Chương 136: Đại tẩu
Thiên Phương Phương
04/02/2024
Edit: Lan Anh
Du Uyển mở cẩm nang ra, nhìn thấy đồ bên trong thì cảm thấy có chút thất vọng.
“Là một trái thiết cầu a.” Bạch Đường đi lại, cầm thiết cầu trong tay Du Uyển, nó nặng trĩu, lớn chừng nắm tay của một tiểu hài tử, trên đó có những hoa văn bất đối xứng, trừ cái đó ra thì không có gì đặc biệt cả, “Cái này dùng để làm gì? Mua cho đệ đệ của ngươi chơi sao?”
Nói là công cụ thì không giống, binh khí lại càng không, đồ chơi thì... Du Uyển sờ soạng một cái, lực tay của một đứa bé sao có thể cầm chơi nổi.
Chỉ vì cái thứ đồ chơi này mà Thiên Cơ các muốn giết nàng, Ngọc Tử Quy thì bức nàng rớt xuống vách núi?
Du Uyển không nói rõ chân tướng cho Bạch Đường, liền theo ý của Bạch Đường mà nói đây là đồ chơi cho Tiểu Thiết Đản, Bạch Đường ồ một tiếng, không có hứng thú mà trả thiết cầu lại cho Du Uyển.
Du Uyển cất kỹ, nàng không biết đây là cái gì, nhưng chắc sẽ có người biết, ví dụ như... Yến Cửu Triêu?
Du Uyển quyết định sau khi tiễn Bạch Đường về thì cầm trái thiết cầu này qua cho Yến Cửu Triêu nhìn một chút, tốt nhất là đưa luôn cho hắn, lấy thực lực của Yến vương phủ, sẽ không có người nào dám mò tới cửa để chịu chết a.
Vì tìm được cách ném củ khoai nóng này đi nên trái tim của Du Uyển cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cầm thiết cầu bỏ vào cẩm nang, đột nhiên lại cảm thấy đầu ngón tay tê rần.
“Ti~” Du Uyển hít vào một ngụm khí lạnh.
“Thế nào?” Bạch Đường hỏi.
Du Uyển nhìn đầu ngón tay của mình, lại nhìn thiết cầu trong tay, lắc đầu: “Không có gì.”
Bạch Đường cầm tay nàng nhìn kỹ một phen, xác định không có vết thương nào mới yên lòng: “Tốt rồi, cái này trả lại cho ngươi, ta cũng nên cáo từ rồi.”
“Bạch cô nương! Bạch cô nương!” Đại bá mẫu mang theo một cái rổ lớn tới, “Hôm nay đa tạ cô nương, trong nhà không có gì quý giá, tôi có ướp chút rau ngâm, còn có điểm tâm của cha Du Phong làm, mong cô nương đừng ghét bỏ.”
“Cái này làm sao tôi có thể nhận?” Bạch Đường từ chối.
Đại bá mẫu kiên quyết nhét cái rổ vào trong tay nàng: “Tôi biết nhà cô nương không thiếu chút đồ ăn này, nhưng trù nghệ của cha tiểu Phong rất tốt, ông ấy từng làm đầu bếp ở Kinh Thành, các lão quan gia rất thích đồ ăn ông ấy làm!”
Đại bá và đại bá mẫu đã thành thân hơn hai mươi năm, chưa bao giờ bà tán dương ông như thế, trong lòng ông vô cùng đắc ý, hồn nhiên không biết đó là do đại bá mẫu sợ Bạch Đường cự tuyệt tạ lễ của họ thôi.
Bạch Đường thấy thịnh tình không thể chối từ, đành phải mỉm cười nhận lấy.
Du Uyển đưa Bạch Đường ra đến cửa thôn, lúc ra ngoài Du Phong đang ngồi xổm trước cửa không ngừng giáo dục tiểu muội muội vừa mới gây họa.
“Không phải đại tẩu.” Du Phong nghiêm túc nói.
“Đại tẩu.” Tiểu Trăn Trăn vừa ăn kẹo vừa nói.
“...”
Du Phong thực sự sắp điên rồi, dạy lâu như vậy sao vẫn không sửa miệng được?
Du Phong quyết định đổi biện pháp: “Không phải đại tẩu, là Bạch tiểu thư.”
Tiểu Trăn Trăn: “Bạch tiểu thư.”
Nha đầu này giống như con chim sáo, chỉ học mấy chữ cuối cùng thôi sao?!
Du Phong thở phào một hơi, lúc này Du Uyển với Bạch Đường đi ra.
Du Uyển nhìn Du Phong nói: “Đại ca, Bạch tiểu thư phải về.”
Du Phong lôi kéo Tiểu Trăn Trăn xoay người lại, muốn Trăn Trăn kêu một tiếng Bạch tiểu thư, nào biết hắn vừa căng thẳng liền nói ngược: “Trăn Trăn, đại tẩu phải đi.”
Tiểu Trăn Trăn mặt mộng bức: “...”
Bạch tiểu thư mặt còn mộng bức hơn Tiểu Trăn Trăn: “...”
Du Uyển suýt chút nữa là cười đến sốc hông: Đại ca, có thể đừng cấp bách đến vậy không?
Du Phong quả thực không còn mặt mũi nhìn người, muội muội cũng không hề nể mặt hắn, buồn bực đi về phòng, vừa đi được mấy bước lại bành một tiếng đụng đầu vào cây cột, trên đầu liền mọc một cục u lớn.
“Lớn như vậy đi còn đụng trúng cột? Con mắt mọc ở trên mông sao?”
“Ô đậu của ta!”
“Đồ ăn của ta!”
“Trứng gà!”
“Tiểu súc sinh nhà ngươi, Du Phong!”
Trong phòng, Du Phong hoảng hốt chạy bừa dẫn đến một mảnh hỗn độn, đại bá mẫu cầm lấy cây chổi dí theo.
Du Phong tuyệt không ngờ rằng bản thân sống hai mươi năm, lần đầu tiên bị đánh lại vào ngày hôm nay.
Từ trước đến nay chỉ có Du Tùng bị đánh, Du Phong một mực ở bên xem cuộc chiến, hôm nay phong thủy luân chuyển, Du Tùng tâm tình thật tốt, ăn củ cải nước, dùng bộ pháp lục thân không nhận, tinh thần phấn chấn nhìn nương đánh đại ca, cuối cùng hắn cũng bị đánh đến thảm.
Du Tùng làm sao cũng không tránh khỏi bị đánh: “...”
Ta đến cùng đã làm sai điều gì?
...
Mãi đến lúc ngồi lên xe ngựa, Bạch Đường vẫn không dừng cười được.
Du Uyển nhớ đến tình trạng xúi quẩy của đại ca, không khỏi nâng trán: “Để cho Bạch tiểu thư chê cười rồi.”
Bạch Đường nín cười nói: “Làm sao có thể? Tôi còn rất hâm mộ a!”
Du Uyển biết rõ gia cảnh Bạch Đường, cha của nàng đơn bạc, chỉ có một trai một gái, nhưng tỷ đệ họ không cùng một nương, người đến sau kia là người xảo trá, khắp nơi đều nhắm vào Bạch Đường, Bạch Đường với đệ đệ cùng cha khác mẫu thân kia làm sao có thể thân thiết?
Nghĩ đến đây Du Uyển cảm thấy nàng ấy thật đáng thương, có nhiều bạc hơn nữa cũng không có tình cảm, có tòa nhà lớn thì bên trong cũng trống không, Bạch lão gia không quản chuyện trong nhà, nàng ấy bị di nương với đệ đệ ức hiếp không biết bao nhiêu lần.
Trong nhà truyền đến tiếng đại bá mẫu mắng Du Phong, hai huynh đệ kêu rên thảm thiết, trong con ngươi của Bạch Đường lướt qua một tia hâm mộ cùng cô đơn.
Bộ dáng này của Bạch Đường khiến Du Uyển muốn đóng gói nàng ấy mang về nhà.
Du Uyển nhìn Bạch Đường, khẽ mỉm cười nói: “Người nhà của ta rất thích Bạch tiểu thư, nếu ngươi không chê thì thường xuyên đến đây chơi.”
“Ân.” Bạch Đường gật đầu, từ biệt Du Uyển rồi buông rèm xuống rời đi.
...
Chân trước Bạch Đường vừa đi, chân sau liền có một chiếc xe ngựa khác đến, là loại xe ngựa có đến tận hai con ngựa.
“Ai nha, ai nha?”
“Là tới thôn chúng ta sao?”
“Mau mau nhìn xem!”
Mấy đại thẩm ngồi xổm bên giếng giặt quần áo tò mò nhìn xe ngựa vừa chạy tới, phu xe cũng không dừng lại, mắt nhìn thẳng cho xe ngựa chạy tới cửa nhà Du gia.
“Cho hỏi Du cô nương có ở đây không?”
Là Tiêu Ngũ gia đã nhiều ngày không gặp, hổ hổ sinh uy nhảy xuống xe.
Tiếng kêu la trong phòng bếp bỗng nhiên im bặt.
Du Uyển buồn cười nói: “Ngũ gia, tôi ở đây.”
Nàng nhìn thấy xe ngựa đi một đường dừng trước cửa nhà đại bá, liền đoán được là người đến tìm nàng, nhưng không biết đó là Tiêu Ngũ gia.
Từ lúc Tiêu Ngũ gia bị thần phục dưới món đậu hũ thối đến giờ, thái độ của ông đối với Du Uyển hoàn toàn thay đổi, cứ như là hai người khác nhau hoàn toàn.
“Du cô nương, từ khi tạm biệt đến giờ cô vẫn khỏe chứ?” Tiêu Ngũ gia khách khí hỏi.
Ông mặt mày hồng hào, Du Uyển đoán ông đến đây hẳn sẽ không báo tin xấu.
Quả nhiên, Tiêu Ngũ gia sảng khoái mở miệng: “Hôm nay ta đến đây, là muốn giới thiệu cho ngươi mối làm ăn lớn!”
Nói xong ông liền nhìn về phía xe ngựa, “Tần đại ca, xuống đây đi, Du cô nương có ở nhà!”
Du Uyển mở cẩm nang ra, nhìn thấy đồ bên trong thì cảm thấy có chút thất vọng.
“Là một trái thiết cầu a.” Bạch Đường đi lại, cầm thiết cầu trong tay Du Uyển, nó nặng trĩu, lớn chừng nắm tay của một tiểu hài tử, trên đó có những hoa văn bất đối xứng, trừ cái đó ra thì không có gì đặc biệt cả, “Cái này dùng để làm gì? Mua cho đệ đệ của ngươi chơi sao?”
Nói là công cụ thì không giống, binh khí lại càng không, đồ chơi thì... Du Uyển sờ soạng một cái, lực tay của một đứa bé sao có thể cầm chơi nổi.
Chỉ vì cái thứ đồ chơi này mà Thiên Cơ các muốn giết nàng, Ngọc Tử Quy thì bức nàng rớt xuống vách núi?
Du Uyển không nói rõ chân tướng cho Bạch Đường, liền theo ý của Bạch Đường mà nói đây là đồ chơi cho Tiểu Thiết Đản, Bạch Đường ồ một tiếng, không có hứng thú mà trả thiết cầu lại cho Du Uyển.
Du Uyển cất kỹ, nàng không biết đây là cái gì, nhưng chắc sẽ có người biết, ví dụ như... Yến Cửu Triêu?
Du Uyển quyết định sau khi tiễn Bạch Đường về thì cầm trái thiết cầu này qua cho Yến Cửu Triêu nhìn một chút, tốt nhất là đưa luôn cho hắn, lấy thực lực của Yến vương phủ, sẽ không có người nào dám mò tới cửa để chịu chết a.
Vì tìm được cách ném củ khoai nóng này đi nên trái tim của Du Uyển cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cầm thiết cầu bỏ vào cẩm nang, đột nhiên lại cảm thấy đầu ngón tay tê rần.
“Ti~” Du Uyển hít vào một ngụm khí lạnh.
“Thế nào?” Bạch Đường hỏi.
Du Uyển nhìn đầu ngón tay của mình, lại nhìn thiết cầu trong tay, lắc đầu: “Không có gì.”
Bạch Đường cầm tay nàng nhìn kỹ một phen, xác định không có vết thương nào mới yên lòng: “Tốt rồi, cái này trả lại cho ngươi, ta cũng nên cáo từ rồi.”
“Bạch cô nương! Bạch cô nương!” Đại bá mẫu mang theo một cái rổ lớn tới, “Hôm nay đa tạ cô nương, trong nhà không có gì quý giá, tôi có ướp chút rau ngâm, còn có điểm tâm của cha Du Phong làm, mong cô nương đừng ghét bỏ.”
“Cái này làm sao tôi có thể nhận?” Bạch Đường từ chối.
Đại bá mẫu kiên quyết nhét cái rổ vào trong tay nàng: “Tôi biết nhà cô nương không thiếu chút đồ ăn này, nhưng trù nghệ của cha tiểu Phong rất tốt, ông ấy từng làm đầu bếp ở Kinh Thành, các lão quan gia rất thích đồ ăn ông ấy làm!”
Đại bá và đại bá mẫu đã thành thân hơn hai mươi năm, chưa bao giờ bà tán dương ông như thế, trong lòng ông vô cùng đắc ý, hồn nhiên không biết đó là do đại bá mẫu sợ Bạch Đường cự tuyệt tạ lễ của họ thôi.
Bạch Đường thấy thịnh tình không thể chối từ, đành phải mỉm cười nhận lấy.
Du Uyển đưa Bạch Đường ra đến cửa thôn, lúc ra ngoài Du Phong đang ngồi xổm trước cửa không ngừng giáo dục tiểu muội muội vừa mới gây họa.
“Không phải đại tẩu.” Du Phong nghiêm túc nói.
“Đại tẩu.” Tiểu Trăn Trăn vừa ăn kẹo vừa nói.
“...”
Du Phong thực sự sắp điên rồi, dạy lâu như vậy sao vẫn không sửa miệng được?
Du Phong quyết định đổi biện pháp: “Không phải đại tẩu, là Bạch tiểu thư.”
Tiểu Trăn Trăn: “Bạch tiểu thư.”
Nha đầu này giống như con chim sáo, chỉ học mấy chữ cuối cùng thôi sao?!
Du Phong thở phào một hơi, lúc này Du Uyển với Bạch Đường đi ra.
Du Uyển nhìn Du Phong nói: “Đại ca, Bạch tiểu thư phải về.”
Du Phong lôi kéo Tiểu Trăn Trăn xoay người lại, muốn Trăn Trăn kêu một tiếng Bạch tiểu thư, nào biết hắn vừa căng thẳng liền nói ngược: “Trăn Trăn, đại tẩu phải đi.”
Tiểu Trăn Trăn mặt mộng bức: “...”
Bạch tiểu thư mặt còn mộng bức hơn Tiểu Trăn Trăn: “...”
Du Uyển suýt chút nữa là cười đến sốc hông: Đại ca, có thể đừng cấp bách đến vậy không?
Du Phong quả thực không còn mặt mũi nhìn người, muội muội cũng không hề nể mặt hắn, buồn bực đi về phòng, vừa đi được mấy bước lại bành một tiếng đụng đầu vào cây cột, trên đầu liền mọc một cục u lớn.
“Lớn như vậy đi còn đụng trúng cột? Con mắt mọc ở trên mông sao?”
“Ô đậu của ta!”
“Đồ ăn của ta!”
“Trứng gà!”
“Tiểu súc sinh nhà ngươi, Du Phong!”
Trong phòng, Du Phong hoảng hốt chạy bừa dẫn đến một mảnh hỗn độn, đại bá mẫu cầm lấy cây chổi dí theo.
Du Phong tuyệt không ngờ rằng bản thân sống hai mươi năm, lần đầu tiên bị đánh lại vào ngày hôm nay.
Từ trước đến nay chỉ có Du Tùng bị đánh, Du Phong một mực ở bên xem cuộc chiến, hôm nay phong thủy luân chuyển, Du Tùng tâm tình thật tốt, ăn củ cải nước, dùng bộ pháp lục thân không nhận, tinh thần phấn chấn nhìn nương đánh đại ca, cuối cùng hắn cũng bị đánh đến thảm.
Du Tùng làm sao cũng không tránh khỏi bị đánh: “...”
Ta đến cùng đã làm sai điều gì?
...
Mãi đến lúc ngồi lên xe ngựa, Bạch Đường vẫn không dừng cười được.
Du Uyển nhớ đến tình trạng xúi quẩy của đại ca, không khỏi nâng trán: “Để cho Bạch tiểu thư chê cười rồi.”
Bạch Đường nín cười nói: “Làm sao có thể? Tôi còn rất hâm mộ a!”
Du Uyển biết rõ gia cảnh Bạch Đường, cha của nàng đơn bạc, chỉ có một trai một gái, nhưng tỷ đệ họ không cùng một nương, người đến sau kia là người xảo trá, khắp nơi đều nhắm vào Bạch Đường, Bạch Đường với đệ đệ cùng cha khác mẫu thân kia làm sao có thể thân thiết?
Nghĩ đến đây Du Uyển cảm thấy nàng ấy thật đáng thương, có nhiều bạc hơn nữa cũng không có tình cảm, có tòa nhà lớn thì bên trong cũng trống không, Bạch lão gia không quản chuyện trong nhà, nàng ấy bị di nương với đệ đệ ức hiếp không biết bao nhiêu lần.
Trong nhà truyền đến tiếng đại bá mẫu mắng Du Phong, hai huynh đệ kêu rên thảm thiết, trong con ngươi của Bạch Đường lướt qua một tia hâm mộ cùng cô đơn.
Bộ dáng này của Bạch Đường khiến Du Uyển muốn đóng gói nàng ấy mang về nhà.
Du Uyển nhìn Bạch Đường, khẽ mỉm cười nói: “Người nhà của ta rất thích Bạch tiểu thư, nếu ngươi không chê thì thường xuyên đến đây chơi.”
“Ân.” Bạch Đường gật đầu, từ biệt Du Uyển rồi buông rèm xuống rời đi.
...
Chân trước Bạch Đường vừa đi, chân sau liền có một chiếc xe ngựa khác đến, là loại xe ngựa có đến tận hai con ngựa.
“Ai nha, ai nha?”
“Là tới thôn chúng ta sao?”
“Mau mau nhìn xem!”
Mấy đại thẩm ngồi xổm bên giếng giặt quần áo tò mò nhìn xe ngựa vừa chạy tới, phu xe cũng không dừng lại, mắt nhìn thẳng cho xe ngựa chạy tới cửa nhà Du gia.
“Cho hỏi Du cô nương có ở đây không?”
Là Tiêu Ngũ gia đã nhiều ngày không gặp, hổ hổ sinh uy nhảy xuống xe.
Tiếng kêu la trong phòng bếp bỗng nhiên im bặt.
Du Uyển buồn cười nói: “Ngũ gia, tôi ở đây.”
Nàng nhìn thấy xe ngựa đi một đường dừng trước cửa nhà đại bá, liền đoán được là người đến tìm nàng, nhưng không biết đó là Tiêu Ngũ gia.
Từ lúc Tiêu Ngũ gia bị thần phục dưới món đậu hũ thối đến giờ, thái độ của ông đối với Du Uyển hoàn toàn thay đổi, cứ như là hai người khác nhau hoàn toàn.
“Du cô nương, từ khi tạm biệt đến giờ cô vẫn khỏe chứ?” Tiêu Ngũ gia khách khí hỏi.
Ông mặt mày hồng hào, Du Uyển đoán ông đến đây hẳn sẽ không báo tin xấu.
Quả nhiên, Tiêu Ngũ gia sảng khoái mở miệng: “Hôm nay ta đến đây, là muốn giới thiệu cho ngươi mối làm ăn lớn!”
Nói xong ông liền nhìn về phía xe ngựa, “Tần đại ca, xuống đây đi, Du cô nương có ở nhà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.