Máu Tình

Chương 106: Ghen

Bạch Tử Nhạn

18/06/2020

Hào Cường lúc này mới yên tâm mà từ từ buông tay Thái Mi ra. Thái Mi lù lù di chuyển ra phía sau Hào Cường. Cô chưa từng nghĩ Hào Cường lúc bị thương lại nhõng nhẽo không khác gì đứa con nít. Được thôi, dù gì thì cô cũng nợ anh một ân tình, xem như chăm sóc vết thương cũng là trả dứt.

Vừa đặt mông ngồi vào ghế bên cạnh, bàn tay của Thái Mi đã bị cái tên con nít ranh ma kia nắm lấy. Thấy bác sĩ đứng bên kia cũng đã bắt tay vào chăm sóc cánh tay bị thương của Hào Cường, Thái Mi mới liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, mày nhếch, môi cười khinh: “Anh mà cũng sợ đau sao?”

Ngoảnh mặt sang bên nhìn Thái Mi, anh khẽ cười cợt, hơi thở nhợt nhạt nặng nề: “Tôi là lo sợ qua ngày hôm nay cô sẽ lại thờ ơ tôi!”

Thái Mi thoáng chốc trầm mặc, dừng một chút không gian yên lặng, khóe miệng mang chút ý cười, cô có chút khó khăn lựa lời mở miệng: “Phương Hào Cường, tôi nói anh điều này.”

Hào Cường chẳng màng nhìn vị bác sĩ kia xử lí cánh tay của mình tới đâu, chỉ cảm thấy vừa rồi nhói lên cái đau như muốn ngất ngay lập tức. Nhưng vẫn là cắn răng nuốt nghẹn cơn đau, để nó chui xuống bụng, tự điều hòa lại hơi thở mà trả lời với người bên cạnh, giọng anh có chút khàn đặc: “Cô nói đi!”

Nhìn tình cảnh này, tuy nét mặt Thái Mi không có biểu hiện gì rung động nhưng trong lòng cũng có chút khó xử: “Anh là Phương đại thiếu gia, là thiếu gia duy nhất của Phương gia giàu có hiễn hách. Dĩ nhiên cũng là có hàng tá, à không, phải nói là hàng chục cô gái xinh đẹp, cùng giàu có lẫn thế lực cao sang,… Anh tha hồ lựa chọn, đâu nhất thiết phải là một cô gái cộc cằn thô lỗ như tôi. Anh…”

“Đau…” Hào Cường bất chợt hét lên cắt ngang ý định từ chối tình cảm từ Thái Mi. Sau đó anh quay sang quát vị bác sĩ đang không hiểu ông đã làm gì lại khiến Phương đại thiếu gia đau đến mức phải la hét thất thanh đến vậy.

“Anh làm nhẹ nhàng chút, không thấy vết thương của tôi vẫn đang ra máu sao?” Vừa nói vừa liếc nhìn vị bác sĩ nháy mắt vài cái ra hiệu.

Vị bác sĩ ban đầu có chút ngây ngô không hiểu nhưng chợt nhớ lại lời thoại vừa rồi của hai người, ông rất nhanh chóng hiểu ra vấn đề liền bày ra nét mặt lo lắng, hoang mang mà nói: “Phương thiếu, vết thương của cậu khá sâu, lại mất máu quá nhiều nếu cậu không chăm sóc kĩ e là sẽ để lại di chứng, thậm chí có thể sẽ bị tàn phế.”

Thái Mi khẽ chớp chớp mắt, cau mày nhìn vị bác sĩ đang cố bày ra nét mặt nghiêm trọng đang tận tình chăm sóc vết thương. Lại nhìn sang Hào Cường có chút trầm lắng, biểu cảm như có chút suy sụp lại nhìn cô có chút tan thương lẫn ý cười hạnh phúc trong đôi mắt diễn suất.



“Chỉ cần cô an toàn, cánh tay này có phế cũng đáng.” Trong đôi mắt đen láy của Hào Cường lại lóe lên tia sáng ấm áp, xen lẫn là vạn lời không nói hết, chỉ có hành động, chỉ có mang tính mạng mình ra thể hiện mới có thể khiến người phụ nữ này động tâm suy ngẫm.

Dừng một chút xem cảnh diễn nghiệp dư trước mắt, Thái Mi lười biếng nhếch nhác trả lời vài chữ: “Cánh tay của anh mà bị phế Phương lão đại sẽ để yên cho tôi sao?”

Cô sống đến từng tuổi này cũng là thương tích chính mình bầu bạn, chỉ với vết thương của Hào Cường cô nhìn là có thể biết rõ nặng nhẹ ra sao. Đúng thật cánh tay của Hào Cường có khả năng sẽ bị phế, nhưng phải là để lâu không kịp chữa trị dẫn đến mất máu quá nhiều, vô phương cứu chữa. Còn với tình hình hiện tại, tuy bác sĩ có tới hơi muộn, nhưng vẫn là đến quá kịp lúc. Chỉ thoáng cái liếc nhìn, Thái Mi liền nhìn rõ vỡ tuồng chẳng ra gì này. Nhưng cô vẫn không có ý vạch trần, dù gì Hào Cường cũng không ác ý, chẳng qua chỉ muốn trêu đùa cô.

Thái Mi định nói thêm gì đó thì đột nhiên chiếc nhẫn đeo trên tay rung lên, tâm tình cô cũng rung lên một cái thật mạnh. Là Huy Vũ liên lạc đến cô.

Hào Cường nghe vậy nhướng mày, vội nói: “Ba của tôi không thể quản được chuyện này, tất cả đều là vì tôi nguyện ý.”

Chiếc nhẫn vẫn cứ từng hồi rung lên, thôi thúc tâm trạng Thái Mi trôi lạc về một hướng suy nghĩ khác mà quên mất Hào Cường vẫn đang thao thao nói bên tai. Sau lần liên lạc đó Huy Vũ chưa một lần liên lạc lại với cô, bây giờ lại chủ động có phải kế hoạch cứu cô đã bắt đầu rồi không?

“Tôi có chút mệt, muốn đi rửa mặt.” Thái Mi dứt khoác rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm của Hào Cường, đứng lên thẳng hướng đi vào phòng tắm.

Hào Cường nhìn theo bóng lưng của Thái Mi đang có chút vội vàng, có phải là đã vì hành động cùng lời nói của anh mà rung động đến phát khóc rồi chứ? Nghĩ vậy khóe môi của anh trãi rộng ra, ý cười nồng đậm rõ ràng vô cùng vui mừng.

Sau khi khóa cửa cẩn thận, Thái Mi bước tới bồn rửa tay mở nước chảy ở mức mạnh nhất. Cô đi lùi vào sâu hơn bên trong mới dám ấn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Máu Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook