Chương 98: Mộng xuân
Thiên Phương Phương
04/02/2024
Edit: Lan Anh
Trời tối đen đưa tay cũng không thấy được ngón tay, Du Uyển đầu đầy mồ hôi nằm trên cỏ khô, cũng không biết nguyên nhân tại sao đầu nàng lại đau dữ dội, thân thể cũng nóng hừng hực.
Tại sao lại như vậy?
Nàng đây là thế nào?
“Khó chịu...”
Ý thức của nàng có chút mơ hồ.
Nhưng lại có một âm thanh làm nàng giật nảy mình, sao nàng lại có thể... thanh âm này không phải là nàng!
Mặt của nam nhân gần trong gang tấc!
Đây là ai?
Tôi đang ở đâu?
Đầu óc Du Uyển hỗn loạn, trong phút chốc lại nghe thấy nam nhân này cười trầm thấp.
Cười?
Cười cái gì?
Du Uyển muốn trừng hắn, lại phát hiện cơ thể mình không có một chút sức lực, Du Uyển bị chọc tức, muốn dứt khoát lấy tay đẩy hắn ra, chợt đông một tiếng, người từ trên giường lăn xuống đất, nặng nề mà nằm dài dưới đất.
Du Uyển bị ngã tỉnh!
Nàng kịch liệt mở mắt ra, tim đập thật nhanh, huyết khí xông lên khiến khuôn mặt đều đỏ ửng.
Lúc này ở chân trời đã lấp ló chút ánh sáng mờ mờ.
Ý thức được vừa rồi bản thân vậy mà lại nằm mộng, một giấc mơ khiến người khác phải đỏ mặt, Du Uyển thở dài một hơi.
Cảm giác kia thật sự quá chân thực, chân thực đến nỗi lúc này chóp mũi vẫn còn cảm nhận được khí tức của nam nhân, ngay cả đầu ngón tay cũng...
Du Uyển nhìn tay mình một chút, cảm xúc bên trong giấc mơ rất chân thực a...
Nằm mơ như vậy cảm giác giống như mình đã từng trải qua.
Nhất định là do tối hôm qua gây họa.
Hai đời đều là cẩu độc thân, lần đầu tiên dắt tay một nam nhân, vậy mà ban đêm lại nằm mộng xuân, thật sự là quá xấu hổ!
Nàng không nên dắt tay tên gia hỏa kia!
Nhất định là do ở nhà đại bá ăn thức ăn cho chó nhiều quá, làm hại nàng cũng muốn nói chuyện yêu đương.
Nhưng đối tượng kia, sao lại có thể giống Yến Cửu Triêu đến vậy a?
Du Uyển vỗ đầu mình một cái: “Ta thực sự bị làm cho lú lẫn a...”
Két.
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa truyền đến tiếng động nhỏ, Du Uyển chợt nhớ hôm làm thọ yến cho Ngụy lão phu nhân có nhận được một đơn đặt hàng, ít ngày nữa là sẽ đến ngày trả hàng, tám phần là Du Phong đến tìm nàng làm đơn, có lẽ Du Phong sợ đánh thức Khương thị với Tiểu Thiết Đản nên mới đi cửa sau?
Du Uyển không rõ lắm đi mở cửa, kết quả phát hiện nào phải Du Phong, rõ ràng là Triệu Hằng đã nhiều ngày không gặp.
Nửa đêm tuyết có rơi, nhưng chỉ rơi một chút liền ngừng, cho nên khí hậu hôm nay cũng bị ảnh hưởng, trời âm u, gió thổi lạnh đến thấu xương.
Triệu Hằng mặc một cái áo choàng thật dày, sắc mặt lạnh như băng đứng ở cửa.
Du Uyển nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Sáng sớm có chuyện gì sao?”
Triệu Hằng bây giờ đã tiếp nhận được chuyện Du Uyển lãnh đạm với hắn, nhưng tổng vẫn không quen lắm, hắn nhíu mày nghiêm mặt nói: “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Du Uyển lời ít mà ý nhiều: “Nếu như ngươi đến trả nợ thì lưu lại bạc, còn nếu như ngươi đến cò kè mặc cả thì xéo đi.”
Mặc dù đã biết rõ rằng nàng không còn chút tình cảm nào với mình, nhưng không ngờ nàng ấy lại nói chuyện khó nghe như vậy, mặt Triệu Hằng đỏ lên: “Ngươi...ngươi...”
Du Uyển cắt ngang lời hắn: “Ta cái gì mà ta? Triệu đại tú tài nghe không hiểu tiếng người sao? Không phải đến để trả nợ thì lăn.”
Triệu Hằng siết chặt nắm đấm, ép buộc bản thân phải nhịn xuống khuất nhục cùng lửa giận trong lòng, “Ta tới đây không phải để cãi lộn với ngươi, ta tới là để khuyên bảo ngươi, cô nương gia nên biết tự trọng, đừng đem những tật xấu ngươi học được trong kỹ viện... mang vào thôn!”
Du Uyển nhìn hắn giống như nhìn đồ đần.
Bất luận trên người Du Uyển xuất hiện bao nhiêu hiện tượng khó giải thích, Triệu Hằng đều thủy chung không tin tưởng rằng nàng chưa từng vào kỹ viện, chỉ vì người khắp thiên hạ đều có thể gạt mình, nhưng người kia sẽ không bao giờ.
Đương nhiên Triệu Hằng cũng sẽ không đâm thủng chuyện này, mặc dù hắn nghĩ muốn bỏ Du Uyển, nhưng cũng không tính hủy hoại nàng ấy, hắn là quân tử, quân tử sẽ không bao giờ làm chuyện ác nhân.
Triệu Hằng cảm thấy mình vô cùng quân tử, vô cùng vĩ đại, hắn đứng nghiêm nói: “Ngươi làm gì thì tự trong lòng ngươi minh bạch, ta khuyên ngươi nên biết thu liễm một chút, đừng có câu tam đáp tứ với nam nhân trong thôn, tối hôm qua ta đã thấy ngươi cùng với vị Vạn công tử kia không rõ ràng, thật không ra thể thống gì!”
Du Uyển bỗng nhiên bật cười: “Ta không ra thể thống gì thì liên quan gì tới ngươi? Ngươi cũng đừng quên Lý Chính đã đứng ra giải trừ hôn ước của chúng ta, ngươi bây giờ lấy thân phận gì mà đến chất vấn ta? Vị hôn phu cũ? Hay là hàng xóm láng giềng? Hay là vị tú tài duy nhất trong thôn?”
Lời này quả thực đâm trúng chỗ đau của Triệu Hằng, khiến hắn đỏ mắt nói: “Ngươi...ngươi thật không biết liêm sỉ! Nếu vị công tử kia biết ngươi không còn hoàn bích, hắn sẽ còn muốn ngươi sao?”
Trời tối đen đưa tay cũng không thấy được ngón tay, Du Uyển đầu đầy mồ hôi nằm trên cỏ khô, cũng không biết nguyên nhân tại sao đầu nàng lại đau dữ dội, thân thể cũng nóng hừng hực.
Tại sao lại như vậy?
Nàng đây là thế nào?
“Khó chịu...”
Ý thức của nàng có chút mơ hồ.
Nhưng lại có một âm thanh làm nàng giật nảy mình, sao nàng lại có thể... thanh âm này không phải là nàng!
Mặt của nam nhân gần trong gang tấc!
Đây là ai?
Tôi đang ở đâu?
Đầu óc Du Uyển hỗn loạn, trong phút chốc lại nghe thấy nam nhân này cười trầm thấp.
Cười?
Cười cái gì?
Du Uyển muốn trừng hắn, lại phát hiện cơ thể mình không có một chút sức lực, Du Uyển bị chọc tức, muốn dứt khoát lấy tay đẩy hắn ra, chợt đông một tiếng, người từ trên giường lăn xuống đất, nặng nề mà nằm dài dưới đất.
Du Uyển bị ngã tỉnh!
Nàng kịch liệt mở mắt ra, tim đập thật nhanh, huyết khí xông lên khiến khuôn mặt đều đỏ ửng.
Lúc này ở chân trời đã lấp ló chút ánh sáng mờ mờ.
Ý thức được vừa rồi bản thân vậy mà lại nằm mộng, một giấc mơ khiến người khác phải đỏ mặt, Du Uyển thở dài một hơi.
Cảm giác kia thật sự quá chân thực, chân thực đến nỗi lúc này chóp mũi vẫn còn cảm nhận được khí tức của nam nhân, ngay cả đầu ngón tay cũng...
Du Uyển nhìn tay mình một chút, cảm xúc bên trong giấc mơ rất chân thực a...
Nằm mơ như vậy cảm giác giống như mình đã từng trải qua.
Nhất định là do tối hôm qua gây họa.
Hai đời đều là cẩu độc thân, lần đầu tiên dắt tay một nam nhân, vậy mà ban đêm lại nằm mộng xuân, thật sự là quá xấu hổ!
Nàng không nên dắt tay tên gia hỏa kia!
Nhất định là do ở nhà đại bá ăn thức ăn cho chó nhiều quá, làm hại nàng cũng muốn nói chuyện yêu đương.
Nhưng đối tượng kia, sao lại có thể giống Yến Cửu Triêu đến vậy a?
Du Uyển vỗ đầu mình một cái: “Ta thực sự bị làm cho lú lẫn a...”
Két.
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa truyền đến tiếng động nhỏ, Du Uyển chợt nhớ hôm làm thọ yến cho Ngụy lão phu nhân có nhận được một đơn đặt hàng, ít ngày nữa là sẽ đến ngày trả hàng, tám phần là Du Phong đến tìm nàng làm đơn, có lẽ Du Phong sợ đánh thức Khương thị với Tiểu Thiết Đản nên mới đi cửa sau?
Du Uyển không rõ lắm đi mở cửa, kết quả phát hiện nào phải Du Phong, rõ ràng là Triệu Hằng đã nhiều ngày không gặp.
Nửa đêm tuyết có rơi, nhưng chỉ rơi một chút liền ngừng, cho nên khí hậu hôm nay cũng bị ảnh hưởng, trời âm u, gió thổi lạnh đến thấu xương.
Triệu Hằng mặc một cái áo choàng thật dày, sắc mặt lạnh như băng đứng ở cửa.
Du Uyển nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Sáng sớm có chuyện gì sao?”
Triệu Hằng bây giờ đã tiếp nhận được chuyện Du Uyển lãnh đạm với hắn, nhưng tổng vẫn không quen lắm, hắn nhíu mày nghiêm mặt nói: “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Du Uyển lời ít mà ý nhiều: “Nếu như ngươi đến trả nợ thì lưu lại bạc, còn nếu như ngươi đến cò kè mặc cả thì xéo đi.”
Mặc dù đã biết rõ rằng nàng không còn chút tình cảm nào với mình, nhưng không ngờ nàng ấy lại nói chuyện khó nghe như vậy, mặt Triệu Hằng đỏ lên: “Ngươi...ngươi...”
Du Uyển cắt ngang lời hắn: “Ta cái gì mà ta? Triệu đại tú tài nghe không hiểu tiếng người sao? Không phải đến để trả nợ thì lăn.”
Triệu Hằng siết chặt nắm đấm, ép buộc bản thân phải nhịn xuống khuất nhục cùng lửa giận trong lòng, “Ta tới đây không phải để cãi lộn với ngươi, ta tới là để khuyên bảo ngươi, cô nương gia nên biết tự trọng, đừng đem những tật xấu ngươi học được trong kỹ viện... mang vào thôn!”
Du Uyển nhìn hắn giống như nhìn đồ đần.
Bất luận trên người Du Uyển xuất hiện bao nhiêu hiện tượng khó giải thích, Triệu Hằng đều thủy chung không tin tưởng rằng nàng chưa từng vào kỹ viện, chỉ vì người khắp thiên hạ đều có thể gạt mình, nhưng người kia sẽ không bao giờ.
Đương nhiên Triệu Hằng cũng sẽ không đâm thủng chuyện này, mặc dù hắn nghĩ muốn bỏ Du Uyển, nhưng cũng không tính hủy hoại nàng ấy, hắn là quân tử, quân tử sẽ không bao giờ làm chuyện ác nhân.
Triệu Hằng cảm thấy mình vô cùng quân tử, vô cùng vĩ đại, hắn đứng nghiêm nói: “Ngươi làm gì thì tự trong lòng ngươi minh bạch, ta khuyên ngươi nên biết thu liễm một chút, đừng có câu tam đáp tứ với nam nhân trong thôn, tối hôm qua ta đã thấy ngươi cùng với vị Vạn công tử kia không rõ ràng, thật không ra thể thống gì!”
Du Uyển bỗng nhiên bật cười: “Ta không ra thể thống gì thì liên quan gì tới ngươi? Ngươi cũng đừng quên Lý Chính đã đứng ra giải trừ hôn ước của chúng ta, ngươi bây giờ lấy thân phận gì mà đến chất vấn ta? Vị hôn phu cũ? Hay là hàng xóm láng giềng? Hay là vị tú tài duy nhất trong thôn?”
Lời này quả thực đâm trúng chỗ đau của Triệu Hằng, khiến hắn đỏ mắt nói: “Ngươi...ngươi thật không biết liêm sỉ! Nếu vị công tử kia biết ngươi không còn hoàn bích, hắn sẽ còn muốn ngươi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.