Chương 94: Trở về
Bạch Tử Nhạn
27/05/2020
Chu gia quả thật không hổ danh là nhà chế tạo vũ
khí hàng đầu thế giới. Trong khoảng thời gian nhanh nhất máy bay của Chu gia đã đưa đám người Hạo Nhân và Huy Vũ về lại bản doanh chính của Long gia tại Las Vegas. Máy bay hiên ngang đáp giữa sân vườn rộng lớn của
Long gia. Hạo Nhân vừa cõng Huy Vũ bước xuống máy bay đã nhìn thấy Long
Thành, Thẫm Thế Phong và Trần Hải đứng đợi. Bên cạnh ba người còn có cả
La Vĩ Thành và Dương Nhẫn vốn vừa nhận được tin Huy Vũ trúng độc cũng đã vội vàng bay về bản doanh từ lâu.
Nhìn thấy Huy Vũ trên lưng Hạo Nhân đang trong tình trạng mê man bất tĩnh, mọi người vốn sốt ruột lại càng lo lắng bội phần. Huy Vũ được đưa vào trong một căn phòng rộng lớn với đầy đủ những thiết bị y tế hiện đại. Dương Nhẫn đuổi ngay mọi người ra ngoài liền bắt tay vào việc kiểm tra tình hình của Huy Vũ.
Nếu nói phía nội tình Long gia đang trong tình trạng lo lắng bất an thì phía Chu gia cũng hoãn loạn không kém. Bản doanh chính của Chu gia nằm ở San Fransicco, Chu Khắc Kiệt dáng vẻ vội vàng với mỗi bước chân sải dài bế Thái Mi đang mê man trên tay đi thẳng vào phòng điều trị.
Đặt Thái Mi nằm ngay ngắn trên giường, Khắc Kiệt cúi mặt nhìn người phụ nữ đang nằm với dáng vẻ yếu đuối, hơi thở mong manh tựa hồ trong bất kì mọi lúc đều có thể sẽ chết. Nắm tay của anh ta dần siết chặt, nét yêu mị ngày nào đã biến mất chỉ còn lại là một sắc diện đầy hoang mang, một ánh mắt chứa tia dao động lại ánh lên chút hung tàn. Bộ plet màu trắng nhuộm lẫn màu máu đỏ của Thái Mi càng toát lên dáng vẻ ma mị của một tử thần.
Chu Khắc Kiệt không nhìn Alix vẫn cúi mặt nhìn chăm chăm vào Thái Mi, chậm rãi nhả từng chữ một: “Nếu Thái Mi chết, các người cũng không cần phải ra ngoài trình diện tôi.” Để lại một câu nói lạnh lùng liền dứt khoác bỏ đi ra khỏi phòng.
Alix vừa là bác sĩ riêng vừa là thuộc hạ tâm phúc của Chu Khắc Kiệt, ông ta hiểu rõ tính cách vui buồn của thiếu gia. Tuy nhiên đây lại chính là lần đầu tiên ông nhìn thấy cơn thịnh nộ hiếm hoi, một bá khí bức người, một sát khí hung thần không thua kém gì với một Long Huy Vũ tàn nhẫn lạnh lùng. Nếu Alix nhớ không lầm, cách đây vài năm có lần lão đạo của ông là Chu Thiên Cát bị một viên đạn bắn vào điểm chí mạng tưởng như chết đi, cũng không nhìn thấy dáng vẻ như Tử Thần này của thiếu gia.
Sau câu nói sặc mùi chết chóc của Khắc Kiệt, Alix thoáng chốc rùng mình nhưng cũng nhanh chóng cùng với một vài người bắt tay vào việc phẩu thuật vết thương của Thái Mi. Lời nói của thiếu gia quá rõ ràng, nếu Hà Thái Mi chết, bọn họ tốt nhất cũng nên tự kết liễu bản thân theo cùng. Xem ra lần này, mạng của ông đã gắn liền với tính mạng của cô.
Cách không xa với cửa phòng phẩu thuật, Khắc Kiệt lạnh nhạt ngồi trên một chiếc ghế đơn do một thuộc hạ mang đến. Dáng người trầm mặc, với một gương mặt sát thần, đáy mắt sâu thẫm đỏ ngầu lóe lên chút tan thương lẫn máu tanh. Tuy anh ta không đưa mắt nhìn nhưng cửa phòng phẩu thuật lâu lâu lại có người mở cửa chạy đi chạy vào với dáng điệu vô cùng khẩn trương. Có người còn mang theo mấy túi máu tươi chạy vào phòng, Khắc Kiệt biết đó là máu để truyền vào cơ thể Thái Mi, cô bị mất máu quá nhiều. Nắm tay của Khắc Kiệt chậm rãi siết chặt đến mức các khớp xương kêu lên crăng crắc.
Chu Minh đứng bên cạnh nhìn vào bộ comlpet trắng đã dính đầy máu, khó khăn cũng bước lên phía trước cúi đầu trước Khắc Kiệt: “Thiếu gia, áo của thiếu gia đã dính máu, tình trạng của Hà tiểu thư tôi sẽ ở đây giám sát, thiếu gia có nên về phòng tắm rửa.”
Chu Khắc Kiệt tuy là một lão đại tương lai nổi danh thủ đoạn lãnh khóc nhưng dáng vẻ bề ngoài lại mang nét thanh tao nhã nhặn. Anh ta tuy thích lấy máu người khác nhưng lại không muốn để máu của đối phương rơi chính vào cơ thể của mình. Dù chỉ một giọt máu cũng đủ khiến Khắc Kiệt phải nhăn mày nhíu mặt. Nhưng lần này cả một người dính đầy máu của Thái Mi lại không khiến Khắc Kiệt cảm thấy khó chịu ngoại trừ sự câm phẫn không ngừng gia tăng đang lan tỏa khắp gian nhà. Chu Minh chưa từng nhìn thấy một Chu Khắc Kiệt luôn nở nụ cười yêu diễm nay lại bày ra sát khí ngút trời khiến người người nhìn vào đều sợ hãi. Trong khoảng khắc ông ta hiểu rằng, Long Huy Vũ và Hà Thái Mi, trong hai người nếu có một người sẽ chết, không biết đại thiếu gia mà ông kính trọng sẽ trở nên điên cuồng đến mức nào.
Nghe thấy như không lời nói vừa rồi của Chu Minh, Khắc Kiệt không hề kìm nén nộ khí, cất giọng khàn khàn: “Tình hình ở hòn đảo?”
Chu Minh thầm thán trong lòng, cũng không dám tiếp tục khuyên nhủ, cúi đầu trả lời: “Thiếu gia, hòn đảo đã bị thiêu rụi, không nói đến mạng người, cả một cọng cỏ cũng không thể tồn tại.”
“Tôi nói là hủy diệt, tôi muốn anh nhấn chìm hòn đảo, anh nghe không rõ sao?” Khắc Kiệt đột nhiên gầm lên, giọng nói ngông cuồng xen lẫn máu tanh. Chỉ tiêu diệt hết sự sống trên hòn đảo vẫn không đủ thỏa đáng với ngọn lửa đang bừng cháy trong người. Chu Khắc Kiệt hận bản thân không thể tự mình tiêu hủy hòn đảo, anh ta buộc phải ở lại đây, tính mạng của Thái Mi sống chết không rõ, anh không thể rời đi. Nhưng dù anh không thể chính tay hủy diệt, thì hòn đảo đó dù đã là hòn đảo chết cũng đừng mong còn được tồn tại trên Thái Bình Dương.
“Rõ!” Chu Minh cúi đầu nhận lệnh rồi cũng xoay người bỏ đi ngay. Lưu lại nơi đây cũng chỉ là một bóng người cô độc.
Dương Nhẫn vốn được Chriss liên hệ thông báo sơ lược về tình trạng của Huy Vũ cùng với những lời căn dặn của Thái Mi, không mấy khó khăn anh ta đã đoán được phần nào loại độc Huy Vũ đã trúng phải. Sau khi xem qua tình hình đã kiểm tra của Huy Vũ, Dương Nhẫn càng khẳng định suy đoán của anh ta là đúng. Dương Nhẫn liền cho Huy Vũ uống ngay mấy viên thuốc đã chuẩn bị trước.
“Thế nào rồi?” Hạo Nhân từ khi trở về vẫn mặc trên người bộ quần áo xốc xếch lắm bẩn, đứng bên cạnh giường sốt ruột lên tiếng hỏi.
Sau khi cho Huy Vũ uống thuốc, Dương Nhẫn chuyển sang chăm sóc những vết thương từ hai bên cánh tay, anh ta chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ đoán được những vết thương này là do chính Huy Vũ tự dùng móng tay bấm vào. Dương Nhẫn chậm rãi lao vết máu xung quanh nhưng hằn sâu trong đáy mắt là nỗi câm phẫn cùng cực.
Không nghe thấy Dương Nhẫn trả lời, Thế Phong càng trở nên nao núng vội bước tới gần: “Dương Nhẫn, chất độc có thể giải không, Huy Vũ sẽ ổn chứ?”
Dương Nhẫn không vội trả lời mà chậm rãi sơ cứu vết thương giúp Huy Vũ vừa nói: “Huy Vũ không sao. Nhưng bọn thổ dân da đỏ đó tuyệt đối không được chết dễ dàng.”
Lời vừa dứt, lọ thuốc bằng thủy tinh trên tay Dương Nhẫn liền bị bóp nát. Anh ta không quan tâm đến việc bàn tay vì bóp nát lọ thủy tinh đến chảy máu. Chỉ hận lúc này không thể tự tay bâm vầm đám thổ dân da đỏ. Không thể chính tay giết chết kẻ làm cho Huy Vũ phải chịu cảnh thống khổ, ít ra anh ta cũng phải khiến những kẻ đó phải sống không bằng chết.
Nghe thấy Huy Vũ đã không còn nằm trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, Long Thành sắc mặt xanh mét liền trở nên nhẹ nhỏm. Dương Nhẫn nói đúng, đám thổ dân đó dám gây hại đến con trai của ông, ông tuyệt đối không tha mạng. Liền quay sang nói với Trần Hải: “Chú dẫn một đội người bay thẳng đến hòn đảo đó. Không những là bọn người da đỏ, cả một hòn đảo tôi cũng không muốn nó còn hiện diện trên trái đất này.”
“Vâng!” Trần Hải cúi đầu định rời đi thì Hạo Nhân lại lên tiếng ngăn cản, giọng nói có chút mệt mỏi: “Không cần đâu! Sau khi rời khỏi hòn đảo, Chu Khắc Kiệt đã cho người nổ tung hòn đảo.”
Long Thành nhíu mày. La Vĩ Thành liền tiếp lời: “Anh ta vì sao phải làm vậy?”
“Huy Vũ thế nào rồi?” Một giọng nói vừa lạnh lùng vừa sốt ruột từ ngoài cửa vang vào. Tô Chí Khanh dáng vẻ vội vàng bước nhanh vào trong phòng. Phạm Long theo cạnh Chí Khanh cũng tràn ngập sự lo lắng trên gương mặt.
....
Sau khi chia tay với Huy Vũ và Hạo Nhân. Chí Khanh cùng Phạm Long trên một con tàu tiến thẳng về vị trí hòn đảo. Không giống với vị trí hòn đảo của Huy Vũ đi qua luôn gặp phải những nguy hiểm sinh tử. Con tàu của Chí Khanh thuận lợi tiến đến bờ đảo. Nhưng hòn đảo này cũng quỷ dị không kém. Cả một hòn đảo rộng lớn ngoài những vách núi sừng sững cũng chỉ là những tảng đá to nhỏ nằm rãi rác khắp nơi. Nơi đây khí hậu khô khan nóng rát không một bóng cây cọng cỏ. Đừng nói là một con tắc kè, ngay cả một loài côn trùng nhỏ cũng không thấy bóng dáng. Hòn đảo này hoàn toàn không có sự sống.
Đám người Chí Khanh tiến thẳng sâu vào hòn đảo, nhưng càng vào sâu bên trong thì lại càng gặp phải nhiều bộ xương người nằm vất vưỡng khắp nơi. Những bộ xương người này có niên độ tuổi hầu như khác nhau, có thể nhận thấy bọn họ không chết trong cùng một khoảng thời gian. Nhưng có điều khiến cho đám người Chí Khanh nghĩ mãi không ra tại sao những bộ xương này lại có nhiều tư thế khác nhau. Có bộ xương nằm úp, có bộ xương nằm ngữa, nằm co rúm, thậm chí là ngồi tựa vào tảng đá. Xem xét tình hình xung quanh hoàn toàn không có dấu hiệu tranh chấp chém giết, vậy thì tại sao những người này đều vô cớ chết tại đây.
Cảm thấy hòn đảo hoang này có điều gì đó khác thường thì cũng là lúc đám người Chí Khanh nhận ra bọn họ đã bị lạc vào mê cung của những tảng đá to nhỏ mọc khắp xung quanh. Chí Khanh không dừng lại mà tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm. Anh ta cho người để lại các kí hiệu trên những tảng đá mà bọn họ đi qua. Nhưng cho dù có đi lại nhiều lần thì đến khi trời chập tối thì bọn họ cũng về lại vị trí ban đầu.
Chí Khanh cho thuộc hạ nghỉ ngơi tại chỗ nhưng cũng căn dặn mọi người phải hết sức cẩn trọng. Hòn đảo này quỷ quái đến tận ngày nay ít người biết đến, vậy có nghĩa những ai đã đặt chân lên hòn đảo đều có kết cục duy nhất là bị lạc vào mê cung cho đến chết. Những bộ xương nằm rãi rác khắp nơi đã chứng minh điều đó, bọn họ đều chết vì đói khát và sợ hãi.
Bầu trời mỗi lúc một ngã màu đen thì ánh trăng tròn vạnh càng soi sáng cho hòn đảo rộng lớn. Đến khi nữa đêm, khí hậu càng trở nên lạnh lẽo, dưới những cơn gió sin sít lạnh buốt người thì những tiếng khóc thê lương lại từ từ vang ra. Tiếng khóc quỷ dị như ai oán vang vọng tứ bề chưa tan lại tiếp tục vọng về hàng loạt tiếng cười khanh khách. Điều này khiến một vài thuộc hạ sợ hãi còn cho rằng đó là tiếng âm hồn chưa tan của những bộ xương đã chết oan uổng này. Một người sợ hãi lại khiến nhiều người khác sợ hãi. Tiếng khóc tiếng cười càng kéo dài tâm trạng mọi người càng trở nên hỗn loạn. Tâm lí hoảng loạn khẩu súng trên tay càng điên cuồng bắn giết. Súng đạn vô tình, huống chi mọi người cũng chỉ là biết bắn theo quán tính đến cuối cùng là tự bắn giết lẫn nhau.
Nhìn đám thuộc hạ chỉ vì những tiếng khóc cười không biết là từ ma quỷ hay do ai đó dở trò đã tự tàn sát lẫn nhau. Tô Chí Khanh nổi trận đùng đùng liền sai những thuộc hạ tâm phúc cùng với những thuộc hạ còn đang trong tình trạng tỉnh táo khống chế những người đang rơi vào trong tình trạng điên loạn.
Mất một thời gian khá lâu những thuộc hạ tâm phúc của Chí Khanh và Phạm Long mới khống chế được mọi người. Trước gương mặt lạnh lùng và ánh mắt ngập tràn tia lạnh lẽo cùng với sự phẫn nộ hiện rõ trên người Chí Khanh khiến đám thuộc hạ dù đang trong tình trạng sợ ma sợ quỷ nhưng vẫn là sợ hãi bởi ánh nhìn lãnh khóc của Tô nhị thiếu hơn. Nếu bọn họ còn vì sợ hãi mà gây rối thì tin chắc rằng ma quỷ chưa kịp lấy mạng bọn họ thì Tô nhị thiếu và Phạm tam thiếu cũng sẽ phanh thay bọn họ.
Đợi tâm trạng mọi người chấn tĩnh lại lúc này Phạm Long mới lên tiếng giải thích hiện tượng kì lạ này. Hòn đảo hoang không có cây cối chỉ có những tảng đá khô cằn hoàn toàn không có sự sống. Lại nằm ngay trung tâm đại dương, ban ngày chắc chắn sẽ hứng chịu toàn bộ ánh nắng mặt trời. Ban ngày nhiệt độ cao bao nhiêu thì về đêm lạnh lẽo nhiệt độ lại hạ thấp bấy nhiêu. Những ngọn núi, tảng đá ngày đêm liên tục hứng chịu hai thứ nhiệt độ nóng lạnh đối nghịch nhau sẽ không kịp thời thích nghi mà tạo ra những vết rạn nứt. Tiếng đá nứt nẻ hòa huyện cùng với những ngọn gió vi vu, đây lại là nơi hoang vắng, những thứ âm thanh nghe giống như tiếng khóc tiếng cười cũng từ đó mà mang ra dọa người. Phạm Long biết rõ điều này chính là vì trước kia anh ta trong lần làm nhiệm vụ trong sa mạc Sahara cũng đã từng nếm trãi. Lần đó cũng vì những tiếng khóc cười ai oán này đã khiến cho thuộc hạ của anh chết oan uổng.
Sau khi nghe qua lời giải thích của Phạm Long, đám thuộc hạ cũng nghiệm ra được những tiếng khóc tiếng cười này hoàn toàn không gây hại đến bọn họ. Có lẽ những bộ xương trắng chết trong những tư thế khác nhau lại nằm rãi rác mọi nơi cũng là do sợ hãi mà tháo chạy khắp nơi trong mê cung rồi dẫn dần đến cái chết. Ngẫm lại bọn họ ra đời bao năm, tung hoành cùng bảy vị thiếu gia đến nay không biết sống chết bao nhiêu lần lại có thể vì những âm thanh quỷ quái mà sợ hại dẫn đến tự tàn sát lẫn nhau. Số thuộc hạ bị chết gần đến năm mươi người, thuộc hạ bị thương cũng chiếm đến phân nửa. Tin này đồn ra ngoài chẳng khác nào tự hạ thấp uy danh của Long gia. Tô nhị thiếu vừa rồi chỉ nổi giận, không giết bọn họ cũng là mạng bọn họ quá lớn.
Mọi người giúp nhau chăm sóc vết thương, ngồi nghỉ dưỡng một lát thì trời đã sáng. Nếu nơi đây không có gì nguy hiểm ngoài những tảng đá mọc khắp nơi như một mê cung thì điều này hoàn toàn không làm khó dễ được đến với Chí Khanh. Với số lượng lớn vũ khí mà đám thuộc hạ mang theo tùy tiện cho nổ vài chục tảng đá lớn cũng không thành vấn đề. Mất hơn năm tiếng đồng hồ thì lần lượt những tảng đá lớn nằm rãi rác đều bị nổ thành đá vụn. Tảng đá lớn không còn chỉ còn những tảng đá nhỏ cao không quá đầu người mọc thưa thớt đã để lộ ra đường thoát cho đám người Chí Khanh.
Đứng vị trí này có thể nhìn thấy con tàu bọn họ đang neo đậu nhưng Chí Khanh không cho đám thuộc hạ rút lui mà lại phân chia từng nhóm rãi rác khắp nơi tìm kiếm mục tiêu đã định. Chưa tìm được thứ cần tìm, thuộc hạ lại bỏ mạng không ít, Tô Chí Khanh và Phạm Long tất nhiên sẽ không chịu bỏ cuộc dễ dàng.
Sau một ngày tìm kiếm và kiểm nghiệm, những chuyên gia mà Chí Khanh dẫn theo cũng đã tìm được những lớp đá phiến hạt mịn. Mất một khoảng thời gian dài để kiểm tra và xác thực thì những chuyên gia đá phiến dầu đã xác thực hòn đảo này phần lớn chiếm hoàn toàn diện tích là dầu đá phiến. Sản lượng về sau khai thác ước chừng là một con số khổng lồ mà nhất thời bọn họ vẫn chưa tính ra được. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao trên hòn đảo này lại không có sự sống.
Thứ cần tìm cuối cùng cũng tìm được, nhưng thuộc hạ theo cùng thì người chết, kẻ bị thương lại chiếm đa số. Huống chi từ vị trí của hòn đảo này lại không thể liên lạc được với bên ngoài. Lão già Lục Thông chỉ chỉ vị trí nhưng lại không nói về tình hình của hòn đảo. Có cảm giác hòn đảo nơi Huy Vũ đến cũng sẽ có không ít rắc rối. Chí Khanh và Phạm Long cùng có cảm giác lo lắng nên cả hai quyết định đưa người chết và người bị thương rời đảo trước. Chỉ để lại các chuyên gia dầu đá phiến ở lại kiểm nghiệm và một nhóm thuộc hạ lưu lại trấn giữ.
Tàu chiến của Chí Khanh rời khỏi hòn đảo được đoạn xa thì từ tàu chủ lực chủ động kết nối liên lạc với Chí Khanh. Người bên tàu chủ lực kể vắn tắt tình hình mất liên lạc của hai tàu chiến và sự tình của Huy Vũ hiện sống chết không rõ. Ngay khi bước lên tàu chủ lực, Chí Khanh cùng Phạm Long hạ lệnh quay đầu tàu trở về. Nhưng tàu sân bay cũng như tàu chiến nặng nề sẽ mất nhiều thời gian. Cả hai lập tức dẫn theo một vài thuộc hạ tâm phúc tự lái máy bay chiến đấu trở về bản doanh.
Về việc máy bay chiến đấu lại hiên ngang bay lượn trên bầu trời của nhiều quốc gia mà bọn họ bay ngang qua tất nhiên sẽ dẫn đến một số hiểu lầm. Điều này có nghĩa là xâm phạm bất hợp pháp trên lãnh địa của nước khác. Trên đường bay trở về bản doanh, tàu chiến của Chí Khanh không ít nhiều đã không quá ba bốn lần bị tàu chiến của các nước truy đuổi trận đầu. Nhưng uy danh của Long gia quả thật hóng hách đến ngang tàng. Đám máy bay quân sự vừa nhận ra là máy bay chiến đấu của Long gia không những chủ động thu hồi vũ khí mà còn tự biết rẽ lối nhường đường bay. Có kẻ còn tự cho mình gan dạ chủ động kết nối liên lạc nhưng chưa kịp nói quá năm bảy câu liền bị Chí Khanh dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo. Đến cuối cùng cũng chỉ là biết xin lỗi, không dám làm phiền, đám máy bay quân sự cũng chỉ biết quay đầu trở về. Dù sao thì máy bay chiến đấu của Long gia chỉ là đi ngang qua chứ không có ý đồ gây hại đến quốc gia của họ nên bọn họ đành phân biệt nặng nhẹ mà nhẫn nhịn. Tuy nói là nhẫn nhịn, chứ nếu nói đến là trực tiếp đối đầu, máy bay quân sự của bọn họ thật như trời như vực với đội hình máy bay chiến đấu của Long gia. Huống chi nhìn cách bố trí phòng ngự đường bay của mười chiếc máy bay chiến đấu, cũng đủ biết Tô Chí Khanh và Phạm Long tuy chỉ đi ngang qua nhưng cũng tự tạo một tấm lưới phòng thủ an toàn cho họ.
Vừa đáp máy bay xuống sân vườn của bản doanh Long gia, Chí Khanh và Phạm Long tuy thắc mắc về sự xuất hiện của hai chiếc máy bay của Chu gia nhưng cũng không còn tâm trạng để tâm đến liền đi nhanh đến phòng Huy Vũ.
Nhìn thấy Huy Vũ trên lưng Hạo Nhân đang trong tình trạng mê man bất tĩnh, mọi người vốn sốt ruột lại càng lo lắng bội phần. Huy Vũ được đưa vào trong một căn phòng rộng lớn với đầy đủ những thiết bị y tế hiện đại. Dương Nhẫn đuổi ngay mọi người ra ngoài liền bắt tay vào việc kiểm tra tình hình của Huy Vũ.
Nếu nói phía nội tình Long gia đang trong tình trạng lo lắng bất an thì phía Chu gia cũng hoãn loạn không kém. Bản doanh chính của Chu gia nằm ở San Fransicco, Chu Khắc Kiệt dáng vẻ vội vàng với mỗi bước chân sải dài bế Thái Mi đang mê man trên tay đi thẳng vào phòng điều trị.
Đặt Thái Mi nằm ngay ngắn trên giường, Khắc Kiệt cúi mặt nhìn người phụ nữ đang nằm với dáng vẻ yếu đuối, hơi thở mong manh tựa hồ trong bất kì mọi lúc đều có thể sẽ chết. Nắm tay của anh ta dần siết chặt, nét yêu mị ngày nào đã biến mất chỉ còn lại là một sắc diện đầy hoang mang, một ánh mắt chứa tia dao động lại ánh lên chút hung tàn. Bộ plet màu trắng nhuộm lẫn màu máu đỏ của Thái Mi càng toát lên dáng vẻ ma mị của một tử thần.
Chu Khắc Kiệt không nhìn Alix vẫn cúi mặt nhìn chăm chăm vào Thái Mi, chậm rãi nhả từng chữ một: “Nếu Thái Mi chết, các người cũng không cần phải ra ngoài trình diện tôi.” Để lại một câu nói lạnh lùng liền dứt khoác bỏ đi ra khỏi phòng.
Alix vừa là bác sĩ riêng vừa là thuộc hạ tâm phúc của Chu Khắc Kiệt, ông ta hiểu rõ tính cách vui buồn của thiếu gia. Tuy nhiên đây lại chính là lần đầu tiên ông nhìn thấy cơn thịnh nộ hiếm hoi, một bá khí bức người, một sát khí hung thần không thua kém gì với một Long Huy Vũ tàn nhẫn lạnh lùng. Nếu Alix nhớ không lầm, cách đây vài năm có lần lão đạo của ông là Chu Thiên Cát bị một viên đạn bắn vào điểm chí mạng tưởng như chết đi, cũng không nhìn thấy dáng vẻ như Tử Thần này của thiếu gia.
Sau câu nói sặc mùi chết chóc của Khắc Kiệt, Alix thoáng chốc rùng mình nhưng cũng nhanh chóng cùng với một vài người bắt tay vào việc phẩu thuật vết thương của Thái Mi. Lời nói của thiếu gia quá rõ ràng, nếu Hà Thái Mi chết, bọn họ tốt nhất cũng nên tự kết liễu bản thân theo cùng. Xem ra lần này, mạng của ông đã gắn liền với tính mạng của cô.
Cách không xa với cửa phòng phẩu thuật, Khắc Kiệt lạnh nhạt ngồi trên một chiếc ghế đơn do một thuộc hạ mang đến. Dáng người trầm mặc, với một gương mặt sát thần, đáy mắt sâu thẫm đỏ ngầu lóe lên chút tan thương lẫn máu tanh. Tuy anh ta không đưa mắt nhìn nhưng cửa phòng phẩu thuật lâu lâu lại có người mở cửa chạy đi chạy vào với dáng điệu vô cùng khẩn trương. Có người còn mang theo mấy túi máu tươi chạy vào phòng, Khắc Kiệt biết đó là máu để truyền vào cơ thể Thái Mi, cô bị mất máu quá nhiều. Nắm tay của Khắc Kiệt chậm rãi siết chặt đến mức các khớp xương kêu lên crăng crắc.
Chu Minh đứng bên cạnh nhìn vào bộ comlpet trắng đã dính đầy máu, khó khăn cũng bước lên phía trước cúi đầu trước Khắc Kiệt: “Thiếu gia, áo của thiếu gia đã dính máu, tình trạng của Hà tiểu thư tôi sẽ ở đây giám sát, thiếu gia có nên về phòng tắm rửa.”
Chu Khắc Kiệt tuy là một lão đại tương lai nổi danh thủ đoạn lãnh khóc nhưng dáng vẻ bề ngoài lại mang nét thanh tao nhã nhặn. Anh ta tuy thích lấy máu người khác nhưng lại không muốn để máu của đối phương rơi chính vào cơ thể của mình. Dù chỉ một giọt máu cũng đủ khiến Khắc Kiệt phải nhăn mày nhíu mặt. Nhưng lần này cả một người dính đầy máu của Thái Mi lại không khiến Khắc Kiệt cảm thấy khó chịu ngoại trừ sự câm phẫn không ngừng gia tăng đang lan tỏa khắp gian nhà. Chu Minh chưa từng nhìn thấy một Chu Khắc Kiệt luôn nở nụ cười yêu diễm nay lại bày ra sát khí ngút trời khiến người người nhìn vào đều sợ hãi. Trong khoảng khắc ông ta hiểu rằng, Long Huy Vũ và Hà Thái Mi, trong hai người nếu có một người sẽ chết, không biết đại thiếu gia mà ông kính trọng sẽ trở nên điên cuồng đến mức nào.
Nghe thấy như không lời nói vừa rồi của Chu Minh, Khắc Kiệt không hề kìm nén nộ khí, cất giọng khàn khàn: “Tình hình ở hòn đảo?”
Chu Minh thầm thán trong lòng, cũng không dám tiếp tục khuyên nhủ, cúi đầu trả lời: “Thiếu gia, hòn đảo đã bị thiêu rụi, không nói đến mạng người, cả một cọng cỏ cũng không thể tồn tại.”
“Tôi nói là hủy diệt, tôi muốn anh nhấn chìm hòn đảo, anh nghe không rõ sao?” Khắc Kiệt đột nhiên gầm lên, giọng nói ngông cuồng xen lẫn máu tanh. Chỉ tiêu diệt hết sự sống trên hòn đảo vẫn không đủ thỏa đáng với ngọn lửa đang bừng cháy trong người. Chu Khắc Kiệt hận bản thân không thể tự mình tiêu hủy hòn đảo, anh ta buộc phải ở lại đây, tính mạng của Thái Mi sống chết không rõ, anh không thể rời đi. Nhưng dù anh không thể chính tay hủy diệt, thì hòn đảo đó dù đã là hòn đảo chết cũng đừng mong còn được tồn tại trên Thái Bình Dương.
“Rõ!” Chu Minh cúi đầu nhận lệnh rồi cũng xoay người bỏ đi ngay. Lưu lại nơi đây cũng chỉ là một bóng người cô độc.
Dương Nhẫn vốn được Chriss liên hệ thông báo sơ lược về tình trạng của Huy Vũ cùng với những lời căn dặn của Thái Mi, không mấy khó khăn anh ta đã đoán được phần nào loại độc Huy Vũ đã trúng phải. Sau khi xem qua tình hình đã kiểm tra của Huy Vũ, Dương Nhẫn càng khẳng định suy đoán của anh ta là đúng. Dương Nhẫn liền cho Huy Vũ uống ngay mấy viên thuốc đã chuẩn bị trước.
“Thế nào rồi?” Hạo Nhân từ khi trở về vẫn mặc trên người bộ quần áo xốc xếch lắm bẩn, đứng bên cạnh giường sốt ruột lên tiếng hỏi.
Sau khi cho Huy Vũ uống thuốc, Dương Nhẫn chuyển sang chăm sóc những vết thương từ hai bên cánh tay, anh ta chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ đoán được những vết thương này là do chính Huy Vũ tự dùng móng tay bấm vào. Dương Nhẫn chậm rãi lao vết máu xung quanh nhưng hằn sâu trong đáy mắt là nỗi câm phẫn cùng cực.
Không nghe thấy Dương Nhẫn trả lời, Thế Phong càng trở nên nao núng vội bước tới gần: “Dương Nhẫn, chất độc có thể giải không, Huy Vũ sẽ ổn chứ?”
Dương Nhẫn không vội trả lời mà chậm rãi sơ cứu vết thương giúp Huy Vũ vừa nói: “Huy Vũ không sao. Nhưng bọn thổ dân da đỏ đó tuyệt đối không được chết dễ dàng.”
Lời vừa dứt, lọ thuốc bằng thủy tinh trên tay Dương Nhẫn liền bị bóp nát. Anh ta không quan tâm đến việc bàn tay vì bóp nát lọ thủy tinh đến chảy máu. Chỉ hận lúc này không thể tự tay bâm vầm đám thổ dân da đỏ. Không thể chính tay giết chết kẻ làm cho Huy Vũ phải chịu cảnh thống khổ, ít ra anh ta cũng phải khiến những kẻ đó phải sống không bằng chết.
Nghe thấy Huy Vũ đã không còn nằm trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, Long Thành sắc mặt xanh mét liền trở nên nhẹ nhỏm. Dương Nhẫn nói đúng, đám thổ dân đó dám gây hại đến con trai của ông, ông tuyệt đối không tha mạng. Liền quay sang nói với Trần Hải: “Chú dẫn một đội người bay thẳng đến hòn đảo đó. Không những là bọn người da đỏ, cả một hòn đảo tôi cũng không muốn nó còn hiện diện trên trái đất này.”
“Vâng!” Trần Hải cúi đầu định rời đi thì Hạo Nhân lại lên tiếng ngăn cản, giọng nói có chút mệt mỏi: “Không cần đâu! Sau khi rời khỏi hòn đảo, Chu Khắc Kiệt đã cho người nổ tung hòn đảo.”
Long Thành nhíu mày. La Vĩ Thành liền tiếp lời: “Anh ta vì sao phải làm vậy?”
“Huy Vũ thế nào rồi?” Một giọng nói vừa lạnh lùng vừa sốt ruột từ ngoài cửa vang vào. Tô Chí Khanh dáng vẻ vội vàng bước nhanh vào trong phòng. Phạm Long theo cạnh Chí Khanh cũng tràn ngập sự lo lắng trên gương mặt.
....
Sau khi chia tay với Huy Vũ và Hạo Nhân. Chí Khanh cùng Phạm Long trên một con tàu tiến thẳng về vị trí hòn đảo. Không giống với vị trí hòn đảo của Huy Vũ đi qua luôn gặp phải những nguy hiểm sinh tử. Con tàu của Chí Khanh thuận lợi tiến đến bờ đảo. Nhưng hòn đảo này cũng quỷ dị không kém. Cả một hòn đảo rộng lớn ngoài những vách núi sừng sững cũng chỉ là những tảng đá to nhỏ nằm rãi rác khắp nơi. Nơi đây khí hậu khô khan nóng rát không một bóng cây cọng cỏ. Đừng nói là một con tắc kè, ngay cả một loài côn trùng nhỏ cũng không thấy bóng dáng. Hòn đảo này hoàn toàn không có sự sống.
Đám người Chí Khanh tiến thẳng sâu vào hòn đảo, nhưng càng vào sâu bên trong thì lại càng gặp phải nhiều bộ xương người nằm vất vưỡng khắp nơi. Những bộ xương người này có niên độ tuổi hầu như khác nhau, có thể nhận thấy bọn họ không chết trong cùng một khoảng thời gian. Nhưng có điều khiến cho đám người Chí Khanh nghĩ mãi không ra tại sao những bộ xương này lại có nhiều tư thế khác nhau. Có bộ xương nằm úp, có bộ xương nằm ngữa, nằm co rúm, thậm chí là ngồi tựa vào tảng đá. Xem xét tình hình xung quanh hoàn toàn không có dấu hiệu tranh chấp chém giết, vậy thì tại sao những người này đều vô cớ chết tại đây.
Cảm thấy hòn đảo hoang này có điều gì đó khác thường thì cũng là lúc đám người Chí Khanh nhận ra bọn họ đã bị lạc vào mê cung của những tảng đá to nhỏ mọc khắp xung quanh. Chí Khanh không dừng lại mà tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm. Anh ta cho người để lại các kí hiệu trên những tảng đá mà bọn họ đi qua. Nhưng cho dù có đi lại nhiều lần thì đến khi trời chập tối thì bọn họ cũng về lại vị trí ban đầu.
Chí Khanh cho thuộc hạ nghỉ ngơi tại chỗ nhưng cũng căn dặn mọi người phải hết sức cẩn trọng. Hòn đảo này quỷ quái đến tận ngày nay ít người biết đến, vậy có nghĩa những ai đã đặt chân lên hòn đảo đều có kết cục duy nhất là bị lạc vào mê cung cho đến chết. Những bộ xương nằm rãi rác khắp nơi đã chứng minh điều đó, bọn họ đều chết vì đói khát và sợ hãi.
Bầu trời mỗi lúc một ngã màu đen thì ánh trăng tròn vạnh càng soi sáng cho hòn đảo rộng lớn. Đến khi nữa đêm, khí hậu càng trở nên lạnh lẽo, dưới những cơn gió sin sít lạnh buốt người thì những tiếng khóc thê lương lại từ từ vang ra. Tiếng khóc quỷ dị như ai oán vang vọng tứ bề chưa tan lại tiếp tục vọng về hàng loạt tiếng cười khanh khách. Điều này khiến một vài thuộc hạ sợ hãi còn cho rằng đó là tiếng âm hồn chưa tan của những bộ xương đã chết oan uổng này. Một người sợ hãi lại khiến nhiều người khác sợ hãi. Tiếng khóc tiếng cười càng kéo dài tâm trạng mọi người càng trở nên hỗn loạn. Tâm lí hoảng loạn khẩu súng trên tay càng điên cuồng bắn giết. Súng đạn vô tình, huống chi mọi người cũng chỉ là biết bắn theo quán tính đến cuối cùng là tự bắn giết lẫn nhau.
Nhìn đám thuộc hạ chỉ vì những tiếng khóc cười không biết là từ ma quỷ hay do ai đó dở trò đã tự tàn sát lẫn nhau. Tô Chí Khanh nổi trận đùng đùng liền sai những thuộc hạ tâm phúc cùng với những thuộc hạ còn đang trong tình trạng tỉnh táo khống chế những người đang rơi vào trong tình trạng điên loạn.
Mất một thời gian khá lâu những thuộc hạ tâm phúc của Chí Khanh và Phạm Long mới khống chế được mọi người. Trước gương mặt lạnh lùng và ánh mắt ngập tràn tia lạnh lẽo cùng với sự phẫn nộ hiện rõ trên người Chí Khanh khiến đám thuộc hạ dù đang trong tình trạng sợ ma sợ quỷ nhưng vẫn là sợ hãi bởi ánh nhìn lãnh khóc của Tô nhị thiếu hơn. Nếu bọn họ còn vì sợ hãi mà gây rối thì tin chắc rằng ma quỷ chưa kịp lấy mạng bọn họ thì Tô nhị thiếu và Phạm tam thiếu cũng sẽ phanh thay bọn họ.
Đợi tâm trạng mọi người chấn tĩnh lại lúc này Phạm Long mới lên tiếng giải thích hiện tượng kì lạ này. Hòn đảo hoang không có cây cối chỉ có những tảng đá khô cằn hoàn toàn không có sự sống. Lại nằm ngay trung tâm đại dương, ban ngày chắc chắn sẽ hứng chịu toàn bộ ánh nắng mặt trời. Ban ngày nhiệt độ cao bao nhiêu thì về đêm lạnh lẽo nhiệt độ lại hạ thấp bấy nhiêu. Những ngọn núi, tảng đá ngày đêm liên tục hứng chịu hai thứ nhiệt độ nóng lạnh đối nghịch nhau sẽ không kịp thời thích nghi mà tạo ra những vết rạn nứt. Tiếng đá nứt nẻ hòa huyện cùng với những ngọn gió vi vu, đây lại là nơi hoang vắng, những thứ âm thanh nghe giống như tiếng khóc tiếng cười cũng từ đó mà mang ra dọa người. Phạm Long biết rõ điều này chính là vì trước kia anh ta trong lần làm nhiệm vụ trong sa mạc Sahara cũng đã từng nếm trãi. Lần đó cũng vì những tiếng khóc cười ai oán này đã khiến cho thuộc hạ của anh chết oan uổng.
Sau khi nghe qua lời giải thích của Phạm Long, đám thuộc hạ cũng nghiệm ra được những tiếng khóc tiếng cười này hoàn toàn không gây hại đến bọn họ. Có lẽ những bộ xương trắng chết trong những tư thế khác nhau lại nằm rãi rác mọi nơi cũng là do sợ hãi mà tháo chạy khắp nơi trong mê cung rồi dẫn dần đến cái chết. Ngẫm lại bọn họ ra đời bao năm, tung hoành cùng bảy vị thiếu gia đến nay không biết sống chết bao nhiêu lần lại có thể vì những âm thanh quỷ quái mà sợ hại dẫn đến tự tàn sát lẫn nhau. Số thuộc hạ bị chết gần đến năm mươi người, thuộc hạ bị thương cũng chiếm đến phân nửa. Tin này đồn ra ngoài chẳng khác nào tự hạ thấp uy danh của Long gia. Tô nhị thiếu vừa rồi chỉ nổi giận, không giết bọn họ cũng là mạng bọn họ quá lớn.
Mọi người giúp nhau chăm sóc vết thương, ngồi nghỉ dưỡng một lát thì trời đã sáng. Nếu nơi đây không có gì nguy hiểm ngoài những tảng đá mọc khắp nơi như một mê cung thì điều này hoàn toàn không làm khó dễ được đến với Chí Khanh. Với số lượng lớn vũ khí mà đám thuộc hạ mang theo tùy tiện cho nổ vài chục tảng đá lớn cũng không thành vấn đề. Mất hơn năm tiếng đồng hồ thì lần lượt những tảng đá lớn nằm rãi rác đều bị nổ thành đá vụn. Tảng đá lớn không còn chỉ còn những tảng đá nhỏ cao không quá đầu người mọc thưa thớt đã để lộ ra đường thoát cho đám người Chí Khanh.
Đứng vị trí này có thể nhìn thấy con tàu bọn họ đang neo đậu nhưng Chí Khanh không cho đám thuộc hạ rút lui mà lại phân chia từng nhóm rãi rác khắp nơi tìm kiếm mục tiêu đã định. Chưa tìm được thứ cần tìm, thuộc hạ lại bỏ mạng không ít, Tô Chí Khanh và Phạm Long tất nhiên sẽ không chịu bỏ cuộc dễ dàng.
Sau một ngày tìm kiếm và kiểm nghiệm, những chuyên gia mà Chí Khanh dẫn theo cũng đã tìm được những lớp đá phiến hạt mịn. Mất một khoảng thời gian dài để kiểm tra và xác thực thì những chuyên gia đá phiến dầu đã xác thực hòn đảo này phần lớn chiếm hoàn toàn diện tích là dầu đá phiến. Sản lượng về sau khai thác ước chừng là một con số khổng lồ mà nhất thời bọn họ vẫn chưa tính ra được. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao trên hòn đảo này lại không có sự sống.
Thứ cần tìm cuối cùng cũng tìm được, nhưng thuộc hạ theo cùng thì người chết, kẻ bị thương lại chiếm đa số. Huống chi từ vị trí của hòn đảo này lại không thể liên lạc được với bên ngoài. Lão già Lục Thông chỉ chỉ vị trí nhưng lại không nói về tình hình của hòn đảo. Có cảm giác hòn đảo nơi Huy Vũ đến cũng sẽ có không ít rắc rối. Chí Khanh và Phạm Long cùng có cảm giác lo lắng nên cả hai quyết định đưa người chết và người bị thương rời đảo trước. Chỉ để lại các chuyên gia dầu đá phiến ở lại kiểm nghiệm và một nhóm thuộc hạ lưu lại trấn giữ.
Tàu chiến của Chí Khanh rời khỏi hòn đảo được đoạn xa thì từ tàu chủ lực chủ động kết nối liên lạc với Chí Khanh. Người bên tàu chủ lực kể vắn tắt tình hình mất liên lạc của hai tàu chiến và sự tình của Huy Vũ hiện sống chết không rõ. Ngay khi bước lên tàu chủ lực, Chí Khanh cùng Phạm Long hạ lệnh quay đầu tàu trở về. Nhưng tàu sân bay cũng như tàu chiến nặng nề sẽ mất nhiều thời gian. Cả hai lập tức dẫn theo một vài thuộc hạ tâm phúc tự lái máy bay chiến đấu trở về bản doanh.
Về việc máy bay chiến đấu lại hiên ngang bay lượn trên bầu trời của nhiều quốc gia mà bọn họ bay ngang qua tất nhiên sẽ dẫn đến một số hiểu lầm. Điều này có nghĩa là xâm phạm bất hợp pháp trên lãnh địa của nước khác. Trên đường bay trở về bản doanh, tàu chiến của Chí Khanh không ít nhiều đã không quá ba bốn lần bị tàu chiến của các nước truy đuổi trận đầu. Nhưng uy danh của Long gia quả thật hóng hách đến ngang tàng. Đám máy bay quân sự vừa nhận ra là máy bay chiến đấu của Long gia không những chủ động thu hồi vũ khí mà còn tự biết rẽ lối nhường đường bay. Có kẻ còn tự cho mình gan dạ chủ động kết nối liên lạc nhưng chưa kịp nói quá năm bảy câu liền bị Chí Khanh dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo. Đến cuối cùng cũng chỉ là biết xin lỗi, không dám làm phiền, đám máy bay quân sự cũng chỉ biết quay đầu trở về. Dù sao thì máy bay chiến đấu của Long gia chỉ là đi ngang qua chứ không có ý đồ gây hại đến quốc gia của họ nên bọn họ đành phân biệt nặng nhẹ mà nhẫn nhịn. Tuy nói là nhẫn nhịn, chứ nếu nói đến là trực tiếp đối đầu, máy bay quân sự của bọn họ thật như trời như vực với đội hình máy bay chiến đấu của Long gia. Huống chi nhìn cách bố trí phòng ngự đường bay của mười chiếc máy bay chiến đấu, cũng đủ biết Tô Chí Khanh và Phạm Long tuy chỉ đi ngang qua nhưng cũng tự tạo một tấm lưới phòng thủ an toàn cho họ.
Vừa đáp máy bay xuống sân vườn của bản doanh Long gia, Chí Khanh và Phạm Long tuy thắc mắc về sự xuất hiện của hai chiếc máy bay của Chu gia nhưng cũng không còn tâm trạng để tâm đến liền đi nhanh đến phòng Huy Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.