Chương 46: . Phân Tích
Trúc Ảnh Tùy Hành
13/12/2021
Muội muội giật lấy tấm ảnh trên tay hắn, nhìn chằm chằm một hồi, lông mày siết chặt, cuối cùng cũng đi đến chỗ mẹ, tiếp theo nhẹ giọng an ủi: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ."
Mẹ Không thèm nhìn lại, giận dữ nói:
"Đi qua một bên!"
Muội muội rụt cổ sợ hãi và bước sang một bên. Hắn không thể nhịn được cười khi thấy nàng bị đuổi sang một bên, thế là nàng nhìn hắn rồi khẽ hất cằm, ý bảo hắn tiến lên
Hắn gãi đầu, sắp xếp ngôn ngữ trong của mình, sau đó ngồi xổm bên giường, nhẹ nhàng nói:
"Mẹ, bình tĩnh đi ba chính là một người như vậy, ông ấy luôn nghi ngờ. Đừng giận, ông ấy không tin mẹ, con tin mẹ. "
“Ngươi tin ta thì làm được cái rắm gì.”
Mẹ quay lưng về phía hắn, giọng vẫn đầy tức giận.
"Mẹ, mẹ nói cái này cũng có chút đau lòng, nói sao thì nói, ta cũng là con trưởng trong nhà, có ta làm người chống lưng cho mẹ."
“Ngay cả khi mẹ với ba ly hôn trong tương lại, con có thể giúp mẹ chia nhiều tài sản hơn. "
“Con nữa!”
Muội muội hắn cũng kiêu lên một tiếng.
Thấy mẹ không nói một lời, hắn lắc nhẹ vai mẹ và tiếp tục hỏi:
"Mẹ xem có đúng không? Mẹ xem có đúng không? "
Mẹ hắn đột ngột ngồi dậy, cau mày và nói:
"Sao ngươi cứ lèo nhèo như một đứa trẻ con vậy! Các ngươi mau đi ra ngoài để cho ta yên lặng một lúc. "
Hắn ngồi cạnh mẹ với nụ cười cợt nhả, choàng tay qua vai mẹ:
“Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, mẹ ngậm đắng nuốt cay đem chúng ta nuôi lớn không, giờ là lúc ta đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ. "
Mẹ hắn nheo mắt nhìn hắn:
"Ngươi có thể báo đáp cái gì cho ta?"
Hắn đặt bức ảnh trước mặt của mẹ:
"Con có thể giúp mẹ phân tích nó. Hãy nhìn vào bức ảnh này, chụp rõ ràng sắc nét như vậy, hơn nữa còn rất liên tiếp. Chắc hẳn nó đã được tính toán trước từ lúc đó. "
Mẹ ngây người nhìn bức ảnh một lúc, đưa tay ra lấy nó từ tay hắn và xem kỹ hơn.
Hắn chỉ một ngón tay vào bên cạnh:
"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, góc của bức ảnh này và góc của bức ảnh này, là được chụp ở hai nơi, chứng minh phải có phục kích từ trước, không phải do một người chụp."
Mẹ không nói, nhưng lông mày dần cau lại.
"Mẹ có thù oán với người nào không?"
Mẹ hắn trừng mắt nhìn hắn:
"Ngươi chính là kẻ thù lớn nhất cuộc đời này của ta."
"Đừng đùa như vậy chứ, con đang phân tích rất nghiêm túc."
Mẹ đặt tấm ảnh xuống, nghĩ ngợi rồi nói:
“Tất cả là liên hệ công việc, bèo nước gặp nhau, nói chung là quen biết sơ qua, không có bất kỳ mối hận thù hoặc bất bình nào. "
"Bức ảnh này làm sao vào được nhà của chúng ta?"
"Chuyển phát nhanh."
"Biết địa chỉ nhà của chúng ta, cái đó hẳn là quen thuộc với mẹ."
"Vô nghĩa."
Hắn do dự một lúc, mới dè dặt hỏi:
“Vậy thì mẹ… vào khách sạn mướn phòng với anh ta, vì cái gì?
Mẹ hắn trừng mắt nhìn hắn, lông mày chau lại, hỏi:
"Ai cùng hắn vào khách sạn thuê phòng chứ."
Hắn tiếp tục hỏi:
"Vậy tại sao mẹ lại vào khách sạn với anh ta?"
"Là chuyện công việc, có liên quan gì với ngươi."
"Không phải là con đang phân tích cho mẹ sao. Con đang tìm một nghi phạm để giúp mẹ."
“Con cũng muốn giúp mẹ.”
Muội muội hắn nghiêng người, thấy thế hắn vươn tay đẩy nàng sang một bên, nhưng nàng vẫn cố chen lại, suýt chút nữa đẩy ngã hắn.
Mẹ lớn tiếng khiển trách:
“Đến lúc này rồi còn làm loạn!”
Sau một hồi suy nghĩ, mẹ nói:
“Công ty chúng ta còn công ty của hắn có một dự án thương mại, chúngt a đến khách sạn để gặp một người thương gia nước ngoài. "
Tuy rằng ta tin tưởng mẹ ta sẽ không bao giờ lừa gạt, nhưng khi từ trong miệng nàng xác thực, hắn vẫn là không khỏi thở dài một hơi, thế là hắn cười cười nói với mẹ:
“Thực ra chuyện này khá đơn giản, cố tình chụp lén bức ảnh gây hiểu lầm, sau đó còn gửi nó tới tận nhà chúng ta. Đây chắc chắn là ai đó muốn phá hủy mối quan hệ giữa mẹ ba. "
Mẹ khịt mũi:
"Ta cũng đoán ra từ lâu rồi, còn cần ngươi nói sao".
"Đúng, đúng, mẹ là con gái của Gia Cát Lượng, cho nên tính toán không thiếu điểm nào. Con chỉ sợ mẹ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho nên mới nhắc nhở. "
Mẹ Không thèm nhìn lại, giận dữ nói:
"Đi qua một bên!"
Muội muội rụt cổ sợ hãi và bước sang một bên. Hắn không thể nhịn được cười khi thấy nàng bị đuổi sang một bên, thế là nàng nhìn hắn rồi khẽ hất cằm, ý bảo hắn tiến lên
Hắn gãi đầu, sắp xếp ngôn ngữ trong của mình, sau đó ngồi xổm bên giường, nhẹ nhàng nói:
"Mẹ, bình tĩnh đi ba chính là một người như vậy, ông ấy luôn nghi ngờ. Đừng giận, ông ấy không tin mẹ, con tin mẹ. "
“Ngươi tin ta thì làm được cái rắm gì.”
Mẹ quay lưng về phía hắn, giọng vẫn đầy tức giận.
"Mẹ, mẹ nói cái này cũng có chút đau lòng, nói sao thì nói, ta cũng là con trưởng trong nhà, có ta làm người chống lưng cho mẹ."
“Ngay cả khi mẹ với ba ly hôn trong tương lại, con có thể giúp mẹ chia nhiều tài sản hơn. "
“Con nữa!”
Muội muội hắn cũng kiêu lên một tiếng.
Thấy mẹ không nói một lời, hắn lắc nhẹ vai mẹ và tiếp tục hỏi:
"Mẹ xem có đúng không? Mẹ xem có đúng không? "
Mẹ hắn đột ngột ngồi dậy, cau mày và nói:
"Sao ngươi cứ lèo nhèo như một đứa trẻ con vậy! Các ngươi mau đi ra ngoài để cho ta yên lặng một lúc. "
Hắn ngồi cạnh mẹ với nụ cười cợt nhả, choàng tay qua vai mẹ:
“Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, mẹ ngậm đắng nuốt cay đem chúng ta nuôi lớn không, giờ là lúc ta đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ. "
Mẹ hắn nheo mắt nhìn hắn:
"Ngươi có thể báo đáp cái gì cho ta?"
Hắn đặt bức ảnh trước mặt của mẹ:
"Con có thể giúp mẹ phân tích nó. Hãy nhìn vào bức ảnh này, chụp rõ ràng sắc nét như vậy, hơn nữa còn rất liên tiếp. Chắc hẳn nó đã được tính toán trước từ lúc đó. "
Mẹ ngây người nhìn bức ảnh một lúc, đưa tay ra lấy nó từ tay hắn và xem kỹ hơn.
Hắn chỉ một ngón tay vào bên cạnh:
"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, góc của bức ảnh này và góc của bức ảnh này, là được chụp ở hai nơi, chứng minh phải có phục kích từ trước, không phải do một người chụp."
Mẹ không nói, nhưng lông mày dần cau lại.
"Mẹ có thù oán với người nào không?"
Mẹ hắn trừng mắt nhìn hắn:
"Ngươi chính là kẻ thù lớn nhất cuộc đời này của ta."
"Đừng đùa như vậy chứ, con đang phân tích rất nghiêm túc."
Mẹ đặt tấm ảnh xuống, nghĩ ngợi rồi nói:
“Tất cả là liên hệ công việc, bèo nước gặp nhau, nói chung là quen biết sơ qua, không có bất kỳ mối hận thù hoặc bất bình nào. "
"Bức ảnh này làm sao vào được nhà của chúng ta?"
"Chuyển phát nhanh."
"Biết địa chỉ nhà của chúng ta, cái đó hẳn là quen thuộc với mẹ."
"Vô nghĩa."
Hắn do dự một lúc, mới dè dặt hỏi:
“Vậy thì mẹ… vào khách sạn mướn phòng với anh ta, vì cái gì?
Mẹ hắn trừng mắt nhìn hắn, lông mày chau lại, hỏi:
"Ai cùng hắn vào khách sạn thuê phòng chứ."
Hắn tiếp tục hỏi:
"Vậy tại sao mẹ lại vào khách sạn với anh ta?"
"Là chuyện công việc, có liên quan gì với ngươi."
"Không phải là con đang phân tích cho mẹ sao. Con đang tìm một nghi phạm để giúp mẹ."
“Con cũng muốn giúp mẹ.”
Muội muội hắn nghiêng người, thấy thế hắn vươn tay đẩy nàng sang một bên, nhưng nàng vẫn cố chen lại, suýt chút nữa đẩy ngã hắn.
Mẹ lớn tiếng khiển trách:
“Đến lúc này rồi còn làm loạn!”
Sau một hồi suy nghĩ, mẹ nói:
“Công ty chúng ta còn công ty của hắn có một dự án thương mại, chúngt a đến khách sạn để gặp một người thương gia nước ngoài. "
Tuy rằng ta tin tưởng mẹ ta sẽ không bao giờ lừa gạt, nhưng khi từ trong miệng nàng xác thực, hắn vẫn là không khỏi thở dài một hơi, thế là hắn cười cười nói với mẹ:
“Thực ra chuyện này khá đơn giản, cố tình chụp lén bức ảnh gây hiểu lầm, sau đó còn gửi nó tới tận nhà chúng ta. Đây chắc chắn là ai đó muốn phá hủy mối quan hệ giữa mẹ ba. "
Mẹ khịt mũi:
"Ta cũng đoán ra từ lâu rồi, còn cần ngươi nói sao".
"Đúng, đúng, mẹ là con gái của Gia Cát Lượng, cho nên tính toán không thiếu điểm nào. Con chỉ sợ mẹ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho nên mới nhắc nhở. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.