Quyển 5 - Chương 149: Cảm giác
Hổ Bán Liên
24/11/2016
Edit: Nguyen_Khanh
Lúc giáo sư Snape bước vào nhà Black, tôi đang uống Hồng trà do Kreacher pha trong phòng khách lầu hai. Áo choàng đen của giáo sư mang theo hơi sương ẩm ướt của ban đêm.
Tôi vội vàng đứng lên, nhưng thầy hướng tôi gật đầu rồi bước lên lầu ba.
Tôi hơi hơi sửng sốt, Hermione ở bên cạnh giải thích: "Harry phải tiếp tục chương trình phụ đạo riêng cho cậu ấy khi còn ở trong trường."
"Hả? Phụ đạo cái gì?" Tôi tò mò.
"Giống cậu thôi! Bế quan bí thuật!" Hermione nhún vai nói, "Cậu không biết đâu. Hôm qua lúc biết việc này, Harry bất mãn biết bao! Mãi cho đến lúc bọn mình nói cho cậu ấy biết người may mắn không chỉ có cậu ấy mà còn có cậu thì cậu ấy mới đỡ hơn…"
"May mắn." Tôi mỉm cười nói.
"Đương nhiên!" Ánh mắt Hermione lấp lánh ánh sáng của ngọn lửa hiếu học "Tớ thật sự rất muốn được học ah~"
"Cậu luôn có sự điên cuồng với việc học nhỉ?" Tôi không chút để ý nói. Suy nghĩ của tôi xoay chuyển. Nhắc đến huấn luyện của giáo sư Snape cho Harry chắc chắn có liên quan đến vết sẹo của cậu ta. Sirius từng để lộ ra việc vết sẹo của Harry hình như có liên quan đến Voldemort…Bế quan bí thuật à…
"Học thêm nhiều chút thì có gì không tốt, đúng không?" Hermione lắc đều ra vẻ khó có thể tin nổi "Tớ thật không hiểu vì sao Harry lại kháng cự như thế nhỉ?"
"Có lẽ vì khi quá trình học Bế quan bí thuật không phải là trải nghiệm khiến người ta vui vẻ lắm! Nhưng dù sao cũng hy vọng cậu ấy có thể học tốt!" Cuối cùng tôi chẳng đưa ra được kết luận gì thế nên đành đem chuyện này để qua một bên "Phụ đạo riêng trong kỳ nghỉ hè…Chỉ mong giáo sư Dumbledore đừng quên trả phí tăng ca cho giáo sư Snape."
Một giờ sau tôi cùng Hermione trở lại lầu ba, vừa vặn chứng kiến Harry mang theo sắc mặt tái nhợt từ trong một căn phòng đi ra.
"Tớ đang muốn đi xuống lầu tìm cậu" Cậu ta nở một nụ cười trông rất khó coi "Giáo sư Snape cho gọi cậu."
"Được rồi!" tôi nói, "Cậu không sao chứ?"
"Không, không sao." Harry nói.
Tôi lo lắng nhìn cậu ta một cái, đẩy cửa ra đi vào.
Giáo sư Snape trầm tĩnh mà ngồi trên một cái ghế cũ nát, cách đó không xa là một cái ghế khác giống như vậy.
Tôi đi qua và ngồi vào cái ghế đó.
"Trước khi bắt đầu, ta không thể không nhắc trò một chút…" Giáo sư Snape dùng thanh âm trầm thấp như tiếng đàn violon mà chậm rãi nói "Lời thề Bất-khả-bội và bùa Trung Tín không giống nhau. Bùa Trung Tín khi thực hiện thì pháp thuật của nó sẽ bảo đảm rằng ngoài Người-giữ-bí-mật còn lại cho dù là ai cũng không thể tiết lộ bí mật nhưng Lời thề Bất-khả-bội thì khác. Lời thề Bất-khả-bội cần người thực hiện phải tự kiểm soát bản thân, nếu người thực hiện vi phạm, nó sẽ tiến hành trừng phạt"
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía cặp mắt đen của giáo sư Snape.
"Nói cách khác…" thầy tiếp tục nói "Mặc kệ trò gặp tình huống nào ví dụ như là Nhiếp hồn thuật. Lời thề sẽ chỉ căn cứ vào việc trò đã để lộ bí mật mà tiến hành trừng phạt. Ta nghĩ trò đã hiểu được việc cần thiết phải học Bế quan bí thuật đúng không?"
Tôi gật gật đầu. Tôi hoàn toàn hiểu biết về Lời thề Bất-khả-bội. Tôi đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra.
Chỉ cần có ai đó từ chỗ tôi biết được về địa chỉ của Bộ chỉ huy Hội Phượng Hoàng, tên và gương mặt của các thành viên, tôi sẽ bị trừng phạt. Lời thề không cần phân biệt tôi là chủ động hay bị động tiết lộ.
"Như vậy…" giáo sư Snape nhìn chằm chằm vào mắt tôi nói "Chúng ta bắt đầu."
Đối lập với những lần học trước, lúc này vượt qua buổi học ở nhà Black được thật sự rất khó khăn. Tôi phải dùng toàn bộ lực lượng của bản thân để kháng cự lại việc xâm nhập vào ý thức tôi của giáo sư Snape. Hai cỗ ý thức giao phong trong đầu tôi khiến tôi thực sự cảm thấy rất thống khổ, giống như muốn nổ tung vậy. Nhưng rất may, hiệu quả lại rất tốt.
Lúc trước giáo sư Snape nói tôi ý thức thiếu kiên định, tôi đã không cho đúng. Nhưng bây giờ tôi hiểu được thầy đã nói đúng.
Nếu chuyện tình cảm của Blaise và giáo sư Snape bị Tử thần Thực tử biết, nếu việc làm gián điệp của giáo sư Snape bị lộ ra ánh sáng, tôi đã đem một nguy hiểm cực lớn đến cho Blaise.
Mà tôi…tuyệt đối sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm.
Mùa hè này tôi đã có rất nhiều bí mật không thể nói ra. Trí nhớ của tôi hiện tại rất cần được bảo vệ.
Buổi học kết thúc. Giáo sư Snape liền vội vàng ly khai, tôi chịu đựng ý muốn nôn mửa mà đi ra khỏi cửa.
"Trời ạ Sylvia, " Hermione chào đón nói, "Cậu xem sắc mặt cậu…"
"So với sắc mặt Harry còn tệ hơn, phải không?" Tôi hướng cô ấy miễn cưỡng mỉm cười, "Tớ đã sớm nói học Bế quan bí thuật không phải là trải nghiệm vui vẻ mà…"
"Sylvia…" Hermione thật cẩn thận nói, "Cậu không cần phải cố gắng như thế. Nói thật…có lẽ cậu rất ít phải dùng đến mà, đúng không?"
"Tớ đương nhiên biết bình thường rất ít khi phải dùng đến. Nhưng mà cậu không hiểu…Tớ phải học cho giỏi…" Tôi lắc đầu, nhìn về phía Harry "Harry, cậu học được ra sao rồi?"
"A." Harry nhìn qua có điểm ngoài ý muốn, "À, không tồi."
"Harry!" Hermione không đồng ý nói.
"Tớ không nói sai!" Harry căm tức nói, "Vết sẹo của tớ dạo gần đây không có đau, tớ cũng không nằm mơ thấy gì…"
Hermione cùng Ron nhìn nhau liếc mắt một cái.
"Cậu nói dối, Harry." Hermione hít sâu một hơi nói, "Đêm qua Ron nghe thấy cậu nói mớ . Cậu còn dùng xà ngữ."
Harry mạnh xoay người, trừng mắt nhìn Hermione. Hermione hơi hơi run rẩy một chút, nhưng cô không hề lùi bước mà vẫn đối diện cùng Harry.
Thật lâu sau, Harry dời ánh mắt.
"Được rồi…" cậu ta lầu bầu nói, "Chuyện đó cũng không có gì mà…Tớ chẳng hiểu tại sao tất cả mọi người đều cho rằng tớ buộc phải học Bế quan bí thuật?"
"Để cậu có thể tách biệt với tư tưởng và cảm xúc của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!" Hermione cao giọng nói.
"Nhưng việc đó thật ra rất hữu dụng mà, không phải sao?" Harry không kiên nhẫn nói, "So với việc tớ chẳng biết việc gì mà vẫn phải ở lại nhà Dursley còn hai cậu lại được tham gia vào mọi việc ở đây. Tại sao tớ lại chẳng biết gì còn các cậu chuyện gì cũng biết?"
"Harry!" Hermione luống cuống nói.
Nhưng Harry không để Hermione nói hết, giọng nói càng lúc càng cao quả thực giống như muốn làm ầm lên "Đúng vậy, giáo sư Dumbledore muốn các cậu thề không nói cho tớ biết. Tất cả mọi người đều biết tớ bị giám thị còn tớ lại không biết…Hầu như toàn bộ thời gian nghỉ hè, Sirius đều đi tìm tớ nhưng mà ông ấy chẳng nói cho tớ biết cái gì! Là ai vì hắn mới mất đi cha mẹ? Là ai đã tận mắt trông thấy hắn sống lại? Là ai đã trốn thoát khỏi hắn? Là tớ! Tớ mới là người cần biết rõ mọi chuyện, không phải sao? Nhưng tất cả mọi người đều gạt tớ!"
"A…" Hermione không biết nói thế nào, trông cô ấy có vẻ như muốn khóc.
Nhưng tôi mặc kệ bọn họ cãi vã.
"Nằm mơ? Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc và tư tưởng của kẻ đó?" Tôi khiếp sợ nói.
"Đúng vậy!" Harry trừng mắt Hermione cùng Ron, không kiên nhẫn trả lời, "Như thế thì sao? Tớ đã mơ thấy được một năm rồi!"
“Một năm!" Tôi hít một hơi thật sâu, "Một năm! Mà cậu lại cảm thấy chẳng có gì? Nếu cậu có thể cảm nhận được hắn thì tại sao cậu lại nghĩ hắn không thể cảm nhận được cậu?"
Harry ngẩn người, sau đó bọn họ cùng nhau nhìn về phía tôi.
"Nếu hắn có thể cảm giác được tớ…" Harry giật mình, thoạt nhìn có điểm bất an, "Nhưng chưa có chuyện gì xảy ra…không phải sao?"
"Hắn là phù thủy cường đại đến cỡ nào, Dumbledore cũng không dám cam đoan trăm phần trăm có thể thắng hắn. Hắn bao nhiêu tuổi? Mà cậu còn chưa trưởng thành!" Tôi có chút tức giận nói, "Cậu cho rằng cậu xâm nhập tư tưởng của hắn từ trong mơ thì hắn không cảm nhận thấy? Cậu cho rằng chỉ có cậu mới có đủ khả năng xâm nhập tư tưởng của hắn mà hắn thì không thể?"
"Cũng không phải tớ mơ thấy Voldemort…" Harry chần chờ nói, "Có đôi khi tớ cũng sẽ mơ thấy con rắn bên cạnh hắn…Ý tớ là có tầm nhìn của nó. Có lẽ…"
"Có lẽ?" Tôi lạnh nhạt nói, "Cậu nguyện ý mạo hiểm sao, Harry? Thử nghĩ xem, hắn cũng có thể xâm nhập vào tư tưởng của cậu? Cậu có biết hành động bí mật của Hội Phượng Hoàng cùng các thành viên của hội nhiều đến mức nào không? Cậu có biết nhiệm vụ bí mật của giáo sư Snape không? Có lẽ…có lẽ cậu muốn thấy thành viên chưa bại lộ bị ám sát mà chết? Giáo sư Snape có thể sẽ chết vì cậu để lộ bí mật?"
"Sylvia!" Hermione kinh hoảng kêu lên.
Harry nổi gân xanh trên cổ "Không!"
Cậu ta thở phì phò "Tớ sẽ không khiến sẽ có người thứ hai vì tớ mà chết."
"A, trời ạ, chưa từng có ai vì cậu mà chết." Hermione rưng rưng nói, "Cedric đương nhiên không phải do lỗi của cậu."
"Như vậy cậu đừng oán giận mọi người gạt cậu…Harry." Ngữ khí của tôi chậm lại "Tớ biết cậu muốn được giống như người thường. Nhưng mà cậu có biết kể từ khi cậu sống sót sau lời nguyền Avada Kedavra, cậu không còn có thể giống người thường nữa. Chúa tể Hắc Ám với cậu có quan hệ thiên ti vạn lũ…Hắn thậm chí dùng máu của cậu để sống lại. Cậu rất quan trọng với giới pháp thuật, với Hội Phượng Hoàng, đối với chúng ta, với Sirius. Nếu có chuyện gì cậu cần biết, chẳng lẽ Sirius sẽ không nói cho cậu biết sao? Ông ấy chính là cha đỡ đầu của cậu."
Nhắc tới Sirius, Harry nhất thời bình tĩnh trở lại . Cậu ta bất an liếc mắt nhìn tôi.
"Tớ sẽ cố gắng học giỏi Bế quan bí thuật…" Cậu ta nói.
"Tớ tin tưởng cậu." Tôi thở dài nói, "Học giỏi nó, nếu Dumbledore cho cậu học, như vậy nhất định có dụng ý của giáo sư."
Trên mặt Harry giật giật, nhìn qua giống như đang muốn phản đối nhưng cậu ta lại nhịn không nói.
"Thời gian không còn sớm…" Hermione vội vàng nói "Chúng ta đi ngủ, được không? Nếu còn chuyện gì sáng sớm mai chúng ta có thể tiếp tục bàn luận."
"Tớ đúng là có rất nhiều lời muốn nói " tôi quay đầu tìm phòng của mình. Rất dễ
nhận ra, bởi vì Kreacher đã đính bảng tên lên cửa phòng "Nhưng mà rõ ràng cậu nói đúng, Hermione."
Tôi mở cửa phòng.
Trong phòng nhìn thoáng qua đúng là thế giới khác. Bức tường với giấy dán hoa văn màu xám, đèn treo thủy tinh ánh vàng xa hoa lộng lẫy. Mặt đất trải thảm lông xù dày và mềm mại. Gia cụ lỗi thời màu đen được lau chùi sáng bóng. Trên bàn, ngọn nến màu tím có hương thơm khi đốt lên với chân đế màu bạc chạm khắc hình con rắn. Trên giường trải đệm, màn che dày buông xuống, đơn giản nhưng lấp lánh sắc xanh thẫm.
"Trời ạ." Hermione kinh ngạc nói, "Đây là…"
"…Chắc là tác phẩm của Kreacher." Tôi xấu hổ nói. Vừa dứt lời, Kreacher liền “phanh” một tiếng và xuất hiện bên chân tôi.
"Cô chủ nhỏ gọi Kreacher, Kreacher liền xuất hiện" Nó cúi chào, phần ngực đầy nếp nhăn gập lại.
"Ừ…" Tôi nói "Rất tốt, ta rất thích…"
"Oa." Ron Weasley cười toe tóe nói với ta "Cô làm như thế nào?"
"Tôi chỉ nói Kreacher giúp tôi chuẩn bị một gian phòng ngủ thôi!" Tôi ho khan một tiếng nói.
"Phải không?" Ron Weasley cảm thấy hứng thú nói "Kreacher, giúp ta chuẩn bị một căn phòng ngủ!"
"Ron!" Hermione cảnh cáo kêu, "Cậu không thể sai sử nó như vậy!"
"Phục vụ phù thủy chính là nhiệm vụ của gia tinh, không phải sao?" Ron không kiên nhẫn nói.
"Tốt, chủ nhân trẻ tuổi." Kreacher cúi người thật sâu vái chào Ron, miệng ác độc lầu bầu "Là thằng nhãi con của lão bại hoại…Nó cũng dám giống chủ nhân mà ra lệnh cho Kreacher…"
"Ngươi nói cái gì?" Ron tức giận nói.
"Ron! Nó chẳng qua là nghĩ chúng ta không nghe được nó nói gì!" Hermione kêu lên.
Kreacher lại cúi chào thật sâu, “phanh” một tiếng rồi biến mất.
Ngày hôm sau, khi tôi sảng khoái tinh thần mà đi xuống lầu, phát hiện thấy Harry và Ron tinh thần uể oải, hai mắt thâm quầng, gật gà gật gù bên bàn ăn.
"Tối hôm qua bọn họ nằm chung trên một cái giường!" Hermione buồn cười nói cho tôi biết "Bởi vì cái giường của Ron không cho người ta nằm, cứ muốn hất người ta đi xuống. Bọn họ mất hơn nửa tiếng đồng hồ dùng bùa chú mới tống khứ nó ra khỏi phòng được!"
Lúc giáo sư Snape bước vào nhà Black, tôi đang uống Hồng trà do Kreacher pha trong phòng khách lầu hai. Áo choàng đen của giáo sư mang theo hơi sương ẩm ướt của ban đêm.
Tôi vội vàng đứng lên, nhưng thầy hướng tôi gật đầu rồi bước lên lầu ba.
Tôi hơi hơi sửng sốt, Hermione ở bên cạnh giải thích: "Harry phải tiếp tục chương trình phụ đạo riêng cho cậu ấy khi còn ở trong trường."
"Hả? Phụ đạo cái gì?" Tôi tò mò.
"Giống cậu thôi! Bế quan bí thuật!" Hermione nhún vai nói, "Cậu không biết đâu. Hôm qua lúc biết việc này, Harry bất mãn biết bao! Mãi cho đến lúc bọn mình nói cho cậu ấy biết người may mắn không chỉ có cậu ấy mà còn có cậu thì cậu ấy mới đỡ hơn…"
"May mắn." Tôi mỉm cười nói.
"Đương nhiên!" Ánh mắt Hermione lấp lánh ánh sáng của ngọn lửa hiếu học "Tớ thật sự rất muốn được học ah~"
"Cậu luôn có sự điên cuồng với việc học nhỉ?" Tôi không chút để ý nói. Suy nghĩ của tôi xoay chuyển. Nhắc đến huấn luyện của giáo sư Snape cho Harry chắc chắn có liên quan đến vết sẹo của cậu ta. Sirius từng để lộ ra việc vết sẹo của Harry hình như có liên quan đến Voldemort…Bế quan bí thuật à…
"Học thêm nhiều chút thì có gì không tốt, đúng không?" Hermione lắc đều ra vẻ khó có thể tin nổi "Tớ thật không hiểu vì sao Harry lại kháng cự như thế nhỉ?"
"Có lẽ vì khi quá trình học Bế quan bí thuật không phải là trải nghiệm khiến người ta vui vẻ lắm! Nhưng dù sao cũng hy vọng cậu ấy có thể học tốt!" Cuối cùng tôi chẳng đưa ra được kết luận gì thế nên đành đem chuyện này để qua một bên "Phụ đạo riêng trong kỳ nghỉ hè…Chỉ mong giáo sư Dumbledore đừng quên trả phí tăng ca cho giáo sư Snape."
Một giờ sau tôi cùng Hermione trở lại lầu ba, vừa vặn chứng kiến Harry mang theo sắc mặt tái nhợt từ trong một căn phòng đi ra.
"Tớ đang muốn đi xuống lầu tìm cậu" Cậu ta nở một nụ cười trông rất khó coi "Giáo sư Snape cho gọi cậu."
"Được rồi!" tôi nói, "Cậu không sao chứ?"
"Không, không sao." Harry nói.
Tôi lo lắng nhìn cậu ta một cái, đẩy cửa ra đi vào.
Giáo sư Snape trầm tĩnh mà ngồi trên một cái ghế cũ nát, cách đó không xa là một cái ghế khác giống như vậy.
Tôi đi qua và ngồi vào cái ghế đó.
"Trước khi bắt đầu, ta không thể không nhắc trò một chút…" Giáo sư Snape dùng thanh âm trầm thấp như tiếng đàn violon mà chậm rãi nói "Lời thề Bất-khả-bội và bùa Trung Tín không giống nhau. Bùa Trung Tín khi thực hiện thì pháp thuật của nó sẽ bảo đảm rằng ngoài Người-giữ-bí-mật còn lại cho dù là ai cũng không thể tiết lộ bí mật nhưng Lời thề Bất-khả-bội thì khác. Lời thề Bất-khả-bội cần người thực hiện phải tự kiểm soát bản thân, nếu người thực hiện vi phạm, nó sẽ tiến hành trừng phạt"
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía cặp mắt đen của giáo sư Snape.
"Nói cách khác…" thầy tiếp tục nói "Mặc kệ trò gặp tình huống nào ví dụ như là Nhiếp hồn thuật. Lời thề sẽ chỉ căn cứ vào việc trò đã để lộ bí mật mà tiến hành trừng phạt. Ta nghĩ trò đã hiểu được việc cần thiết phải học Bế quan bí thuật đúng không?"
Tôi gật gật đầu. Tôi hoàn toàn hiểu biết về Lời thề Bất-khả-bội. Tôi đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra.
Chỉ cần có ai đó từ chỗ tôi biết được về địa chỉ của Bộ chỉ huy Hội Phượng Hoàng, tên và gương mặt của các thành viên, tôi sẽ bị trừng phạt. Lời thề không cần phân biệt tôi là chủ động hay bị động tiết lộ.
"Như vậy…" giáo sư Snape nhìn chằm chằm vào mắt tôi nói "Chúng ta bắt đầu."
Đối lập với những lần học trước, lúc này vượt qua buổi học ở nhà Black được thật sự rất khó khăn. Tôi phải dùng toàn bộ lực lượng của bản thân để kháng cự lại việc xâm nhập vào ý thức tôi của giáo sư Snape. Hai cỗ ý thức giao phong trong đầu tôi khiến tôi thực sự cảm thấy rất thống khổ, giống như muốn nổ tung vậy. Nhưng rất may, hiệu quả lại rất tốt.
Lúc trước giáo sư Snape nói tôi ý thức thiếu kiên định, tôi đã không cho đúng. Nhưng bây giờ tôi hiểu được thầy đã nói đúng.
Nếu chuyện tình cảm của Blaise và giáo sư Snape bị Tử thần Thực tử biết, nếu việc làm gián điệp của giáo sư Snape bị lộ ra ánh sáng, tôi đã đem một nguy hiểm cực lớn đến cho Blaise.
Mà tôi…tuyệt đối sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm.
Mùa hè này tôi đã có rất nhiều bí mật không thể nói ra. Trí nhớ của tôi hiện tại rất cần được bảo vệ.
Buổi học kết thúc. Giáo sư Snape liền vội vàng ly khai, tôi chịu đựng ý muốn nôn mửa mà đi ra khỏi cửa.
"Trời ạ Sylvia, " Hermione chào đón nói, "Cậu xem sắc mặt cậu…"
"So với sắc mặt Harry còn tệ hơn, phải không?" Tôi hướng cô ấy miễn cưỡng mỉm cười, "Tớ đã sớm nói học Bế quan bí thuật không phải là trải nghiệm vui vẻ mà…"
"Sylvia…" Hermione thật cẩn thận nói, "Cậu không cần phải cố gắng như thế. Nói thật…có lẽ cậu rất ít phải dùng đến mà, đúng không?"
"Tớ đương nhiên biết bình thường rất ít khi phải dùng đến. Nhưng mà cậu không hiểu…Tớ phải học cho giỏi…" Tôi lắc đầu, nhìn về phía Harry "Harry, cậu học được ra sao rồi?"
"A." Harry nhìn qua có điểm ngoài ý muốn, "À, không tồi."
"Harry!" Hermione không đồng ý nói.
"Tớ không nói sai!" Harry căm tức nói, "Vết sẹo của tớ dạo gần đây không có đau, tớ cũng không nằm mơ thấy gì…"
Hermione cùng Ron nhìn nhau liếc mắt một cái.
"Cậu nói dối, Harry." Hermione hít sâu một hơi nói, "Đêm qua Ron nghe thấy cậu nói mớ . Cậu còn dùng xà ngữ."
Harry mạnh xoay người, trừng mắt nhìn Hermione. Hermione hơi hơi run rẩy một chút, nhưng cô không hề lùi bước mà vẫn đối diện cùng Harry.
Thật lâu sau, Harry dời ánh mắt.
"Được rồi…" cậu ta lầu bầu nói, "Chuyện đó cũng không có gì mà…Tớ chẳng hiểu tại sao tất cả mọi người đều cho rằng tớ buộc phải học Bế quan bí thuật?"
"Để cậu có thể tách biệt với tư tưởng và cảm xúc của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!" Hermione cao giọng nói.
"Nhưng việc đó thật ra rất hữu dụng mà, không phải sao?" Harry không kiên nhẫn nói, "So với việc tớ chẳng biết việc gì mà vẫn phải ở lại nhà Dursley còn hai cậu lại được tham gia vào mọi việc ở đây. Tại sao tớ lại chẳng biết gì còn các cậu chuyện gì cũng biết?"
"Harry!" Hermione luống cuống nói.
Nhưng Harry không để Hermione nói hết, giọng nói càng lúc càng cao quả thực giống như muốn làm ầm lên "Đúng vậy, giáo sư Dumbledore muốn các cậu thề không nói cho tớ biết. Tất cả mọi người đều biết tớ bị giám thị còn tớ lại không biết…Hầu như toàn bộ thời gian nghỉ hè, Sirius đều đi tìm tớ nhưng mà ông ấy chẳng nói cho tớ biết cái gì! Là ai vì hắn mới mất đi cha mẹ? Là ai đã tận mắt trông thấy hắn sống lại? Là ai đã trốn thoát khỏi hắn? Là tớ! Tớ mới là người cần biết rõ mọi chuyện, không phải sao? Nhưng tất cả mọi người đều gạt tớ!"
"A…" Hermione không biết nói thế nào, trông cô ấy có vẻ như muốn khóc.
Nhưng tôi mặc kệ bọn họ cãi vã.
"Nằm mơ? Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc và tư tưởng của kẻ đó?" Tôi khiếp sợ nói.
"Đúng vậy!" Harry trừng mắt Hermione cùng Ron, không kiên nhẫn trả lời, "Như thế thì sao? Tớ đã mơ thấy được một năm rồi!"
“Một năm!" Tôi hít một hơi thật sâu, "Một năm! Mà cậu lại cảm thấy chẳng có gì? Nếu cậu có thể cảm nhận được hắn thì tại sao cậu lại nghĩ hắn không thể cảm nhận được cậu?"
Harry ngẩn người, sau đó bọn họ cùng nhau nhìn về phía tôi.
"Nếu hắn có thể cảm giác được tớ…" Harry giật mình, thoạt nhìn có điểm bất an, "Nhưng chưa có chuyện gì xảy ra…không phải sao?"
"Hắn là phù thủy cường đại đến cỡ nào, Dumbledore cũng không dám cam đoan trăm phần trăm có thể thắng hắn. Hắn bao nhiêu tuổi? Mà cậu còn chưa trưởng thành!" Tôi có chút tức giận nói, "Cậu cho rằng cậu xâm nhập tư tưởng của hắn từ trong mơ thì hắn không cảm nhận thấy? Cậu cho rằng chỉ có cậu mới có đủ khả năng xâm nhập tư tưởng của hắn mà hắn thì không thể?"
"Cũng không phải tớ mơ thấy Voldemort…" Harry chần chờ nói, "Có đôi khi tớ cũng sẽ mơ thấy con rắn bên cạnh hắn…Ý tớ là có tầm nhìn của nó. Có lẽ…"
"Có lẽ?" Tôi lạnh nhạt nói, "Cậu nguyện ý mạo hiểm sao, Harry? Thử nghĩ xem, hắn cũng có thể xâm nhập vào tư tưởng của cậu? Cậu có biết hành động bí mật của Hội Phượng Hoàng cùng các thành viên của hội nhiều đến mức nào không? Cậu có biết nhiệm vụ bí mật của giáo sư Snape không? Có lẽ…có lẽ cậu muốn thấy thành viên chưa bại lộ bị ám sát mà chết? Giáo sư Snape có thể sẽ chết vì cậu để lộ bí mật?"
"Sylvia!" Hermione kinh hoảng kêu lên.
Harry nổi gân xanh trên cổ "Không!"
Cậu ta thở phì phò "Tớ sẽ không khiến sẽ có người thứ hai vì tớ mà chết."
"A, trời ạ, chưa từng có ai vì cậu mà chết." Hermione rưng rưng nói, "Cedric đương nhiên không phải do lỗi của cậu."
"Như vậy cậu đừng oán giận mọi người gạt cậu…Harry." Ngữ khí của tôi chậm lại "Tớ biết cậu muốn được giống như người thường. Nhưng mà cậu có biết kể từ khi cậu sống sót sau lời nguyền Avada Kedavra, cậu không còn có thể giống người thường nữa. Chúa tể Hắc Ám với cậu có quan hệ thiên ti vạn lũ…Hắn thậm chí dùng máu của cậu để sống lại. Cậu rất quan trọng với giới pháp thuật, với Hội Phượng Hoàng, đối với chúng ta, với Sirius. Nếu có chuyện gì cậu cần biết, chẳng lẽ Sirius sẽ không nói cho cậu biết sao? Ông ấy chính là cha đỡ đầu của cậu."
Nhắc tới Sirius, Harry nhất thời bình tĩnh trở lại . Cậu ta bất an liếc mắt nhìn tôi.
"Tớ sẽ cố gắng học giỏi Bế quan bí thuật…" Cậu ta nói.
"Tớ tin tưởng cậu." Tôi thở dài nói, "Học giỏi nó, nếu Dumbledore cho cậu học, như vậy nhất định có dụng ý của giáo sư."
Trên mặt Harry giật giật, nhìn qua giống như đang muốn phản đối nhưng cậu ta lại nhịn không nói.
"Thời gian không còn sớm…" Hermione vội vàng nói "Chúng ta đi ngủ, được không? Nếu còn chuyện gì sáng sớm mai chúng ta có thể tiếp tục bàn luận."
"Tớ đúng là có rất nhiều lời muốn nói " tôi quay đầu tìm phòng của mình. Rất dễ
nhận ra, bởi vì Kreacher đã đính bảng tên lên cửa phòng "Nhưng mà rõ ràng cậu nói đúng, Hermione."
Tôi mở cửa phòng.
Trong phòng nhìn thoáng qua đúng là thế giới khác. Bức tường với giấy dán hoa văn màu xám, đèn treo thủy tinh ánh vàng xa hoa lộng lẫy. Mặt đất trải thảm lông xù dày và mềm mại. Gia cụ lỗi thời màu đen được lau chùi sáng bóng. Trên bàn, ngọn nến màu tím có hương thơm khi đốt lên với chân đế màu bạc chạm khắc hình con rắn. Trên giường trải đệm, màn che dày buông xuống, đơn giản nhưng lấp lánh sắc xanh thẫm.
"Trời ạ." Hermione kinh ngạc nói, "Đây là…"
"…Chắc là tác phẩm của Kreacher." Tôi xấu hổ nói. Vừa dứt lời, Kreacher liền “phanh” một tiếng và xuất hiện bên chân tôi.
"Cô chủ nhỏ gọi Kreacher, Kreacher liền xuất hiện" Nó cúi chào, phần ngực đầy nếp nhăn gập lại.
"Ừ…" Tôi nói "Rất tốt, ta rất thích…"
"Oa." Ron Weasley cười toe tóe nói với ta "Cô làm như thế nào?"
"Tôi chỉ nói Kreacher giúp tôi chuẩn bị một gian phòng ngủ thôi!" Tôi ho khan một tiếng nói.
"Phải không?" Ron Weasley cảm thấy hứng thú nói "Kreacher, giúp ta chuẩn bị một căn phòng ngủ!"
"Ron!" Hermione cảnh cáo kêu, "Cậu không thể sai sử nó như vậy!"
"Phục vụ phù thủy chính là nhiệm vụ của gia tinh, không phải sao?" Ron không kiên nhẫn nói.
"Tốt, chủ nhân trẻ tuổi." Kreacher cúi người thật sâu vái chào Ron, miệng ác độc lầu bầu "Là thằng nhãi con của lão bại hoại…Nó cũng dám giống chủ nhân mà ra lệnh cho Kreacher…"
"Ngươi nói cái gì?" Ron tức giận nói.
"Ron! Nó chẳng qua là nghĩ chúng ta không nghe được nó nói gì!" Hermione kêu lên.
Kreacher lại cúi chào thật sâu, “phanh” một tiếng rồi biến mất.
Ngày hôm sau, khi tôi sảng khoái tinh thần mà đi xuống lầu, phát hiện thấy Harry và Ron tinh thần uể oải, hai mắt thâm quầng, gật gà gật gù bên bàn ăn.
"Tối hôm qua bọn họ nằm chung trên một cái giường!" Hermione buồn cười nói cho tôi biết "Bởi vì cái giường của Ron không cho người ta nằm, cứ muốn hất người ta đi xuống. Bọn họ mất hơn nửa tiếng đồng hồ dùng bùa chú mới tống khứ nó ra khỏi phòng được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.