Bông tuyết rơi xuống, bốn phía lại một mảnh yên tĩnh.
Thời tiết như thế này thật không thích hợp để đi đường.
Du Uyển nhìn thoáng qua hài tử, không biết có phải do bọn cướp hạ dược hay không mà đến bây giờ mấy đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh, bất quá cả ba hô hấp đều đều, sắc mặt hồng nhuận không giống như sinh bệnh, lúc này mới khiến Du Uyển yên lòng một chút.
Rất nhanh Du Uyển liền
nghĩ tới Du Phong.
Nàng vốn là đi tìm Du Phong, nhưng bây giờ lại bị người ta đuổi đến nơi này, cũng không biết Du Phong bên đó như thế nào, hy vọng hắn đủ lanh trí để tự tìm cách thoát thân.
Ba!
Củi trong đống lửa nhẹ nhàng nổ một cái.
Du Uyển hoàn hồn, cầm cành cây khô gẩy gẩy chỗ củi chưa bị cháy.
Điểm tâm sáng nàng chỉ mới ăn có một cái bánh bao, lúc này cảm thấy có chút đói bụng, nàng thò tay vào cái gùi tìm đồ ăn, vừa mới đưa tay ra thì sực nhớ cái gùi này không phải cái gùi mà nàng mang theo từ nhà, tiếc nuối thu tay lại.
Bỗng nhiên, một cái bánh nướng màu trắng cách đống lửa đưa qua.
Du Uyển nhìn vào cái tay cầm bánh, không thể nghi ngờ đây là bàn tay có khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, có điều ngón tay và lòng bàn tay đều có một vết chai mỏng.
Du Uyển lại nhìn hành lý của hắn một cái, một bao quần áo, cùng với một cái túi dài màu đen bọc lấy đồ vật bên trong.
Nhìn sơ qua Du Uyển cũng không nhìn lại nữa.
Nam tử này chỉ mang theo hai túi hành lý.
Du Uyển nhận bánh nướng hắn đưa cho, nói: “Đa tạ.”
Du Uyển đang muốn nhét bánh nướng vào trong miệng, nghĩ đến chuyện gì đó, lại hỏi hắn: “Ngươi còn cái bánh nào nữa không?”
“Có.” Giọng hắn trầm thấp trả lời.
“Có cần hâm nóng giùm ngươi không?”
“Tốt.” Nam tử lấy hai cái bánh nướng trong bọc quần áo ra.
Du Uyển dùng cành khô làm cái giá đỡ, thuận tiện lấy cái bánh của mình nướng chung.
Bánh được nướng xốp giòn, cắn xuống một cái có thể nghe được tiếng vang giòn tan của bánh, nước đường thấm sâu vào bánh, khiến bên trong bánh lại mềm ngọt, vị ngọt tràn ngập cả khoang miệng.
Lúc này Du Uyển mới cảm thấy may mắn khi chạy vào tòa miếu hoang này, may mắn hơn là đụng phải vị nam tử này, không chỉ thành công thoát khỏi bọn bắt cóc, mà còn được ăn bánh nướng ngon như vậy.
Nhưng rất nhanh, Du Uyển cảm thấy may mắn đến với mình quá sớm.
Bên ngoài tòa miếu hoang lại truyền tới một vài tiếng động lạ.
“Là bọn bắt cóc sao?” Du Uyển cầm bánh nướng hỏi.
Không kịp đợi đối phương trả lời, liền nghe sưu một tiếng, một mũi tên phá cửa sổ bay vào.
Mi tâm Du Uyển nhảy lên, vội vàng nghiêng người sang, nhào lên người ba hài tử.
Mũi tên tiếp theo nhanh chóng bay ngang qua lưng nàng, xuyên qua đống lửa mà bắn thẳng vào vị nam tử kia.
Nam tử đưa tay cầm lấy đồ vật trong cái túi đen, rút ra là một thanh bảo kiếm tỏa sáng lấp lánh, hắn nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp đón đầu mũi tên, không chút lưu tình mà chém nó gãy thành hai khúc.
Du Uyển thầm nghĩ, thì ra là kiếm khách a...
Lúc này có rất nhiều mũi tên bay vào, song cửa sổ chịu không nổi ‘két’ một tiếng, bung ra.
Gió lạnh cùng với tuyết xông vào bên trong.
Du Uyển vội vàng chuyển hài tử vào trong gùi.
Cánh cửa của miếu hoang bị đá văng ra, hơn mười thân ảnh được huấn luyện nghiêm chỉnh bay vào, tất cả đều cầm kiếm, che mặt, đằng đằng sát khí.
Du Uyển có thể kết luận, đây là một đám sát thủ!
Hôm nay thật là một ngày đặc sắc, không chỉ gặp bọn bắt cóc, mà còn đụng phải sát thủ.
Nàng cũng không cho rằng mình có đủ bản lãnh để trêu chọc đến sát thủ, nếu như nàng đoán không sai, đối phương đến đây là vì vị nam tử trước mặt này.
Cũng thật hay là mình ngồi cùng một chỗ với hắn, thế là bị coi là đồng bọn của hắn luôn.
Lần này tốt rồi, tưởng tìm được chỗ dựa, ai ngờ lắc mình một cái biến thành một cái bánh phỏng tay.
Đám sát thủ này khó đối phó hơn rất nhiều, sớm biết như vậy nàng nên chạy xa một chút.
Nhưng không có nhiều cái sớm biết như vậy, lúc này nàng chỉ có thể liều mạng thôi.
Cũng may kiếp trước bị dì bắt đi học một chút võ phòng thân, không đến mức không chống đỡ được chiêu nào, nhưng trong gùi có ba hài tử...
Đám sát thủ này cũng nhìn ra được nhược điểm của nàng, nguyên một đám đi vòng qua, đứng chính diện với nàng, bắt đầu công kích cái gùi.
Một thanh trường đao đâm tới, mắt thấy sắp đâm trúng cái gùi, Du Uyển không chút suy nghĩ mà xoay người, lưỡi kiếm nhắm ngay ngực của nàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
“Đại ca nhìn! Là nàng ta!”
Đám bắt cóc kia rốt cuộc lại quay về.
“Đừng đi vào.” Tên đầu lĩnh ngăn lại, “Chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.”
Tiền tuy quan trọng, nhưng tiền không mua được tính mạng.
Bọn bắt cóc muốn xoay người rời đi, Du Uyển nhanh mắt lại gọi bọn hắn: “Đại ca, các huynh tới rất đúng lúc! Bọn họ khi dễ muội! Các huynh tranh thủ tới giết bọn hắn đi a!”
“Mẹ nó!” Tên đầu lĩnh cắn răng chửi.
Bây giờ muốn rút đi cũng không kịp, đám sát thủ nghe lời Du Uyển nói, không nói một lời liền hướng qua bọn bắt cóc đại khai sát giới.
Miếu hoang vốn yên tĩnh nay lại vô cùng náo nhiệt.
Du Uyển thừa dịp hỗn loạn mà trốn thoát.
Vị nam tử kia vẫn còn ở bên trong.
Du Uyển nhìn miếu hoang một chút, hắn thay nàng chỉ điểm cho bọn bắt cóc, nàng thay hắn kéo một đám người làm đệm lưng, coi như hòa nhau, sau này nghe theo mệnh trời, không ai nợ ai.
...
Có đám sát thủ chặn lại, một đường này không bị bọn bắt cóc đuổi theo, Du Uyển an toàn vào trấn.
Đầu tiên là nàng đi Bạch Ngọc lâu, muốn nhìn xem Du Phong đã về chưa, nào biết vừa mới bước vào cửa thì gặp Bạch Đường đi ra.
“Du cô nương?” Bạch Đường kinh ngạc.
Du Uyển cũng hơi kinh ngạc, “Bạch tiểu thư?”
Bạch Đường nhíu mày nói: “Vừa rồi ngươi đi đâu? Đại ca ngươi đang đi tìm ngươi đó!”
“Đại ca ta đã quay lại?”
“Ân.” Bạch Đường gật đầu.
“Huynh ấy không sao chứ?”
Bạch Đường nhíu mày nói: “Hắn có thể có chuyện gì?”
Vậy là huynh ấy không bị người ta khi dễ, suy nghĩ một chút cũng đúng, Du Phong tuy trung thực nhưng không phải người ngu, do mình quan tâm quá nên mới bị loạn, cho rằng huynh ấy không ứng phó nổi mấy tên du côn, cũng may chỉ là hiểu lầm, nếu không cứ ngồi ở Bạch Ngọc lâu chờ huynh ấy, làm sao có thể gặp được mấy tiểu bánh bao này?
Bạch Đường dặn dò: “Ngươi đừng chạy loạn nữa, ở yên ở Bạch Ngọc lâu chờ đại ca của ngươi đi, hắn đi tìm một hồi không thấy cũng sẽ quay lại đây.”
Du Uyển mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi, tôi nghe Chu chưởng quỹ nói Bạch tiểu thư hồi kinh, hết năm nay cũng không quay lại đây, Bạch Ngọc lâu xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Đường thở dài: “’Không phải Bạch Ngọc lâu, là Kinh thành, Kinh thành có chuyện lớn xảy ra, hài tử của Yến thiếu chủ mất tích, nghe nói mất tích ngay tại phụ cận trấn Liên Hoa, ta tới đây để tìm hiểu tin tức.”
“Là cùng với vị thiên kim của phủ tướng quân kia sinh ra sao?” Bạch Đường đã từng đề cập với Du Uyển chuyện Yến thiếu chủ có quan hệ với thiên kim của phủ tướng quân, bất quá Du Uyển không xác định Yến thiếu chủ có quan hệ với vị thiên kim nào.
Bạch Đường cổ quái nhìn Du Uyển: “Đương nhiên là cùng nàng ta sinh, Yến thiếu chủ không gần nữ sắc, ngay cả nha hoàn cũng không có, lời đồn nói hắn không thể lưu lại đời sau, nhưng vị Nhan tiểu thư này là phá lệ, không cùng nàng ta sinh thì còn cùng với ai?”
Du Uyển nghĩ tới hài tử nằm trong gùi, nắm nắm ngón tay nói: “Có phải là ba đứa bé không?”
“Làm sao ngươi biết là ba đứa?” Nếu không phải trong kinh truyền tin tức ra, Bạch Đường còn không biết Nhan tiểu thư vậy mà đã sinh con.
Vừa nghĩ tới mấy tiểu bánh bao gọi nữ nhân khác là nương, trong lòng Du Uyển có chút khó chịu.
Nhất định là sự việc ở trạm dịch khiến nàng có thành kiến với nàng ta.
Sau khi tìm được một cái lý do hoàn mỹ, Du Uyển liền thở phào một hơi, đem cái gùi ôm vào trong ngực, do dự một chút, xốc một gốc chăn lên nói: “Bạch tiểu thư nhìn thử xem, có phải là họ không?”
Ngoài trời chẳng biết từ lúc nào mà tuyết đã bắt đầu rơi.
Bông tuyết rơi xuống, bốn phía lại một mảnh yên tĩnh.
Thời tiết như thế này thật không thích hợp để đi đường.
Du Uyển nhìn thoáng qua hài tử, không biết có phải do bọn cướp hạ dược hay không mà đến bây giờ mấy đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh, bất quá cả ba hô hấp đều đều, sắc mặt hồng nhuận không giống như sinh bệnh, lúc này mới khiến Du Uyển yên lòng một chút.
Rất nhanh Du Uyển liền
nghĩ tới Du Phong.
Nàng vốn là đi tìm Du Phong, nhưng bây giờ lại bị người ta đuổi đến nơi này, cũng không biết Du Phong bên đó như thế nào, hy vọng hắn đủ lanh trí để tự tìm cách thoát thân.
Ba!
Củi trong đống lửa nhẹ nhàng nổ một cái.
Du Uyển hoàn hồn, cầm cành cây khô gẩy gẩy chỗ củi chưa bị cháy.
Điểm tâm sáng nàng chỉ mới ăn có một cái bánh bao, lúc này cảm thấy có chút đói bụng, nàng thò tay vào cái gùi tìm đồ ăn, vừa mới đưa tay ra thì sực nhớ cái gùi này không phải cái gùi mà nàng mang theo từ nhà, tiếc nuối thu tay lại.
Bỗng nhiên, một cái bánh nướng màu trắng cách đống lửa đưa qua.
Du Uyển nhìn vào cái tay cầm bánh, không thể nghi ngờ đây là bàn tay có khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, có điều ngón tay và lòng bàn tay đều có một vết chai mỏng.
Du Uyển lại nhìn hành lý của hắn một cái, một bao quần áo, cùng với một cái túi dài màu đen bọc lấy đồ vật bên trong.
Nhìn sơ qua Du Uyển cũng không nhìn lại nữa.
Nam tử này chỉ mang theo hai túi hành lý.
Du Uyển nhận bánh nướng hắn đưa cho, nói: “Đa tạ.”
Du Uyển đang muốn nhét bánh nướng vào trong miệng, nghĩ đến chuyện gì đó, lại hỏi hắn: “Ngươi còn cái bánh nào nữa không?”
“Có.” Giọng hắn trầm thấp trả lời.
“Có cần hâm nóng giùm ngươi không?”
“Tốt.” Nam tử lấy hai cái bánh nướng trong bọc quần áo ra.
Du Uyển dùng cành khô làm cái giá đỡ, thuận tiện lấy cái bánh của mình nướng chung.
Bánh được nướng xốp giòn, cắn xuống một cái có thể nghe được tiếng vang giòn tan của bánh, nước đường thấm sâu vào bánh, khiến bên trong bánh lại mềm ngọt, vị ngọt tràn ngập cả khoang miệng.
Lúc này Du Uyển mới cảm thấy may mắn khi chạy vào tòa miếu hoang này, may mắn hơn là đụng phải vị nam tử này, không chỉ thành công thoát khỏi bọn bắt cóc, mà còn được ăn bánh nướng ngon như vậy.
Nhưng rất nhanh, Du Uyển cảm thấy may mắn đến với mình quá sớm.
Bên ngoài tòa miếu hoang lại truyền tới một vài tiếng động lạ.
“Là bọn bắt cóc sao?” Du Uyển cầm bánh nướng hỏi.
Không kịp đợi đối phương trả lời, liền nghe sưu một tiếng, một mũi tên phá cửa sổ bay vào.
Mi tâm Du Uyển nhảy lên, vội vàng nghiêng người sang, nhào lên người ba hài tử.
Mũi tên tiếp theo nhanh chóng bay ngang qua lưng nàng, xuyên qua đống lửa mà bắn thẳng vào vị nam tử kia.
Nam tử đưa tay cầm lấy đồ vật trong cái túi đen, rút ra là một thanh bảo kiếm tỏa sáng lấp lánh, hắn nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp đón đầu mũi tên, không chút lưu tình mà chém nó gãy thành hai khúc.
Du Uyển thầm nghĩ, thì ra là kiếm khách a...
Lúc này có rất nhiều mũi tên bay vào, song cửa sổ chịu không nổi ‘két’ một tiếng, bung ra.
Gió lạnh cùng với tuyết xông vào bên trong.
Du Uyển vội vàng chuyển hài tử vào trong gùi.
Cánh cửa của miếu hoang bị đá văng ra, hơn mười thân ảnh được huấn luyện nghiêm chỉnh bay vào, tất cả đều cầm kiếm, che mặt, đằng đằng sát khí.
Du Uyển có thể kết luận, đây là một đám sát thủ!
Hôm nay thật là một ngày đặc sắc, không chỉ gặp bọn bắt cóc, mà còn đụng phải sát thủ.
Nàng cũng không cho rằng mình có đủ bản lãnh để trêu chọc đến sát thủ, nếu như nàng đoán không sai, đối phương đến đây là vì vị nam tử trước mặt này.
Cũng thật hay là mình ngồi cùng một chỗ với hắn, thế là bị coi là đồng bọn của hắn luôn.
Lần này tốt rồi, tưởng tìm được chỗ dựa, ai ngờ lắc mình một cái biến thành một cái bánh phỏng tay.
Đám sát thủ này khó đối phó hơn rất nhiều, sớm biết như vậy nàng nên chạy xa một chút.
Nhưng không có nhiều cái sớm biết như vậy, lúc này nàng chỉ có thể liều mạng thôi.
Cũng may kiếp trước bị dì bắt đi học một chút võ phòng thân, không đến mức không chống đỡ được chiêu nào, nhưng trong gùi có ba hài tử...
Đám sát thủ này cũng nhìn ra được nhược điểm của nàng, nguyên một đám đi vòng qua, đứng chính diện với nàng, bắt đầu công kích cái gùi.
Một thanh trường đao đâm tới, mắt thấy sắp đâm trúng cái gùi, Du Uyển không chút suy nghĩ mà xoay người, lưỡi kiếm nhắm ngay ngực của nàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
“Đại ca nhìn! Là nàng ta!”
Đám bắt cóc kia rốt cuộc lại quay về.
“Đừng đi vào.” Tên đầu lĩnh ngăn lại, “Chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.”
Tiền tuy quan trọng, nhưng tiền không mua được tính mạng.
Bọn bắt cóc muốn xoay người rời đi, Du Uyển nhanh mắt lại gọi bọn hắn: “Đại ca, các huynh tới rất đúng lúc! Bọn họ khi dễ muội! Các huynh tranh thủ tới giết bọn hắn đi a!”
“Mẹ nó!” Tên đầu lĩnh cắn răng chửi.
Bây giờ muốn rút đi cũng không kịp, đám sát thủ nghe lời Du Uyển nói, không nói một lời liền hướng qua bọn bắt cóc đại khai sát giới.
Miếu hoang vốn yên tĩnh nay lại vô cùng náo nhiệt.
Du Uyển thừa dịp hỗn loạn mà trốn thoát.
Vị nam tử kia vẫn còn ở bên trong.
Du Uyển nhìn miếu hoang một chút, hắn thay nàng chỉ điểm cho bọn bắt cóc, nàng thay hắn kéo một đám người làm đệm lưng, coi như hòa nhau, sau này nghe theo mệnh trời, không ai nợ ai.
...
Có đám sát thủ chặn lại, một đường này không bị bọn bắt cóc đuổi theo, Du Uyển an toàn vào trấn.
Đầu tiên là nàng đi Bạch Ngọc lâu, muốn nhìn xem Du Phong đã về chưa, nào biết vừa mới bước vào cửa thì gặp Bạch Đường đi ra.
“Du cô nương?” Bạch Đường kinh ngạc.
Du Uyển cũng hơi kinh ngạc, “Bạch tiểu thư?”
Bạch Đường nhíu mày nói: “Vừa rồi ngươi đi đâu? Đại ca ngươi đang đi tìm ngươi đó!”
“Đại ca ta đã quay lại?”
“Ân.” Bạch Đường gật đầu.
“Huynh ấy không sao chứ?”
Bạch Đường nhíu mày nói: “Hắn có thể có chuyện gì?”
Vậy là huynh ấy không bị người ta khi dễ, suy nghĩ một chút cũng đúng, Du Phong tuy trung thực nhưng không phải người ngu, do mình quan tâm quá nên mới bị loạn, cho rằng huynh ấy không ứng phó nổi mấy tên du côn, cũng may chỉ là hiểu lầm, nếu không cứ ngồi ở Bạch Ngọc lâu chờ huynh ấy, làm sao có thể gặp được mấy tiểu bánh bao này?
Bạch Đường dặn dò: “Ngươi đừng chạy loạn nữa, ở yên ở Bạch Ngọc lâu chờ đại ca của ngươi đi, hắn đi tìm một hồi không thấy cũng sẽ quay lại đây.”
Du Uyển mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi, tôi nghe Chu chưởng quỹ nói Bạch tiểu thư hồi kinh, hết năm nay cũng không quay lại đây, Bạch Ngọc lâu xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Đường thở dài: “’Không phải Bạch Ngọc lâu, là Kinh thành, Kinh thành có chuyện lớn xảy ra, hài tử của Yến thiếu chủ mất tích, nghe nói mất tích ngay tại phụ cận trấn Liên Hoa, ta tới đây để tìm hiểu tin tức.”
“Là cùng với vị thiên kim của phủ tướng quân kia sinh ra sao?” Bạch Đường đã từng đề cập với Du Uyển chuyện Yến thiếu chủ có quan hệ với thiên kim của phủ tướng quân, bất quá Du Uyển không xác định Yến thiếu chủ có quan hệ với vị thiên kim nào.
Bạch Đường cổ quái nhìn Du Uyển: “Đương nhiên là cùng nàng ta sinh, Yến thiếu chủ không gần nữ sắc, ngay cả nha hoàn cũng không có, lời đồn nói hắn không thể lưu lại đời sau, nhưng vị Nhan tiểu thư này là phá lệ, không cùng nàng ta sinh thì còn cùng với ai?”
Du Uyển nghĩ tới hài tử nằm trong gùi, nắm nắm ngón tay nói: “Có phải là ba đứa bé không?”
“Làm sao ngươi biết là ba đứa?” Nếu không phải trong kinh truyền tin tức ra, Bạch Đường còn không biết Nhan tiểu thư vậy mà đã sinh con.
Vừa nghĩ tới mấy tiểu bánh bao gọi nữ nhân khác là nương, trong lòng Du Uyển có chút khó chịu.
Nhất định là sự việc ở trạm dịch khiến nàng có thành kiến với nàng ta.
Sau khi tìm được một cái lý do hoàn mỹ, Du Uyển liền thở phào một hơi, đem cái gùi ôm vào trong ngực, do dự một chút, xốc một gốc chăn lên nói: “Bạch tiểu thư nhìn thử xem, có phải là họ không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.