Chương 108: Mất tích
Bạch Tử Nhạn
18/06/2020
Cả ba người hiên ngang bước vào trong sào huyệt kẻ thù lại có thể dửng
dưng như xem tất cả những thuộc hạ trang bị súng ống đầy mình của Chu
gia chỉ là những con chó kiểng trưng bày đẹp mắt. Tất nhiên theo sau ba
người Huy Vũ chính là sáu thuộc hạ tâm phúc của họ. Còn về năng lực của
sáu người này như thế nào thì không cần phải khoe mẽ, chỉ cần phong thái hành sử nghiêm chỉnh dứt khoác, thủ đoạn cao siêu, không ra tay thì
thôi, một khi ra tay chỉ là một cái thoáng qua thì trước mắt chính là
máu tươi của đối phương.
Chu Khắc Kiệt ung dung ngồi nhìn ba đại nhân vật của Long gia cùng lúc xuất hiện, không tránh khỏi bày ra ánh mắt trầm trồ tán thưởng. Nhưng điểm chú ý vẫn là tất cả trao cho người nồng cốt nhất của Long gia. Anh đưa mắt quan sát nét mặt Long Huy Vũ vẫn cuồng ngạo lạnh lùng như ngày nào, khí chất bá đạo đè ép người nhìn trong cơn sợ hãi kia hoàn toàn đã trọn vẹn là một Long Huy Vũ khỏe mạnh. Không giống như lần mới gặp đây chính là trên hòn đảo hắn trúng độc nằm bất tĩnh mê man. Càng không giống với những tin cơ mật mà thuộc hạ của anh báo cáo là Long Huy Vũ đã trở thành người thực vật. Chu Khắc Kiệt cảm thấy bản thân mình càng sống càng thụt lùi, ngu ngốc tự thân rơi vào bẫy của đối phương mới dẫn đến cớ sự như bây giờ.
Hai mắt Khắc Kiệt không dời khỏi gương mặt lãnh cảm của Huy Vũ, đối diện với kẻ thù, khóe miệng anh để lộ nụ cười hiếm hoi: “Không biết là ngọn gió từ phương nào mới có thể thổi bay ba đại nhân vật của Long gia đến tận đây.” Nói rồi lại nhếch mép, ý cười châm biếm: “Khách quý đến thăm, hoan ngênh, hoan ngênh!”
Không có tiếng đáp trả cho những lời ý giả dối của Khắc Kiệt, Huy Vũ vẫn một mặt vô cảm, không có tia tức giận cũng không ôn hòa, nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo thường ngày. Dừng lại trước Khắc Kiệt, Huy Vũ không hề đưa mắt dò xét, vì khi vừa mới đặt chân vào cửa, hắn đã hoàn toàn xác định là không có Thái Mi ở đây.
“Mời ngồi!” Khắc Kiệt dơ tay.
Ba người Huy Vũ không do dự đề phòng hay cảnh giác mà trực tiếp nhấc chân ngồi vào sofa đối diện. Sáu thuộc hạ tâm phúc đứng phía sau, trực tiếp mặt đối mặt với bốn tâm phúc khác của Khắc Kiệt. Yên bình, tĩnh lặng nhưng lại chính là phong ba bão táp, sóng ngầm dữ dội. Mưa bom lửa đạn đều có thể bày ra chỉ vì một hành động hoặc một lời nói không thuận.
Vẻ mặt Khắc Kiệt không hề thay đổi, nét cười tùy ý vẫn bày ra trên gương mặt phóng khoáng, nhìn người trước mắt tùy hứng phun ra một câu: “Hiếm có dịp tìm đến, không phải là không có quà đáp chứ?”
“Vào thẳng vấn đề, tôi đến đón Thái Mi!” Đối diện với gương mặt cười cười của Khắc Kiệt, Huy Vũ cất giọng trầm trầm, tuyệt đứt con đường đôi co vòng vèo của đối phương.
Đáy mắt Chí Khanh lúc này chuyển sắc, lạnh lùng nhìn Khắc Kiệt: “Anh cũng thừa biết chúng tôi không đến tay không.”
Trái với sự dứt khoác của Huy Vũ, Chí Khanh buông ra lời cảnh cáo. Bọn họ nhẫn nhịn để Thái Mi lại đây gần cả tháng trời tất nhiên sẽ không để lãng phí thời gian. Càng không ngông cuồng đặt chân vào địa bàn của kẻ thù mà không có có sự chuẩn bị.
Nghe những lời ngông cuồng ngạo mạn của Chí Khanh, Khắc Kiệt lúc này mới dời mắt nhìn sang, đuôi mắt vẫn cười cười: “Phần lễ đáp trả của các cậu không khiến cho tôi phải thất vọng.”
Vụ dầu khí đá trên đảo ở Thái Bình Dương mà Chu gia bọn họ sắp xếp muốn dồn ép đám người Huy Vũ vào đường cùng lại hoàn toàn thất bại. Ngược lại còn vô tình dâng hai tay ban tặng cho Tô Chí Khanh và Phạm Long một hòn đảo ngập tràn dầu khí. Đổi lại món quà hồi đáp ân nặng nghĩa sâu chính là Long gia ban cho Chu gia một vố nặng nề. Thiên Sứ mà Chu gia vừa mới tung ra chưa kịp xuất đi phân tán trên thị trường đã bị thiêu trụi, hầu như tất cả từ luân chuyển cho tới kho lưu trữ đều bị đốt cháy sạch sẽ. Kiệt tác này tất nhiên Khắc Kiệt đoán ra ngay là Huy Vũ chủ mưu. Cũng chỉ có hắn mới có thể bày ra kế sách vẹn toàn, tính toán kĩ lưỡng âm thầm lặng lẽ lẫn công khai phá hủy tất cả công sức về Thiên Sứ của cha con anh. Danh dự này, uy tín này của Chu gia xem như cũng cháy thành tro tàn theo Thiên Sứ kia.
Lẽ ra những sự vụ này diễn ra trong những ngày vừa qua đều giao trách nhiệm cho Khắc Kiệt xử lí, nhưng anh bận rồi, đành để đóng phiền phức này giao lại cho ba anh. Còn có việc gì bận hơn cả công sức, tiền của cũng như danh dự của Chu gia mà Khắc Kiệt có thể không để tâm mà ném sang bên chứ? Khắc Kiệt ngao ngán liếc nhìn lọ thuốc đang đặt trên mặt bàn, cũng chính là tạo ra một thứ thừa thải.
Ba anh không có mặt ở bản doanh, mà anh cũng bận bịu bên ngoài, thời gian chỉ vài ngày ngắn ngũi nhưng lại là khoảng trống thời gian lí tưởng cho đám người Huy Vũ dàn dựng kế hoạch. Lần này xem như anh đã thua Huy Vũ một nửa chặng đường. Hẵn là thuộc hạ Long gia đều đã rãi rác khắp nơi trong bản doanh, mai phục đủ phương tám hướng, hệ thống giám sát tòa nhà khỏi phải nói cũng rõ đã nằm trong tay bọn họ.
Nhưng Chu Khắc Kiệt không thể không nễ phục Long Huy Vũ và những người anh em của hắn. Ngay cả bản doanh chính của Chu gia vẫn có thể khống chế mà xông vào, bọn họ đúng thật không gì là không làm được.
Dương Nhẫn từ lúc bước chân vào cho đến lúc đặt mông ngồi xuống vẫn chưa mở miệng nói một lời nào. Chỉ theo một phản ứng hết sức tự nhiên chăm chăm nhìn Khắc Kiệt, tuy chỉ là một cái liếc mắt của Khắc Kiệt, Dương Nhẫn liền chuyển tầm nhìn sang lọ thuốc trên bàn. Vừa rồi khi mới ngồi xuống, anh đã vô tình ngửi thấy có một mùi máu lạ quanh quẫn đâu đây. Là một bác sĩ đặc biệt giỏi như anh tất nhiên rất nhạy về những vấn đề này. Anh không cảm thấy lọ thuốc đặt trên bàn có gì là lạ nên không chú tâm tới. Chỉ thấy tia nhìn bỡn cợt thoáng qua của Khắc Kiệt liền tỏ ra hiếu kì về lọ thuốc.
Chí Khanh cất giọng đanh thép: “Long gia chưa từng để đối phương thiệt thòi.”
“Còn không phải thiệt
Chu Khắc Kiệt ung dung ngồi nhìn ba đại nhân vật của Long gia cùng lúc xuất hiện, không tránh khỏi bày ra ánh mắt trầm trồ tán thưởng. Nhưng điểm chú ý vẫn là tất cả trao cho người nồng cốt nhất của Long gia. Anh đưa mắt quan sát nét mặt Long Huy Vũ vẫn cuồng ngạo lạnh lùng như ngày nào, khí chất bá đạo đè ép người nhìn trong cơn sợ hãi kia hoàn toàn đã trọn vẹn là một Long Huy Vũ khỏe mạnh. Không giống như lần mới gặp đây chính là trên hòn đảo hắn trúng độc nằm bất tĩnh mê man. Càng không giống với những tin cơ mật mà thuộc hạ của anh báo cáo là Long Huy Vũ đã trở thành người thực vật. Chu Khắc Kiệt cảm thấy bản thân mình càng sống càng thụt lùi, ngu ngốc tự thân rơi vào bẫy của đối phương mới dẫn đến cớ sự như bây giờ.
Hai mắt Khắc Kiệt không dời khỏi gương mặt lãnh cảm của Huy Vũ, đối diện với kẻ thù, khóe miệng anh để lộ nụ cười hiếm hoi: “Không biết là ngọn gió từ phương nào mới có thể thổi bay ba đại nhân vật của Long gia đến tận đây.” Nói rồi lại nhếch mép, ý cười châm biếm: “Khách quý đến thăm, hoan ngênh, hoan ngênh!”
Không có tiếng đáp trả cho những lời ý giả dối của Khắc Kiệt, Huy Vũ vẫn một mặt vô cảm, không có tia tức giận cũng không ôn hòa, nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo thường ngày. Dừng lại trước Khắc Kiệt, Huy Vũ không hề đưa mắt dò xét, vì khi vừa mới đặt chân vào cửa, hắn đã hoàn toàn xác định là không có Thái Mi ở đây.
“Mời ngồi!” Khắc Kiệt dơ tay.
Ba người Huy Vũ không do dự đề phòng hay cảnh giác mà trực tiếp nhấc chân ngồi vào sofa đối diện. Sáu thuộc hạ tâm phúc đứng phía sau, trực tiếp mặt đối mặt với bốn tâm phúc khác của Khắc Kiệt. Yên bình, tĩnh lặng nhưng lại chính là phong ba bão táp, sóng ngầm dữ dội. Mưa bom lửa đạn đều có thể bày ra chỉ vì một hành động hoặc một lời nói không thuận.
Vẻ mặt Khắc Kiệt không hề thay đổi, nét cười tùy ý vẫn bày ra trên gương mặt phóng khoáng, nhìn người trước mắt tùy hứng phun ra một câu: “Hiếm có dịp tìm đến, không phải là không có quà đáp chứ?”
“Vào thẳng vấn đề, tôi đến đón Thái Mi!” Đối diện với gương mặt cười cười của Khắc Kiệt, Huy Vũ cất giọng trầm trầm, tuyệt đứt con đường đôi co vòng vèo của đối phương.
Đáy mắt Chí Khanh lúc này chuyển sắc, lạnh lùng nhìn Khắc Kiệt: “Anh cũng thừa biết chúng tôi không đến tay không.”
Trái với sự dứt khoác của Huy Vũ, Chí Khanh buông ra lời cảnh cáo. Bọn họ nhẫn nhịn để Thái Mi lại đây gần cả tháng trời tất nhiên sẽ không để lãng phí thời gian. Càng không ngông cuồng đặt chân vào địa bàn của kẻ thù mà không có có sự chuẩn bị.
Nghe những lời ngông cuồng ngạo mạn của Chí Khanh, Khắc Kiệt lúc này mới dời mắt nhìn sang, đuôi mắt vẫn cười cười: “Phần lễ đáp trả của các cậu không khiến cho tôi phải thất vọng.”
Vụ dầu khí đá trên đảo ở Thái Bình Dương mà Chu gia bọn họ sắp xếp muốn dồn ép đám người Huy Vũ vào đường cùng lại hoàn toàn thất bại. Ngược lại còn vô tình dâng hai tay ban tặng cho Tô Chí Khanh và Phạm Long một hòn đảo ngập tràn dầu khí. Đổi lại món quà hồi đáp ân nặng nghĩa sâu chính là Long gia ban cho Chu gia một vố nặng nề. Thiên Sứ mà Chu gia vừa mới tung ra chưa kịp xuất đi phân tán trên thị trường đã bị thiêu trụi, hầu như tất cả từ luân chuyển cho tới kho lưu trữ đều bị đốt cháy sạch sẽ. Kiệt tác này tất nhiên Khắc Kiệt đoán ra ngay là Huy Vũ chủ mưu. Cũng chỉ có hắn mới có thể bày ra kế sách vẹn toàn, tính toán kĩ lưỡng âm thầm lặng lẽ lẫn công khai phá hủy tất cả công sức về Thiên Sứ của cha con anh. Danh dự này, uy tín này của Chu gia xem như cũng cháy thành tro tàn theo Thiên Sứ kia.
Lẽ ra những sự vụ này diễn ra trong những ngày vừa qua đều giao trách nhiệm cho Khắc Kiệt xử lí, nhưng anh bận rồi, đành để đóng phiền phức này giao lại cho ba anh. Còn có việc gì bận hơn cả công sức, tiền của cũng như danh dự của Chu gia mà Khắc Kiệt có thể không để tâm mà ném sang bên chứ? Khắc Kiệt ngao ngán liếc nhìn lọ thuốc đang đặt trên mặt bàn, cũng chính là tạo ra một thứ thừa thải.
Ba anh không có mặt ở bản doanh, mà anh cũng bận bịu bên ngoài, thời gian chỉ vài ngày ngắn ngũi nhưng lại là khoảng trống thời gian lí tưởng cho đám người Huy Vũ dàn dựng kế hoạch. Lần này xem như anh đã thua Huy Vũ một nửa chặng đường. Hẵn là thuộc hạ Long gia đều đã rãi rác khắp nơi trong bản doanh, mai phục đủ phương tám hướng, hệ thống giám sát tòa nhà khỏi phải nói cũng rõ đã nằm trong tay bọn họ.
Nhưng Chu Khắc Kiệt không thể không nễ phục Long Huy Vũ và những người anh em của hắn. Ngay cả bản doanh chính của Chu gia vẫn có thể khống chế mà xông vào, bọn họ đúng thật không gì là không làm được.
Dương Nhẫn từ lúc bước chân vào cho đến lúc đặt mông ngồi xuống vẫn chưa mở miệng nói một lời nào. Chỉ theo một phản ứng hết sức tự nhiên chăm chăm nhìn Khắc Kiệt, tuy chỉ là một cái liếc mắt của Khắc Kiệt, Dương Nhẫn liền chuyển tầm nhìn sang lọ thuốc trên bàn. Vừa rồi khi mới ngồi xuống, anh đã vô tình ngửi thấy có một mùi máu lạ quanh quẫn đâu đây. Là một bác sĩ đặc biệt giỏi như anh tất nhiên rất nhạy về những vấn đề này. Anh không cảm thấy lọ thuốc đặt trên bàn có gì là lạ nên không chú tâm tới. Chỉ thấy tia nhìn bỡn cợt thoáng qua của Khắc Kiệt liền tỏ ra hiếu kì về lọ thuốc.
Chí Khanh cất giọng đanh thép: “Long gia chưa từng để đối phương thiệt thòi.”
“Còn không phải thiệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.