Chương 110: Tiên mắc đọa
Bạch Tử Nhạn
18/06/2020
“Chuyện gì vậy?” Thế Phong vừa bước ra khỏi xe đã tiến về phía Huy Vũ và Chí Khanh xem đã xảy ra chuyện gì lại dừng đột xuất nơi đây.
Chí Khanh cúi mặt nhìn người tài xế đang ngồi ở bánh xe xẹp lép mà trả lời: “Bánh xe bị thủng.”
“Cái gì?” Thế Phong cau mày: “Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên xe chúng ta bị thủng bánh đấy.”
Thái Mi bên trên cũng cảm thấy bất bình, cô chính là không tin một loại xe với thương hiệu nổi tiếng lại được thuộc hạ Long gia chế tạo thành xe bọc thép sao có thể dễ dàng bị thủng bánh trên con đường mòn này. Đây chắc chắn là ý trời, là ông ta muốn đối kháng với cô, bỡn cợt cô.
Hạo Nhân dáng vẻ bề ngoài tao nhã như thường nhưng nét mặt hiện rõ tia lo lắng lẫn sốt ruột vừa bước tới, nhìn sang Huy Vũ và Chí Khanh: “Bây giờ thế nào, chúng ta phải tranh thủ đuổi theo may ra mới kịp.”
Vừa rồi trong màn hình Hạo Nhân nhìn thấy Thái Mi bị hai người đàn ông trói tay kéo đi, anh đã bỏ lại Thế Phong mà tìm đường đuổi theo cô. Nhưng khi anh vừa đuổi kịp đã nhìn thấy một chiếc xe dừng lại giữa đường, một bên cửa mở toang, một thi thể bị cắt cổ nằm trên nền đất. Anh lập tức dừng xe, bản thân lao nhanh về phía chiếc xe trước mắt, anh đoán chắc đây là xe đã đưa Thái Mi đi. Nhưng bên trong xe không có Thái Mi, chỉ có thêm hai thi thể khác. Ngay sau đó thì đám người Huy Vũ cũng chạy tới, nhìn hiện trường bên trong chiếc xe không tránh khỏi cất lời tán thưởng Thái Mi gặp nguy vẫn có thể ứng xử tự mình trốn thoát. Bọn họ đoán là Thái Mi đang chạy ở phía trước nên không lãng phí thời gian lập tức ngồi vào xe đuổi theo.
Đuổi theo một đoạn vẫn không thấy tâm hơi Thái Mi đâu mà chiếc xe dù đạn bắn như mưa vẫn chai lì bền bĩ thì lúc này lại vì một hòn đá nhọn bên đường mà đâm thủng bánh.
Huy Vũ mặt lạnh đen sì: “Hai người ở lại thay lốp bánh xe.”
Trông thấy Huy Vũ lạnh lùng lẫn sát khí băng giá lại bất lực trước một bánh xe bị thủng, không tránh khỏi Thái Mi phải ôm miệng cười thầm. Cô biết những người bên dưới bất chấp nguy hiểm xuất hiện ở đây đều là vì cô. Nhưng bọn họ đã có thể kéo đến bản doanh của Chu gia đòi người mà vẫn có thể cuồng ngạo trở ra thì nguy hiểm nào lúc này có thể vây lấy bọn họ chứ? Tuy vừa rồi cô có chút động tâm, cũng từng đấu tranh tư tưởng lên tiếng gọi bọn họ, nhưng suy đi ngẫm lại vẫn là muốn bản thân mình được sống một cuộc sống bình yên. Thế nên cô vừa nhếch môi định lên tiếng gọi thì đã tự mình ngậm chặt.
Lặng nhìn bóng lưng Hạo Nhân, Dương Nhẫn và Thế Phong, lại nhìn sang Chí Khanh. Cuối cùng là dừng lại ở bóng lưng Huy Vũ, lần trước cô đã vuột mất bàn tay của hắn, xem như là định mệnh. Cô nhất định sẽ không quên hắn, không quên Chí Khanh và những gì cô đã trãi qua cùng với Long gia trong thời gian qua.
Đang lúc tâm tình đang bày ra là chuỗi luyến tiếc ly biệt thì phía trước nhánh cây lại có thứ gì đó tồn tại. Thái Mi tạm dừng tâm trạng mà tập trung nhìn vào nhánh cây có thân tròn nhẵn màu xanh lá vô cùng nổi bật.
Cảm giác không lành nhanh chóng dội về, Thái Mi hai mắt trợn trừng nhìn con rắn lục đang hướng cái đầu nhìn về phía cô. Không cảnh giác, không phòng ngự, cô lập tức hét toáng lên.
Áaaa…
Năm người Huy Vũ đang đi về phía chiếc xe lập tức dừng chân xoay người nhìn về phía tiếng hét. Đám tâm phúc chớp nhoáng đã cầm súng trên tay cảnh giác. Tình huống bất ngờ chỉ hai ba giây tiếng hét vẫn kéo dài, đang lúc mọi người không biết chuyện gì đang diễn ra thì có một vật thể từ trên cây rơi xuống.
Hà Thái Mi mà mọi người đang đổ công sức tìm kiếm lại từ trên trời rơi xuống ngay trước mắt bọn họ. Không, phải nói là từ trên cây rơi xuống, không nhẹ nhàng, không yên ắng, mà vội vã nằm dài ngay trên mặt đất. Điều này thật khiến cho đám đàn ông phải ngây ngô kinh hãi, chẳng hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
Chuyện là vừa rồi khi ở trên cây, Thái Mi bị con rắn lục dọa cho một trận thần hồn nát thần tính, cô như quên mất bản thân mình đang tồn tại trong trạng thái nào liền vì tránh né con rắn mà lùi người về sau khiến bản thân không còn điểm tựa rơi ngay xuống dưới. Tiếp đất không mấy thuận lợi khiến cơ thể cô đập mạnh đau nhức toàn thân.
Dương Nhẫn trông thấy dáng vẻ như cá chết cạn của Thái Mi không tránh khỏi vừa kinh ngạc vừa hiếu kì thốt lên: “Hà Thái Mi?”
“Không phải là bị rơi máy bay chứ?” Thế Phong cũng nhếch mày ngờ ngệch.
Hạo Nhân thì nhíu mày như không tin vào mắt. Huy Vũ và Chí Khanh mặt không chuyển sắc nhưng từ đáy mắt có thể thấy được sự chuyển biến khác thường.
Đám tâm phúc lại càng không biết phải diễn tả làm sao, những khẩu súng trên tay cứ vậy mà vô thức lệch lạc sang đâu. Khóe môi Chris giật giật: “Cứ như tiên mắc đọa.”
Thái Mi toàn thân ê ẩm, mặt nhăn mày nhíu lom khom bò dậy thì con rắn lục lại vì sự khoáy động của cô trên cành cây khiến nó cũng sau đó theo cô mà rơi xuống. Không rơi thì thôi một khi đã rơi lại là rơi xuống ngay cánh tay của Thái Mi khiến cô kinh hãi hét toáng lên, hồn vía như lặn trôi đi đâu mà hốt hoảng chưa kịp đứng lên đã vội vội vàng vàng đưa hai cánh tay chóng đẩy chườn người về sau, miệng không ngừng la lối không thành lời: “Rắn… rắn…”
Con rắn lục ngay từ trên cành cây đã nhận định Thái Mi là đối tượng nguy hiểm, ngay khi rơi xuống mặt đất lại càng cho rằng cô chính là kẻ thù liền chườn người tấn công về phía cô.
“Rắn…” Người cứ lùi về sau la hét thất thanh, rắn cứ tiến về phía trước dùng răng nanh mổ tới. Thái Mi tâm trạng như rơi xuống vực thẫm nhìn tốc độ lao tới của con rắn lục đã sát xao với mình. Thì từ đâu một con dao bay tới, mũi dao sắc bén xuyên qua thân con rắn cấm chặt xuống nền đất. Lúc này Thái Mi mới có thể dừng người lại. Cơ thể vẫn ngồi trên nền đất nhìn con rắn bị cấm chặt trên mặt đất giãy giụa cho đến chết. Khoảng cách con rắn sát gần với cô nếu con dao kia không kịp thời bay tới có lẽ cô đã bị con rắn cắn trúng.
Lúc này Thái Mi mới có thể thở phào một cái nhẹ nhỏm, bàn tay đưa lên mặt lau đi mồ hôi ướt đẫm, miệng thầm thì: “Nguy hiểm thật!”
Sau vài giây đánh tan đi cơn sợ hãi Thái Mi mới dần khôi phục lại tâm trạng, nhìn con dao bên dưới vô cùng quen thuộc, đầu mày khẽ nhíu: “Đây chẳng phải là phi đao của Hạo Nhân sao?”
Thái Mi lập tức dựng lông gáy, cảm giác bị dòm ngó xâm nhập khiến toàn thân cô se lạnh. Cô quay mặt nhanh chóng chuyển hướng nhìn về phía bên cạnh. Không xa, không xa chính là đám người đen huyền đang hướng mắt nhìn về phía cô. Thái Mi nhìn quanh một lượt, đám người Chris thì người cười cười, người lắc đầu cất súng. Lại nhìn sang năm người Huy Vũ vẫn cứ nhìn cô, Thái Mi vẫn hai tay chóng về sau ngồi chễm chệ trên nền đất, tư thế
Chí Khanh cúi mặt nhìn người tài xế đang ngồi ở bánh xe xẹp lép mà trả lời: “Bánh xe bị thủng.”
“Cái gì?” Thế Phong cau mày: “Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên xe chúng ta bị thủng bánh đấy.”
Thái Mi bên trên cũng cảm thấy bất bình, cô chính là không tin một loại xe với thương hiệu nổi tiếng lại được thuộc hạ Long gia chế tạo thành xe bọc thép sao có thể dễ dàng bị thủng bánh trên con đường mòn này. Đây chắc chắn là ý trời, là ông ta muốn đối kháng với cô, bỡn cợt cô.
Hạo Nhân dáng vẻ bề ngoài tao nhã như thường nhưng nét mặt hiện rõ tia lo lắng lẫn sốt ruột vừa bước tới, nhìn sang Huy Vũ và Chí Khanh: “Bây giờ thế nào, chúng ta phải tranh thủ đuổi theo may ra mới kịp.”
Vừa rồi trong màn hình Hạo Nhân nhìn thấy Thái Mi bị hai người đàn ông trói tay kéo đi, anh đã bỏ lại Thế Phong mà tìm đường đuổi theo cô. Nhưng khi anh vừa đuổi kịp đã nhìn thấy một chiếc xe dừng lại giữa đường, một bên cửa mở toang, một thi thể bị cắt cổ nằm trên nền đất. Anh lập tức dừng xe, bản thân lao nhanh về phía chiếc xe trước mắt, anh đoán chắc đây là xe đã đưa Thái Mi đi. Nhưng bên trong xe không có Thái Mi, chỉ có thêm hai thi thể khác. Ngay sau đó thì đám người Huy Vũ cũng chạy tới, nhìn hiện trường bên trong chiếc xe không tránh khỏi cất lời tán thưởng Thái Mi gặp nguy vẫn có thể ứng xử tự mình trốn thoát. Bọn họ đoán là Thái Mi đang chạy ở phía trước nên không lãng phí thời gian lập tức ngồi vào xe đuổi theo.
Đuổi theo một đoạn vẫn không thấy tâm hơi Thái Mi đâu mà chiếc xe dù đạn bắn như mưa vẫn chai lì bền bĩ thì lúc này lại vì một hòn đá nhọn bên đường mà đâm thủng bánh.
Huy Vũ mặt lạnh đen sì: “Hai người ở lại thay lốp bánh xe.”
Trông thấy Huy Vũ lạnh lùng lẫn sát khí băng giá lại bất lực trước một bánh xe bị thủng, không tránh khỏi Thái Mi phải ôm miệng cười thầm. Cô biết những người bên dưới bất chấp nguy hiểm xuất hiện ở đây đều là vì cô. Nhưng bọn họ đã có thể kéo đến bản doanh của Chu gia đòi người mà vẫn có thể cuồng ngạo trở ra thì nguy hiểm nào lúc này có thể vây lấy bọn họ chứ? Tuy vừa rồi cô có chút động tâm, cũng từng đấu tranh tư tưởng lên tiếng gọi bọn họ, nhưng suy đi ngẫm lại vẫn là muốn bản thân mình được sống một cuộc sống bình yên. Thế nên cô vừa nhếch môi định lên tiếng gọi thì đã tự mình ngậm chặt.
Lặng nhìn bóng lưng Hạo Nhân, Dương Nhẫn và Thế Phong, lại nhìn sang Chí Khanh. Cuối cùng là dừng lại ở bóng lưng Huy Vũ, lần trước cô đã vuột mất bàn tay của hắn, xem như là định mệnh. Cô nhất định sẽ không quên hắn, không quên Chí Khanh và những gì cô đã trãi qua cùng với Long gia trong thời gian qua.
Đang lúc tâm tình đang bày ra là chuỗi luyến tiếc ly biệt thì phía trước nhánh cây lại có thứ gì đó tồn tại. Thái Mi tạm dừng tâm trạng mà tập trung nhìn vào nhánh cây có thân tròn nhẵn màu xanh lá vô cùng nổi bật.
Cảm giác không lành nhanh chóng dội về, Thái Mi hai mắt trợn trừng nhìn con rắn lục đang hướng cái đầu nhìn về phía cô. Không cảnh giác, không phòng ngự, cô lập tức hét toáng lên.
Áaaa…
Năm người Huy Vũ đang đi về phía chiếc xe lập tức dừng chân xoay người nhìn về phía tiếng hét. Đám tâm phúc chớp nhoáng đã cầm súng trên tay cảnh giác. Tình huống bất ngờ chỉ hai ba giây tiếng hét vẫn kéo dài, đang lúc mọi người không biết chuyện gì đang diễn ra thì có một vật thể từ trên cây rơi xuống.
Hà Thái Mi mà mọi người đang đổ công sức tìm kiếm lại từ trên trời rơi xuống ngay trước mắt bọn họ. Không, phải nói là từ trên cây rơi xuống, không nhẹ nhàng, không yên ắng, mà vội vã nằm dài ngay trên mặt đất. Điều này thật khiến cho đám đàn ông phải ngây ngô kinh hãi, chẳng hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
Chuyện là vừa rồi khi ở trên cây, Thái Mi bị con rắn lục dọa cho một trận thần hồn nát thần tính, cô như quên mất bản thân mình đang tồn tại trong trạng thái nào liền vì tránh né con rắn mà lùi người về sau khiến bản thân không còn điểm tựa rơi ngay xuống dưới. Tiếp đất không mấy thuận lợi khiến cơ thể cô đập mạnh đau nhức toàn thân.
Dương Nhẫn trông thấy dáng vẻ như cá chết cạn của Thái Mi không tránh khỏi vừa kinh ngạc vừa hiếu kì thốt lên: “Hà Thái Mi?”
“Không phải là bị rơi máy bay chứ?” Thế Phong cũng nhếch mày ngờ ngệch.
Hạo Nhân thì nhíu mày như không tin vào mắt. Huy Vũ và Chí Khanh mặt không chuyển sắc nhưng từ đáy mắt có thể thấy được sự chuyển biến khác thường.
Đám tâm phúc lại càng không biết phải diễn tả làm sao, những khẩu súng trên tay cứ vậy mà vô thức lệch lạc sang đâu. Khóe môi Chris giật giật: “Cứ như tiên mắc đọa.”
Thái Mi toàn thân ê ẩm, mặt nhăn mày nhíu lom khom bò dậy thì con rắn lục lại vì sự khoáy động của cô trên cành cây khiến nó cũng sau đó theo cô mà rơi xuống. Không rơi thì thôi một khi đã rơi lại là rơi xuống ngay cánh tay của Thái Mi khiến cô kinh hãi hét toáng lên, hồn vía như lặn trôi đi đâu mà hốt hoảng chưa kịp đứng lên đã vội vội vàng vàng đưa hai cánh tay chóng đẩy chườn người về sau, miệng không ngừng la lối không thành lời: “Rắn… rắn…”
Con rắn lục ngay từ trên cành cây đã nhận định Thái Mi là đối tượng nguy hiểm, ngay khi rơi xuống mặt đất lại càng cho rằng cô chính là kẻ thù liền chườn người tấn công về phía cô.
“Rắn…” Người cứ lùi về sau la hét thất thanh, rắn cứ tiến về phía trước dùng răng nanh mổ tới. Thái Mi tâm trạng như rơi xuống vực thẫm nhìn tốc độ lao tới của con rắn lục đã sát xao với mình. Thì từ đâu một con dao bay tới, mũi dao sắc bén xuyên qua thân con rắn cấm chặt xuống nền đất. Lúc này Thái Mi mới có thể dừng người lại. Cơ thể vẫn ngồi trên nền đất nhìn con rắn bị cấm chặt trên mặt đất giãy giụa cho đến chết. Khoảng cách con rắn sát gần với cô nếu con dao kia không kịp thời bay tới có lẽ cô đã bị con rắn cắn trúng.
Lúc này Thái Mi mới có thể thở phào một cái nhẹ nhỏm, bàn tay đưa lên mặt lau đi mồ hôi ướt đẫm, miệng thầm thì: “Nguy hiểm thật!”
Sau vài giây đánh tan đi cơn sợ hãi Thái Mi mới dần khôi phục lại tâm trạng, nhìn con dao bên dưới vô cùng quen thuộc, đầu mày khẽ nhíu: “Đây chẳng phải là phi đao của Hạo Nhân sao?”
Thái Mi lập tức dựng lông gáy, cảm giác bị dòm ngó xâm nhập khiến toàn thân cô se lạnh. Cô quay mặt nhanh chóng chuyển hướng nhìn về phía bên cạnh. Không xa, không xa chính là đám người đen huyền đang hướng mắt nhìn về phía cô. Thái Mi nhìn quanh một lượt, đám người Chris thì người cười cười, người lắc đầu cất súng. Lại nhìn sang năm người Huy Vũ vẫn cứ nhìn cô, Thái Mi vẫn hai tay chóng về sau ngồi chễm chệ trên nền đất, tư thế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.