Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 33: Vị hôn thê

Thiên Phương Phương

04/02/2024

Edit: Lan Anh

Xe ngựa nhanh hơn xe bò, trời vừa tối thì xe ngựa đã chạy đến cửa thôn.

Đừng nói là một cái thôn nghèo, mà có ở trên trấn thì xe ngựa cũng được xem là quý hiếm, cho dù đây là một cỗ xe ngựa đơn sơ khó mà hình dung được, cũng khiến thôn dân ở đây hâm mộ.

“Ai nha, đó là tiểu Phong với A Uyển mà, hai người họ sao lại được ngồi xe ngựa?” Người được gọi là Hà thẩm nghe được tiếng bánh xe, bưng bát cơm đã ăn được phân nửa đi ra xem náo nhiệt.

Hứa đại nương ở sát vách cũng tò mò đi ra, một tay ôm tiểu tôn tử hai tuổi, một tay cầm khoai lang nóng hổi vừa gặm vừa nói: “Nhà lão Du thật có tiền đồ nha, ngay cả xe ngựa cũng được ngồi.”

Hà thẩm và cơm: “Nhà lão Du có phải lại làm đồ ăn không? Thơm chết người.”

Gần đây nhà lão Du liên tục bay ra mùi thịt, bọn họ ở cách nửa cái thôn cũng nghe được.

Từ lúc Du lão tam bị bắt đi tòng quân, Du lão đại lại bị té gãy chân, thời gian sau đó cuộc sống của Du gia liền rớt xuống ngàn trượng, ai cũng không ngờ bọn họ bị như vậy còn có thể xoay người.

Đương nhiên bây giờ nói xoay người là còn hơi sớm, số tiền để trị chân cho Du lão đại vẫn chưa đủ, nhưng trong mắt người khác, có thể ăn thịt là đã được xem như thoát khỏi cảnh nghèo.

“Aiz.” Hà thẩm với Hứa đại nương liếc mắt nhìn nhau, “Nhà bà ta sao lại không được ăn?”

Đã qua hai năm, toàn thôn chỉ có Triệu gia là hay có thịt để ăn.

Trùng hợp lúc này Trương thẩm đang bưng một chậu nước đi ra, nghe giống như là họ đang cố ý nói cho ai đó nghe, bà mới kéo giọng nói: “Heo cũng mất thì lấy thịt đâu mà ăn?”

Hà thẩm với Hứa đại nương không nhịn được cười.

Triệu gia cách đó không xa, Triệu thị đang dùng trứng gà lăn máu bầm trên mặt, nghe được động tĩnh bên này, tức giận mới vơi đi một phần ba nay lại tăng lên.

“Ta pho (phi)!!” Triệu thị bị Khương thị đánh rớt hết một cái răng cửa, miệng thông gió mắng, “Dám xem lão nương như trò cười! Tốt, chờ đó, chò A Hằng trúng cử, các người sẽ hối hận!”

Về phần người Du gia, dám đem bà đánh thành dạng này, còn dám cướp của bà một con lợn.

Chờ A Hằng trở về, bà sẽ kêu hắn bỏ con nha đầu chết tiệt kia đi!

....

Động tĩnh ở Triệu gia tất nhiên Du Uyển không biết, coi như có biết cũng không để ý, nàng cũng không phải là nguyên chủ, có thể thành thân với Triệu Hằng hay không nàng cũng không thèm quan tâm, hiện tại nàng chỉ muốn kiếm tiền, để cho người nhà của nàng không bị thiếu ăn thiếu mặc, để đưa đại bá lên kinh trị chân.

Hai huynh muội còn chưa đi vào lão trạch thì nghe được tiếng của Tiểu Thiết Đản líu ra líu ríu, cùng với tiểu muội muội ê a hai ba câu.

“Trăn Trăn thích nói chuyện hơn lúc trước.” Du Phong cảm khái nói, mặc dù vẫn chưa nói được tốt, nhưng rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện, chuyện này bắt đầu từ lúc nào? Có lẽ từ lúc hai nhà qua lại với nhau như ngày xưa?



Coi như hai nhà có qua lại cùng một chỗ, nhưng chân chính bồi muội muội nói chuyện, bồi muội muội nháo cũng chỉ có mình Tiểu Thiết Đản mà thôi.

Có lẽ như vậy nên muội muội mới vui vẻ hơn.

Bọn họ... Bọn họ cũng vậy.

“A tỷ!” Tiểu Thiết Đản thấy Du Uyển, như gió lốc mà nhào tới, nhào vào trong lòng Du Uyển, sực nhớ còn sót một người mới xấu hổ mà nhìn Du Phong, “Đại ca.”

Tiểu muội muội cũng hướng bên này chạy tới: “A tỷ... Đại...”

Bành!

Ngã.

Du Phong vội vàng ôm muội muội lên, Du Uyển với Tiểu Thiết Đản cùng nhau đi vào nhà,

Trong nhà nồng đậm mùi thơm của thịt kho, bụng của bốn huynh muội lập tức kêu vang.

“Sao mấy người đi lâu như vậy?” Du Tùng ôm mấy cây củi khô đi vào từ phía sau.

Trời chưa sáng bọn họ liền xuất phát, mua đồ cũng không mất nhiều thời gian, dịch trạm cũng không quá xa, tính toán đúng ra buổi chiều là họ cũng đã về.

Du Phong giúp đệ đệ mang củi bỏ vào chậu than: “Có chút việc nên chậm trễ.”

“Chuyện gì?” Du Tùng hỏi, “Không lẽ bị người ta khi dễ?”

“Nói bậy cái gì đó!” Du Phong trừng đệ đệ một cái, trong lòng cũng hiểu, đệ đệ nói không sai, hôm nay thiếu chút nữa là bị người ta khi dễ, bất quá cuối cùng không biết nên khóc hay nên cười.

“Huynh cười cái gì?” Du Tùng nhíu mày, không đợi ca ca trả lời, ánh mắt liền rơi vào cái mền bằng gấm mà Du Phong để trên ghế sau khi vào nhà, “Hai người mua chăn bông?”

“Khụ.” Du Phong sao có thể nói là Du Uyển trắng trợn cuốn cái mền từ trên xe người ta xuống, đành phải hàm hồ ừ một tiếng.

“Nương đâu?” Du Uyển hỏi Tiểu Thiết Đản,

Tiểu Thiết Đản ưỡn ngực nói: “Nương đang ở trong phòng đại bá mẫu đếm tiền!”

Nguyên lai là hôm nay Bạch tiểu thư tới, nàng tới là để ăn món kho của đại bá, đại bá làm một lúc mấy món như vịt om nước sốt, thịt kho, ngó sen om với đậu rang cùng với một nồi thịt dê hầm cà rốt.

Đại bá làm đồ ăn không chỉ ngon mà màu sắc bên ngoài cũng rất đẹp, Bạch tiểu thư hết sức hài lòng, nàng đã quyết định xong sẽ nấu món nào, đồng thời cũng thanh toán trước một nửa tiền thù lao, sau khi xong thọ yến sẽ trả nửa còn lại.



Bất quá bây giờ giá cả nguyên liệu tăng vọt, ai biết được ba ngày sau sẽ như thế nào, trừ đi hết chi phí, bạc chân chính tới tay sợ không tới một lượng.

Nhưng không sao, thọ yến nhiều khách khứa, bọn họ có thể mượn cơ hội này để quảng bá đồ ăn của đại bá, sau này sinh ý sẽ không cần lo nữa.

Đại bá mẫu với Khương thị đếm xong tiền Bạch tiểu thư đặt cọc, tay nắm tay, sắc mặt đỏ thắm mà bước ra.

Du Uyển lại bắt đầu suy nghĩ xem nên mua nguyên liệu nấu ăn cho ba ngày sau ở chỗ nào.

...

Ngõ hẽm dài thăm thẳm, tuyết lớn đầy trời.

Một cỗ xe ngựa xa hoa dừng trước một tòa phủ đệ.

Bảng hiệu của phủ đệ bên trên mới được dùng mực viết lại “Nhan phủ”.

“Tiểu thư, đến.” Vị vú già xuống xe ngựa, vén rèm lên cho tiểu thư, “Tuyết rơi, tiểu thư cẩn thận dưới chân.”

Nhan Như Ngọc một tay ôm lò sưởi, một tay vịn cánh tay vú già, giẫm lên chiếc ghế gỗ tinh xảo bên dưới.

Nàng nhìn tòa phủ đệ mới được đổi mới hoàn toàn, nhẹ nhàng nói: “Ba năm, rốt cuộc cũng về nhà.”

Vú già xoa xoa hốc mắt đỏ lên: “Đúng vậy a, rốt cuộc cũng về nhà!”

“Con ta!”

Một phu nhân mặc áo choàng màu tím nhạt được nha hoàn nâng đỡ, đang kích động đến run rẩy mà đi ra!

Nhan Như Ngọc gặp bà, mí mắt cũng đỏ lên, yêu kiều hạ th.ân hành lễ: “Nương!”

Nhan phu nhân một tay nâng nàng dậy, ngẹn ngào nói: “Đừng hành lễ, để nương nhìn kĩ con một chút!”

Nhan Như Ngọc ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt như hoa lê vũ đái, vốn bình thường nàng đã đẹp, bây giờ lại rơi nước mắt, thực sự khiến người khác tâm cũng muốn nát.

“Con gầy đi rồi, mấy năm nay đã khiến con chịu khổ.” Nhan phu nhân sờ mặt nàng nói.

“Nữ nhi bất hiếu, không thể sớm quay về, để cho cha mẹ chịu khổ rồi.” Nhan Như Ngọc rưng rưng lắc đầu.

Nhan gia xảy ra chuyện, trước đó vài ngày mới được sửa lại án sai, tòa phủ đệ này cũng được tu sửa lại sau khi được xóa án, Nhan phu nhân tiều tụy hơn so với trước đây không ít, nhưng nghĩ tới vinh quang sau này, lại cảm thấy những đau khổ kia không thấm vào đâu.

Nhan phu nhân nở mày nở mặt nói: “Con ta sinh cốt nhục cho Yến thiếu chủ, sau này chắc chắn là vị phu nhân tôn quý nhất, nương đã đưa thiếp mời đi, ba ngày sau sẽ mở yến tiệc mừng con quay về, nương sẽ cho cả kinh thành biết, thiên kim của Nhan gia đã trở về... Vị hôn thê của Yến thiếu chủ đã trở về!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook