Chương 32: . Lớp 6
Trúc Ảnh Tùy Hành
12/12/2021
Mẹ nằm lại và cười nói:
"Người ngáng đường đi rồi, ngươi có thể tiếp tục, có thể nói."
"Con đã nói xong rồi, con có chút bí mật vậy thôi ạ. Trước đây conhắn luôn muốn nói với mẹ, nhưng tahắn sợ rằng anh sẽ mất bình tĩnh."
“Ai kêu con nói cái này?”
Mẹ vừa tức vừa buồn cười:
“Ta không cho ngươi nói về ta, mà hãy nói về mình, ngươi có gì ... Ví dụ như một cái vấn đề nào đó rất khó để nói. "
“Vấn đề rất khó nói?”
Hắn nghĩ một lúc, mẹ hắn cứ dẫn dắt hắn nói như vậy, thực ra là muốn hắn nói tới phương diện kia, hắn biết mẹ đang lo lắng vấn đề gì, nhưng hắn cảm thấy bản thân có thể kiểm soát được, không cần nàng phải lo lắng về điều đó.
Hắn xoay người khỏi giường và nói với nàng:
"Quên đi, con thực sự không còn gì để nói. con vẫn còn có bài tập chưa làm xong.”
Nói xong, hắn đứng dậy định đi, thế là mẹ la lên:
"Dừng lại! Ngươi nàm xuống cho ta!"
Hắn bĩu môi và bất lực nằm lại, hắn không biết phải nói gì với nàng, nên hắn hỏi lại nàng:
"Vì là tiếng lòng nên không thể cứ là con kể chuyện của mình. Còn mẹ, mẹ có bí mật gì mà không thể kể?"
“Ta?”
Mẹ suy nghĩ một chút, trên má hiện lên một vệt ửng hồng, mẹ mỉm cười:
“Ta thật sự cũng có một bí mật. "
Hắn trở nên có chút hứng thú, vội vàng hỏi:
"Bí mật là gì? Có phải mẹ đang lừa dối tình cảm không?"
"Ta đánh chết ngươi đó!"
Hắn vội vàng ngậm miệng lại và im lặng một lúc lâu, mẹ hắn cười khúc khích và trầm giọng nói:
"Ta… mỗi khi căng thẳng đều muốn đi vệ sinh. "
Hắn bất ngờ quay đầu lại nhìn nàng, mẹ hai má đỏ bừng, xấu hổ nói:
"Ta ... cái bí mật này, ba của ngươi không biết. "
Ta hai tay chống đầu, nằm nghiêng, nhìn nàng thích thú, cười nói:
"Con tưởng mẹ không sợ trời cũng không sợ đất, hóa ra cũng chột dạ, căng thẳng muốn đi tiểu. "
Mẹ hắn mặt đỏ hơn, trách móc:
"Ngươi đừng cười! Con người chứ không phải là người máy trí tuệ nhân tạo, tại sao lại không biết hồi hộp. Để ta kể cho các ngươi nghe, mỗi lần trường tổ chức họp phụ huynh học sinh, ta đều rất hồi hộp. "
"Làm cha mẹ có gì mà lo lắng."
"Ngươi có nhớ rằng khi ngươi ở lớp ba của trường tiểu học, ngươi đã đốt tóc của bạn học cùng bàn trước mặt cả lớp? Giao viên chủ nghiệm của ngươi đã nói việc này cho cả lớp, nói rằng chúng ta không biết dạy con, phụ huynh không biết kỷ luật con cái. Kể từ đó, ta đặc biệt sợ việc đi họp phụ huynh cho ngươi "
Hắn ngước mắt lên suy nghi, hồi lâu mới nhớ ra, hắn cười ngượng:
“Chuyện đó chỉ là một trò đùa thôi mà, ta chỉ muốn dọa nàng, ai biết nó thực sự cháy lên chứ. "
"Ngươi đùa người ta, mà lại đi đốt cháy tóc của nàng. Để cô bé ấy suýt chút nữa ngất đi, ba mẹ cô bé ấy đã giữ ngươi lại. Ta và ba ngươi phải bắt ngươi xin lỗi mãi thì ngươi mới được thả. "
"Thật quá cường điệu, chỉ là trò đùa của trẻ nhỏ thôi mà."
"Ngươi nghĩ đó là trò đùa, nhưng mọi người nghĩ rằng đó là hành vi bắt nạt trong khuôn viên trường lớp."
"Được rồi, được rồi, đừng nói về nó, những thứ cũ đã cũ nói lại những thứ này làm gì. Ta hiện tại rất tôn trọng phụ nữ, có thể nói là một người theo chủ nghĩa nữ quyền. "
"Nữ quyền cái shit, ngươi có biết nữ quyền là gì không? Hay chỉ là nghe vớ vẩn thôi?
“Phụ nữ bình đẳng và tôn trọng phụ nữ”.
Mẹ chế nhạo và nói:
"Tôn trọng phụ nữ? Ngươi sờ đùi người ta trên xe buýt. Đây là sự tôn trọng."
“Ta là bị hãm hại mà.”
Hắn nóng nảy ngồi dạy:
“Nếu mẹ muốn nhắc lại chuyện này, con sẽ rời đi.! "
“Được rồi, mẹ sẽ không nhắc tới, mẹ sẽ không nhắc tới. Con nằm xuống đi.”
Mẹ duỗi tay đưa hắn trở lại:
“Đến lượt ngươi. Ta đã kể một trong những bí mật của mình, và ngươi cũng phải nói một bí mật của mình ra. "
Hắn nhíu mày suy nghĩ rất lâu, không biết có thể chia sẻ bí mật gì với mẹ, thật lâu cũng không nghĩ ra, không phải hắn không muốn nói, mà là đúng không có việc gì.
Mẹ đợi một lúc lâu mà thấy hắn không trả lời nên chỉ hỏi:
"Như vậy đi, để ta hỏi ngươi. Ngươi và Y Y… là bắt đầu từ khi nào? "
Hắn không cần nghĩ ngợi mà đáp:
"Năm nhất ở trường trung học cơ sở."
“Năm nhất trường trung học cơ sở?”
Mẹ hiển nhiên rất ngạc nhiên:
“Các ngươi mới học lớp 6 trường trung học cơ sở đã…?
"Người ngáng đường đi rồi, ngươi có thể tiếp tục, có thể nói."
"Con đã nói xong rồi, con có chút bí mật vậy thôi ạ. Trước đây conhắn luôn muốn nói với mẹ, nhưng tahắn sợ rằng anh sẽ mất bình tĩnh."
“Ai kêu con nói cái này?”
Mẹ vừa tức vừa buồn cười:
“Ta không cho ngươi nói về ta, mà hãy nói về mình, ngươi có gì ... Ví dụ như một cái vấn đề nào đó rất khó để nói. "
“Vấn đề rất khó nói?”
Hắn nghĩ một lúc, mẹ hắn cứ dẫn dắt hắn nói như vậy, thực ra là muốn hắn nói tới phương diện kia, hắn biết mẹ đang lo lắng vấn đề gì, nhưng hắn cảm thấy bản thân có thể kiểm soát được, không cần nàng phải lo lắng về điều đó.
Hắn xoay người khỏi giường và nói với nàng:
"Quên đi, con thực sự không còn gì để nói. con vẫn còn có bài tập chưa làm xong.”
Nói xong, hắn đứng dậy định đi, thế là mẹ la lên:
"Dừng lại! Ngươi nàm xuống cho ta!"
Hắn bĩu môi và bất lực nằm lại, hắn không biết phải nói gì với nàng, nên hắn hỏi lại nàng:
"Vì là tiếng lòng nên không thể cứ là con kể chuyện của mình. Còn mẹ, mẹ có bí mật gì mà không thể kể?"
“Ta?”
Mẹ suy nghĩ một chút, trên má hiện lên một vệt ửng hồng, mẹ mỉm cười:
“Ta thật sự cũng có một bí mật. "
Hắn trở nên có chút hứng thú, vội vàng hỏi:
"Bí mật là gì? Có phải mẹ đang lừa dối tình cảm không?"
"Ta đánh chết ngươi đó!"
Hắn vội vàng ngậm miệng lại và im lặng một lúc lâu, mẹ hắn cười khúc khích và trầm giọng nói:
"Ta… mỗi khi căng thẳng đều muốn đi vệ sinh. "
Hắn bất ngờ quay đầu lại nhìn nàng, mẹ hai má đỏ bừng, xấu hổ nói:
"Ta ... cái bí mật này, ba của ngươi không biết. "
Ta hai tay chống đầu, nằm nghiêng, nhìn nàng thích thú, cười nói:
"Con tưởng mẹ không sợ trời cũng không sợ đất, hóa ra cũng chột dạ, căng thẳng muốn đi tiểu. "
Mẹ hắn mặt đỏ hơn, trách móc:
"Ngươi đừng cười! Con người chứ không phải là người máy trí tuệ nhân tạo, tại sao lại không biết hồi hộp. Để ta kể cho các ngươi nghe, mỗi lần trường tổ chức họp phụ huynh học sinh, ta đều rất hồi hộp. "
"Làm cha mẹ có gì mà lo lắng."
"Ngươi có nhớ rằng khi ngươi ở lớp ba của trường tiểu học, ngươi đã đốt tóc của bạn học cùng bàn trước mặt cả lớp? Giao viên chủ nghiệm của ngươi đã nói việc này cho cả lớp, nói rằng chúng ta không biết dạy con, phụ huynh không biết kỷ luật con cái. Kể từ đó, ta đặc biệt sợ việc đi họp phụ huynh cho ngươi "
Hắn ngước mắt lên suy nghi, hồi lâu mới nhớ ra, hắn cười ngượng:
“Chuyện đó chỉ là một trò đùa thôi mà, ta chỉ muốn dọa nàng, ai biết nó thực sự cháy lên chứ. "
"Ngươi đùa người ta, mà lại đi đốt cháy tóc của nàng. Để cô bé ấy suýt chút nữa ngất đi, ba mẹ cô bé ấy đã giữ ngươi lại. Ta và ba ngươi phải bắt ngươi xin lỗi mãi thì ngươi mới được thả. "
"Thật quá cường điệu, chỉ là trò đùa của trẻ nhỏ thôi mà."
"Ngươi nghĩ đó là trò đùa, nhưng mọi người nghĩ rằng đó là hành vi bắt nạt trong khuôn viên trường lớp."
"Được rồi, được rồi, đừng nói về nó, những thứ cũ đã cũ nói lại những thứ này làm gì. Ta hiện tại rất tôn trọng phụ nữ, có thể nói là một người theo chủ nghĩa nữ quyền. "
"Nữ quyền cái shit, ngươi có biết nữ quyền là gì không? Hay chỉ là nghe vớ vẩn thôi?
“Phụ nữ bình đẳng và tôn trọng phụ nữ”.
Mẹ chế nhạo và nói:
"Tôn trọng phụ nữ? Ngươi sờ đùi người ta trên xe buýt. Đây là sự tôn trọng."
“Ta là bị hãm hại mà.”
Hắn nóng nảy ngồi dạy:
“Nếu mẹ muốn nhắc lại chuyện này, con sẽ rời đi.! "
“Được rồi, mẹ sẽ không nhắc tới, mẹ sẽ không nhắc tới. Con nằm xuống đi.”
Mẹ duỗi tay đưa hắn trở lại:
“Đến lượt ngươi. Ta đã kể một trong những bí mật của mình, và ngươi cũng phải nói một bí mật của mình ra. "
Hắn nhíu mày suy nghĩ rất lâu, không biết có thể chia sẻ bí mật gì với mẹ, thật lâu cũng không nghĩ ra, không phải hắn không muốn nói, mà là đúng không có việc gì.
Mẹ đợi một lúc lâu mà thấy hắn không trả lời nên chỉ hỏi:
"Như vậy đi, để ta hỏi ngươi. Ngươi và Y Y… là bắt đầu từ khi nào? "
Hắn không cần nghĩ ngợi mà đáp:
"Năm nhất ở trường trung học cơ sở."
“Năm nhất trường trung học cơ sở?”
Mẹ hiển nhiên rất ngạc nhiên:
“Các ngươi mới học lớp 6 trường trung học cơ sở đã…?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.