Chương 101: Giam lỏng
Bạch Tử Nhạn
09/06/2020
Tính đến tận ngày hôm nay đã là ngày thứ mười tám Thái Mi bị Khắc Kiệt
đưa về bản doanh của anh ta và cũng chính là mười tám ngày cô không gặp
được Huy Vũ. Sau lần nói dối bị cô phát hiện, Khắc Kiệt không còn có ý
che dấu tình hình của Huy Vũ, mỗi tin tức mà người của anh ta thăm dò
được đều được thuật lại đến tai cô.
Theo như người của Khắc Kiệt về báo lại thì Huy Vũ từ sau khi trở về từ hòn đảo đều chưa một lần tỉnh lại, Dương Nhẫn dường như bó tay với loại độc hiếm thấy đó. Những người đứng đầu Long gia như cuống cuồng nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh như không có chuyện gì. Nhưng trên thực tế thì lại ngầm điều người rãi rác trên thế giới bắt về trên dưới không quá mười vị bác sĩ tài giỏi nhất nhì thế giới về xem bệnh cho Huy Vũ.
Tuy Khắc Kiệt nói với Thái Mi không có gì phải lo sợ, đơn giản vì Long gia tuyệt đối sẽ không để Huy Vũ chết. Nhưng dù thế nào thì trên thực tế Huy Vũ vẫn đang nằm mê man bất tĩnh, hơn mười ngày rồi, hắn vẫn chưa tĩnh lại, cô vẫn chưa được nhìn thấy hắn. Hỏi làm sao cô có thể không lo lắng.
Trong đầu của cô vẫn còn văng vẳng những câu nói trước khi Huy Vũ ngất đi. Hắn nói với cô hắn chỉ ngủ một lát, chỉ cần có thuốc giải của Dương Nhẫn hắn tuyệt đối sẽ không sao. Hắn nói hắn không muốn cô rời khỏi hắn nên dù mê man vẫn luôn nắm chặt tay cô. Huy Vũ không phải là người biết nói dối, hắn sẽ không gạt cô. Nhưng Chu gia lớn mạnh, tuyệt đối những tin tức nội bộ của Long gia ít nhiều Chu Khắc Kiệt cũng sẽ điều tra ra được.
Ngồi một mình trên chiếc giường một màu trắng xóa, Thái Mi dùng ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn. Đang lúc cô đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt cẩn thận lắng nghe động tĩnh thì từ bên trong chiếc nhẫn vang ra giọng nói đầy sốt ruột của Thừa Ân: “Thái Mi, Thái Mi!”
Thái Mi thoáng hiện tia cười, cô vội đưa ngón tay có đeo nhẫn gần về phía miệng rồi nói: “Thừa Ân!”
Bên trong chiếc nhẫn một loạt vang ra giọng nói của Thừa Ân: “Thái Mi, may quá, cuối cùng cậu cũng chịu liên lạc đến tớ, tớ liên lạc với cậu mãi nhưng không được. Tình hình của cậu thế nào rồi, tớ nghe Dương Nhẫn nói cậu bị Chu Khắc Kiệt bắt đi, còn bị thương nặng nữa.”
“Tớ không sao. Những lần cậu liên lạc đều có người của Chu gia ở cạnh nên tớ không tiện kết nối với cậu. Thừa Ân, thời gian tớ không có nhiều, Chu Khắc Kiệt sắp tới rồi...” Thái Mi vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía đồng hồ rồi tiếp tục nói: “Tớ nhờ cậu giúp tớ một chuyện.”
“Chuyện gì cậu mau nói đi!” Nghe Thái Mi nói không có nhiều thời gian, Thừa Ân cũng vội vàng đốc thúc.
Thái Mi lại liếc mắt ra cửa rồi nói: “Cậu tìm cách liên lạc với đám người Chí Khanh hỏi tình hình của Long Huy Vũ giúp tớ.”
Từ trong chiếc nhẫn vang ra lời nói có chút ngờ vực: “Long Huy Vũ không phải đã an toàn từ hòn đảo trở về sao?”
“Không, đó chỉ là tin tức giả do chính Long gia tung ra. Thừa Ân, nếu cậu có qua lại với Dương Nhẫn hãy giúp tớ liên lạc với anh ta. Tớ muốn biết tình hình của Huy Vũ thế nào.” Từ bên ngoài phòng vang ra tiếng bước chân mỗi lúc một to dần. Thái Mi nhận ra đó là tiếng bước chân của Khắc Kiệt nên lời nói cũng trở nên cuống cuồng.
“Được được, tớ sẽ đi tìm gặp Dương Nhẫn ngay!”
Thái Mi liếc mắt ra ngoài cửa, ánh mắt vô cùng khẩn trương và cẩn thận: “Ngày mai tớ sẽ lại liên lạc đến cậu. Cậu nhớ nhé, đừng chủ động liên lạc đến tớ!” Không đợi tiếng đáp trả của Thừa Ân, Thái Mi lập tức kết nối liên lạc.
Nghe thấy tiếng bước chân đã dừng lại ngay trước cửa phòng, Thái Mi lập tức nằm xuống, tấm chăn phủ nhanh trên người rồi nhắm mắt vờ như đang ngủ.
Cùng lúc đó cánh cửa phòng mở ra, Khắc Kiệt đưa mắt nhìn Thái Mi vẫn còn đang ngủ, anh ta khẽ nhếch môi cười rồi bước tới cạnh giường đứng nhìn Thái Mi: “Cô đúng là con sâu ngủ hay vì không muốn nhìn thấy tôi?”
Thái Mi đang nhắm mắt trong lòng thầm thán, Chu Khắc Kiệt tinh ranh hơn cô tưởng, như thế này mà cũng biết là cô đang vờ ngủ. Cô mở to đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Khắc Kiệt: “Anh muốn giam tôi ở đây đến bao giờ?”
“Hà Thái Mi, như thế nào cô lại gọi đây là giam giữ. Lẽ nào Long gia bắt nhốt người lại ưu đãi cho người đó ở một nơi thoải mái thế này sao?” Khắc Kiệt vừa nói vừa liếc mắt tìm một chỗ để ngồi. Nhưng nhìn quanh một lượt chỉ thấy những chiếc ghế đang ở đằng xa xa. Anh lười biếng về phía đó thế nên một cách tự nhiên ngồi xuống ngay cạnh giường.
Thái Mi lườm mắt, cô không thích gần gũi với Khắc Kiệt, cũng không muốn nói chuyện với anh ta. Khắc Kiệt như không để ý đến biểu cảm của Thái Mi, thấy cô không nói gì, anh cũng không lên tiếng chỉ ngồi cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn đang đeo ở ngón giữa.
“Anh vào đây làm gì?” Thái Mi hằn giọng lên tiếng. Mỗi ngày Chu Khắc Kiệt đều vào phòng cô đến mấy lần. Có những khi đều giống như thế này nói qua loa một vài câu rồi cả hai đều im lặng. Với bầu không khí tĩnh lặng này, không hiểu sao anh ta cứ thích ở đây.
Thái Mi ngồi nhìn Khắc Kiệt không ngừng xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa, thời gian gần đây Thái Mi nhận ra một điều, mỗi khi Khắc Kiệt đang tập trung suy nghĩ hay đang rơi vào một trạng thái tĩnh lặng nào đó, anh ta hầu như đều theo quán tính mà nghịch chiếc nhẫn, đây có vẻ là thói quen của anh ta.
Không ngẩng đầu nhưng Khắc Kiệt vẫn biết Thái Mi đang nhìn anh với dòng suy nghĩ gì, anh chậm rãi lên tiếng: “Cô thích chiếc nhẫn này?”
“Nó không hợp với tôi.” Chiếc nhẫn to như vậy, dù cô có đeo vào ngón cái e cũng không vừa.
“Nếu cô thích tôi có thể tặng cô. Nhưng tôi lại sợ cô làm loạn Chu gia của tôi.” Khắc Kiệt vẫn không ngẩng đầu, tự tại cất lời.
Thái Mi nhíu mày, cô không hiểu ý tứ trong câu nói của Khắc Kiệt: “Tại sao tôi lại làm loạn Chu gia của anh, anh cho rằng tôi có năng lực đó?”
Khắc Kiệt chợt cười, anh ngẩng đầu nhìn Thái Mi: “Lần trước nếu không phải nhờ vào sợi dây Chí Khanh tặng cô, cô có thể cùng tôi giả danh Huy Vũ đến bản doanh của Long gia ở Ma Cao để mượn người và máy bay sao?”
“Thế thì đã sao?” Thái Mi càng nghe càng không hiểu, sợi dây Chí Khanh tặng cho cô có liên quan gì đến với chiếc nhẫn anh ta đang đeo chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngơ nghĩ mãi vẫn không ra của Thái Mi, nụ cười bên khóe môi của Khắc Kiệt càng mở rộng hơn: “Chiếc nhẫn này là đại diện cho tôi, nếu tôi tặng cho cô, chỉ e cô sẽ dùng nó quậy phá khắp nơi trong các chi nhánh của tôi. Tôi làm sao biết được cô có cùng Huy Vũ giả danh tôi đến các chi nhánh của tôi khống chế người của tôi.”
Nghe xong lời nói của Khắc Kiệt, Thái Mi đã hoàn toàn thông suốt, cô nhuếch lên tia cười ngạo mạng. Cứ tưởng anh ta đang muốn nói đến điều gì, hóa ra là vì lo sợ cô lại dùng chiêu cũ mà đối phó ngược lại anh ta. Nhưng cô đã nói là muốn có chiếc nhẫn này sao, anh ta thật quá cẩn thận rồi.
“Lần trước là vì an nguy của
Theo như người của Khắc Kiệt về báo lại thì Huy Vũ từ sau khi trở về từ hòn đảo đều chưa một lần tỉnh lại, Dương Nhẫn dường như bó tay với loại độc hiếm thấy đó. Những người đứng đầu Long gia như cuống cuồng nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh như không có chuyện gì. Nhưng trên thực tế thì lại ngầm điều người rãi rác trên thế giới bắt về trên dưới không quá mười vị bác sĩ tài giỏi nhất nhì thế giới về xem bệnh cho Huy Vũ.
Tuy Khắc Kiệt nói với Thái Mi không có gì phải lo sợ, đơn giản vì Long gia tuyệt đối sẽ không để Huy Vũ chết. Nhưng dù thế nào thì trên thực tế Huy Vũ vẫn đang nằm mê man bất tĩnh, hơn mười ngày rồi, hắn vẫn chưa tĩnh lại, cô vẫn chưa được nhìn thấy hắn. Hỏi làm sao cô có thể không lo lắng.
Trong đầu của cô vẫn còn văng vẳng những câu nói trước khi Huy Vũ ngất đi. Hắn nói với cô hắn chỉ ngủ một lát, chỉ cần có thuốc giải của Dương Nhẫn hắn tuyệt đối sẽ không sao. Hắn nói hắn không muốn cô rời khỏi hắn nên dù mê man vẫn luôn nắm chặt tay cô. Huy Vũ không phải là người biết nói dối, hắn sẽ không gạt cô. Nhưng Chu gia lớn mạnh, tuyệt đối những tin tức nội bộ của Long gia ít nhiều Chu Khắc Kiệt cũng sẽ điều tra ra được.
Ngồi một mình trên chiếc giường một màu trắng xóa, Thái Mi dùng ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn. Đang lúc cô đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt cẩn thận lắng nghe động tĩnh thì từ bên trong chiếc nhẫn vang ra giọng nói đầy sốt ruột của Thừa Ân: “Thái Mi, Thái Mi!”
Thái Mi thoáng hiện tia cười, cô vội đưa ngón tay có đeo nhẫn gần về phía miệng rồi nói: “Thừa Ân!”
Bên trong chiếc nhẫn một loạt vang ra giọng nói của Thừa Ân: “Thái Mi, may quá, cuối cùng cậu cũng chịu liên lạc đến tớ, tớ liên lạc với cậu mãi nhưng không được. Tình hình của cậu thế nào rồi, tớ nghe Dương Nhẫn nói cậu bị Chu Khắc Kiệt bắt đi, còn bị thương nặng nữa.”
“Tớ không sao. Những lần cậu liên lạc đều có người của Chu gia ở cạnh nên tớ không tiện kết nối với cậu. Thừa Ân, thời gian tớ không có nhiều, Chu Khắc Kiệt sắp tới rồi...” Thái Mi vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía đồng hồ rồi tiếp tục nói: “Tớ nhờ cậu giúp tớ một chuyện.”
“Chuyện gì cậu mau nói đi!” Nghe Thái Mi nói không có nhiều thời gian, Thừa Ân cũng vội vàng đốc thúc.
Thái Mi lại liếc mắt ra cửa rồi nói: “Cậu tìm cách liên lạc với đám người Chí Khanh hỏi tình hình của Long Huy Vũ giúp tớ.”
Từ trong chiếc nhẫn vang ra lời nói có chút ngờ vực: “Long Huy Vũ không phải đã an toàn từ hòn đảo trở về sao?”
“Không, đó chỉ là tin tức giả do chính Long gia tung ra. Thừa Ân, nếu cậu có qua lại với Dương Nhẫn hãy giúp tớ liên lạc với anh ta. Tớ muốn biết tình hình của Huy Vũ thế nào.” Từ bên ngoài phòng vang ra tiếng bước chân mỗi lúc một to dần. Thái Mi nhận ra đó là tiếng bước chân của Khắc Kiệt nên lời nói cũng trở nên cuống cuồng.
“Được được, tớ sẽ đi tìm gặp Dương Nhẫn ngay!”
Thái Mi liếc mắt ra ngoài cửa, ánh mắt vô cùng khẩn trương và cẩn thận: “Ngày mai tớ sẽ lại liên lạc đến cậu. Cậu nhớ nhé, đừng chủ động liên lạc đến tớ!” Không đợi tiếng đáp trả của Thừa Ân, Thái Mi lập tức kết nối liên lạc.
Nghe thấy tiếng bước chân đã dừng lại ngay trước cửa phòng, Thái Mi lập tức nằm xuống, tấm chăn phủ nhanh trên người rồi nhắm mắt vờ như đang ngủ.
Cùng lúc đó cánh cửa phòng mở ra, Khắc Kiệt đưa mắt nhìn Thái Mi vẫn còn đang ngủ, anh ta khẽ nhếch môi cười rồi bước tới cạnh giường đứng nhìn Thái Mi: “Cô đúng là con sâu ngủ hay vì không muốn nhìn thấy tôi?”
Thái Mi đang nhắm mắt trong lòng thầm thán, Chu Khắc Kiệt tinh ranh hơn cô tưởng, như thế này mà cũng biết là cô đang vờ ngủ. Cô mở to đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Khắc Kiệt: “Anh muốn giam tôi ở đây đến bao giờ?”
“Hà Thái Mi, như thế nào cô lại gọi đây là giam giữ. Lẽ nào Long gia bắt nhốt người lại ưu đãi cho người đó ở một nơi thoải mái thế này sao?” Khắc Kiệt vừa nói vừa liếc mắt tìm một chỗ để ngồi. Nhưng nhìn quanh một lượt chỉ thấy những chiếc ghế đang ở đằng xa xa. Anh lười biếng về phía đó thế nên một cách tự nhiên ngồi xuống ngay cạnh giường.
Thái Mi lườm mắt, cô không thích gần gũi với Khắc Kiệt, cũng không muốn nói chuyện với anh ta. Khắc Kiệt như không để ý đến biểu cảm của Thái Mi, thấy cô không nói gì, anh cũng không lên tiếng chỉ ngồi cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn đang đeo ở ngón giữa.
“Anh vào đây làm gì?” Thái Mi hằn giọng lên tiếng. Mỗi ngày Chu Khắc Kiệt đều vào phòng cô đến mấy lần. Có những khi đều giống như thế này nói qua loa một vài câu rồi cả hai đều im lặng. Với bầu không khí tĩnh lặng này, không hiểu sao anh ta cứ thích ở đây.
Thái Mi ngồi nhìn Khắc Kiệt không ngừng xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa, thời gian gần đây Thái Mi nhận ra một điều, mỗi khi Khắc Kiệt đang tập trung suy nghĩ hay đang rơi vào một trạng thái tĩnh lặng nào đó, anh ta hầu như đều theo quán tính mà nghịch chiếc nhẫn, đây có vẻ là thói quen của anh ta.
Không ngẩng đầu nhưng Khắc Kiệt vẫn biết Thái Mi đang nhìn anh với dòng suy nghĩ gì, anh chậm rãi lên tiếng: “Cô thích chiếc nhẫn này?”
“Nó không hợp với tôi.” Chiếc nhẫn to như vậy, dù cô có đeo vào ngón cái e cũng không vừa.
“Nếu cô thích tôi có thể tặng cô. Nhưng tôi lại sợ cô làm loạn Chu gia của tôi.” Khắc Kiệt vẫn không ngẩng đầu, tự tại cất lời.
Thái Mi nhíu mày, cô không hiểu ý tứ trong câu nói của Khắc Kiệt: “Tại sao tôi lại làm loạn Chu gia của anh, anh cho rằng tôi có năng lực đó?”
Khắc Kiệt chợt cười, anh ngẩng đầu nhìn Thái Mi: “Lần trước nếu không phải nhờ vào sợi dây Chí Khanh tặng cô, cô có thể cùng tôi giả danh Huy Vũ đến bản doanh của Long gia ở Ma Cao để mượn người và máy bay sao?”
“Thế thì đã sao?” Thái Mi càng nghe càng không hiểu, sợi dây Chí Khanh tặng cho cô có liên quan gì đến với chiếc nhẫn anh ta đang đeo chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngơ nghĩ mãi vẫn không ra của Thái Mi, nụ cười bên khóe môi của Khắc Kiệt càng mở rộng hơn: “Chiếc nhẫn này là đại diện cho tôi, nếu tôi tặng cho cô, chỉ e cô sẽ dùng nó quậy phá khắp nơi trong các chi nhánh của tôi. Tôi làm sao biết được cô có cùng Huy Vũ giả danh tôi đến các chi nhánh của tôi khống chế người của tôi.”
Nghe xong lời nói của Khắc Kiệt, Thái Mi đã hoàn toàn thông suốt, cô nhuếch lên tia cười ngạo mạng. Cứ tưởng anh ta đang muốn nói đến điều gì, hóa ra là vì lo sợ cô lại dùng chiêu cũ mà đối phó ngược lại anh ta. Nhưng cô đã nói là muốn có chiếc nhẫn này sao, anh ta thật quá cẩn thận rồi.
“Lần trước là vì an nguy của
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.