Chương 41
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Tôi đang ngồi co ro trong phòng thì cánh cửa được mở ra, tên khốn nạn ấy lại đi vào trên tay cầm theo một chiếc roi, ko biết hắn ta định làm gì. Tôi cứ trừng mắt nhìn thẳng vào hắn.
Hắn nhìn bộ dạng run rẩy vì lạnh của tôi thì nhếch mép.
_Lạnh mà ko đau thì ko đủ cảm giác đâu nhỉ.
_Mày định làm gì tao nữa hả..
_Từ từ mày sẽ biết ngay thôi.
Dứt lời hắn đưa chiếc roi da trên tay của mình vụt vào người tôi.
_"á"... Tôi la lên vì đau đớn. Trời lạnh chỉ cần một cái đánh nhẹ là đã thấy đau rồi đằng này hắn dùng cả roi da quất vào người tôi khiến nó đau đến thấu tim gan.
_Mày thấy cảm giác thế nào...
_Thằng chó mày đúng là mất hết nhân tính...
_Để tao cho mày biết thế nào là mất hết nhân tính.
"Vút...vút" hai cái liên tiếp được hắn đánh vào người, làn da trắng của tôi vì bị đánh mà trở nên rướm máu. Hắn cứ thế liên tục mà hạ những chiếc roi da vào người cho đến khi mệt mới dừng lại.
Ban đầu tôi còn la lên sau này vì đau quá nên chẳng còn sức mà la. Cơ thể tôi đã chi chít những lằng roi, tôi nằm dài xuống sàn hơi thở thoi thóp, cả thân hình máu me be bét.
Tên Khanh tay cầm roi da ngồi trên chiếc ghế nhìn tôi.
_Sao mày ko chửi nữa đi.
Tôi cố gắng gồng người dây,dùng đôi mắt đầy hận thù của mình nhìn hắn.
_Tao có làm ma cũng nhất định sẽ về giết mày.
Đập tay xuống bàn hắn đứng dậy đi nhanh lại dùng chân mình đá mạnh một cái vào mặt tôi, mắt tôi bỗng tối sầm và tôi gục xuống sàn.
***
Nhìn thấy Lệ nằm gục xuống sàn tên Khanh ngồi xuống đưa tay lên mũi của Lệ, khi biết Lệ vẫn còn thở thì đứng dậy rời khỏi.
***
Lão Vương đứng bên cạnh cửa sổ đưa đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn vào những vì sao trên trời trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả. Tay cầm điếu thuốc thỉnh thoảng lại đưa lên miệng kéo một hơi nhả ra từng làn khói trắng bay vào khoảng ko gian vô định.
Chẳng biết từ bao giờ một người đàn ông, lạnh lùng như a lại để tâm đến một cô gái. Điện thoại trên bàn của lão Vương reo lên, a ta quay người đi lại mau chóng bấm nút màu xanh trên màn hình sau đó để lên tai mình, đầu dây bên kia tuy trời đã khuya nhưng giọng nói vẫn ko có chút ngái ngủ.
_Lão Vương... E đã điều tra ra rồi.Là xe của ông Khanh người nắm đầu băng nhóm sói...
_Tốt... Mấy chú sang đây cho a...
_Vâng...
Sau khi nghe xong cuộc điện thoại của đệ, bàn tay lão Vương bóp chặt lấy chiếc điện thoại trong tay tưởng chừng như vỡ nát.
Khoát trên người chiếc áo choàng màu đen,rút khẩu súng trong ngăn kéo vắt sau thắt lưng, Lão Vương rảo bước đi nhanh xuống nhà.
Đám đàn em sau khi được lệnh tập trung của Lão Vương thì dù trời đã khuya bọn họ vẫn ba chân bốn cẳng chạy đến. Hàng loạt chiếc xe màu đen và đàn em đang đứng trước cửa,người nào người nấy mặc trên người một bộ đồ màu đen.
Ngoài trời tuyết đang rơi, Lão Vương từ trong nhà đi ra, trên đầu đọng lại vài hạt tuyết trắng rồi nhanh chóng tan đi.
Nhìn thấy lão Vương đám đệ đứng thẳng người đồng loạt cúi đầu hô to.
_Chào Lão Vương.
Một người đứng bên cạnh chiếc xe đưa tay mở lấy cánh cửa. Lão Vương gật đầu một cái rồi mau chóng ngồi vào chiếc xe dẫn đầu.
_Đến nhà tên Khanh...
Người lái xe gật đầu " vâng " một tiếng rồi đưa chân giẫm vào chân ga lái đi.
Đoàn xe chiếc trước chiếc sau nối đuôi nhau chạy với tốc độ cao,lướt qua những con phố, những ngọn đèn và dừng lại trước cổng nhà tên Khanh.
Đệ nhanh chóng chạy xuống, đưa tay mở cửa cho Lão Vương. Bên dưới mọi người đã đứng sẵn Lão Vương là người xuống cúi cùng.
Nhìn căn nhà đóng kín cửa trước mắt trong miệng Lão Vương lẩm bẩm, âm lượng nhỏ đến mức chỉ có mình a mới nghe được " xin lỗi em Kha Ly "
Lão Vương đi trước dẫn đầu theo sau là một đám người mặt ai nấy đều lạnh lùng tiến lại cánh cửa nhà ông Khanh.
Lão Vương đưa chân đá mạnh vào cánh cửa cái "rầm", cánh cửa vì chịu một lực mạnh tác động vào liền bật mở ra. Đám đàn em của ông Khanh đang ngồi đánh bài bên trong đứng bật dậy.
_Đứa...
Chưa kịp nói hết câu bọn chúng đã nhìn thấy lão Vương cũng đám đàn em đi vào. Thấy vậy hắn lắp bắp.
_Lão...lão...Lão Vương... Ngài đến giờ này có việc gì...
Lão Vương nhìn bộ dạng lo lắng của mấy tên đệ trước mặt mình thì nhếch mép.
_A cần gặp đại ca của mấy chú.
Bọn chúng vội gật đầu lia lịa.
_Vâng. Bọn em sẽ vào báo ngay.
Dứt lời một tên đệ của hắn quay người vội vội vàng vàng chạy vào trong.
***
Ông Khanh với cơ thể trần truồng đang nằm trên người một cô gắng ra sức đi ra đi vào.
_"cốc...cốc" bên ngoài có tiếng gõ cửa làm cho hắn ta đang ở cao trao liền khựng lại, bực bội vừa vận động cơ thể vừa nói với ra.
_Địch mẹ... Bọn mày ko biết mấy giờ hả... Có chuyện gì.
Tên đệ bên người vừa thở hổn hểnh, giọng nói đứt quãng.
_Đại ca... Lão... Lão Vương đến.
Hắn ta dừng lại, mau chóng rời khỏi mình cô gái, quấn chiếc khăn ngang bụng đứng dậy đi ra mở toang cánh cửa.
_Mày nói cái gì... Ai đến...
Tên đệ đưa tay chỉ ra ngoài.
_Lão Vương... Ông ta đang ở bên ngoài...
_Được rồi... Mày ra mời Lão Vương vào nhà ngồi đi.
_Vâng.
Đệ quay người đi được vài bước thì ông Khanh lại gọi.
_Khoang đã...
Đệ quay lại nhìn hắn hỏi.
_Có việc gì vậy đại ca...
_Mày đi tập trung a em lại đây. Nó đến đây chắc chắn vì con ranh kia.
_Vâng.
Sau khi đệ rời đi ông ta quay người lại vào phòng,cô gái đang nằm trên giường đứng dậy đi lại ôm lấy hắn đưa tay vuốt ve bộ ngực. Nghe tin Lão Vương tới hắn vô cùng lo lắng vì vậy cũng ko còn hứng thú, lấy tay mình nắm lấy tay cô gái hất mạnh ra.
_Cút...
_A sao vậy...
_Tao bảo cút...
Cô gái liếc hắn một cái rồi đi lại nhặt lấy bộ váy và số đồ lót của mình vương vãi trên sàn mau chóng mặt vào người, trước khi ra khỏi phòng cô ta đưa bàn tay ra trước mặt ông Khanh.
_Tiền của em...
Hắn đi lại cầm lấy chiếc ví trên đầu giường, rút ra một ít tiền đặt vào tay cô gái.
_Đây... Cô về bằng cửa sau đi...
__Vâng... Khi nào a cần cứ gọi em.
_Được rồi. Đi nhanh đi.
Sau khi cô gái đi khỏi phòng, ông Khanh đi nhanh vào phòng tolec tắm qua một lượt rồi thay một bộ quần áo chỉnh tề đi ra. Suốt quãng đường từ phòng ngủ đến phòng khách trong đầu ông ta luôn suy nghĩ cách để biện minh cho mình.
Hắn nhìn bộ dạng run rẩy vì lạnh của tôi thì nhếch mép.
_Lạnh mà ko đau thì ko đủ cảm giác đâu nhỉ.
_Mày định làm gì tao nữa hả..
_Từ từ mày sẽ biết ngay thôi.
Dứt lời hắn đưa chiếc roi da trên tay của mình vụt vào người tôi.
_"á"... Tôi la lên vì đau đớn. Trời lạnh chỉ cần một cái đánh nhẹ là đã thấy đau rồi đằng này hắn dùng cả roi da quất vào người tôi khiến nó đau đến thấu tim gan.
_Mày thấy cảm giác thế nào...
_Thằng chó mày đúng là mất hết nhân tính...
_Để tao cho mày biết thế nào là mất hết nhân tính.
"Vút...vút" hai cái liên tiếp được hắn đánh vào người, làn da trắng của tôi vì bị đánh mà trở nên rướm máu. Hắn cứ thế liên tục mà hạ những chiếc roi da vào người cho đến khi mệt mới dừng lại.
Ban đầu tôi còn la lên sau này vì đau quá nên chẳng còn sức mà la. Cơ thể tôi đã chi chít những lằng roi, tôi nằm dài xuống sàn hơi thở thoi thóp, cả thân hình máu me be bét.
Tên Khanh tay cầm roi da ngồi trên chiếc ghế nhìn tôi.
_Sao mày ko chửi nữa đi.
Tôi cố gắng gồng người dây,dùng đôi mắt đầy hận thù của mình nhìn hắn.
_Tao có làm ma cũng nhất định sẽ về giết mày.
Đập tay xuống bàn hắn đứng dậy đi nhanh lại dùng chân mình đá mạnh một cái vào mặt tôi, mắt tôi bỗng tối sầm và tôi gục xuống sàn.
***
Nhìn thấy Lệ nằm gục xuống sàn tên Khanh ngồi xuống đưa tay lên mũi của Lệ, khi biết Lệ vẫn còn thở thì đứng dậy rời khỏi.
***
Lão Vương đứng bên cạnh cửa sổ đưa đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn vào những vì sao trên trời trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả. Tay cầm điếu thuốc thỉnh thoảng lại đưa lên miệng kéo một hơi nhả ra từng làn khói trắng bay vào khoảng ko gian vô định.
Chẳng biết từ bao giờ một người đàn ông, lạnh lùng như a lại để tâm đến một cô gái. Điện thoại trên bàn của lão Vương reo lên, a ta quay người đi lại mau chóng bấm nút màu xanh trên màn hình sau đó để lên tai mình, đầu dây bên kia tuy trời đã khuya nhưng giọng nói vẫn ko có chút ngái ngủ.
_Lão Vương... E đã điều tra ra rồi.Là xe của ông Khanh người nắm đầu băng nhóm sói...
_Tốt... Mấy chú sang đây cho a...
_Vâng...
Sau khi nghe xong cuộc điện thoại của đệ, bàn tay lão Vương bóp chặt lấy chiếc điện thoại trong tay tưởng chừng như vỡ nát.
Khoát trên người chiếc áo choàng màu đen,rút khẩu súng trong ngăn kéo vắt sau thắt lưng, Lão Vương rảo bước đi nhanh xuống nhà.
Đám đàn em sau khi được lệnh tập trung của Lão Vương thì dù trời đã khuya bọn họ vẫn ba chân bốn cẳng chạy đến. Hàng loạt chiếc xe màu đen và đàn em đang đứng trước cửa,người nào người nấy mặc trên người một bộ đồ màu đen.
Ngoài trời tuyết đang rơi, Lão Vương từ trong nhà đi ra, trên đầu đọng lại vài hạt tuyết trắng rồi nhanh chóng tan đi.
Nhìn thấy lão Vương đám đệ đứng thẳng người đồng loạt cúi đầu hô to.
_Chào Lão Vương.
Một người đứng bên cạnh chiếc xe đưa tay mở lấy cánh cửa. Lão Vương gật đầu một cái rồi mau chóng ngồi vào chiếc xe dẫn đầu.
_Đến nhà tên Khanh...
Người lái xe gật đầu " vâng " một tiếng rồi đưa chân giẫm vào chân ga lái đi.
Đoàn xe chiếc trước chiếc sau nối đuôi nhau chạy với tốc độ cao,lướt qua những con phố, những ngọn đèn và dừng lại trước cổng nhà tên Khanh.
Đệ nhanh chóng chạy xuống, đưa tay mở cửa cho Lão Vương. Bên dưới mọi người đã đứng sẵn Lão Vương là người xuống cúi cùng.
Nhìn căn nhà đóng kín cửa trước mắt trong miệng Lão Vương lẩm bẩm, âm lượng nhỏ đến mức chỉ có mình a mới nghe được " xin lỗi em Kha Ly "
Lão Vương đi trước dẫn đầu theo sau là một đám người mặt ai nấy đều lạnh lùng tiến lại cánh cửa nhà ông Khanh.
Lão Vương đưa chân đá mạnh vào cánh cửa cái "rầm", cánh cửa vì chịu một lực mạnh tác động vào liền bật mở ra. Đám đàn em của ông Khanh đang ngồi đánh bài bên trong đứng bật dậy.
_Đứa...
Chưa kịp nói hết câu bọn chúng đã nhìn thấy lão Vương cũng đám đàn em đi vào. Thấy vậy hắn lắp bắp.
_Lão...lão...Lão Vương... Ngài đến giờ này có việc gì...
Lão Vương nhìn bộ dạng lo lắng của mấy tên đệ trước mặt mình thì nhếch mép.
_A cần gặp đại ca của mấy chú.
Bọn chúng vội gật đầu lia lịa.
_Vâng. Bọn em sẽ vào báo ngay.
Dứt lời một tên đệ của hắn quay người vội vội vàng vàng chạy vào trong.
***
Ông Khanh với cơ thể trần truồng đang nằm trên người một cô gắng ra sức đi ra đi vào.
_"cốc...cốc" bên ngoài có tiếng gõ cửa làm cho hắn ta đang ở cao trao liền khựng lại, bực bội vừa vận động cơ thể vừa nói với ra.
_Địch mẹ... Bọn mày ko biết mấy giờ hả... Có chuyện gì.
Tên đệ bên người vừa thở hổn hểnh, giọng nói đứt quãng.
_Đại ca... Lão... Lão Vương đến.
Hắn ta dừng lại, mau chóng rời khỏi mình cô gái, quấn chiếc khăn ngang bụng đứng dậy đi ra mở toang cánh cửa.
_Mày nói cái gì... Ai đến...
Tên đệ đưa tay chỉ ra ngoài.
_Lão Vương... Ông ta đang ở bên ngoài...
_Được rồi... Mày ra mời Lão Vương vào nhà ngồi đi.
_Vâng.
Đệ quay người đi được vài bước thì ông Khanh lại gọi.
_Khoang đã...
Đệ quay lại nhìn hắn hỏi.
_Có việc gì vậy đại ca...
_Mày đi tập trung a em lại đây. Nó đến đây chắc chắn vì con ranh kia.
_Vâng.
Sau khi đệ rời đi ông ta quay người lại vào phòng,cô gái đang nằm trên giường đứng dậy đi lại ôm lấy hắn đưa tay vuốt ve bộ ngực. Nghe tin Lão Vương tới hắn vô cùng lo lắng vì vậy cũng ko còn hứng thú, lấy tay mình nắm lấy tay cô gái hất mạnh ra.
_Cút...
_A sao vậy...
_Tao bảo cút...
Cô gái liếc hắn một cái rồi đi lại nhặt lấy bộ váy và số đồ lót của mình vương vãi trên sàn mau chóng mặt vào người, trước khi ra khỏi phòng cô ta đưa bàn tay ra trước mặt ông Khanh.
_Tiền của em...
Hắn đi lại cầm lấy chiếc ví trên đầu giường, rút ra một ít tiền đặt vào tay cô gái.
_Đây... Cô về bằng cửa sau đi...
__Vâng... Khi nào a cần cứ gọi em.
_Được rồi. Đi nhanh đi.
Sau khi cô gái đi khỏi phòng, ông Khanh đi nhanh vào phòng tolec tắm qua một lượt rồi thay một bộ quần áo chỉnh tề đi ra. Suốt quãng đường từ phòng ngủ đến phòng khách trong đầu ông ta luôn suy nghĩ cách để biện minh cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.