Chương 115: Cửu ca khi dễ người khác
Thiên Phương Phương
04/02/2024
“Sao Tất Nô vẫn chưa quay về? Đã một ngày một đêm rồi.”
Ở Thiên Hương lâu, Hứa Thừa Hiên đang đứng trước cửa sổ, tâm phiền loạn nhìn người đang đi như nước chảy dưới đường.
Hắn cực kỳ ít xuất hiện cảm xúc bất an như lúc này, dù sao người tài ba dưới tay hắn đông đảo, nhưng không một ai có thể địch lại Tất Nô, một khi Tất Nô xuất mã sẽ không bao giờ làm hắn thất vọng.
Nhưng không biết sao hôm nay Tất Nô lại chậm chạp không quay về, lòng hắn càng thêm thấp thỏm.
“Thiếu gia, đây không phải là lần đầu Tất Nô chạy loạn.” Đứng phía sau hắn là một tên hộ vệ có thân hình vạm vỡ nói, cũng là thủ hạ của Hứa Thừa Hiên, thời gian họ đi theo Hứa Thừa Hiên còn lâu hơn Tất Nô, nhưng chỉ có Tất Nô được coi trọng, nói không ghen ghét là giả, nhưng lời hắn vừa nói cũng là thật.
Tất Nô thường xuyên biến mất, biến mất xong lại hoàn hảo trở về, tiếp tục làm việc cho Hứa Thừa Hiên.
Hứa Thừa Hiên không phải chưa từng hiếu kỳ với chuyện Tất Nô làm, nhưng Tất Nô không nói, hắn cũng không có cách nào hạ thủ được, hắn luôn phá lệ tha thứ.
Chỉ là lần này...
Không biết nói sao, hắn cảm thấy lần này Tất Nô không phải chạy đi chơi, mà thật sự...
Ba chữ vừa xuất hiện trong đầu, Hứa Thừa Hiên liền lắc đầu.
Không, Tất Nô sẽ không khiến hắn thất vọng.
“Thiếu gia! Thiếu gia!”
Vương chưởng quỹ xách vạt áo, lảo đảo chạy lên lầu.
Hứa Thừa Hiên đang phiền lòng, thấy ông ta gào lên như vậy, nhất thời tức giận: “Chuyện gì?”
Vương chưởng quỹ cũng không nhìn thấy sắc mặt thiếu gia có bao nhiêu khó nhìn: “Thiếu gia, xảy ra đại sự! Ngài nhanh xuống lầu nhìn a!”
Hứa Thừa Hiên không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì các ngươi không tự giải quyết được sao? Còn kêu ta phải đi nhìn?”
Vương chưởng quỹ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Thật, thật sự là chuyện lớn a...”
Ông ta còn chưa dứt lời thì trong hành lang liền truyền đến mấy tiếng động thình thịch thật lớn.
Khuôn mặt nữ khí của Hứa Thừa Hiên lướt qua một tia tức giận, thần sắc băng lãnh bước xuống lầu.
Khách nhân đều đã bị dọa chạy, mấy người không bị kinh sợ cũng chạy, dù sao có thể tránh được rắc rối thì không ai ngại tránh.
Ảnh Lục, Ảnh Thập Tam đập phá loạn hết cả lên, có mấy tiểu nhị chạy lên ngăn cản cũng bị đánh cho răng rơi đầy đất.
Hứa Thừa Hiên nắm chặt nắm đấm: “Ai? Dám gây chuyện ở Thiên Hương lâu?”
Bành!
Ảnh Thập Tam một cước đạp bay cái vò rượu, đúng lúc nện ngay cái xà nhà trên đầu Hứa Thừa Hiên, ào ào tưới ướt một thân Hứa Thừa Hiên.
Hai tên hộ vệ sau lưng Hứa Thừa HIên hung thần ác sát vọt tới.
“Hai tên mao đầu tử, dám gây chuyện ở Thiên Hương lâu, để xem tiểu gia mà không đánh được ngươi....” Một tên hộ vệ lời nói được một nửa, liền bị Ảnh Thập Tam một cước đạp bay.
Hắn ta bị đá bay lên người tên hộ vệ còn lại, hai người đều bị một cỗ lực đạo làm cho bay lên, lại nặng nề ngã xuống bậc thang, đến cả cầu thang cũng bị gãy.
Hứa Thừa Hiên cảm thấy không ổn, âm thầm siết chặt nắm đấm: “Người đến là ai? Xưng tên ra!”
“Ta nói ngươi dám nghe sao?” Yến Cửu Triêu chắp tay sau lưng, sải bước đi vào.
Hắn mặc một kiện áo choàng màu bạc, tóc đen như mực, da thịt như ngọc, giống như một ngôi sao chiếu sáng tàn cuộc ở đây.
Ngũ quan của hắn còn tinh xảo hơn Hứa Thừa Hiên ba phần, lại không có một tia nữ khí nào như Hứa Thừa Hiên, ngược lại có một cỗ khí khái hào hùng khiến người ta mê muội.
Hứa Thừa Hiên kinh ngạc: “Ngươi là?”
Yến Cửu Triêu kiêu căng nói: “Ngươi còn chưa xứng để biết tên của bản thiếu chủ!”
“Thiếu chủ?” Hứa Thừa Hiên theo bản năng nghĩ tới vị kia, người làm cho cả Kinh Thành đau đầu Yến thiếu chủ, nhưng nghĩ kĩ thì không có khả năng, mình với Yến thiếu chủ không cừu không oán, sao hắn lại tới đập tửu lâu của mình?
Hứa Thừa Hiên lấy lại bình tĩnh, thầm nói lấy thân phận của mình bây giờ, trừ khi thật sự là vị Yến thiếu chủ kia, nếu không toàn bộ Kinh Thành này không một ai dám động lên đầu hắn.
“Hừ!” Hứa Thừa Hiên nghĩ là mình đã nắm chắc, eo lưng liền thẳng lên, “Ngươi biết ta là ai không?”
“A.” Yến thiếu chủ mạn bất kinh tâm nhíu nhíu mày, biểu thị ta đây biết rõ, không biết còn tới đây làm gì, “Ngươi tự hủy một tay, bản thiếu chủ sẽ tha cho ngươi một cái mạng chó.”
Chó... mạng chó?
Hứa Thừa Hiên tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Ở đâu ra cái lý lẽ đó? Cũng được, ta không ngại nói cho ngươi biết, biểu ca ta là đương kim Nhị hoàng tử, di mẫu ta là Hứa phi nương nương đang chấp chưởng hậu cung! Thức thời thì lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái! Bản công tử cao hứng thì sẽ tha thứ cho ngươi... Aaaa...”
Ảnh Thập Tam dùng một tay tát bay hắn.
“Thiếu chủ dập đầu với ngươi, ta sợ ngươi sẽ bị tổn thọ a!”
Dứt lời lại thêm một bạt tay.
Nhưng lần này bạt tay của Ảnh Thập Tam còn chưa rơi xuống người Hứa Thừa Hiên, một đạo thân ảnh màu đen lướt qua, bắt lấy Hứa Thừa Hiên cực nhanh, điểm mũi chân một cái liền đứng trước quầy.
“Quân Trường An?” Ảnh Thập Tam nhận ra thân phận của người mới tới.
Quân Trường An buông Hứa Thừa Hiên ra, quay đầu chắp tay với người đứng trước cửa: “Điện hạ.”
Là Nhị hoàng tử, Yến Hoài Cảnh.
Yến Hoài Cảnh không đội mũ rộng vành nữa, lộ ra sự cao quý không nói thành lời.
Hắn cất bước bước qua ngưỡng cửa, thần sắc uy nghiêm nói: “Không biết công tử nhà họ Hứa phạm phải điều gì, lại khiến Yến đường đệ đích thân động thủ như vậy?”
Yến thiếu chủ phách lối nói: “Bản thiếu chủ khi dễ người khác, cần đòi lý do sao?”
Hứa Thừa Hiên choáng váng, biểu ca gọi hắn ta là đường đệ, hắn ta lại tự xưng là thiếu chủ, chẳng lẽ hắn là người trong truyền thuyết – ngay cả hoàng tử cũng dám đánh... Con trai độc nhất của Yến vương?
“Biểu ca!” Hứa Thừa Hiên mưu cầu sự sống với dục vọng vô cùng mạnh mà nhào tới bên người Yến Hoài Cảnh.
Yến Cửu Triêu nói: “Bản thiếu chủ vẫn là câu nói kia, tự chặt một tay thì ta sẽ tha cái mạng chó của ngươi.”
Hứa Thừa Hiên lấy hết can đảm nói: “Ngươi... ngươi lớn mật! Biểu ca ta ở đây, ta mới không sợ ngươi! Ngươi mắng ta là chó... cái kia... cái kia... Hiền phi nương nương là người có quan hệ huyết thống với ta thì bị coi là cái gì?”
“Chó phi?” Yến Cửu Triêu nghiêm túc suy nghĩ.
Phốc phốc—
Vương chưởng quỹ đang trốn một bên, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hứa Thừa Hiên lúc này cũng không rảnh mà đi trị tội hắn, quay đầu nói với Yến Hoài Cảnh: “Biểu ca, hắn ta vũ nhục di mẫu như vậy, quả thực không hề để biểu ca và di mẫu vào mắt!”
Yến Hoài Cảnh lạnh lùng liếc hắn một cái, Hứa Thừa Hiên hậm hực cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.
Yến Hoài Cảnh nhìn về phía Yến Cửu Triêu nói: “Nếu hắn phạm sai lầm, ta sẽ mang người về quản giáo, không nhọc Yến đường đệ động thủ.”
Yến Cửu Triêu khiêu mi nói: “Như vậy không được, bản thiếu chủ từ trước tới giờ luôn làm việc đến nơi đến chốn, chưa bao giờ làm được một nửa liền thả người.”
Yến Hoài Cảnh nắm chặt tay nói: “Theo như ngươi nói, hôm nay có bất kể như thế nào ngươi cũng không cho Yến Hoài Cảnh ta chút mặt mũi?”
Yến Cửu Triêu mỉa mai cười một tiếng: “Ngay cả cha ngươi ta còn không cho mặt mũi, đến ngươi, há không phải nói mặt mũi ngươi lớn hơn so với hoàng thượng? Ta ngược lại nguyện ý cho, ngươi có thể nhận nổi sao?”
Yến Hoài Cảnh cố gắng bình tĩnh, nhưng cũng bị tức giận không nhẹ.
“Động thủ.” Yến Cửu Triêu lạnh nhạt nói.
Ảnh Thập Tam vọt tới chỗ Hứa Thừa Hiên.
“Trường An!”
Yến Hoài Cảnh vừa lên tiếng, Quân Trường An liền rút đao lao lên.
Hai người giao thủ kịch liệt.
Quân Trường An chính là đao khách đệ nhất của Yến Hoài Cảnh, võ công của hắn với Ảnh Thập Tam sàn sàn nhau, nhưng không phải còn Ảnh Lục sao?
Ảnh Lục thừa dịp Quân Trường An đang giao chiến thì đánh úp một cách quỷ dị về phía Hứa Thừa Hiên, ánh mắt Yến Hoài Cảnh lạnh lão, hung ác vỗ một chưởng về phía Ảnh Lục.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một đường ngân quang từ trong tay Yến Cửu Triêu bắn ra.
Yến Hoài Cảnh theo bản năng rút tay về.
Sưu!
Ngân quang bay xuyên qua bức tường bên cạnh Yến Hoài Cảnh, dính lên trên một cây cột trụ ở hành lang kế bên, Yến Cửu Triêu nhẹ nhàng kéo một cái, cây cột thô to đã bị chặt đứt.
Ngân quang quay trở lại trên tay Yến Cửu Triêu, nằm trong một cái hộp trên tay.
“Thiên cơ hộp?” Yến Hoài Cảnh kinh ngạc, “Thiên Cơ các là do ngươi diệt?”
“Cái chiến lợi phẩm này cũng không tệ lắm!” Yến Cửu Triêu ước lượng bảo bối trong tay, coi như ngầm thừa nhận suy đoán của Yến Hoài Cảnh.
Yến Hoài Cảnh không ngờ rằng Thiên Cơ các là do Yến Cửu Triêu diệt, càng không ngờ rằng hắn lại có thể thừa nhận dễ dàng như vậy!
Yến Hoài Cảnh lúc này đã không còn tâm tư nào suy nghĩ vì sao hắn ta lại làm như vậy, quả nhiên lời đồn không sai, Yến Cửu Triêu là người điên, tên điên một khi làm việc thì cần lý do sao?
Nói trở lại, trấn các chi bảo của Thiên Cơ các là Thiên cơ hộp, là bảo vật lợi hại nhất, có cơ quan quỷ dị khó lường, một đạo tơ bạc kia chính là được làm từ Tuyết Vực Thiên Tàm Ti, không gì không phá được, chém sắt như chém bùn.
Vừa nãy nếu chậm một bước, thì cánh tay của mình... có lẽ đã bị chém đứt.
“Yến, Cửu, Triêu!”
“A—“
Yến Hoài Cảnh vừa dứt lời thì bên kia truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hứa Thừa Hiên, hắn nhìn qua thì thấy Hứa Thừa Hiên đã bị Ảnh Lục nắm được tay.
Động tác của Ảnh Lục cực nhanh, nháy mắt đã bẻ gãy cánh tay phải của Hứa Thừa Hiên, phế luôn cái chân phải của hắn.
“Không phải chỉ phế một tay sao?” Yến Hoài Cảnh không kìm nén được lửa giận hỏi.
Yến Cửu Triêu vô tội giang hai tay: “Bản thiếu chủ vốn nói rằng phế một tay, nhưng phải do hắn tự phế, còn để bản thiếu chủ tới phế, tất nhiên phải thu chút lợi tức chứ.”
“Biểu ca...” Hô xong thì Hứa Thừa Hiên liền choáng đầu.
Yến Cửu Triêu hài lòng gật đầu, tiêu sái mà xoay người đi, cất bước ra khỏi Thiên Hương lâu.
Ảnh Thập Tam cũng đồng thời thu tay lại, cùng với Ảnh Lục đi theo thiếu chủ nhà mình ra ngoài.
Yến Hoài Cảnh nhìn qua bóng lưng Yến Cửu Triêu, nắm đấm bóp khanh khách: “Đập Thiên Hương lâu, đánh Hứa công tử, ngươi cứ đi như thế?”
“Cũng đúng, không thể đi như vậy.” Yến Cửu Triêu dừng chân, làm một động tác tay với Ảnh Thập Tam.
Ảnh Thập Tam chưởng về phía sau.
Biển hiệu Thiên Hương lâu liền bị bổ làm đôi, bụi bặm lâu năm trên biển cũng rớt xuống.
Yến Hoài Cảnh:...
Vương chưởng quỹ:....
Ở Thiên Hương lâu, Hứa Thừa Hiên đang đứng trước cửa sổ, tâm phiền loạn nhìn người đang đi như nước chảy dưới đường.
Hắn cực kỳ ít xuất hiện cảm xúc bất an như lúc này, dù sao người tài ba dưới tay hắn đông đảo, nhưng không một ai có thể địch lại Tất Nô, một khi Tất Nô xuất mã sẽ không bao giờ làm hắn thất vọng.
Nhưng không biết sao hôm nay Tất Nô lại chậm chạp không quay về, lòng hắn càng thêm thấp thỏm.
“Thiếu gia, đây không phải là lần đầu Tất Nô chạy loạn.” Đứng phía sau hắn là một tên hộ vệ có thân hình vạm vỡ nói, cũng là thủ hạ của Hứa Thừa Hiên, thời gian họ đi theo Hứa Thừa Hiên còn lâu hơn Tất Nô, nhưng chỉ có Tất Nô được coi trọng, nói không ghen ghét là giả, nhưng lời hắn vừa nói cũng là thật.
Tất Nô thường xuyên biến mất, biến mất xong lại hoàn hảo trở về, tiếp tục làm việc cho Hứa Thừa Hiên.
Hứa Thừa Hiên không phải chưa từng hiếu kỳ với chuyện Tất Nô làm, nhưng Tất Nô không nói, hắn cũng không có cách nào hạ thủ được, hắn luôn phá lệ tha thứ.
Chỉ là lần này...
Không biết nói sao, hắn cảm thấy lần này Tất Nô không phải chạy đi chơi, mà thật sự...
Ba chữ vừa xuất hiện trong đầu, Hứa Thừa Hiên liền lắc đầu.
Không, Tất Nô sẽ không khiến hắn thất vọng.
“Thiếu gia! Thiếu gia!”
Vương chưởng quỹ xách vạt áo, lảo đảo chạy lên lầu.
Hứa Thừa Hiên đang phiền lòng, thấy ông ta gào lên như vậy, nhất thời tức giận: “Chuyện gì?”
Vương chưởng quỹ cũng không nhìn thấy sắc mặt thiếu gia có bao nhiêu khó nhìn: “Thiếu gia, xảy ra đại sự! Ngài nhanh xuống lầu nhìn a!”
Hứa Thừa Hiên không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì các ngươi không tự giải quyết được sao? Còn kêu ta phải đi nhìn?”
Vương chưởng quỹ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Thật, thật sự là chuyện lớn a...”
Ông ta còn chưa dứt lời thì trong hành lang liền truyền đến mấy tiếng động thình thịch thật lớn.
Khuôn mặt nữ khí của Hứa Thừa Hiên lướt qua một tia tức giận, thần sắc băng lãnh bước xuống lầu.
Khách nhân đều đã bị dọa chạy, mấy người không bị kinh sợ cũng chạy, dù sao có thể tránh được rắc rối thì không ai ngại tránh.
Ảnh Lục, Ảnh Thập Tam đập phá loạn hết cả lên, có mấy tiểu nhị chạy lên ngăn cản cũng bị đánh cho răng rơi đầy đất.
Hứa Thừa Hiên nắm chặt nắm đấm: “Ai? Dám gây chuyện ở Thiên Hương lâu?”
Bành!
Ảnh Thập Tam một cước đạp bay cái vò rượu, đúng lúc nện ngay cái xà nhà trên đầu Hứa Thừa Hiên, ào ào tưới ướt một thân Hứa Thừa Hiên.
Hai tên hộ vệ sau lưng Hứa Thừa HIên hung thần ác sát vọt tới.
“Hai tên mao đầu tử, dám gây chuyện ở Thiên Hương lâu, để xem tiểu gia mà không đánh được ngươi....” Một tên hộ vệ lời nói được một nửa, liền bị Ảnh Thập Tam một cước đạp bay.
Hắn ta bị đá bay lên người tên hộ vệ còn lại, hai người đều bị một cỗ lực đạo làm cho bay lên, lại nặng nề ngã xuống bậc thang, đến cả cầu thang cũng bị gãy.
Hứa Thừa Hiên cảm thấy không ổn, âm thầm siết chặt nắm đấm: “Người đến là ai? Xưng tên ra!”
“Ta nói ngươi dám nghe sao?” Yến Cửu Triêu chắp tay sau lưng, sải bước đi vào.
Hắn mặc một kiện áo choàng màu bạc, tóc đen như mực, da thịt như ngọc, giống như một ngôi sao chiếu sáng tàn cuộc ở đây.
Ngũ quan của hắn còn tinh xảo hơn Hứa Thừa Hiên ba phần, lại không có một tia nữ khí nào như Hứa Thừa Hiên, ngược lại có một cỗ khí khái hào hùng khiến người ta mê muội.
Hứa Thừa Hiên kinh ngạc: “Ngươi là?”
Yến Cửu Triêu kiêu căng nói: “Ngươi còn chưa xứng để biết tên của bản thiếu chủ!”
“Thiếu chủ?” Hứa Thừa Hiên theo bản năng nghĩ tới vị kia, người làm cho cả Kinh Thành đau đầu Yến thiếu chủ, nhưng nghĩ kĩ thì không có khả năng, mình với Yến thiếu chủ không cừu không oán, sao hắn lại tới đập tửu lâu của mình?
Hứa Thừa Hiên lấy lại bình tĩnh, thầm nói lấy thân phận của mình bây giờ, trừ khi thật sự là vị Yến thiếu chủ kia, nếu không toàn bộ Kinh Thành này không một ai dám động lên đầu hắn.
“Hừ!” Hứa Thừa Hiên nghĩ là mình đã nắm chắc, eo lưng liền thẳng lên, “Ngươi biết ta là ai không?”
“A.” Yến thiếu chủ mạn bất kinh tâm nhíu nhíu mày, biểu thị ta đây biết rõ, không biết còn tới đây làm gì, “Ngươi tự hủy một tay, bản thiếu chủ sẽ tha cho ngươi một cái mạng chó.”
Chó... mạng chó?
Hứa Thừa Hiên tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Ở đâu ra cái lý lẽ đó? Cũng được, ta không ngại nói cho ngươi biết, biểu ca ta là đương kim Nhị hoàng tử, di mẫu ta là Hứa phi nương nương đang chấp chưởng hậu cung! Thức thời thì lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái! Bản công tử cao hứng thì sẽ tha thứ cho ngươi... Aaaa...”
Ảnh Thập Tam dùng một tay tát bay hắn.
“Thiếu chủ dập đầu với ngươi, ta sợ ngươi sẽ bị tổn thọ a!”
Dứt lời lại thêm một bạt tay.
Nhưng lần này bạt tay của Ảnh Thập Tam còn chưa rơi xuống người Hứa Thừa Hiên, một đạo thân ảnh màu đen lướt qua, bắt lấy Hứa Thừa Hiên cực nhanh, điểm mũi chân một cái liền đứng trước quầy.
“Quân Trường An?” Ảnh Thập Tam nhận ra thân phận của người mới tới.
Quân Trường An buông Hứa Thừa Hiên ra, quay đầu chắp tay với người đứng trước cửa: “Điện hạ.”
Là Nhị hoàng tử, Yến Hoài Cảnh.
Yến Hoài Cảnh không đội mũ rộng vành nữa, lộ ra sự cao quý không nói thành lời.
Hắn cất bước bước qua ngưỡng cửa, thần sắc uy nghiêm nói: “Không biết công tử nhà họ Hứa phạm phải điều gì, lại khiến Yến đường đệ đích thân động thủ như vậy?”
Yến thiếu chủ phách lối nói: “Bản thiếu chủ khi dễ người khác, cần đòi lý do sao?”
Hứa Thừa Hiên choáng váng, biểu ca gọi hắn ta là đường đệ, hắn ta lại tự xưng là thiếu chủ, chẳng lẽ hắn là người trong truyền thuyết – ngay cả hoàng tử cũng dám đánh... Con trai độc nhất của Yến vương?
“Biểu ca!” Hứa Thừa Hiên mưu cầu sự sống với dục vọng vô cùng mạnh mà nhào tới bên người Yến Hoài Cảnh.
Yến Cửu Triêu nói: “Bản thiếu chủ vẫn là câu nói kia, tự chặt một tay thì ta sẽ tha cái mạng chó của ngươi.”
Hứa Thừa Hiên lấy hết can đảm nói: “Ngươi... ngươi lớn mật! Biểu ca ta ở đây, ta mới không sợ ngươi! Ngươi mắng ta là chó... cái kia... cái kia... Hiền phi nương nương là người có quan hệ huyết thống với ta thì bị coi là cái gì?”
“Chó phi?” Yến Cửu Triêu nghiêm túc suy nghĩ.
Phốc phốc—
Vương chưởng quỹ đang trốn một bên, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hứa Thừa Hiên lúc này cũng không rảnh mà đi trị tội hắn, quay đầu nói với Yến Hoài Cảnh: “Biểu ca, hắn ta vũ nhục di mẫu như vậy, quả thực không hề để biểu ca và di mẫu vào mắt!”
Yến Hoài Cảnh lạnh lùng liếc hắn một cái, Hứa Thừa Hiên hậm hực cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.
Yến Hoài Cảnh nhìn về phía Yến Cửu Triêu nói: “Nếu hắn phạm sai lầm, ta sẽ mang người về quản giáo, không nhọc Yến đường đệ động thủ.”
Yến Cửu Triêu khiêu mi nói: “Như vậy không được, bản thiếu chủ từ trước tới giờ luôn làm việc đến nơi đến chốn, chưa bao giờ làm được một nửa liền thả người.”
Yến Hoài Cảnh nắm chặt tay nói: “Theo như ngươi nói, hôm nay có bất kể như thế nào ngươi cũng không cho Yến Hoài Cảnh ta chút mặt mũi?”
Yến Cửu Triêu mỉa mai cười một tiếng: “Ngay cả cha ngươi ta còn không cho mặt mũi, đến ngươi, há không phải nói mặt mũi ngươi lớn hơn so với hoàng thượng? Ta ngược lại nguyện ý cho, ngươi có thể nhận nổi sao?”
Yến Hoài Cảnh cố gắng bình tĩnh, nhưng cũng bị tức giận không nhẹ.
“Động thủ.” Yến Cửu Triêu lạnh nhạt nói.
Ảnh Thập Tam vọt tới chỗ Hứa Thừa Hiên.
“Trường An!”
Yến Hoài Cảnh vừa lên tiếng, Quân Trường An liền rút đao lao lên.
Hai người giao thủ kịch liệt.
Quân Trường An chính là đao khách đệ nhất của Yến Hoài Cảnh, võ công của hắn với Ảnh Thập Tam sàn sàn nhau, nhưng không phải còn Ảnh Lục sao?
Ảnh Lục thừa dịp Quân Trường An đang giao chiến thì đánh úp một cách quỷ dị về phía Hứa Thừa Hiên, ánh mắt Yến Hoài Cảnh lạnh lão, hung ác vỗ một chưởng về phía Ảnh Lục.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một đường ngân quang từ trong tay Yến Cửu Triêu bắn ra.
Yến Hoài Cảnh theo bản năng rút tay về.
Sưu!
Ngân quang bay xuyên qua bức tường bên cạnh Yến Hoài Cảnh, dính lên trên một cây cột trụ ở hành lang kế bên, Yến Cửu Triêu nhẹ nhàng kéo một cái, cây cột thô to đã bị chặt đứt.
Ngân quang quay trở lại trên tay Yến Cửu Triêu, nằm trong một cái hộp trên tay.
“Thiên cơ hộp?” Yến Hoài Cảnh kinh ngạc, “Thiên Cơ các là do ngươi diệt?”
“Cái chiến lợi phẩm này cũng không tệ lắm!” Yến Cửu Triêu ước lượng bảo bối trong tay, coi như ngầm thừa nhận suy đoán của Yến Hoài Cảnh.
Yến Hoài Cảnh không ngờ rằng Thiên Cơ các là do Yến Cửu Triêu diệt, càng không ngờ rằng hắn lại có thể thừa nhận dễ dàng như vậy!
Yến Hoài Cảnh lúc này đã không còn tâm tư nào suy nghĩ vì sao hắn ta lại làm như vậy, quả nhiên lời đồn không sai, Yến Cửu Triêu là người điên, tên điên một khi làm việc thì cần lý do sao?
Nói trở lại, trấn các chi bảo của Thiên Cơ các là Thiên cơ hộp, là bảo vật lợi hại nhất, có cơ quan quỷ dị khó lường, một đạo tơ bạc kia chính là được làm từ Tuyết Vực Thiên Tàm Ti, không gì không phá được, chém sắt như chém bùn.
Vừa nãy nếu chậm một bước, thì cánh tay của mình... có lẽ đã bị chém đứt.
“Yến, Cửu, Triêu!”
“A—“
Yến Hoài Cảnh vừa dứt lời thì bên kia truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hứa Thừa Hiên, hắn nhìn qua thì thấy Hứa Thừa Hiên đã bị Ảnh Lục nắm được tay.
Động tác của Ảnh Lục cực nhanh, nháy mắt đã bẻ gãy cánh tay phải của Hứa Thừa Hiên, phế luôn cái chân phải của hắn.
“Không phải chỉ phế một tay sao?” Yến Hoài Cảnh không kìm nén được lửa giận hỏi.
Yến Cửu Triêu vô tội giang hai tay: “Bản thiếu chủ vốn nói rằng phế một tay, nhưng phải do hắn tự phế, còn để bản thiếu chủ tới phế, tất nhiên phải thu chút lợi tức chứ.”
“Biểu ca...” Hô xong thì Hứa Thừa Hiên liền choáng đầu.
Yến Cửu Triêu hài lòng gật đầu, tiêu sái mà xoay người đi, cất bước ra khỏi Thiên Hương lâu.
Ảnh Thập Tam cũng đồng thời thu tay lại, cùng với Ảnh Lục đi theo thiếu chủ nhà mình ra ngoài.
Yến Hoài Cảnh nhìn qua bóng lưng Yến Cửu Triêu, nắm đấm bóp khanh khách: “Đập Thiên Hương lâu, đánh Hứa công tử, ngươi cứ đi như thế?”
“Cũng đúng, không thể đi như vậy.” Yến Cửu Triêu dừng chân, làm một động tác tay với Ảnh Thập Tam.
Ảnh Thập Tam chưởng về phía sau.
Biển hiệu Thiên Hương lâu liền bị bổ làm đôi, bụi bặm lâu năm trên biển cũng rớt xuống.
Yến Hoài Cảnh:...
Vương chưởng quỹ:....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.