Chương 3: Kẻ phiền phức
Bạch Tử Nhạn
15/03/2016
Do không biết nấu ăn, lại không có ai để nấu cho ăn, Thái Mi với chiếc Pagani Zonda chậm rãi
tấp vào một cửa tiệm bánh Pizza ngay mặt đường. Thái Mi đang ngồi đợi
món bánh vẫn chưa được mang ra. Cô đói bụng, bụng cô réo lên, ngồi chống càm trên mặt bàn chờ món ăn với điệu bộ mệt mỏi và chán nản, thì thầm
với cái thìa đang cầm trên tay ngay trước mặt: “Đói quá! Sao món bánh
của mình lại lâu vậy chứ? Đói chịu không nổi nữa rồi!”
Thái Mi liền ngồi thẳng lại và đưa tay vẫy gọi một nhân viên nam đang đi ngang qua cô.
“Quý khách, cô cần gì sao?” Nhân viên đi tới và dáng khom người đợi Thái Mi sai bảo.
“Tôi đợi món bánh của tôi hơn hai mươi phút rồi, ở đây đâu đông khách sao làm lâu vậy chứ?” Thái Mi tỏ thái độ bực bội, cô không hài lòng với cái kiểu tiếp đãi của tiệm bánh này.
“Món bánh của cô đã đến rồi đây!” Người nhân viên chưa kịp trả lời thì từ phía sau Thái Mi, giọng nói đầy kiêu ngạo từ một người con trai khác nói tới.
Nghe thấy đã có bánh, thứ có thể làm cô no bụng, Thái Mi vui mừng với ánh mắt sáng ngời tròn xoe quay lại nhìn. Thái Mi không nhìn người đang mang bánh tới là ai, chỉ nhìn khây bánh ngon lành đang tiến dần về phía cô. Ánh mắt thèm thuồng như muốn xơi cả cái bánh vào miệng ngay khi người mang bánh đến đặt lên bàn. Nhân viên nam phục vụ được Thái Mi gọi đến đã bỏ đi, chỉ còn đứng lại người mang bánh đến. Thái Mi không quan tâm, no bụng với cô bây giờ mới là trên hết. Ném đi cái thìa đang cầm trên tay sang một bên, cả hai tay cầm cái bánh Pizza lên và đưa vào miệng cắn ăn ngon lành mà không e ngại nếu có ai đó vô tình nhìn thấy.
Người mang bánh đến vẫn còn đứng thì ngồi vào ghế đối diện cùng bàn với Thái Mi. Thái Mi đang nhai ngấu ngiến miếng bánh, cô thắc mắc không biết là ai sao lại ngồi cùng bàn với cô, cô ngước mắt lên nhìn. Lập tức Thái Mi nhận ra người đang ngồi đối diện với cô là người khi sáng đã ra lệnh năm người của mình đánh sống đánh chết với ba người thất thế.
Thái Mi lại cắn tiếp một miếng bánh nữa rồi không màng đến anh ta đang nhìn mình, cũng không tò mò tại sao anh ta lại có mặt cùng lúc và ngồi cùng bàn. Thấy Thái Mi không còn quan tâm mình, cái bánh Pizza đã thu hút sự chú ý của cô ta. Cậu ta nở nụ cười kiêu ngạo, thản nhiên lên tiếng: “Tôi đã đoán trước là cô sẽ không bất ngờ khi nhìn thấy tôi.”
“Anh đâu phải là xấu xí dị dạng mà tôi lại bất ngờ khi nhìn thấy!” Chỉ chú tâm với cái bánh, Thái Mi vừa nhai vừa nói.
“Không muốn đoán thử xem sao tôi lại xuất hiện ở đây cùng cô sao?” Tựa lưng vào ghế, cậu thanh niên dáng vẻ nhàn rỗi muốn biết câu trả lời từ Thái Mi.
Chẳng mấy nôn vội, Thái Mi từ tốn nuốt phần bánh đang nhai trong miệng, rồi lại tiếp tục cắn một miếng khác, không nhìn người ngồi đối diện, cô vừa nhai vừa lười biếng nói: “Đang thắc mắc tại sao món bánh của tôi lại được mang ra lâu như vậy? Thì ra họ đợi anh đến để mang bánh cho tôi!” Làm cô phải đợi đến muốn ngất xỉu chỉ vì đói bụng, tên này cũng chẳng mấy thiện lương gì. Hai lần cô ăn trong ngày đều bị anh ta gây rối, đáng ghét!
Như chẳng thấy nụ cười hài lòng của người đối diện, Thái Mi cắn tiếp một miếng bánh rồi nói tiếp: “Người của anh đã lục tung khắp nơi để tìm tôi hay vì vô tình nhìn thấy tôi vào đây nên đã báo cho anh biết?”
“Tôi muốn biết suy đoán của cô!” Thấy miếng bánh còn lại cũng đã được Thái Mi giải quyết nhanh gọn, cậu ta đưa tay gọi tới người phục vụ đang đứng bên gốc tường. Nhưng lời chưa kịp nói ra đã nghe thấy giọng nói của Thái Mi: “Không cần đâu!” Thái Mi liền lên tiếng ngăn cản khi thấy động tác này của cậu ta.
Ánh mắt cậu ta lóe lên tia thắc mắc, cậu không hiểu là cô gái này đang nói đến vấn đề gì, không cần gì chứ?
“Tuy ban đầu rất đói bụng như muốn chết đi sống lại, nhưng một cái bánh cũng đủ no tới sáng, không cần phải gọi thêm cái nữa. Để tiền lại giúp tôi trả cái này được rồi!” Thái Mi tiện tay cầm lấy ly nước và thoải mái uống như thể vừa rồi cô chưa từng nói gì.
Cậu ta chợt cười khi nghe thấy Thái Mi nói những lời không ngại ngùng đó với cậu. Thái Mi nhìn ra ngoài cửa, không thấy có điều gì khác lạ cô lại nhìn tới người ngồi đối diện rồi nói: “Chỉ đến tìm một cô gái như tôi có lẽ anh sẽ không mang theo nhiều người đi cùng?”
“Cô lại châm biếm tôi vụ khi sáng?” Cậu thanh niên cất giọng đều đều không mang phần kích động nhưng có ý trách Thái Mi dám ăn nói không kiêng dè với cậu.
Cái gì là châm biếm hay không chứ? Cô chỉ thấy sao thì nói vậy thôi mà, với ngữ giọng thản nhiên Thái Mi nói một loạt không do dự: “Tôi hỏi thật mà! Khi sáng là năm người đánh ba người, nhưng ba người đó đều là đàn ông. Còn bây giờ tôi là con gái, ai biết anh sẽ đưa theo cùng bao nhiêu người?”
Cậu thanh niên này biết rõ Thái Mi châm biếm chẳng xem mình ra gì, cậu chao mày nhìn Thái Mi với ánh mắt lạnh lùng rồi từ từ giản ra và mỉm cười, trầm giọng hỏi: “Sợ không?”
“Chưa vào tay anh thì tôi không sợ!” Vừa cười vừa nói Thái Mi chẳng biết sợ trời đất là gì cả.
Biết được cô gái đang ngồi đối diện trước sau không đổi, luôn chẳng xem mình ra gì, gương mặt cậu thanh niên trở nên nghiêm nghị, cậu ta cất giọng trầm trầm nhưng đầy uy lực: “Lời nói như thách thức tôi?”
“Tôi không thách thức thì anh cũng đã mò đến đây để tìm tôi!” Nói năng kiểu không biết sợ đúng hơn là không biết trời cao đất dày là gì của Thái Mi, không làm cậu thanh niên tức giận mà lại tạo cho cậu ta cảm giác hưng phấn thích thú hơn, môi cong thành ý cười chậm rãi nói: “Cô đoán xem ba người khi sáng tôi đã giải quyết thế nào rồi?”
“Đó là chuyện của anh, đâu phải là chuyện của tôi, tôi không hứng thú đoán mò chuyện của người khác.” Khi sáng là cô bỏ đi trước, diễn biến tiếp theo cô làm sao biết được.
Cậu thanh niên đanh mặt nhấn mạnh từng lời từng chữ: “Cô không đoán nhưng cô biết chắc tôi sẽ giải quyết như thế nào với ba người đó. Là cô đã ép buộc tôi phải làm theo ý muốn của cô.”
“Tôi!” Thái Mi đưa ngón trỏ chỉ vào mặt mình rồi lại nói tiếp: “Có sao?” Ánh mắt hiếu kì nhìn vào người đang ngồi đối diện. Cô đâu bận tâm đến những chuyện liên quan đến anh ta, huống chi là chuyện khi sáng nếu lần này cô không gặp phải anh ta thì có lẽ cô cũng quên mất tiêu.
Cậu thanh niên nhìn Thái Mi nói với điệu ngữ không cao không trầm: “Nếu một mình anh đánh với ba người tôi sẽ thích xem hơn là năm người đánh với ba người.”
Thái Mi nhíu mày suy nghĩ, có cảm giác câu nói này quen quá. Đúng rồi, Thái Mi như chợt nhớ ra liền nhìn cậu thanh niên nhanh miệng nói với vẻ ngờ vực không hiểu: “Đó là câu nói của tôi mà?”
“Chỉ câu nói thoáng qua như tiện miệng đó của cô đã làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người trong tiệm mì.”
Không có biểu hiện thắc mắc, Thái Mi nhìn người đối diện với ánh mắt dửng dưng: “Chỉ câu nói đó sao lại có thể bắt ép anh làm theo ý của tôi?”
“Ỷ đông hiếm ít, ỷ mạnh hiếp yếu. Cô cho rằng một mình tôi không thể đánh thắng ba người đó nên mới cho người đông hơn đến giải quyết họ. Đó không phải là xem thường và mỉa mai tôi sao?”
Ánh mắt Thái Mi lóe lên tia cười, cô nói một cách rạch toạt: “Anh đã thả ba người ngay sau khi tôi đi?”
“Ba người đó phải cám ơn vì cô đã ra miệng giúp họ. Cô tin chắc tôi sẽ thả họ để lấy lại danh dự nên mới bỏ đi ngay không bận tâm. Nhưng nếu tôi không tha cho ba người đó thì cô sẽ làm gì?”
Nghe người đối diễn hỏi, Thái Mi đưa tay gãi gãi, chậm rãi nói: “Khi đó thì có lẽ tôi đã về nhà rồi. Nói xong thì bỏ đi, ai biết được là anh có làm đúng như dự tính của tôi không. Có đánh chết hay bâm vầm ba người đó thì tôi cũng không biết được.”
“Gặp được một người thông minh và biết nắm bắt ý nghĩ của người khác như cô thì đây là lần đầu tôi gặp.” Cậu thanh niên với nụ cười trên môi và giọng điệu đều đều cất lời khen ngợi.
Có khen cô hay chê cô thì lợi ích gì cho cô chứ? Nó không làm cho cô no bụng được. Nhưng cái bánh Pizza cô vừa mới ăn lại có ích cho cái bao tử của cô. Thái Mi cười một cách tự nhiên không e ngại: “Vì là lần đầu gặp nên hãy cho tôi thấy sự nhiệt tình của anh đi, cái Pizza này không đáng bao nhiêu tiền với một người có thế lực như anh đâu phải không?”
Nghe Thái Mi nói, cậu thanh niên trầm ngâm trong giây lát: “Cô biết tôi là ai?”
“Sao tôi biết được, tên anh còn chưa giới thiệu cho tôi. Không muốn trả tiền bánh cho tôi thì thôi.”
“Cô là ai?”
“Tôi không có hứng thú giới thiệu tên mình với người mà tôi không có cảm tình.” Nghĩa của câu nói là tôi không thích anh sao phải nói tên của tôi cho anh biết. Cậu thanh niên háy lên với ánh mắt phẩn nộ vì bị sĩ nhục. Thái Mi chẳng quan tâm gì đến cậu ta, cô đặt tiền lên bàn rồi đứng lên quay lưng bỏ đi.
“Cô đã nói là tôi đến đây không phải chỉ để nói chuyện với cô. Cô quên mất hay cô đang tìm đường tẩu thoát.” Cậu thanh niên đột ngột lên tiếng.
Không dừng lại hay quan tâm gì đến lời nói đầy ngữ điệu đe dọa của cậu thanh niên, Thái Mi dửng dưng chân bước đều đi hiên ngang về phía cánh cửa. Thái độ xem thường càng rõ hơn của Thái Mi như cố đẩy sâu lòng tự ái của cậu thanh niên xuống bùn. Cậu không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa mà ánh mắt đầy sự phẫn nộ tà khí bước nhanh tới nắm chặt kéo người Thái Mi quay lại. Thái Mi đứng nhìn cậu thanh niên với ánh mắt kiêng định không sợ hãi: “Bỏ ngay bàn tay của anh ra khỏi tay của tôi!”
“Cô muốn chết có phải không?” Cậu thanh niên vừa dứt lời thì bên ngoài người của cậu ta chạy vội vào và nói nhỏ bên tai cậu ta điều gì đó. Khuông mặt cậu ta dập tắt ngay cơn giận dữ mà thay vào đó là sự thắc mắc rõ qua ánh mắt. Vài giây không lâu, cậu nhìn lại Thái Mi rồi nói với người của mình: “Đưa cô ta về!”
Cậu thanh niên bỏ tay Thái Mi ra rồi bỏ đi ngay ra khỏi tiệm bánh. Người đàn ông đó định nắm tay kéo Thái Mi đi nhưng tay chưa chạm đến tay Thái Mi thì câu nói của cô khiến người đàn ông đó bất ngờ dừng lại: “Anh ta ra lệnh cho anh đưa tôi về chứ không phải là nắm tay tôi. Bàn tay bẩn thiểu của anh dám động vào tay của tôi sao?”
Phải chăng cô gái này là người mà thiếu gia để mắt tới nên ông ta có ý sợ hãi đành không dám chạm vào tay Thái Mi, chạm vào người con gái của thiếu gia thì chẳng khác nào tự đi tìm con đường chết? Do Thái Mi tinh ý nhìn thấy cậu thanh niên đó ra khỏi cửa và vì cô nắm bắt được những suy nghĩ của những người dưới quyền nên mới đưa ra lời nói đe dọa lại đối phương khiến đối phương tin tưởng đó là sự thật. Thấy người đàn ông đó dường như đã mắc bẫy của mình nên Thái Mi mỉm cười không nói thêm gì bỏ đi trước một cách điềm tỉnh. Ông ta vội đi theo sau Thái Mi với vẻ cung kính.
Cậu thanh niên đã ngồi vào xe, đang thắc mắc tại sao người của mình lại đưa Thái Mi ra lâu như vậy. Thái Mi đi ra khỏi cửa tiệm với dáng đi tự nhiên, còn người đàn ông thì đi sau cung kính phục tùng. Cậu thanh niên đưa mắt nhìn tới mà không hiểu sao lại như vậy. Chiếc Pagani Zonda của Thái Mi đậu ngay trước xe của cậu thanh niên. Thái Mi lườm mắt nhìn thoáng qua chiếc xe của mình rồi lại nhìn vào cậu thanh niên đang ngồi trong xe đang nhìn tới cô. Cô bay nhanh tới mở cửa xe và ngồi nhanh vào trước sự ngơ ngác đứng nhìn của người đàn ông. Chiếc Pagani Zonda vụt chạy đi nhưng không phải với tốc độ cực nhanh mà chỉ chạy hơi nhanh hơn vận tốc trung bình.
Cậu thanh niên vội mở cửa xe chạy ra đứng nhìn theo chiếc xe đã chạy lẫn khuất với những chiếc xe khác trên đường phố, cậu lớn tiếng đầy tức giận nhìn sang người đàn ông: “Sao lại để cô ta có cơ hội chạy thoát dễ dàng vậy?”
Người đàn ông sau hồi ngơ ngác nhìn theo chiếc Pagani Zonda thì run rẫy chân tay không nói nên lời trước sự sợ hãi với ánh mắt tà khí của cậu thanh niên.
“Cô ta nói… tôi… không dám để bàn tay bẩn thỉu của tôi nắm lấy tay của cô ấy… Tôi cứ nghĩ cô gái đó… là người mà thiếu gia để mắt tới. Thiếu gia nói đưa cô ta về, tôi không biết là tôi đã bị cô ta gạt.” Nói rồi người đàn ông cúi đầu liên tục không ngừng cầu xin được tha tội: “Xin thiếu gia hãy tha mạng, là tôi bất cẩn. Tôi sẽ nhanh chóng tìm bắt cô ta về lại cho thiếu gia.”
Nghe thấy lời phân trần của người đàn ông, đoán trước Thái Mi là một cô gái thông minh nhưng không ngờ lại đến quá độ tinh ranh. Cậu cười với anh mắt hứng thú và tò mò về cô. Người đàn ông theo hầu cậu thanh niên từ nhỏ, thấy cậu thanh niên đang cười có nghĩa không còn trách phạt ông nữa. Ông vội chuyển đề tài, lúc này không phải là lúc nói về Thái Mi, ông nói với ngữ điệu rụt rè: “Thiếu gia, lão đại nói ngoài đường lúc này không an toàn cho thiếu gia. Hay là… thiếu gia hãy quay về, tôi sẽ cùng một vài người tìm bắt cô gái đó.”
Cậu thanh niên vẫn với ánh mắt hứng thú, hé môi cười hiểm rồi quay người định ngồi vào lại xe. Cách đó không xa, một đám người trên tay cầm gậy đang hăng sức chạy đuổi tới. Cậu thanh niên và người đàn ông chưa kịp mở cửa xe thì bọn họ đã vun hàng loạt gậy về phía cậu thanh niên và người đàn ông. Phản xạ nhanh cực cậu thanh niên đã tránh né được những đòn gậy trời giáng, kịp thời chân thượng cẳng hạ, tay đấm tới về phía đám người đó.
Người đàn ông theo cùng cũng chứng tỏ mình là một tay võ không vừa, ông vừa đánh vừa bảo vệ từ phía sau cho cậu thanh niên. Lợi thế thiên về đám người cầm gậy, do họ người đông tay có vũ khí lại được chuẩn bị trước, còn cậu thanh niên và người đàn ông bị tấn công bất ngờ trở nên thất thế. Hai người chỉ có thể đánh cầm cự trong phút chốc.
Người đàn ông tập trung đánh đối phương miệng nói lớn: “Thiếu gia, chạy đi!”
Hiểu ý nhau, cậu ta tiện tay đấm một cái vào người bên cạnh rồi bỏ chạy tìm đường tẩu thoát. Một vài người phía trước định chạy đuổi theo, người đàn ông lanh mắt bay nhanh duỗi chân đá vào một người chạy ở phía sau, người đó ngã nhào xuống về phía trước kéo ngã theo loạt những người chạy trước. Người đàn ông vội sãi chân dài chạy nhanh theo hướng cậu thanh niên đã chạy.
Ngoài đường phố đông nghẹt xe tấp nập qua lại. Bên lề đường trãi đầy những gian hàng bán đêm, những bàn ghế được xếp ngay hàng thẳng lối với nhiều người khách đang ngồi ăn nói chuyện tán dốc. Tiếng ồn ào, tiếng la hét chửi mắng vang tới càng gần với họ hơn. Họ vội nhìn tới nơi phát ra những tiếng ồn ào đó, thì nhìn thấy cậu thanh niên và người đàn ông đang tháo chạy và phía sau khá xa hơn là một đám người cầm gậy hung hãng đuổi theo. Mọi người vội bỏ bàn ghế đứng lên chạy để tránh vạ lây, họ núp trong gian nhà và tò mò đứng xem trong sự sợ hãi kinh hoàng, chẳng ai dám ra mặt vì không muốn nhiều chuyện tự hại thân.
Cậu thanh niên và người đàn ông chạy về phía các dãy bàn ghế, do mọi người khi đứng lên bỏ chạy đã hất ngã, kéo ghế xê dịch không ngay ngắn đã làm mất lối chạy của hai người. Không dừng lại khi bị vật cản ngăn, cậu thanh niên và người đàn ông phóng nhanh qua các dãy bàn ghế, vừa tiếp đất chạy được vài bước thì lại có vật cản và cứ thế hai người vừa chạy vừa phóng bay qua như đang dùng khinh công phim kiếm hiệp. Đám người đuổi theo không phải là dạng lưu manh đường phố mà là một băng đám có tổ chức, sức lực của họ mạnh hơn với người thường nên việc truy đuổi vẫn bám sát theo sau hai người mà không hề bị bỏ xa.
Thái Mi từ trong shop thời trang nam bước ra với trên tay là túi quần áo nam giới. Cô ngồi vào chiếc Pagani Zonda, đặt túi quần áo vào ghế bên cạnh và nhìn nó: “Không biết có vừa với anh ta không, nhưng không thể để anh ta mặc mãi bộ đồ đã dính máu đó.”
Thái Mi tay đặt vào tay cầm lái khởi động xe. Nhìn qua gương chiếu hậu, hình ảnh cậu thanh niên và người đàn ông đang dốc sức tháo chạy và phía sau đám người cầm gạy đuổi theo mỗi lúc một gần. Chiếc Pagani Zonda màu đỏ dễ dàng đập ngay vào mắt người nhìn vậy mà trong tình trạng nguy hiểm, cậu thanh niên và người đàn ông chỉ biết cấm đầu cấm cổ lao mình chạy nhanh về phía trước và chạy ngang qua xe của Thái Mi. Cảnh đánh nhau thật thú vị, Thái Mi thích xem đánh nhau, cô chợt nhếch môi cười.
Đám người cầm gậy chạy ngang qua xe của Thái Mi, bọn họ có tới hơn mười người, người nào cũng to con với vẻ mặt dữ dằn tức giận khi chưa đuổi kịp hai người phía trước. Mui xe dần được mở ra và khép lại phía sau, Thái Mi lái chiếc mui trần đi theo thưởng thức trò vui. Cô chạy ngang qua đám người cầm gậy và chạy từ từ song song cùng cậu thanh niên và người đàn ông. Huýt lên một tiếng thật to thay cho lời chào hỏi từ cô đến cậu thanh niên. Đang chạy thì cậu thanh niên nhìn sang bên, nhìn thấy Thái Mi cậu bất ngờ, rõ ràng cô đã chạy trốn cậu, đã chạy đi xa nhưng sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Thái Mi quay đầu tươi cười nhìn cậu thanh niên, cất lời châm biếm: “Sao lại trở thành kẻ bị đuổi bắt rồi? Ông trời cũng công bằng thật!” Nhìn vào gương chiếu hậu càng phấn khích hơn khi đám người cầm gậy đó vẫn đang hung hăng đuổi theo. “Rơi vào tay bọn họ chẳng khác nào sống dở chết dở.” Thái Mi vừa nói vừa cười cợt, chẳng thương tình gì với người đang gặp nạn.
Cậu thanh niên không do dự bay thẳng ngồi vào ghế sau xe của Thái Mi, cô bất ngờ chưa kịp mắng chửi thì cậu thanh niên nhích người sang bên nhường ghế ngồi cho người đàn ông nhãy vào. Xe của cô không có sự cho phép của cô giám ngồi vào sao, cô tức giận quát tháo: “Sao lại ngồi vào xe của tôi?”
“Chạy nhanh đi nếu không muốn phải bị liên lụy vào thân.” Cậu thay niên quay người về sau nhìn đám người đang chạy bộ đuổi theo.
“Biến ngay ra khỏi xe của tôi!”
Chiếc xe vẫn chạy với vận tốc từ từ, người đàn ông quay lại nhìn đám người phía sau đang ngồi vào một chiếc xe của đồng bọn chạy tới trợ giúp. Với hai chiếc xe, họ đang đuổi theo phía sau mỗi lúc một gần. Người đàn ông tái nhăn mặt quay lại nhìn Thái Mi: “Chỉ cần thiếu gia chúng tôi thoát được bọn người đó, Phương gia sẽ thưởng cho cô một số tiền thích đáng.”
“Chỉ là một thuộc hạ mà dám ra điều kiện với tôi.” Lời nói của Thái Mi chẳng xem người đàn ông ra gì, ông im lặng tức tối và lo sợ bọn người phía sau sẽ đuổi kịp thì cả ông và cậu thiếu gia sẽ khó mà thoát nạn. Cậu thanh niên ngồi im không nói gì mà suy nghĩ qua một hồi thì nét lo lắng không còn nữa, thay vào đó là nụ cười thích thú. Người đàn ông vội lấy điện thoại ra định gọi tri viện, hiểu được suy nghĩ của người dưới quyền, cậu thanh niên mở lời ngăn cản: “Không cần!”
Tay cầm điện thoại người đàn ông dừng lại, không hiểu được suy nghĩ của cậu thanh niên, ông quay sang nhìn cậu thanh niên: “Thiếu gia, chúng ta cần người đến giúp!”
Không trả lời cũng không giải thích suy nghĩ của mình, cậu thanh niên chỉ nhìn Thái Mi, như tin tưởng cô sẽ giúp cậu chạy trốn.
Thái Mi liếc nhìn người thanh niên đang phản chiếu trong gương chiếu hậu: “Không biến xuống xe thì tôi sẽ giao hai người cho bọn họ.”
Hàng loạt tiềng súng nổ bắn ra liên hoàn vào ngay sau xe của Thái Mi.
Pagani Zonda là bảo bối yêu thích của cô, dám động đến nó chẳng khác nào động đến cô. Mắt Thái Mi lóe lên tia chết chóc: “Dám bắn xe tôi!”
“Nếu cô không chạy nhanh chiếc xe sẽ có nhiều lỗ thủng hơn, cô không muốn chiếc xe đắt giá này trở nên xấu xí chứ?” Kiểu nói như giỡn cợt của cậu thanh niên càng sôi sục cơn giận của Thái Mi, cô liền quát tháo: “Im miệng!”
Dứt lời, gạt cần tăng tốc chiếc xe chạy vụt về phía trước, không cho cơ hội để cậu thanh niên và người đàn ông bám chắc vào. Thái Mi phanh kít chiếc xe thắng lại quay ngay 180 độ, chiếc xe lao nhanh chạy vụt qua hai chiếc xe vẫn đang bắn đạn tới và chưa kịp phản ứng với cách quay xe liều lĩnh nguy hiểm như xe của Thái Mi. Cậu thanh niên và người đàn ông đảo người đập mạnh vào xe theo đường quay của xe, nhanh tay bám chắc vào thành xe để giữ lại sự thăng bằng. Thấy Thái Mi không bỏ chạy mà lại quay đầu xe về phía hai chiếc xe đang nhả đạn bắn tới, người đàn ông tay không ngừng bám chặt lấy thành cửa xe, kinh hoàng hét toáng lên: “Cô điên rồi sao?”
Chiếc Pagani Zonda chạy ngược chiều bỏ lại hai chiếc xe phía sau. Hành động quay ngược đầu xe và chạy lao tới với tốc độ cực nhanh chỉ trong khoảng vài giây ngắn ngủi. Cả bọn truy đuổi ngồi trong hai chiếc xe, cậu thanh niên và người đàn ông đều cho rằng Thái Mi quay đầu xe để trốn thoát, nhưng trốn thoát không phải là chạy thẳng về phía trước mà quay đầu chạy ngược về phía đối phương thì đây quả thật là cách ngu ngốc nhất. Dù đã có thể chạy thoát nhưng cách này quá mạo hiểm.
Hai chiếc xe lần lượt quay đầu nhằm đuổi theo xe của Thái Mi. Chiếc đi đầu rẽ sang bên trái, chiếc sau nối đuôi theo. Ngồi trong xe nhìn vào gương chiếu hậu, Thái Mi thấy rõ hết hành động và ý muốn quay xe của họ. Không đợi bọn họ có thể quay đầu xe lại. Nhanh như một cơn lốc xoáy, chiếc xe lại một lần nữa quay đầu 180 độ. Cậu thanh niên và người đàn ông lại một lần ngã nhào sang bên ghế cạnh, khiến cả hai phải khóc dở mếu dở. Quay đầu xe và vụt thẳng về phía trước, nhắm mục tiêu là chiếc xe đầu tiên đang rẽ trái. Chiếc Pagani Zonda lao nhanh tới với tốc độ kinh người. Chiếc xe vội lùi nhanh về sau để tránh phải bị xe của Thái Mi tông tới. Xe đầu thụt lùi khi xe sau đang chạy tới, cả hai chiếc đều với tốc độ nhanh và không kịp trở tay hai chiếc xe va chạm mạnh vào nhau. Một tiếng rầm vang ra thì xe của Thái Mi đã chạy vụt qua hai chiếc xe đang va chạm.
Xe của Thái Mi chạy nhanh hơn với tốc độ ban đầu, như một tay lái xe cự phách, nữ thần của gió, mái tóc đen dài của Thái Mi được gió thổi ngược về sau tung bay ngay trước mặt cậu thanh niên, mùi hương từ người của cô và tóc dường như được gió truyền cả vào mũi và tất cả dây thần kinh của cậu khiến cậu ngây ra và ánh mắt dịu dàng trước một dáng người mảnh mai nhưng đầy cá tính của Thái Mi. Người đàn ông tim đập nhanh không ngừng như vừa bay ngang qua cửa tử thần, cứ nghĩ đã chết vì kĩ thuật lái xe của Thái Mi quá liều lĩnh. Cô là người yêu tốc độ và gió, gió mạnh, xe chạy nhanh mới là nguồn cảm hứng để cô có thể quên đi phiền muộn.
Nhìn thấy nụ cười của Thái Mi qua chiếc gương chiếu hậu, cậu thanh niên nhếch môi cười: “Chiếc xe này quý hơn cả tính mạng của tôi?”
Nghe thấy câu hỏi không mang phần trách móc của người ngồi sau, Thái Mi trầm giọng: “Tính mạng của anh không liên quan đến tôi, chiếc xe này là bảo bối tôi yêu thích nhất.”
“Thế nên cô trả thù?” Cậu thanh niên khẽ nhắm mắt tận hưởng mùi tóc của Thiên Du với những loạn tóc đang lượn lờ trước cậu.
Nụ cười tà khí hé trên đôi môi, Thái Mi cất lời: “Động đến bảo bối của tôi như thế nào thì họ phải trả giá đắt hơn mười lần thế đó. Mặc dù hai chiếc xe đó rẽ tiền nhưng đã trở thành phế thãi tôi cũng trút được cơn giận.”
Mở mắt ra, cậu thanh niên nhìn vào gương mặt của Thái Mi trong gương: “Muốn tôi trả ơn không?”
“Ơn gì?” Thái Mi cau mày, anh ta có lầm lẫn gì không?
“Cứu mạng tôi!” Cậu thanh niên vừa dứt lời đã nghe thấy nụ cười lanh lảnh của Thái Mi: “Tôi cứu anh? Tôi nghĩ tôi đang trả thù cho bảo bối của tôi chứ?”
“Không lí do gì cô lại để xe mui trần và chạy song song với tôi. Tuy cô nói lời mỉa mai nhưng tôi biết cô muốn tôi mau nhanh chóng nhãy lên xe, giống như lời mỉa mai với tôi khi sáng để cứu mạng ba người đàn ông đó.” Cậu thanh niên bình tĩnh phân tích.
Người đàn ông nghe thấy lời nói của thiếu gia thì cao mày tỏ vẻ hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, rõ ràng cô gái này đang muốn cứu người.
Chiếc xe đang chạy tốc độ nhanh thì phanh kít lại, tiếng ma sát do thắng gấp kêu ruýt lên kinh hoàng. Cậu thanh niên và người đàn ông nhào người về phía trước do lực đẩy bất ngờ của chiếc xe.
“Xuống xe!” Tiếng ma sát của xe trên mặt đường nhựa không còn, Thái Mi không quay lại nhìn mà mở lời xua đuổi dứt khoát. Cô bước ngay ra khỏi xe và đi về phía sau của chiếc xe, chiếc xe như một tổ ong do nhiều lỗ đạn bắn vào. Thái Mi dần thay đổi sắc mặt, ánh mắt lóe lên tia giận dữ. Cậu thanh niên và người đàn ông đi tới, nhìn thấy hình dạng thê thảm của chiếc xe và gương mặt như muốn giết người của Thái Mi. Cậu thanh niên có phần hơi áy náy, cất giọng nói đầy kiêu ngạo thay cho lời xin lỗi: “Tôi sẽ tu sữa chiếc xe giúp cô, nhưng đó không phải là trả ơn.”
Thái Mi trừng mắt nhìn cậu ta. Vẫn ngữ điệu tự tin đầy quyền lực cậu thanh niên tiếp lời: “Cô nghĩ tôi không đủ khả năng để sữa lại chiếc xe cho cô?
Không tránh để cô phải tò mò, tôi là Phương Hào Cường, là đại thiếu gia của Phương gia.”
Tia bất ngờ loét nhanh qua đôi mắt của Thái Mi rồi bình thản lại, không cười, không tò mò mà trở lại với trạng thái không vui với chiếc xe bị dính đạn. Thấy Thái Mi biểu hiện không quan tâm như không tin lời mình, Hào Cường mới nói tiếp: “Cô không tin lời tôi?”
“Hoàn thiện lại chiếc xe như cũ. Khi nhận lại nó tôi không muốn thấy bất kì một vết trày nào để lại!” Lời nói vừa dứt, Thái Mi đưa tay lên vẫy chiếc xe Taxi đang chạy tới.
“Ba ngày sau cô có thể đến Phương gia để nhận lại xe.” Phương Hào Cường nhếch mép cười nhạt, cậu là thiếu gia duy nhất của Phương gia đương nhiên cậu có quyền ngạo mạn.
Thái Mi liếc mắt nhìn Hào Cường, cất giọng ngạo mạn chẳng thua kém gì: “Là anh liên lụy đến bảo bối của tôi, hoàn thiện lại chiếc xe thì tự tìm tôi mang đến.”
Chiếc Taxi thắng lại, Thái Mi mở cửa xe đang ngồi vào thì Hào Cường vội nói theo: “Nhưng tôi không biết tên cũng không biết cô sống ở đâu.”
Ngồi trong xe, Thái Mi nhìn Hào Cường đang đứng ngay cửa xe dáo dát nhìn mình, cô nở nụ cười gian tà: “Gia tộc Phương gia được coi là gia tộc quyền thế của giới Bạch đạo, lại có tên trong top đầu toàn quốc, được sự bảo bộc của Chu gia, lẽ nào lại khó khăn để tìm tung tích của một người như tôi?”
Nói xong cánh cửa xe được Thái Mi đóng lại. Tài xế lái xe chạy đi. Hào Cường hướng mắt nhìn theo bóng dáng người con gái ngồi trong chiếc xe cho đến khi khuất dần. Thấy Hào Cường không giữ Thái Mi lại mà để mặc cô bỏ đi, người đàn ông nhìn Hào Cường với ánh mắt thắc mắc: “Cô ta điềm tỉnh dửng dưng ngay cả khi biết được thiếu gia là ai.”
“Danh tiếng Phương gia không phải là một cái tên bí ẩn, chỉ cần những ai quan tâm đến hai giới Bạch đạo và Hắc đạo thì không thể không biết đến gia tộc Phương gia. Việc cô ta biết được thì không có gì lạ, nhưng ánh mắt và lời nói thì cô ta chẳng tỏ thái độ run sợ gì trước thế lực của tôi.”
Người đàn ông đột ngột mở miệng: “Thiếu gia, cô ta muốn khiêu khích thiếu gia, cô ta tin rằng thiếu gia, không, là Phương gia sẽ không thể nào tìm được cô ta.”
Ánh mắt Hào Cường không còn sự hứng thú mà là sự tò mò nan giải về cô gái bí ẩn, pha lẫn nét hiền lành dịu dàng mà ngay cả cậu cũng không nhận biết được.
Bác sĩ Trần Vĩ của Trang gia lại đến tái khám vết thương của người thanh niên. Xem qua một lượt rồi lại truyền nước vào cơ thể hắn bằng đường truyền kim tim từ bàn tay phải. Thái Mi ngồi trên ghế cạnh bàn nhìn Trần Vĩ đang lần lượt bỏ mọi thứ vào lại trong túi vali.
“Cô không cho cậu ta uống đúng liều như tôi đã dặn.” Vừa nói Trần Vĩ vừa đưa mắt nhìn các vĩ thuốc đang đặt trên bàn ngay cạnh giường. Các vĩ thuốc đều chỉ trống ba viên giống nhau. “Hơn hai ngày bất tỉnh, lẽ ra phải uống bảy liều. Cho uống chỉ ba liều, dường như cô không nhiệt tình lắm trong việc chăm sóc cậu ta.”
Thái Mi nghe thế liền nói: “Tôi không nhớ, nhớ được khi nào thì cho uống ngay khi đó.”
Trần Vĩ bất chợt nhìn Thái Mi với ánh mắt ngờ vực, anh ta chợt cười với nụ cười chịu thua. Đúng thật là những cô tiểu thư quyền quý tay yếu chân mềm, suốt ngày chỉ biết chao chuốt làm đẹp cho bản thân thì làm sao biết chăm sóc cho ai chứ?
Thái Mi đưa mắt nhìn gã lạnh lùng đang nằm trên giường: “Khi nào thì anh ta tỉnh lại, đã hơn hai ngày rồi?”
Trần Vĩ không quay đầu nhìn Thái Mi lại nói: “Bị thương nặng như thế mà được trị liệu bởi một người cứ quên giờ cho uống thuốc như cô thì bệnh nào có thể nhanh chóng hồi phục được. Cậu ta không còn sốt, thân nhiệt bình thường thì đã là kì tích rồi, nếu là người thường thì chắc đã chết từ lâu.”
“Tôi đâu muốn quên chỉ tại không nhớ.” Nói hết câu, Thái Mi không nhìn Trần Vĩ mà chỉ gượng cười cho qua chuyện.
Hết nói nổi, Trần Vĩ chỉ còn biết lắc đầu: “Cô nhớ là phải cho cậu ta uống thuốc đúng giờ, muốn cậu ta mau tỉnh lại thì đó là cách hiệu quả nhất.”
Đợi Trần Vĩ bỏ đi ra khỏi phòng, Thái Mi đi tới ngay cạnh giường và đứng nhìn gã lạnh lùng: “Tôi cứu anh đâu phải mắc nợ gì anh. Thật phiền phức!”
Muốn hắn nhanh chóng tỉnh lại rồi còn phải biến ngay ra khỏi nhà của cô thì không còn cách nào khác hơn là phải làm theo lời bác sĩ. Tính hay quên cũng không thể quên được nữa. Một lần nữa cô cho hắn uống thuốc bằng cách nạy miệng nhét thuốc vào.
Thái Mi liền ngồi thẳng lại và đưa tay vẫy gọi một nhân viên nam đang đi ngang qua cô.
“Quý khách, cô cần gì sao?” Nhân viên đi tới và dáng khom người đợi Thái Mi sai bảo.
“Tôi đợi món bánh của tôi hơn hai mươi phút rồi, ở đây đâu đông khách sao làm lâu vậy chứ?” Thái Mi tỏ thái độ bực bội, cô không hài lòng với cái kiểu tiếp đãi của tiệm bánh này.
“Món bánh của cô đã đến rồi đây!” Người nhân viên chưa kịp trả lời thì từ phía sau Thái Mi, giọng nói đầy kiêu ngạo từ một người con trai khác nói tới.
Nghe thấy đã có bánh, thứ có thể làm cô no bụng, Thái Mi vui mừng với ánh mắt sáng ngời tròn xoe quay lại nhìn. Thái Mi không nhìn người đang mang bánh tới là ai, chỉ nhìn khây bánh ngon lành đang tiến dần về phía cô. Ánh mắt thèm thuồng như muốn xơi cả cái bánh vào miệng ngay khi người mang bánh đến đặt lên bàn. Nhân viên nam phục vụ được Thái Mi gọi đến đã bỏ đi, chỉ còn đứng lại người mang bánh đến. Thái Mi không quan tâm, no bụng với cô bây giờ mới là trên hết. Ném đi cái thìa đang cầm trên tay sang một bên, cả hai tay cầm cái bánh Pizza lên và đưa vào miệng cắn ăn ngon lành mà không e ngại nếu có ai đó vô tình nhìn thấy.
Người mang bánh đến vẫn còn đứng thì ngồi vào ghế đối diện cùng bàn với Thái Mi. Thái Mi đang nhai ngấu ngiến miếng bánh, cô thắc mắc không biết là ai sao lại ngồi cùng bàn với cô, cô ngước mắt lên nhìn. Lập tức Thái Mi nhận ra người đang ngồi đối diện với cô là người khi sáng đã ra lệnh năm người của mình đánh sống đánh chết với ba người thất thế.
Thái Mi lại cắn tiếp một miếng bánh nữa rồi không màng đến anh ta đang nhìn mình, cũng không tò mò tại sao anh ta lại có mặt cùng lúc và ngồi cùng bàn. Thấy Thái Mi không còn quan tâm mình, cái bánh Pizza đã thu hút sự chú ý của cô ta. Cậu ta nở nụ cười kiêu ngạo, thản nhiên lên tiếng: “Tôi đã đoán trước là cô sẽ không bất ngờ khi nhìn thấy tôi.”
“Anh đâu phải là xấu xí dị dạng mà tôi lại bất ngờ khi nhìn thấy!” Chỉ chú tâm với cái bánh, Thái Mi vừa nhai vừa nói.
“Không muốn đoán thử xem sao tôi lại xuất hiện ở đây cùng cô sao?” Tựa lưng vào ghế, cậu thanh niên dáng vẻ nhàn rỗi muốn biết câu trả lời từ Thái Mi.
Chẳng mấy nôn vội, Thái Mi từ tốn nuốt phần bánh đang nhai trong miệng, rồi lại tiếp tục cắn một miếng khác, không nhìn người ngồi đối diện, cô vừa nhai vừa lười biếng nói: “Đang thắc mắc tại sao món bánh của tôi lại được mang ra lâu như vậy? Thì ra họ đợi anh đến để mang bánh cho tôi!” Làm cô phải đợi đến muốn ngất xỉu chỉ vì đói bụng, tên này cũng chẳng mấy thiện lương gì. Hai lần cô ăn trong ngày đều bị anh ta gây rối, đáng ghét!
Như chẳng thấy nụ cười hài lòng của người đối diện, Thái Mi cắn tiếp một miếng bánh rồi nói tiếp: “Người của anh đã lục tung khắp nơi để tìm tôi hay vì vô tình nhìn thấy tôi vào đây nên đã báo cho anh biết?”
“Tôi muốn biết suy đoán của cô!” Thấy miếng bánh còn lại cũng đã được Thái Mi giải quyết nhanh gọn, cậu ta đưa tay gọi tới người phục vụ đang đứng bên gốc tường. Nhưng lời chưa kịp nói ra đã nghe thấy giọng nói của Thái Mi: “Không cần đâu!” Thái Mi liền lên tiếng ngăn cản khi thấy động tác này của cậu ta.
Ánh mắt cậu ta lóe lên tia thắc mắc, cậu không hiểu là cô gái này đang nói đến vấn đề gì, không cần gì chứ?
“Tuy ban đầu rất đói bụng như muốn chết đi sống lại, nhưng một cái bánh cũng đủ no tới sáng, không cần phải gọi thêm cái nữa. Để tiền lại giúp tôi trả cái này được rồi!” Thái Mi tiện tay cầm lấy ly nước và thoải mái uống như thể vừa rồi cô chưa từng nói gì.
Cậu ta chợt cười khi nghe thấy Thái Mi nói những lời không ngại ngùng đó với cậu. Thái Mi nhìn ra ngoài cửa, không thấy có điều gì khác lạ cô lại nhìn tới người ngồi đối diện rồi nói: “Chỉ đến tìm một cô gái như tôi có lẽ anh sẽ không mang theo nhiều người đi cùng?”
“Cô lại châm biếm tôi vụ khi sáng?” Cậu thanh niên cất giọng đều đều không mang phần kích động nhưng có ý trách Thái Mi dám ăn nói không kiêng dè với cậu.
Cái gì là châm biếm hay không chứ? Cô chỉ thấy sao thì nói vậy thôi mà, với ngữ giọng thản nhiên Thái Mi nói một loạt không do dự: “Tôi hỏi thật mà! Khi sáng là năm người đánh ba người, nhưng ba người đó đều là đàn ông. Còn bây giờ tôi là con gái, ai biết anh sẽ đưa theo cùng bao nhiêu người?”
Cậu thanh niên này biết rõ Thái Mi châm biếm chẳng xem mình ra gì, cậu chao mày nhìn Thái Mi với ánh mắt lạnh lùng rồi từ từ giản ra và mỉm cười, trầm giọng hỏi: “Sợ không?”
“Chưa vào tay anh thì tôi không sợ!” Vừa cười vừa nói Thái Mi chẳng biết sợ trời đất là gì cả.
Biết được cô gái đang ngồi đối diện trước sau không đổi, luôn chẳng xem mình ra gì, gương mặt cậu thanh niên trở nên nghiêm nghị, cậu ta cất giọng trầm trầm nhưng đầy uy lực: “Lời nói như thách thức tôi?”
“Tôi không thách thức thì anh cũng đã mò đến đây để tìm tôi!” Nói năng kiểu không biết sợ đúng hơn là không biết trời cao đất dày là gì của Thái Mi, không làm cậu thanh niên tức giận mà lại tạo cho cậu ta cảm giác hưng phấn thích thú hơn, môi cong thành ý cười chậm rãi nói: “Cô đoán xem ba người khi sáng tôi đã giải quyết thế nào rồi?”
“Đó là chuyện của anh, đâu phải là chuyện của tôi, tôi không hứng thú đoán mò chuyện của người khác.” Khi sáng là cô bỏ đi trước, diễn biến tiếp theo cô làm sao biết được.
Cậu thanh niên đanh mặt nhấn mạnh từng lời từng chữ: “Cô không đoán nhưng cô biết chắc tôi sẽ giải quyết như thế nào với ba người đó. Là cô đã ép buộc tôi phải làm theo ý muốn của cô.”
“Tôi!” Thái Mi đưa ngón trỏ chỉ vào mặt mình rồi lại nói tiếp: “Có sao?” Ánh mắt hiếu kì nhìn vào người đang ngồi đối diện. Cô đâu bận tâm đến những chuyện liên quan đến anh ta, huống chi là chuyện khi sáng nếu lần này cô không gặp phải anh ta thì có lẽ cô cũng quên mất tiêu.
Cậu thanh niên nhìn Thái Mi nói với điệu ngữ không cao không trầm: “Nếu một mình anh đánh với ba người tôi sẽ thích xem hơn là năm người đánh với ba người.”
Thái Mi nhíu mày suy nghĩ, có cảm giác câu nói này quen quá. Đúng rồi, Thái Mi như chợt nhớ ra liền nhìn cậu thanh niên nhanh miệng nói với vẻ ngờ vực không hiểu: “Đó là câu nói của tôi mà?”
“Chỉ câu nói thoáng qua như tiện miệng đó của cô đã làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người trong tiệm mì.”
Không có biểu hiện thắc mắc, Thái Mi nhìn người đối diện với ánh mắt dửng dưng: “Chỉ câu nói đó sao lại có thể bắt ép anh làm theo ý của tôi?”
“Ỷ đông hiếm ít, ỷ mạnh hiếp yếu. Cô cho rằng một mình tôi không thể đánh thắng ba người đó nên mới cho người đông hơn đến giải quyết họ. Đó không phải là xem thường và mỉa mai tôi sao?”
Ánh mắt Thái Mi lóe lên tia cười, cô nói một cách rạch toạt: “Anh đã thả ba người ngay sau khi tôi đi?”
“Ba người đó phải cám ơn vì cô đã ra miệng giúp họ. Cô tin chắc tôi sẽ thả họ để lấy lại danh dự nên mới bỏ đi ngay không bận tâm. Nhưng nếu tôi không tha cho ba người đó thì cô sẽ làm gì?”
Nghe người đối diễn hỏi, Thái Mi đưa tay gãi gãi, chậm rãi nói: “Khi đó thì có lẽ tôi đã về nhà rồi. Nói xong thì bỏ đi, ai biết được là anh có làm đúng như dự tính của tôi không. Có đánh chết hay bâm vầm ba người đó thì tôi cũng không biết được.”
“Gặp được một người thông minh và biết nắm bắt ý nghĩ của người khác như cô thì đây là lần đầu tôi gặp.” Cậu thanh niên với nụ cười trên môi và giọng điệu đều đều cất lời khen ngợi.
Có khen cô hay chê cô thì lợi ích gì cho cô chứ? Nó không làm cho cô no bụng được. Nhưng cái bánh Pizza cô vừa mới ăn lại có ích cho cái bao tử của cô. Thái Mi cười một cách tự nhiên không e ngại: “Vì là lần đầu gặp nên hãy cho tôi thấy sự nhiệt tình của anh đi, cái Pizza này không đáng bao nhiêu tiền với một người có thế lực như anh đâu phải không?”
Nghe Thái Mi nói, cậu thanh niên trầm ngâm trong giây lát: “Cô biết tôi là ai?”
“Sao tôi biết được, tên anh còn chưa giới thiệu cho tôi. Không muốn trả tiền bánh cho tôi thì thôi.”
“Cô là ai?”
“Tôi không có hứng thú giới thiệu tên mình với người mà tôi không có cảm tình.” Nghĩa của câu nói là tôi không thích anh sao phải nói tên của tôi cho anh biết. Cậu thanh niên háy lên với ánh mắt phẩn nộ vì bị sĩ nhục. Thái Mi chẳng quan tâm gì đến cậu ta, cô đặt tiền lên bàn rồi đứng lên quay lưng bỏ đi.
“Cô đã nói là tôi đến đây không phải chỉ để nói chuyện với cô. Cô quên mất hay cô đang tìm đường tẩu thoát.” Cậu thanh niên đột ngột lên tiếng.
Không dừng lại hay quan tâm gì đến lời nói đầy ngữ điệu đe dọa của cậu thanh niên, Thái Mi dửng dưng chân bước đều đi hiên ngang về phía cánh cửa. Thái độ xem thường càng rõ hơn của Thái Mi như cố đẩy sâu lòng tự ái của cậu thanh niên xuống bùn. Cậu không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa mà ánh mắt đầy sự phẫn nộ tà khí bước nhanh tới nắm chặt kéo người Thái Mi quay lại. Thái Mi đứng nhìn cậu thanh niên với ánh mắt kiêng định không sợ hãi: “Bỏ ngay bàn tay của anh ra khỏi tay của tôi!”
“Cô muốn chết có phải không?” Cậu thanh niên vừa dứt lời thì bên ngoài người của cậu ta chạy vội vào và nói nhỏ bên tai cậu ta điều gì đó. Khuông mặt cậu ta dập tắt ngay cơn giận dữ mà thay vào đó là sự thắc mắc rõ qua ánh mắt. Vài giây không lâu, cậu nhìn lại Thái Mi rồi nói với người của mình: “Đưa cô ta về!”
Cậu thanh niên bỏ tay Thái Mi ra rồi bỏ đi ngay ra khỏi tiệm bánh. Người đàn ông đó định nắm tay kéo Thái Mi đi nhưng tay chưa chạm đến tay Thái Mi thì câu nói của cô khiến người đàn ông đó bất ngờ dừng lại: “Anh ta ra lệnh cho anh đưa tôi về chứ không phải là nắm tay tôi. Bàn tay bẩn thiểu của anh dám động vào tay của tôi sao?”
Phải chăng cô gái này là người mà thiếu gia để mắt tới nên ông ta có ý sợ hãi đành không dám chạm vào tay Thái Mi, chạm vào người con gái của thiếu gia thì chẳng khác nào tự đi tìm con đường chết? Do Thái Mi tinh ý nhìn thấy cậu thanh niên đó ra khỏi cửa và vì cô nắm bắt được những suy nghĩ của những người dưới quyền nên mới đưa ra lời nói đe dọa lại đối phương khiến đối phương tin tưởng đó là sự thật. Thấy người đàn ông đó dường như đã mắc bẫy của mình nên Thái Mi mỉm cười không nói thêm gì bỏ đi trước một cách điềm tỉnh. Ông ta vội đi theo sau Thái Mi với vẻ cung kính.
Cậu thanh niên đã ngồi vào xe, đang thắc mắc tại sao người của mình lại đưa Thái Mi ra lâu như vậy. Thái Mi đi ra khỏi cửa tiệm với dáng đi tự nhiên, còn người đàn ông thì đi sau cung kính phục tùng. Cậu thanh niên đưa mắt nhìn tới mà không hiểu sao lại như vậy. Chiếc Pagani Zonda của Thái Mi đậu ngay trước xe của cậu thanh niên. Thái Mi lườm mắt nhìn thoáng qua chiếc xe của mình rồi lại nhìn vào cậu thanh niên đang ngồi trong xe đang nhìn tới cô. Cô bay nhanh tới mở cửa xe và ngồi nhanh vào trước sự ngơ ngác đứng nhìn của người đàn ông. Chiếc Pagani Zonda vụt chạy đi nhưng không phải với tốc độ cực nhanh mà chỉ chạy hơi nhanh hơn vận tốc trung bình.
Cậu thanh niên vội mở cửa xe chạy ra đứng nhìn theo chiếc xe đã chạy lẫn khuất với những chiếc xe khác trên đường phố, cậu lớn tiếng đầy tức giận nhìn sang người đàn ông: “Sao lại để cô ta có cơ hội chạy thoát dễ dàng vậy?”
Người đàn ông sau hồi ngơ ngác nhìn theo chiếc Pagani Zonda thì run rẫy chân tay không nói nên lời trước sự sợ hãi với ánh mắt tà khí của cậu thanh niên.
“Cô ta nói… tôi… không dám để bàn tay bẩn thỉu của tôi nắm lấy tay của cô ấy… Tôi cứ nghĩ cô gái đó… là người mà thiếu gia để mắt tới. Thiếu gia nói đưa cô ta về, tôi không biết là tôi đã bị cô ta gạt.” Nói rồi người đàn ông cúi đầu liên tục không ngừng cầu xin được tha tội: “Xin thiếu gia hãy tha mạng, là tôi bất cẩn. Tôi sẽ nhanh chóng tìm bắt cô ta về lại cho thiếu gia.”
Nghe thấy lời phân trần của người đàn ông, đoán trước Thái Mi là một cô gái thông minh nhưng không ngờ lại đến quá độ tinh ranh. Cậu cười với anh mắt hứng thú và tò mò về cô. Người đàn ông theo hầu cậu thanh niên từ nhỏ, thấy cậu thanh niên đang cười có nghĩa không còn trách phạt ông nữa. Ông vội chuyển đề tài, lúc này không phải là lúc nói về Thái Mi, ông nói với ngữ điệu rụt rè: “Thiếu gia, lão đại nói ngoài đường lúc này không an toàn cho thiếu gia. Hay là… thiếu gia hãy quay về, tôi sẽ cùng một vài người tìm bắt cô gái đó.”
Cậu thanh niên vẫn với ánh mắt hứng thú, hé môi cười hiểm rồi quay người định ngồi vào lại xe. Cách đó không xa, một đám người trên tay cầm gậy đang hăng sức chạy đuổi tới. Cậu thanh niên và người đàn ông chưa kịp mở cửa xe thì bọn họ đã vun hàng loạt gậy về phía cậu thanh niên và người đàn ông. Phản xạ nhanh cực cậu thanh niên đã tránh né được những đòn gậy trời giáng, kịp thời chân thượng cẳng hạ, tay đấm tới về phía đám người đó.
Người đàn ông theo cùng cũng chứng tỏ mình là một tay võ không vừa, ông vừa đánh vừa bảo vệ từ phía sau cho cậu thanh niên. Lợi thế thiên về đám người cầm gậy, do họ người đông tay có vũ khí lại được chuẩn bị trước, còn cậu thanh niên và người đàn ông bị tấn công bất ngờ trở nên thất thế. Hai người chỉ có thể đánh cầm cự trong phút chốc.
Người đàn ông tập trung đánh đối phương miệng nói lớn: “Thiếu gia, chạy đi!”
Hiểu ý nhau, cậu ta tiện tay đấm một cái vào người bên cạnh rồi bỏ chạy tìm đường tẩu thoát. Một vài người phía trước định chạy đuổi theo, người đàn ông lanh mắt bay nhanh duỗi chân đá vào một người chạy ở phía sau, người đó ngã nhào xuống về phía trước kéo ngã theo loạt những người chạy trước. Người đàn ông vội sãi chân dài chạy nhanh theo hướng cậu thanh niên đã chạy.
Ngoài đường phố đông nghẹt xe tấp nập qua lại. Bên lề đường trãi đầy những gian hàng bán đêm, những bàn ghế được xếp ngay hàng thẳng lối với nhiều người khách đang ngồi ăn nói chuyện tán dốc. Tiếng ồn ào, tiếng la hét chửi mắng vang tới càng gần với họ hơn. Họ vội nhìn tới nơi phát ra những tiếng ồn ào đó, thì nhìn thấy cậu thanh niên và người đàn ông đang tháo chạy và phía sau khá xa hơn là một đám người cầm gậy hung hãng đuổi theo. Mọi người vội bỏ bàn ghế đứng lên chạy để tránh vạ lây, họ núp trong gian nhà và tò mò đứng xem trong sự sợ hãi kinh hoàng, chẳng ai dám ra mặt vì không muốn nhiều chuyện tự hại thân.
Cậu thanh niên và người đàn ông chạy về phía các dãy bàn ghế, do mọi người khi đứng lên bỏ chạy đã hất ngã, kéo ghế xê dịch không ngay ngắn đã làm mất lối chạy của hai người. Không dừng lại khi bị vật cản ngăn, cậu thanh niên và người đàn ông phóng nhanh qua các dãy bàn ghế, vừa tiếp đất chạy được vài bước thì lại có vật cản và cứ thế hai người vừa chạy vừa phóng bay qua như đang dùng khinh công phim kiếm hiệp. Đám người đuổi theo không phải là dạng lưu manh đường phố mà là một băng đám có tổ chức, sức lực của họ mạnh hơn với người thường nên việc truy đuổi vẫn bám sát theo sau hai người mà không hề bị bỏ xa.
Thái Mi từ trong shop thời trang nam bước ra với trên tay là túi quần áo nam giới. Cô ngồi vào chiếc Pagani Zonda, đặt túi quần áo vào ghế bên cạnh và nhìn nó: “Không biết có vừa với anh ta không, nhưng không thể để anh ta mặc mãi bộ đồ đã dính máu đó.”
Thái Mi tay đặt vào tay cầm lái khởi động xe. Nhìn qua gương chiếu hậu, hình ảnh cậu thanh niên và người đàn ông đang dốc sức tháo chạy và phía sau đám người cầm gạy đuổi theo mỗi lúc một gần. Chiếc Pagani Zonda màu đỏ dễ dàng đập ngay vào mắt người nhìn vậy mà trong tình trạng nguy hiểm, cậu thanh niên và người đàn ông chỉ biết cấm đầu cấm cổ lao mình chạy nhanh về phía trước và chạy ngang qua xe của Thái Mi. Cảnh đánh nhau thật thú vị, Thái Mi thích xem đánh nhau, cô chợt nhếch môi cười.
Đám người cầm gậy chạy ngang qua xe của Thái Mi, bọn họ có tới hơn mười người, người nào cũng to con với vẻ mặt dữ dằn tức giận khi chưa đuổi kịp hai người phía trước. Mui xe dần được mở ra và khép lại phía sau, Thái Mi lái chiếc mui trần đi theo thưởng thức trò vui. Cô chạy ngang qua đám người cầm gậy và chạy từ từ song song cùng cậu thanh niên và người đàn ông. Huýt lên một tiếng thật to thay cho lời chào hỏi từ cô đến cậu thanh niên. Đang chạy thì cậu thanh niên nhìn sang bên, nhìn thấy Thái Mi cậu bất ngờ, rõ ràng cô đã chạy trốn cậu, đã chạy đi xa nhưng sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Thái Mi quay đầu tươi cười nhìn cậu thanh niên, cất lời châm biếm: “Sao lại trở thành kẻ bị đuổi bắt rồi? Ông trời cũng công bằng thật!” Nhìn vào gương chiếu hậu càng phấn khích hơn khi đám người cầm gậy đó vẫn đang hung hăng đuổi theo. “Rơi vào tay bọn họ chẳng khác nào sống dở chết dở.” Thái Mi vừa nói vừa cười cợt, chẳng thương tình gì với người đang gặp nạn.
Cậu thanh niên không do dự bay thẳng ngồi vào ghế sau xe của Thái Mi, cô bất ngờ chưa kịp mắng chửi thì cậu thanh niên nhích người sang bên nhường ghế ngồi cho người đàn ông nhãy vào. Xe của cô không có sự cho phép của cô giám ngồi vào sao, cô tức giận quát tháo: “Sao lại ngồi vào xe của tôi?”
“Chạy nhanh đi nếu không muốn phải bị liên lụy vào thân.” Cậu thay niên quay người về sau nhìn đám người đang chạy bộ đuổi theo.
“Biến ngay ra khỏi xe của tôi!”
Chiếc xe vẫn chạy với vận tốc từ từ, người đàn ông quay lại nhìn đám người phía sau đang ngồi vào một chiếc xe của đồng bọn chạy tới trợ giúp. Với hai chiếc xe, họ đang đuổi theo phía sau mỗi lúc một gần. Người đàn ông tái nhăn mặt quay lại nhìn Thái Mi: “Chỉ cần thiếu gia chúng tôi thoát được bọn người đó, Phương gia sẽ thưởng cho cô một số tiền thích đáng.”
“Chỉ là một thuộc hạ mà dám ra điều kiện với tôi.” Lời nói của Thái Mi chẳng xem người đàn ông ra gì, ông im lặng tức tối và lo sợ bọn người phía sau sẽ đuổi kịp thì cả ông và cậu thiếu gia sẽ khó mà thoát nạn. Cậu thanh niên ngồi im không nói gì mà suy nghĩ qua một hồi thì nét lo lắng không còn nữa, thay vào đó là nụ cười thích thú. Người đàn ông vội lấy điện thoại ra định gọi tri viện, hiểu được suy nghĩ của người dưới quyền, cậu thanh niên mở lời ngăn cản: “Không cần!”
Tay cầm điện thoại người đàn ông dừng lại, không hiểu được suy nghĩ của cậu thanh niên, ông quay sang nhìn cậu thanh niên: “Thiếu gia, chúng ta cần người đến giúp!”
Không trả lời cũng không giải thích suy nghĩ của mình, cậu thanh niên chỉ nhìn Thái Mi, như tin tưởng cô sẽ giúp cậu chạy trốn.
Thái Mi liếc nhìn người thanh niên đang phản chiếu trong gương chiếu hậu: “Không biến xuống xe thì tôi sẽ giao hai người cho bọn họ.”
Hàng loạt tiềng súng nổ bắn ra liên hoàn vào ngay sau xe của Thái Mi.
Pagani Zonda là bảo bối yêu thích của cô, dám động đến nó chẳng khác nào động đến cô. Mắt Thái Mi lóe lên tia chết chóc: “Dám bắn xe tôi!”
“Nếu cô không chạy nhanh chiếc xe sẽ có nhiều lỗ thủng hơn, cô không muốn chiếc xe đắt giá này trở nên xấu xí chứ?” Kiểu nói như giỡn cợt của cậu thanh niên càng sôi sục cơn giận của Thái Mi, cô liền quát tháo: “Im miệng!”
Dứt lời, gạt cần tăng tốc chiếc xe chạy vụt về phía trước, không cho cơ hội để cậu thanh niên và người đàn ông bám chắc vào. Thái Mi phanh kít chiếc xe thắng lại quay ngay 180 độ, chiếc xe lao nhanh chạy vụt qua hai chiếc xe vẫn đang bắn đạn tới và chưa kịp phản ứng với cách quay xe liều lĩnh nguy hiểm như xe của Thái Mi. Cậu thanh niên và người đàn ông đảo người đập mạnh vào xe theo đường quay của xe, nhanh tay bám chắc vào thành xe để giữ lại sự thăng bằng. Thấy Thái Mi không bỏ chạy mà lại quay đầu xe về phía hai chiếc xe đang nhả đạn bắn tới, người đàn ông tay không ngừng bám chặt lấy thành cửa xe, kinh hoàng hét toáng lên: “Cô điên rồi sao?”
Chiếc Pagani Zonda chạy ngược chiều bỏ lại hai chiếc xe phía sau. Hành động quay ngược đầu xe và chạy lao tới với tốc độ cực nhanh chỉ trong khoảng vài giây ngắn ngủi. Cả bọn truy đuổi ngồi trong hai chiếc xe, cậu thanh niên và người đàn ông đều cho rằng Thái Mi quay đầu xe để trốn thoát, nhưng trốn thoát không phải là chạy thẳng về phía trước mà quay đầu chạy ngược về phía đối phương thì đây quả thật là cách ngu ngốc nhất. Dù đã có thể chạy thoát nhưng cách này quá mạo hiểm.
Hai chiếc xe lần lượt quay đầu nhằm đuổi theo xe của Thái Mi. Chiếc đi đầu rẽ sang bên trái, chiếc sau nối đuôi theo. Ngồi trong xe nhìn vào gương chiếu hậu, Thái Mi thấy rõ hết hành động và ý muốn quay xe của họ. Không đợi bọn họ có thể quay đầu xe lại. Nhanh như một cơn lốc xoáy, chiếc xe lại một lần nữa quay đầu 180 độ. Cậu thanh niên và người đàn ông lại một lần ngã nhào sang bên ghế cạnh, khiến cả hai phải khóc dở mếu dở. Quay đầu xe và vụt thẳng về phía trước, nhắm mục tiêu là chiếc xe đầu tiên đang rẽ trái. Chiếc Pagani Zonda lao nhanh tới với tốc độ kinh người. Chiếc xe vội lùi nhanh về sau để tránh phải bị xe của Thái Mi tông tới. Xe đầu thụt lùi khi xe sau đang chạy tới, cả hai chiếc đều với tốc độ nhanh và không kịp trở tay hai chiếc xe va chạm mạnh vào nhau. Một tiếng rầm vang ra thì xe của Thái Mi đã chạy vụt qua hai chiếc xe đang va chạm.
Xe của Thái Mi chạy nhanh hơn với tốc độ ban đầu, như một tay lái xe cự phách, nữ thần của gió, mái tóc đen dài của Thái Mi được gió thổi ngược về sau tung bay ngay trước mặt cậu thanh niên, mùi hương từ người của cô và tóc dường như được gió truyền cả vào mũi và tất cả dây thần kinh của cậu khiến cậu ngây ra và ánh mắt dịu dàng trước một dáng người mảnh mai nhưng đầy cá tính của Thái Mi. Người đàn ông tim đập nhanh không ngừng như vừa bay ngang qua cửa tử thần, cứ nghĩ đã chết vì kĩ thuật lái xe của Thái Mi quá liều lĩnh. Cô là người yêu tốc độ và gió, gió mạnh, xe chạy nhanh mới là nguồn cảm hứng để cô có thể quên đi phiền muộn.
Nhìn thấy nụ cười của Thái Mi qua chiếc gương chiếu hậu, cậu thanh niên nhếch môi cười: “Chiếc xe này quý hơn cả tính mạng của tôi?”
Nghe thấy câu hỏi không mang phần trách móc của người ngồi sau, Thái Mi trầm giọng: “Tính mạng của anh không liên quan đến tôi, chiếc xe này là bảo bối tôi yêu thích nhất.”
“Thế nên cô trả thù?” Cậu thanh niên khẽ nhắm mắt tận hưởng mùi tóc của Thiên Du với những loạn tóc đang lượn lờ trước cậu.
Nụ cười tà khí hé trên đôi môi, Thái Mi cất lời: “Động đến bảo bối của tôi như thế nào thì họ phải trả giá đắt hơn mười lần thế đó. Mặc dù hai chiếc xe đó rẽ tiền nhưng đã trở thành phế thãi tôi cũng trút được cơn giận.”
Mở mắt ra, cậu thanh niên nhìn vào gương mặt của Thái Mi trong gương: “Muốn tôi trả ơn không?”
“Ơn gì?” Thái Mi cau mày, anh ta có lầm lẫn gì không?
“Cứu mạng tôi!” Cậu thanh niên vừa dứt lời đã nghe thấy nụ cười lanh lảnh của Thái Mi: “Tôi cứu anh? Tôi nghĩ tôi đang trả thù cho bảo bối của tôi chứ?”
“Không lí do gì cô lại để xe mui trần và chạy song song với tôi. Tuy cô nói lời mỉa mai nhưng tôi biết cô muốn tôi mau nhanh chóng nhãy lên xe, giống như lời mỉa mai với tôi khi sáng để cứu mạng ba người đàn ông đó.” Cậu thanh niên bình tĩnh phân tích.
Người đàn ông nghe thấy lời nói của thiếu gia thì cao mày tỏ vẻ hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, rõ ràng cô gái này đang muốn cứu người.
Chiếc xe đang chạy tốc độ nhanh thì phanh kít lại, tiếng ma sát do thắng gấp kêu ruýt lên kinh hoàng. Cậu thanh niên và người đàn ông nhào người về phía trước do lực đẩy bất ngờ của chiếc xe.
“Xuống xe!” Tiếng ma sát của xe trên mặt đường nhựa không còn, Thái Mi không quay lại nhìn mà mở lời xua đuổi dứt khoát. Cô bước ngay ra khỏi xe và đi về phía sau của chiếc xe, chiếc xe như một tổ ong do nhiều lỗ đạn bắn vào. Thái Mi dần thay đổi sắc mặt, ánh mắt lóe lên tia giận dữ. Cậu thanh niên và người đàn ông đi tới, nhìn thấy hình dạng thê thảm của chiếc xe và gương mặt như muốn giết người của Thái Mi. Cậu thanh niên có phần hơi áy náy, cất giọng nói đầy kiêu ngạo thay cho lời xin lỗi: “Tôi sẽ tu sữa chiếc xe giúp cô, nhưng đó không phải là trả ơn.”
Thái Mi trừng mắt nhìn cậu ta. Vẫn ngữ điệu tự tin đầy quyền lực cậu thanh niên tiếp lời: “Cô nghĩ tôi không đủ khả năng để sữa lại chiếc xe cho cô?
Không tránh để cô phải tò mò, tôi là Phương Hào Cường, là đại thiếu gia của Phương gia.”
Tia bất ngờ loét nhanh qua đôi mắt của Thái Mi rồi bình thản lại, không cười, không tò mò mà trở lại với trạng thái không vui với chiếc xe bị dính đạn. Thấy Thái Mi biểu hiện không quan tâm như không tin lời mình, Hào Cường mới nói tiếp: “Cô không tin lời tôi?”
“Hoàn thiện lại chiếc xe như cũ. Khi nhận lại nó tôi không muốn thấy bất kì một vết trày nào để lại!” Lời nói vừa dứt, Thái Mi đưa tay lên vẫy chiếc xe Taxi đang chạy tới.
“Ba ngày sau cô có thể đến Phương gia để nhận lại xe.” Phương Hào Cường nhếch mép cười nhạt, cậu là thiếu gia duy nhất của Phương gia đương nhiên cậu có quyền ngạo mạn.
Thái Mi liếc mắt nhìn Hào Cường, cất giọng ngạo mạn chẳng thua kém gì: “Là anh liên lụy đến bảo bối của tôi, hoàn thiện lại chiếc xe thì tự tìm tôi mang đến.”
Chiếc Taxi thắng lại, Thái Mi mở cửa xe đang ngồi vào thì Hào Cường vội nói theo: “Nhưng tôi không biết tên cũng không biết cô sống ở đâu.”
Ngồi trong xe, Thái Mi nhìn Hào Cường đang đứng ngay cửa xe dáo dát nhìn mình, cô nở nụ cười gian tà: “Gia tộc Phương gia được coi là gia tộc quyền thế của giới Bạch đạo, lại có tên trong top đầu toàn quốc, được sự bảo bộc của Chu gia, lẽ nào lại khó khăn để tìm tung tích của một người như tôi?”
Nói xong cánh cửa xe được Thái Mi đóng lại. Tài xế lái xe chạy đi. Hào Cường hướng mắt nhìn theo bóng dáng người con gái ngồi trong chiếc xe cho đến khi khuất dần. Thấy Hào Cường không giữ Thái Mi lại mà để mặc cô bỏ đi, người đàn ông nhìn Hào Cường với ánh mắt thắc mắc: “Cô ta điềm tỉnh dửng dưng ngay cả khi biết được thiếu gia là ai.”
“Danh tiếng Phương gia không phải là một cái tên bí ẩn, chỉ cần những ai quan tâm đến hai giới Bạch đạo và Hắc đạo thì không thể không biết đến gia tộc Phương gia. Việc cô ta biết được thì không có gì lạ, nhưng ánh mắt và lời nói thì cô ta chẳng tỏ thái độ run sợ gì trước thế lực của tôi.”
Người đàn ông đột ngột mở miệng: “Thiếu gia, cô ta muốn khiêu khích thiếu gia, cô ta tin rằng thiếu gia, không, là Phương gia sẽ không thể nào tìm được cô ta.”
Ánh mắt Hào Cường không còn sự hứng thú mà là sự tò mò nan giải về cô gái bí ẩn, pha lẫn nét hiền lành dịu dàng mà ngay cả cậu cũng không nhận biết được.
Bác sĩ Trần Vĩ của Trang gia lại đến tái khám vết thương của người thanh niên. Xem qua một lượt rồi lại truyền nước vào cơ thể hắn bằng đường truyền kim tim từ bàn tay phải. Thái Mi ngồi trên ghế cạnh bàn nhìn Trần Vĩ đang lần lượt bỏ mọi thứ vào lại trong túi vali.
“Cô không cho cậu ta uống đúng liều như tôi đã dặn.” Vừa nói Trần Vĩ vừa đưa mắt nhìn các vĩ thuốc đang đặt trên bàn ngay cạnh giường. Các vĩ thuốc đều chỉ trống ba viên giống nhau. “Hơn hai ngày bất tỉnh, lẽ ra phải uống bảy liều. Cho uống chỉ ba liều, dường như cô không nhiệt tình lắm trong việc chăm sóc cậu ta.”
Thái Mi nghe thế liền nói: “Tôi không nhớ, nhớ được khi nào thì cho uống ngay khi đó.”
Trần Vĩ bất chợt nhìn Thái Mi với ánh mắt ngờ vực, anh ta chợt cười với nụ cười chịu thua. Đúng thật là những cô tiểu thư quyền quý tay yếu chân mềm, suốt ngày chỉ biết chao chuốt làm đẹp cho bản thân thì làm sao biết chăm sóc cho ai chứ?
Thái Mi đưa mắt nhìn gã lạnh lùng đang nằm trên giường: “Khi nào thì anh ta tỉnh lại, đã hơn hai ngày rồi?”
Trần Vĩ không quay đầu nhìn Thái Mi lại nói: “Bị thương nặng như thế mà được trị liệu bởi một người cứ quên giờ cho uống thuốc như cô thì bệnh nào có thể nhanh chóng hồi phục được. Cậu ta không còn sốt, thân nhiệt bình thường thì đã là kì tích rồi, nếu là người thường thì chắc đã chết từ lâu.”
“Tôi đâu muốn quên chỉ tại không nhớ.” Nói hết câu, Thái Mi không nhìn Trần Vĩ mà chỉ gượng cười cho qua chuyện.
Hết nói nổi, Trần Vĩ chỉ còn biết lắc đầu: “Cô nhớ là phải cho cậu ta uống thuốc đúng giờ, muốn cậu ta mau tỉnh lại thì đó là cách hiệu quả nhất.”
Đợi Trần Vĩ bỏ đi ra khỏi phòng, Thái Mi đi tới ngay cạnh giường và đứng nhìn gã lạnh lùng: “Tôi cứu anh đâu phải mắc nợ gì anh. Thật phiền phức!”
Muốn hắn nhanh chóng tỉnh lại rồi còn phải biến ngay ra khỏi nhà của cô thì không còn cách nào khác hơn là phải làm theo lời bác sĩ. Tính hay quên cũng không thể quên được nữa. Một lần nữa cô cho hắn uống thuốc bằng cách nạy miệng nhét thuốc vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.