Mẫu Thượng Công Lược

Chương 20: . Không Thể Tập Trung Học Hành

Trúc Ảnh Tùy Hành

05/12/2021

Hắn và muội muội nhìn nhau, không nói tiếng nào, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm. Sau bữa ăn, mẹ tự tay dọn dẹp bữa ăn. Hai người bọn hắn thì trở về phòng và học tập.

Trong một thời gian hắn bị choáng ngợp bởi nhiều thứ, , đó là ba hắn và cô gái đó, và trong một thời gian

Đó là việc về Lục Y Y, và nhất thời là tất chân xinh đẹp của mẹ, trong đầu rối rắm, khó có thể tập trung học tập.

Điện thoại di động, máy tính, truyện tranh của hắn đều bị mẹ lấy đi, bị dọn dẹp hết một lần rồi. Thực sự không có gì để làm, vì vậy hắn lục trong ngăn kéo bàn và tìm thấy một đài phát thanh cũ. May mà vẫn có điện nên hắn đặt cái radio lên bàn để nghe.

Ngay khi hắn nghe tới lúc buồn ngủ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hắn không cần nhìn lại cũng biết là ai vào, chính điều này cũng làm hắn giật mình ngồi thẳng dậy, cả radio không kịp tắt.

Mẹ sải bước đến, vỗ nhẹ vào đầu hắn, đưa tay giật lấy chiếc đài, thở phào:

"Sao ngươi không thể tập trung học hành được vậy? Còn giấu nhiều đồ đi như vậy. Rốt cục ngươi giấu bao nhiêu thứ?"

"Không, không, không, hết rồi."

"Thực sự hết rồi?"

"Nếu mẹ không tin, có thể tìm thử một hồi."

Mẹ nhìn hắn chằm chằm một lúc, và nói:

“Học chăm chỉ.”

Sau đó mẹ bỏ đi với chiếc radio bị tịch thu.

Những thứ để nghịch đều bị tịch thu, và hắn chỉ có thể tập trung vào việc học, nhưng nó rõ ràng không hiệu quả, hắn ngồi đọc sách một lúc mà cảm giác đầu óc trì trệ, hai mắt cứ khép lại vào nhau, cuối cùng chẳng làm được trò trống gì, vậy là hắn úp mặt lên bàn ngủ.



Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên bị đánh vào đầu một cú, hắn theo bản năng ngồi dậy và xoa đâu, lau nước miếng trên khóe miệng, quay đầu lại nhìn, hắn thấy mẹ hắn đang ngồi cạnh bên cốc nước nóng, nhìn hắn với vẻ mặt ủ rũ. hắn vội vàng cúi đầu nhìn vào tờ giấy trên bàn, trong miệng lẩm bẩm:

"Thật là khó, câu hỏi này thật sự rất khó làm."

“Ngươi đừng có giả bộ với ta.”

Mẹ đặt ly nước trên tay xuống bàn một cách mạnh mẽ và nói:

“Ngươi không chăm chỉ học hành như vậy thì bao giờ mới khá lên được. "

"Con thực sự đang học chăm chỉ. Con sử dụng não của mình quá mức, muốn nghỉ một chút, vừa nằm xuống thì mẹ liền tiến vào."

Mẹ không nói gì, quay người đi ra khỏi phòng. Hắn thấy hơi bất thường, nhưng sau đó mẹ hắn lại về rồi. Còn có một chiếc ghế trong tay, sau đó nàng đặt nó bên cạnh hắn.

Hắn vội hỏi:

"Mẹ ... có ý gì?"

Mẹ ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào thành ghế, hai chân thon dài co lên, mặt không chút biểu cảm.

Mẹ lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng nói:

"Nhìn ngươi, để xem ngươi có chăm chỉ không."

Hán nóng nảy lên:



“Mẹ… làm như này có hơi quá đáng, mẹ ngồi ở đây con không tập trung học tập được.”

"Ta ở đây thì ngươi không học được sao? Vậy nếu lúc thi ở trường, giám thị ngồi ngay sau lưng ngươi, chả nhẽ ngươi lại đuổi giám thị ra ngoài? "

Dường như mẹ quyết tâm theo dõi hắn, nên hắn chỉ có thể thụ động miễn cưỡng chấp nhận. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, Đừng nói đến chợp mắt, chỉ cần hơi cúi người một chút liền sẽ bị cảnh cảnh, điều này còn nghiêm ngặt hơn hơn cả lớp tự học ở trường.”

Hắn ngập ngừng hỏi:

"Mẹ ơi, sau này ngài cũng định cứ canh chừng ta như vậy sao."

"Ta đâu có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy, hiện tại ta đang chỉnh sửa cho ngươi, chờ khi nào ngươi có thể tập trung, thì ta có thể dừng lại việc này. "

“Ừ, vậy thì mẹ phải ở bên cạnh con cả đời.”

Hắn thì thào.

"Nói gì cơ?"

"Ta đã nói mẹ thật sự tốt với con, con phải tập trun ghọc hành thật tốt."

"Đừng nói ngớ ngẩn, tập trung vào việc học."

Lúc này, điện thoại di động của mẹ hắn báo tin nhắn, bà cầm điện thoại di động lên kiểm tra, hắn cúi đầu giả vờ học hành chăm chỉ, khóe mắt không khỏi liếc qua một chút.

Khi mẹ ở nhà, sẽ những bộ quần áo thoải mái hơn. Hôm nay mẹ mặc một chiếc áo choàng rộng rãi dài qua mông, ở nhà thì nàng không đi tất chân mà thay vào đó là quần legging, mặc dù nó tương tự như quần tất, nhưng dày hơn một chút so với tất và có độ trong suốt và cảm nhận ánh sáng thấp hơn một chút. Có lẽ là mặc vào sẽ thoải mái hơn với quần ất, nhưng hắn chưa thử bao giờ, cho nên không biết cảm giác như thế nào, dù sao mẹ hắn mỗi khi về nhà thì đều rất hay ăn mặc kiểu này.

Đôi khi tóc được bộc lên cao, cũng có khi thì khẽ thả xuống dưới, trông rất giản dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Thượng Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook