Chương 89: Phát độc
Bạch Tử Nhạn
27/05/2020
“Anh làm gì vậy?” Thái Mi theo phản xạ đưa tay ngăn cản bàn tay của Huy Vũ khi thấy hắn đột nhiên cởi khuy áo của cô.
Huy Vũ trừng mắt với Thái Mi, hắn buông một câu lạnh lùng: “Thả tay ra, tôi không phải là chưa nhìn thấy!”
Bị ánh mắt lạnh lùng của Huy Vũ đe dọa, Thái Mi chậm rãi thu tay lại. Huy Vũ nói đúng, hắn đã từng thấy qua nửa thân trên của cô một lần thì thấy thêm một lần cũng không sao. Dù sao thì cô cũng không có sức phản kháng, giãy giụa với hắn chỉ sợ thiệt thòi cũng chỉ là cơ thể cô.
Thái Mi không còn phản kháng, cô ngoan ngoãn ngồi yên để mặc Huy Vũ cởi áo ra khỏi người cô. Tuy là nói không sao, nhưng cứ thế này mà để trần trước mắt Huy Vũ, Thái Mi vẫn không tránh khỏi hai gò má phải ửng hồng. Nhưng rất nhanh chóng liền trở về nguyên trạng trắng bệch khi Huy Vũ tháo từng vòng vải băng đã ướt đỏ máu tươi ra khỏi người Thái Mi khiến vết thương của cô càng nhói lên từng cơn ê buốt.
Huy Vũ nhìn chăm chú vào vết thương trên lưng của Thái Mi, miệng vết thương to hơn và sưng tấy. Rất may vừa rồi hắn đã đấp một lớp thuốc bột vào nếu không sau hồi cử động mạnh chỉ e vết thương sẽ nhiễm trùng và ương mủ. Huy Vũ không nói không rằng lấy lọ thuốc từ trong túi quần ra, bàn tay của hắn tuy cứng ngắt nhưng lại rất nhẹ nhàng khi đấp thuốc vào miệng vết thương.
Có thể là do vết thương khiến Thái Mi quá đau nên lúc này cô không còn biết đến đau đớn là gì ngoại trừ cảm giác ê ê ở sau lưng. Ngồi im nhìn Huy Vũ dùng lại miếng vải băng ướt máu mà băng lại vết thương trên lưng, suy đi nghĩ lại Thái Mi vẫn không hiểu được vì sao Huy Vũ lại nhiều lần mạo hiểm cứu cô. Dù có là vì tình nghĩa anh em với Chí Khanh cũng không thể bất chấp luôn cả tính mạng.
Nhìn vào lỗ nhỏ như hạt cát trên cánh tay của Huy Vũ đến tận lúc này vẫn bình ổn và không có máu chảy ra, Thái Mi im lặng một lát rồi lên tiếng: “Huy Vũ, tại sao anh lại cứu tôi?”
Nghe Thái Mi hỏi, Huy Vũ vẫn tiếp tục quấn vải băng quanh vết thương, hắn trả lời một cách lạnh lùng: “Vì Chí Khanh giao em cho tôi.”
Câu trả lời không mấy thuyết phục, Thái Mi liền mở miệng tiếp lời: “Không còn lí do nào khác?” Vẫn với suy nghĩ cũ, Thái Mi hoàn toàn không tin Huy Vũ tốt với cô chỉ vì Chí Khanh. Nhưng rõ ràng trong thời gian gần đây, là Huy Vũ năm lần bảy lượt bất chấp nguy hiểm chỉ để cứu cô, khiến Thái Mi càng nghĩ càng không hiểu nổi.
Huy Vũ không lên tiếng trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Thái Mi, hắn băng xong vết thương của Thái Mi rồi thả người ngồi tựa vào vách đá. Kéo Thái Mi ngồi tựa người vào vai hắn, bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của cô.
Thái Mi ngẩng đầu nhìn Huy Vũ, chỉ thấy gương mặt vốn lạnh lùng lại mang một ánh mắt vô cảm đến trầm mặc. Không hiểu được Huy Vũ đang suy nghĩ gì, Thái Mi nhỏ giọng lên tiếng đều đều: “Anh của trước kia không tốt với tôi như bây giờ.”
Huy Vũ của trước kia và Huy Vũ của hôm nay hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu nói Huy Vũ trước kia luôn thô bạo và muốn giết cô, thì Huy Vũ của ngày hôm nay lại dịu dàng và vì an toàn của cô mà mạo hiểm luôn cả tính mạng của bản thân.
“Nghĩ ngơi chút đi, tôi đã để lại kí hiệu trên suốt chặng đường đến đây. Đám Hạo Nhân và tri viện sẽ nhanh chóng tìm đến.” Huy Vũ cất giọng âm trầm.
“Có khả năng anh đã bị trúng độc, anh không lo sao?” Thái Mi nhíu mày, cô không thể nghỉ ngơi khi biết chắc Huy Vũ đã trúng độc. Cô từng bị con nhện chích vào tay nhưng cả tiếng đồng hồ sau nọc độc mới phát tác, nhưng may mắn chỉ khiến cô mê man. Nhưng Huy Vũ là bị trực tiếp ám khí của đám thổ dân bắn vào. Bọn thổ dân sống trong rừng suốt nhiều thế hệ, tất nhiên những loại độc dù nặng hay nhẹ bọn họ đều biết đến. Để đối phó với kẻ thù đương nhiên bọn họ sẽ dùng loại độc nhất, không đơn giản chỉ bị gây mê man như con nhện chích vào cô.
Lúc này Huy Vũ mới cúi mặt nhìn xuống Thái Mi, chỉ thấy trong mắt cô hoàn toàn là sự lo lắng, hắn trầm giọng: “Vậy nếu tôi bị trúng độc, em sẽ biết cách giải?”
Thái Mi lườm Huy Vũ: “Anh cho rằng tôi biết cách giải độc?” Nếu cô biết cách giải độc, nếu cô biết độc trong người Huy Vũ nặng nhẹ thế nào, cô sẽ lo lắng thế này sao?
“Chính vì không biết cách giải độc nên không còn gì để lo sợ.” Huy Vũ nhả ra một câu lạnh lùng và bá đạo. Trúng độc hay không trúng độc, giải độc hay không giải độc, đến lúc sống thì sẽ sống, đến lúc chết thì sẽ chết. Lo sợ chỉ khiến con người ta trở nên yếu đuối. Huy Vũ tất nhiên không phải là người yếu đuối, nên việc có bị trúng độc hay không hắn hoàn toàn không chút hoang mang dao động chứ đừng nói gì là sợ hãi.
Cơ thể Thái Mi vừa đau vừa mệt rả rời, cô vô thức tựa đầu vào vai Huy Vũ. Mà Huy Vũ cũng bất giác đưa tay lên vuốt tóc cô. Hai người cứ như vậy cho đến lâu sau thì Thái Mi đột nhiên mở miệng: “Nếu đám Hạo Nhân không tìm được nơi đây, tôi và anh phải thế nào?”
Thái Mi đưa ra một giả dụ vô cùng xác thực, hòn đảo rất rộng lớn và chiếm đa số đều là rừng rậm. Huy Vũ đã tìm được cô lâu như vậy vẫn không thấy đám Hạo Nhân tìm đến, có khả năng là bọn họ đã đi sai đường. Nếu lúc này đám thổ dân lại kéo đến hay vì không có thức ăn và nước uống chẳng phải cô và Huy Vũ sẽ chết chắc.
“Đến khi đó em sẽ chết cùng tôi.” Đang lúc Thái Mi trầm ngâm suy nghĩ thì giọng nói bá đạo của Huy Vũ lại vang ra.
Thái Mi lập tức nhíu mày, cái gì là phải chết cùng hắn, cô liền ngẩng đầu định phản bát thì bắt gặp Huy Vũ đang nhíu chặt hai hàng lông mày, khuôn mặt luôn lạnh lùng kiên cường nay dần nhợt nhạt. Cảm giác bất an nhanh chóng dội về, Thái Mi chậm rãi ngồi thẳng người, cô nhìn vào lỗ nhỏ trên cánh tay của Huy Vũ nay chuyển thành màu đen đậm.
Thật sự đã trúng độc?
Ngẩng đầu nhìn Huy Vũ, sắc mặt Thái Mi đầy vẻ sợ hãi, không vội vàng cô lên tiếng hỏi: “Anh sao rồi?”
Huy Vũ không trả lời, toàn thân hắn đột nhiên run lên, trong phút chốc cơ thể hắn như có hàng vạn mũi kim đâm vào, đau thấu tim gan.
“Huy Vũ, anh nói đi, anh sao rồi?” Đáy mắt Thái Mi tràn ngập lo lắng và kích động. Theo cô biết thì Huy Vũ là người rất giỏi chịu đựng, trước kia bị thương nặng đến suýt chết hắn vẫn không có biểu hiện thành ra bộ dạng thế này.
“A…” Huy Vũ rên lên thành tiếng, toàn thân hắn run lên dữ dội, sắc mặt trắng bệch nhăn nhúm, sau đó cơ thể không chống đỡ nỗi liền nghiêng người ngã xuống.
“Huy Vũ!” Thái Mi như quên mất bản thân cô cũng đang bị thương, cô quay người ôm chặt lấy Huy Vũ không để hắn ngã xuống.
Ngã đầu lên vai của Thái Mi, cơ thể Huy Vũ không ngừng run rẫy, hai hàm răng của hắn cắn chặt vào nhau đến túa máu. Cảm giác toàn thân như có hàng nghìn con côn trùng xâm nhập xâu xé cơ thể, như có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt từ bên trong. Huy Vũ vùng ra khỏi người Thái Mi rồi ngã nhào xuống mặt đất, cơn đau đớn không ngừng dày vò khiến hắn không chịu đựng được, đầu ốc hắn như quay cuồng, cơ thể cứ lăn qua lăn lại nhưng hắn vẫn nghiến chặt răng không phát ra tiếng rên.
Thái Mi vội bò người tới giữ chặt lấy Huy Vũ, nhưng cô không đủ sức liền bị hắn hất ngã người ra sau. Cô kinh hãi ngồi nhìn Huy Vũ, lần đầu tiên thẫm sâu trong đôi mắt cô là sự sợ hãi và lo lắng tột cùng. Trong đầu Thái Mi lại tái hiện hình ảnh anh trai rơi xuống vực sâu. Nhưng lúc này là Long Huy Vũ lại vì an toàn của cô mà trúng độc. Cũng trong một khu rừng rậm thế này, là cô đã mất anh trai mãi mãi, lẽ nào lúc này cô cũng sẽ đánh mất luôn Long Huy Vũ?
Sợ, sự sợ hãi không ngừng dâng trào trong trái tim, quặn thắt con tim khiến cô không tài nào thở được. Cô ngồi ngay ra đó, dùng ánh mắt hãi hùng nhìn Huy Vũ đang lăn lộn trên mặt đất, cô chưa từng thấy Huy Vũ trở nên yếu đuối và thảm hại như lần này. Nhìn thấy mười đầu móng tay của Huy Vũ vì muốm kìm hãm sự đau đớn mà bấu chặt vào hai bên cánh tay đến máu chảy ròng ròng. Trái tim Thái Mi như nhảy dựng lên, vội vã một lần nữa cô bò về phía hắn.
“Huy Vũ, đừng làm tổn thương cơ thể nữa, anh hãy ráng chịu đựng.” Thái Mi nắm lấy bàn tay mà hắn đang bấu chặt bên bả vai, dòng máu đỏ tươi chảy rướm ướt cả cánh tay hắn.
Vừa rồi Huy Vũ vì không thể khống chế được cơn đau đớn nên hắn mới lỡ tay xô ngã Thái Mi, tuy hắn vật vã chống chọi trên nền đất nhưng hắn không phải không biết Thái Mi đang sợ hãi thế nào. Thế nên lần này khi thấy Thái Mi lại gần, hắn không vùng vẫy, dù đau đớn quá mức vẫn nghiến chặt răng nằm im trên nền đất.
Thái Mi đưa tay lao đi những giọt mồ hôi đang bám đầy trên gương mặt nhợt nhạt của Huy Vũ, cô khẽ lên tiếng, giọng cô run run: “Sao rồi, anh có đỡ đau hơn không?”
Huy Vũ vẫn không trả lời, cảm giác đau đớn không hề thuyên giảm khiến hắn không còn sức để nói lên thành tiếng.
Không thể để chất độc tồn tại lâu bên trong Huy Vũ được. Huy Vũ cần phải được chữa trị ngay nếu không e sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thái Mi cho rằng cô cần phải mau chóng tìm gặp đám Hạo Nhân, bọn họ có nhiều kinh nghiệm có lẽ sẽ biết cách giải độc.
“Anh hãy ráng chịu đựng, tôi đi tìm đám Hạo Nhân!” Thái Mi để lại lời nói, cô vội vã đứng lên, ngay khi quay người chưa kịp nhấc chân thì bàn tay của cô bị nắm chặt. Xoay người lại nhìn Huy Vũ vẫn đang nằm co rúm trên nền đất, hắn nắm chặt tay cô với khuôn mặt vặn vẹo, hai đầu lông mày nhíu chặt, miệng khẽ nhếch lên cố phát ra thành tiếng: “Đừng…”
“Nhưng tôi không thể ngồi đây nhìn anh chết, thời gian không còn nhiều, tôi phải mau chóng tìm đám Hạo Nhân.” Lời chưa nói dứt, đôi mắt của Thái Mi đã cay xè, cô cố rút bàn tay ra nhưng không biết Huy Vũ lấy đâu ra sức lực trong cơn đau đớn liền kéo cô ngược về phía hắn khiến cơ thể cô ngã nhào nằm ngay bên cạnh hắn.
Huy Vũ giang rộng cánh tay ghì chặt Thái Mi vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không… được đi.” Lời vừa dứt, cơ thể Huy Vũ lại run lên kịch liệt.
“Huy Vũ!” Ở trong lòng Huy Vũ, Thái Mi cảm nhận được toàn thân hắn căng cứng, cơn đau đớn không ngừng co giật khiến hắn hoàn toàn mất đi phong độ uy nghiêm vốn có. Thái Mi không đành lòng, sự choáng ngợp nơi con tim dội về khiến đôi mắt cô đỏ ửng, đáy mắt cay xè cứ thế không ngừng thấm đẫm, những giọt nước mắt không hiểu vì sao lại rơi xuống. Áp lòng bàn tay vuốt ve bên mặt Huy Vũ, Thái Mi khẽ thì thào: “Anh không được chết!”
Tuy nọc độc phát tác khiến Huy Vũ đau thấu toàn thân nhưng lí trí của hắn lại rất sáng suốt. Hắn đương nhiên biết Thái Mi vì lo lắng cho mạng sống của hắn. Nhưng mạng sống của cô hơn bất kì mọi thứ đối với hắn đã là quan trọng nhất. Thái Mi bây giờ một khi bước chân ra khỏi cửa động chỉ e sẽ chạm mặt phải đám thổ dân. Bình thường cô đã không phải đối thủ thì đang lúc thương tích trầm trọng thế này cô sẽ chết dưới tay bọn chúng. Huy Vũ tất nhiên sẽ không vì mạng sống của hắn mà mang mạng sống của Thái Mi ra đánh đổi, tuyệt đối không.
Huy Vũ ghì chặt Thái Mi vào lồng ngực, mặt hắn áp vào hỏm cổ của cô cất giọng đầy run rẫy: “Ôm chặt… lấy tôi!”
Lập tức làm theo lời Huy Vũ, Thái Mi đưa tay sang ôm chặt lấy cơ thể đang không ngừng run rẫy của hắn. Đang lúc tâm trí Thái Mi rối bời như trăm mối tơ vò không biết phải làm gì thì cơ thể của Huy Vũ đột nhiên run mạnh rồi không ngừng co rút, ngay sau đó là một ngụm máu tươi phun ra ướt đẫm áo Thái Mi.
Đôi mắt Thái Mi mở tròn hoảng hốt, biểu hiện này của Huy Vũ khiến trái tim cô như ngừng đập, sự tuyệt vọng mỗi lúc một dâng trào.
“Không được… không được chết!” Mặt Thái Mi trắng bệch không còn chút máu, cơ thể khẽ run lên, cô vội ngồi dậy, không ngừng thúc vào vai Huy Vũ, giọng nói run run, nghẹn ngào không thành lời: “Anh không được chết, chẳng phải vừa rồi anh nói tôi sẽ chết cùng anh sao?”
Không có hồi đáp, cơ thể Huy Vũ vẫn bất động kể từ khi phun ra ngụm máu. Điều này càng khiến trái tim Thái Mi co rút dữ dội, đôi mắt mờ nhạt không nhìn rõ mọi thứ bởi những giọt nước mắt cứ tuôn ra ào ạt. Sự đau đớn bởi vết thương sau lưng vào thời điểm này chẳng còn là gì khi trái tim của cô lại không ngừng nhói lên những cơn đau xé nát. Tim không thể đập, hơi thở không thể lưu thông, nhưng vẫn là đau quá!
Sự kích động không chút vơi dần lại cứ tăng lên kích thích lí trí Thái Mi trở nên điên cuồng, cô đã từng mất anh trai, cảm giác thương nhớ dây dứt cứ đeo bám cả cuộc đời cô. Lúc này cô lại càng không muốn mất Huy Vũ, cô không hiểu vì sao cô lại không muốn hắn chết, nhưng trái tim cô vì sao lại đau đớn thế này?
Là ai đã nói nếu có chết, cô cũng sẽ chết cùng hắn, là ai đã nói chỉ cần có hắn bên cạnh cô không cần phải sợ bất cứ điều gì. Vậy tại sao đã có hắn bên cạnh rồi cô lại sợ mất hắn vĩnh viễn?
“Nói dối!” Thái Mi đưa tay gạt nhanh nước mắt, cô không tin, không, cô không chấp nhận việc Huy Vũ đã chết, cô không tin, cô không cho phép hắn chết. Cúi mặt nhìn Huy Vũ nằm bất động trên cánh tay của cô, hắn là gì phải luôn bắt cô làm theo ý hắn, hắn là gì mà cô không thể bắt hắn làm theo yêu cầu của cô.
“Anh mau ngồi dậy, anh chưa giết tôi chết thì anh chưa được chết. Anh mau ngồi dậy, mau ngồi dậy cho tôi. Anh không ngồi dậy, tôi sẽ bỏ mặc anh mà đi tìm đám Hạo Nhân. Long Huy Vũ, anh nghe rõ lời tôi không?”
Thái Mi đấm mấy cái liên tục vào ngực Huy Vũ, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào như mưa, giọng nói nghẹn ngào rõ ràng là lời uy hiếp nhưng nghe ra lại tan thương dường nào.
Tuyệt vọng không hồi cứu vãn, thân thể lẫn lí trí đều trở nên yếu đuối, nắm đấm vừa rồi hung hãn bấy nhiêu thì lúc này lại bất lực bấy nhiêu.
Huy Vũ trừng mắt với Thái Mi, hắn buông một câu lạnh lùng: “Thả tay ra, tôi không phải là chưa nhìn thấy!”
Bị ánh mắt lạnh lùng của Huy Vũ đe dọa, Thái Mi chậm rãi thu tay lại. Huy Vũ nói đúng, hắn đã từng thấy qua nửa thân trên của cô một lần thì thấy thêm một lần cũng không sao. Dù sao thì cô cũng không có sức phản kháng, giãy giụa với hắn chỉ sợ thiệt thòi cũng chỉ là cơ thể cô.
Thái Mi không còn phản kháng, cô ngoan ngoãn ngồi yên để mặc Huy Vũ cởi áo ra khỏi người cô. Tuy là nói không sao, nhưng cứ thế này mà để trần trước mắt Huy Vũ, Thái Mi vẫn không tránh khỏi hai gò má phải ửng hồng. Nhưng rất nhanh chóng liền trở về nguyên trạng trắng bệch khi Huy Vũ tháo từng vòng vải băng đã ướt đỏ máu tươi ra khỏi người Thái Mi khiến vết thương của cô càng nhói lên từng cơn ê buốt.
Huy Vũ nhìn chăm chú vào vết thương trên lưng của Thái Mi, miệng vết thương to hơn và sưng tấy. Rất may vừa rồi hắn đã đấp một lớp thuốc bột vào nếu không sau hồi cử động mạnh chỉ e vết thương sẽ nhiễm trùng và ương mủ. Huy Vũ không nói không rằng lấy lọ thuốc từ trong túi quần ra, bàn tay của hắn tuy cứng ngắt nhưng lại rất nhẹ nhàng khi đấp thuốc vào miệng vết thương.
Có thể là do vết thương khiến Thái Mi quá đau nên lúc này cô không còn biết đến đau đớn là gì ngoại trừ cảm giác ê ê ở sau lưng. Ngồi im nhìn Huy Vũ dùng lại miếng vải băng ướt máu mà băng lại vết thương trên lưng, suy đi nghĩ lại Thái Mi vẫn không hiểu được vì sao Huy Vũ lại nhiều lần mạo hiểm cứu cô. Dù có là vì tình nghĩa anh em với Chí Khanh cũng không thể bất chấp luôn cả tính mạng.
Nhìn vào lỗ nhỏ như hạt cát trên cánh tay của Huy Vũ đến tận lúc này vẫn bình ổn và không có máu chảy ra, Thái Mi im lặng một lát rồi lên tiếng: “Huy Vũ, tại sao anh lại cứu tôi?”
Nghe Thái Mi hỏi, Huy Vũ vẫn tiếp tục quấn vải băng quanh vết thương, hắn trả lời một cách lạnh lùng: “Vì Chí Khanh giao em cho tôi.”
Câu trả lời không mấy thuyết phục, Thái Mi liền mở miệng tiếp lời: “Không còn lí do nào khác?” Vẫn với suy nghĩ cũ, Thái Mi hoàn toàn không tin Huy Vũ tốt với cô chỉ vì Chí Khanh. Nhưng rõ ràng trong thời gian gần đây, là Huy Vũ năm lần bảy lượt bất chấp nguy hiểm chỉ để cứu cô, khiến Thái Mi càng nghĩ càng không hiểu nổi.
Huy Vũ không lên tiếng trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Thái Mi, hắn băng xong vết thương của Thái Mi rồi thả người ngồi tựa vào vách đá. Kéo Thái Mi ngồi tựa người vào vai hắn, bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của cô.
Thái Mi ngẩng đầu nhìn Huy Vũ, chỉ thấy gương mặt vốn lạnh lùng lại mang một ánh mắt vô cảm đến trầm mặc. Không hiểu được Huy Vũ đang suy nghĩ gì, Thái Mi nhỏ giọng lên tiếng đều đều: “Anh của trước kia không tốt với tôi như bây giờ.”
Huy Vũ của trước kia và Huy Vũ của hôm nay hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu nói Huy Vũ trước kia luôn thô bạo và muốn giết cô, thì Huy Vũ của ngày hôm nay lại dịu dàng và vì an toàn của cô mà mạo hiểm luôn cả tính mạng của bản thân.
“Nghĩ ngơi chút đi, tôi đã để lại kí hiệu trên suốt chặng đường đến đây. Đám Hạo Nhân và tri viện sẽ nhanh chóng tìm đến.” Huy Vũ cất giọng âm trầm.
“Có khả năng anh đã bị trúng độc, anh không lo sao?” Thái Mi nhíu mày, cô không thể nghỉ ngơi khi biết chắc Huy Vũ đã trúng độc. Cô từng bị con nhện chích vào tay nhưng cả tiếng đồng hồ sau nọc độc mới phát tác, nhưng may mắn chỉ khiến cô mê man. Nhưng Huy Vũ là bị trực tiếp ám khí của đám thổ dân bắn vào. Bọn thổ dân sống trong rừng suốt nhiều thế hệ, tất nhiên những loại độc dù nặng hay nhẹ bọn họ đều biết đến. Để đối phó với kẻ thù đương nhiên bọn họ sẽ dùng loại độc nhất, không đơn giản chỉ bị gây mê man như con nhện chích vào cô.
Lúc này Huy Vũ mới cúi mặt nhìn xuống Thái Mi, chỉ thấy trong mắt cô hoàn toàn là sự lo lắng, hắn trầm giọng: “Vậy nếu tôi bị trúng độc, em sẽ biết cách giải?”
Thái Mi lườm Huy Vũ: “Anh cho rằng tôi biết cách giải độc?” Nếu cô biết cách giải độc, nếu cô biết độc trong người Huy Vũ nặng nhẹ thế nào, cô sẽ lo lắng thế này sao?
“Chính vì không biết cách giải độc nên không còn gì để lo sợ.” Huy Vũ nhả ra một câu lạnh lùng và bá đạo. Trúng độc hay không trúng độc, giải độc hay không giải độc, đến lúc sống thì sẽ sống, đến lúc chết thì sẽ chết. Lo sợ chỉ khiến con người ta trở nên yếu đuối. Huy Vũ tất nhiên không phải là người yếu đuối, nên việc có bị trúng độc hay không hắn hoàn toàn không chút hoang mang dao động chứ đừng nói gì là sợ hãi.
Cơ thể Thái Mi vừa đau vừa mệt rả rời, cô vô thức tựa đầu vào vai Huy Vũ. Mà Huy Vũ cũng bất giác đưa tay lên vuốt tóc cô. Hai người cứ như vậy cho đến lâu sau thì Thái Mi đột nhiên mở miệng: “Nếu đám Hạo Nhân không tìm được nơi đây, tôi và anh phải thế nào?”
Thái Mi đưa ra một giả dụ vô cùng xác thực, hòn đảo rất rộng lớn và chiếm đa số đều là rừng rậm. Huy Vũ đã tìm được cô lâu như vậy vẫn không thấy đám Hạo Nhân tìm đến, có khả năng là bọn họ đã đi sai đường. Nếu lúc này đám thổ dân lại kéo đến hay vì không có thức ăn và nước uống chẳng phải cô và Huy Vũ sẽ chết chắc.
“Đến khi đó em sẽ chết cùng tôi.” Đang lúc Thái Mi trầm ngâm suy nghĩ thì giọng nói bá đạo của Huy Vũ lại vang ra.
Thái Mi lập tức nhíu mày, cái gì là phải chết cùng hắn, cô liền ngẩng đầu định phản bát thì bắt gặp Huy Vũ đang nhíu chặt hai hàng lông mày, khuôn mặt luôn lạnh lùng kiên cường nay dần nhợt nhạt. Cảm giác bất an nhanh chóng dội về, Thái Mi chậm rãi ngồi thẳng người, cô nhìn vào lỗ nhỏ trên cánh tay của Huy Vũ nay chuyển thành màu đen đậm.
Thật sự đã trúng độc?
Ngẩng đầu nhìn Huy Vũ, sắc mặt Thái Mi đầy vẻ sợ hãi, không vội vàng cô lên tiếng hỏi: “Anh sao rồi?”
Huy Vũ không trả lời, toàn thân hắn đột nhiên run lên, trong phút chốc cơ thể hắn như có hàng vạn mũi kim đâm vào, đau thấu tim gan.
“Huy Vũ, anh nói đi, anh sao rồi?” Đáy mắt Thái Mi tràn ngập lo lắng và kích động. Theo cô biết thì Huy Vũ là người rất giỏi chịu đựng, trước kia bị thương nặng đến suýt chết hắn vẫn không có biểu hiện thành ra bộ dạng thế này.
“A…” Huy Vũ rên lên thành tiếng, toàn thân hắn run lên dữ dội, sắc mặt trắng bệch nhăn nhúm, sau đó cơ thể không chống đỡ nỗi liền nghiêng người ngã xuống.
“Huy Vũ!” Thái Mi như quên mất bản thân cô cũng đang bị thương, cô quay người ôm chặt lấy Huy Vũ không để hắn ngã xuống.
Ngã đầu lên vai của Thái Mi, cơ thể Huy Vũ không ngừng run rẫy, hai hàm răng của hắn cắn chặt vào nhau đến túa máu. Cảm giác toàn thân như có hàng nghìn con côn trùng xâm nhập xâu xé cơ thể, như có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt từ bên trong. Huy Vũ vùng ra khỏi người Thái Mi rồi ngã nhào xuống mặt đất, cơn đau đớn không ngừng dày vò khiến hắn không chịu đựng được, đầu ốc hắn như quay cuồng, cơ thể cứ lăn qua lăn lại nhưng hắn vẫn nghiến chặt răng không phát ra tiếng rên.
Thái Mi vội bò người tới giữ chặt lấy Huy Vũ, nhưng cô không đủ sức liền bị hắn hất ngã người ra sau. Cô kinh hãi ngồi nhìn Huy Vũ, lần đầu tiên thẫm sâu trong đôi mắt cô là sự sợ hãi và lo lắng tột cùng. Trong đầu Thái Mi lại tái hiện hình ảnh anh trai rơi xuống vực sâu. Nhưng lúc này là Long Huy Vũ lại vì an toàn của cô mà trúng độc. Cũng trong một khu rừng rậm thế này, là cô đã mất anh trai mãi mãi, lẽ nào lúc này cô cũng sẽ đánh mất luôn Long Huy Vũ?
Sợ, sự sợ hãi không ngừng dâng trào trong trái tim, quặn thắt con tim khiến cô không tài nào thở được. Cô ngồi ngay ra đó, dùng ánh mắt hãi hùng nhìn Huy Vũ đang lăn lộn trên mặt đất, cô chưa từng thấy Huy Vũ trở nên yếu đuối và thảm hại như lần này. Nhìn thấy mười đầu móng tay của Huy Vũ vì muốm kìm hãm sự đau đớn mà bấu chặt vào hai bên cánh tay đến máu chảy ròng ròng. Trái tim Thái Mi như nhảy dựng lên, vội vã một lần nữa cô bò về phía hắn.
“Huy Vũ, đừng làm tổn thương cơ thể nữa, anh hãy ráng chịu đựng.” Thái Mi nắm lấy bàn tay mà hắn đang bấu chặt bên bả vai, dòng máu đỏ tươi chảy rướm ướt cả cánh tay hắn.
Vừa rồi Huy Vũ vì không thể khống chế được cơn đau đớn nên hắn mới lỡ tay xô ngã Thái Mi, tuy hắn vật vã chống chọi trên nền đất nhưng hắn không phải không biết Thái Mi đang sợ hãi thế nào. Thế nên lần này khi thấy Thái Mi lại gần, hắn không vùng vẫy, dù đau đớn quá mức vẫn nghiến chặt răng nằm im trên nền đất.
Thái Mi đưa tay lao đi những giọt mồ hôi đang bám đầy trên gương mặt nhợt nhạt của Huy Vũ, cô khẽ lên tiếng, giọng cô run run: “Sao rồi, anh có đỡ đau hơn không?”
Huy Vũ vẫn không trả lời, cảm giác đau đớn không hề thuyên giảm khiến hắn không còn sức để nói lên thành tiếng.
Không thể để chất độc tồn tại lâu bên trong Huy Vũ được. Huy Vũ cần phải được chữa trị ngay nếu không e sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thái Mi cho rằng cô cần phải mau chóng tìm gặp đám Hạo Nhân, bọn họ có nhiều kinh nghiệm có lẽ sẽ biết cách giải độc.
“Anh hãy ráng chịu đựng, tôi đi tìm đám Hạo Nhân!” Thái Mi để lại lời nói, cô vội vã đứng lên, ngay khi quay người chưa kịp nhấc chân thì bàn tay của cô bị nắm chặt. Xoay người lại nhìn Huy Vũ vẫn đang nằm co rúm trên nền đất, hắn nắm chặt tay cô với khuôn mặt vặn vẹo, hai đầu lông mày nhíu chặt, miệng khẽ nhếch lên cố phát ra thành tiếng: “Đừng…”
“Nhưng tôi không thể ngồi đây nhìn anh chết, thời gian không còn nhiều, tôi phải mau chóng tìm đám Hạo Nhân.” Lời chưa nói dứt, đôi mắt của Thái Mi đã cay xè, cô cố rút bàn tay ra nhưng không biết Huy Vũ lấy đâu ra sức lực trong cơn đau đớn liền kéo cô ngược về phía hắn khiến cơ thể cô ngã nhào nằm ngay bên cạnh hắn.
Huy Vũ giang rộng cánh tay ghì chặt Thái Mi vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không… được đi.” Lời vừa dứt, cơ thể Huy Vũ lại run lên kịch liệt.
“Huy Vũ!” Ở trong lòng Huy Vũ, Thái Mi cảm nhận được toàn thân hắn căng cứng, cơn đau đớn không ngừng co giật khiến hắn hoàn toàn mất đi phong độ uy nghiêm vốn có. Thái Mi không đành lòng, sự choáng ngợp nơi con tim dội về khiến đôi mắt cô đỏ ửng, đáy mắt cay xè cứ thế không ngừng thấm đẫm, những giọt nước mắt không hiểu vì sao lại rơi xuống. Áp lòng bàn tay vuốt ve bên mặt Huy Vũ, Thái Mi khẽ thì thào: “Anh không được chết!”
Tuy nọc độc phát tác khiến Huy Vũ đau thấu toàn thân nhưng lí trí của hắn lại rất sáng suốt. Hắn đương nhiên biết Thái Mi vì lo lắng cho mạng sống của hắn. Nhưng mạng sống của cô hơn bất kì mọi thứ đối với hắn đã là quan trọng nhất. Thái Mi bây giờ một khi bước chân ra khỏi cửa động chỉ e sẽ chạm mặt phải đám thổ dân. Bình thường cô đã không phải đối thủ thì đang lúc thương tích trầm trọng thế này cô sẽ chết dưới tay bọn chúng. Huy Vũ tất nhiên sẽ không vì mạng sống của hắn mà mang mạng sống của Thái Mi ra đánh đổi, tuyệt đối không.
Huy Vũ ghì chặt Thái Mi vào lồng ngực, mặt hắn áp vào hỏm cổ của cô cất giọng đầy run rẫy: “Ôm chặt… lấy tôi!”
Lập tức làm theo lời Huy Vũ, Thái Mi đưa tay sang ôm chặt lấy cơ thể đang không ngừng run rẫy của hắn. Đang lúc tâm trí Thái Mi rối bời như trăm mối tơ vò không biết phải làm gì thì cơ thể của Huy Vũ đột nhiên run mạnh rồi không ngừng co rút, ngay sau đó là một ngụm máu tươi phun ra ướt đẫm áo Thái Mi.
Đôi mắt Thái Mi mở tròn hoảng hốt, biểu hiện này của Huy Vũ khiến trái tim cô như ngừng đập, sự tuyệt vọng mỗi lúc một dâng trào.
“Không được… không được chết!” Mặt Thái Mi trắng bệch không còn chút máu, cơ thể khẽ run lên, cô vội ngồi dậy, không ngừng thúc vào vai Huy Vũ, giọng nói run run, nghẹn ngào không thành lời: “Anh không được chết, chẳng phải vừa rồi anh nói tôi sẽ chết cùng anh sao?”
Không có hồi đáp, cơ thể Huy Vũ vẫn bất động kể từ khi phun ra ngụm máu. Điều này càng khiến trái tim Thái Mi co rút dữ dội, đôi mắt mờ nhạt không nhìn rõ mọi thứ bởi những giọt nước mắt cứ tuôn ra ào ạt. Sự đau đớn bởi vết thương sau lưng vào thời điểm này chẳng còn là gì khi trái tim của cô lại không ngừng nhói lên những cơn đau xé nát. Tim không thể đập, hơi thở không thể lưu thông, nhưng vẫn là đau quá!
Sự kích động không chút vơi dần lại cứ tăng lên kích thích lí trí Thái Mi trở nên điên cuồng, cô đã từng mất anh trai, cảm giác thương nhớ dây dứt cứ đeo bám cả cuộc đời cô. Lúc này cô lại càng không muốn mất Huy Vũ, cô không hiểu vì sao cô lại không muốn hắn chết, nhưng trái tim cô vì sao lại đau đớn thế này?
Là ai đã nói nếu có chết, cô cũng sẽ chết cùng hắn, là ai đã nói chỉ cần có hắn bên cạnh cô không cần phải sợ bất cứ điều gì. Vậy tại sao đã có hắn bên cạnh rồi cô lại sợ mất hắn vĩnh viễn?
“Nói dối!” Thái Mi đưa tay gạt nhanh nước mắt, cô không tin, không, cô không chấp nhận việc Huy Vũ đã chết, cô không tin, cô không cho phép hắn chết. Cúi mặt nhìn Huy Vũ nằm bất động trên cánh tay của cô, hắn là gì phải luôn bắt cô làm theo ý hắn, hắn là gì mà cô không thể bắt hắn làm theo yêu cầu của cô.
“Anh mau ngồi dậy, anh chưa giết tôi chết thì anh chưa được chết. Anh mau ngồi dậy, mau ngồi dậy cho tôi. Anh không ngồi dậy, tôi sẽ bỏ mặc anh mà đi tìm đám Hạo Nhân. Long Huy Vũ, anh nghe rõ lời tôi không?”
Thái Mi đấm mấy cái liên tục vào ngực Huy Vũ, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào như mưa, giọng nói nghẹn ngào rõ ràng là lời uy hiếp nhưng nghe ra lại tan thương dường nào.
Tuyệt vọng không hồi cứu vãn, thân thể lẫn lí trí đều trở nên yếu đuối, nắm đấm vừa rồi hung hãn bấy nhiêu thì lúc này lại bất lực bấy nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.