Quyển 5 - Chương 167: Chạy chữa
Hổ Bán Liên
06/01/2017
1995. 09. 27
Rạng sáng, Sirius Black lại bắt đầu một ngày của mình bằng việc ngồi vào bàn làm việc. Cầm tấm Bản đồ Đạo tặc lên nhìn, đó là thứ mà hắn đã cùng các bạn chế tạo ra. Chủ nhân gần đây nhất của nó là con trai đỡ đầu của hắn, do bị phát hiện nên đã tự nguyện giao nộp lại cho hắn.
Hắn mở to đôi mắt đầy lửa giận, cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ.
Trên khu vực hiển thị phòng ngủ huynh trưởng Slytherin, có hai chấm nhỏ màu đen gần như trùng lên nhau, dựa sát vào nhau, không hề nhúc nhích.
Sylvia Hopper và Draco Malfoy.
Gân xanh nổi đầy trên thái dương của Sirius Black.
--- ------ ------ -----
Tôi trầm mặc nhìn chăm chú vào tầng lông tơ ngắn ngủn trên tay, kéo tay áo của tay còn lại lên nhìn, lại sờ sờ mặt mình.
Không cần cởi quần áo và soi gương tôi cũng có thể đoán được, đại khái là toàn thân tôi đều bao phủ tầng lông tơ mềm mại màu đen này.
Tôi nghĩ chắc hiện tại tôi nên hét lên nhỉ?
"Đừng khẩn trương, Sylvia!" Sirius buồn cười, mỉm cười rút đũa phép ra, "Chú sẽ diệt…cho cháu ngay lập tức!"
"Chú có chắc bùa Trừ-lông của chú có hiệu quả không?" Tôi hoài nghi hỏi, "Cháu nhớ hồi năm thứ hai, không biết vì sao toàn thân Hermione lại mọc một lớp lông mèo…Cậu ấy đã phải ngây người trong Bệnh thất một tuần. Chú có thể dùng một bùa chú để tẩy sạch sẽ được sao?"
Sirius ngẩn người.
"Sirius." Tôi khẳng định nói, "Nếu chú bất cẩn tẩy luôn tóc của cháu…cháu sẽ liều mạng với chú!"
"Yên tâm đi! Bùa chú này chú rất thường dùng!" Chú ấy có vẻ tin tưởng toàn phần vào bùa chú đó, gãi gãi cằm.
Giờ tôi mới thấy cằm chú ấy trơn bóng.
"Chú có áo choàng dài không?" Tôi đứng lên, "Để chắc chắn, cháu sẽ đi đến chỗ bà Pomfrey, xin thứ lỗi, cháu không tin tưởng một bùa chú đơn giản hằng ngày có thể giải quyết hậu quả thất bại phép Animagi."
Nếu không xử lý sạch sẽ một lần, có quỷ mới biết có phải ngày nào tôi cũng phải “thường dùng” bùa Trừ-lông để tẩy lớp lông này không cơ chứ.
"À…có!" Sirius tiếc nuối nhún nhún vai, đi vào phòng rồi đưa cho tôi một cái áo choàng cũ mèm, "Cầm lấy! Đây là của Remus, cháu cũng biết bình thường chú không dùng đến áo choàng mà!”
Tôi mặc áo choàng vào, thắt nút thật kỳ.
"Nếu cháu phải nằm trong Bệnh thất một tuần…" Sirius cực kỳ tiếc nuối, "Có lẽ cháu sẽ bỏ lỡ một buổi vào thứ Bảy tuần sau, hay Chủ nhật học bù nhé?"
"Không cần." Tôi chần chờ, "Hình như bây giờ cháu hết hứng thú với Animagi rồi."
"Hả? Tại sao? Cháu sắp thành công mà!" Sirius nói.
Tôi thở dài một hơi, kéo tay áo lên. "Sirius, chú thấy không? Đây là lông tơ màu đen!"
"Vậy thì sao?" Sirius khó hiểu.
"Chú hỏi cháu ‘vậy thì sao’?” Tôi khó tin hỏi lại, "Màu sắc và cái cảm giác kì quái này…chú không biết nó là lông gì sao? Hình dáng Animagi của cháu chắc chắn là con chuột! Chỉ cần nghĩ đến đó, cháu đã cảm thấy rất ghê tởm…"
"Quả thật rất ghê tởm." Trên mặt Sirius hiện ra một tia chán ghét, "Nhưng chưa chắc cháu là con chuột. Cháu nghĩ thử xem, lớp lông này rất mềm mại…" Vì để tăng sức thuyết phục, chú vuốt vuốt lớp lông trên tay tôi, "Chú có nói với cháu rồi, hình dáng Animagi có liên quan đến tính cách của phù thủy. Cháu không nhát gan cũng không yếu đuối. Có thể là một loài khác thì sao?"
"Chỉ hy vọng như thế." Tôi thì thào nói.
Chính vì hình dáng Animagi có liên quan đến tính cách của phù thủy, thế nên khi tôi phát hiện có thể mình sẽ biến thành chuột mới bị đả kích như thế.
Peter Pettigrew xú danh vang xa, bởi vì tính cách nhát gan yếu đuối đã phản bội bạn bè, một Animagi không đăng ký, hình dáng đó chính là một con chuột.
Sirius đưa tôi đến Bệnh thất. Khi bà Pomfrey biết đây là hậu quả của việc thi triển Animagi thất bại, dfienddn lieqiudoon bà chẳng khách khí chút nào, đuổi chú ấy ra khỏi Bệnh thất.
"Thật khó tin cho sự bất cẩn của hai người! Làm sao có thể mua được sách hướng dẫn về Animagi cơ chứ, hai người không nghĩ đến tại sao đến giờ chỉ mới có bảy vị Animagi đăng ký sao?" Bà tức giận cằn nhằn, "Cho dù cháu không hiểu được sự nguy hiểm thì một người trưởng thành như Sirius cũng không hiểu sao?"
"Rất nguy hiểm thật ạ?" Tôi vô lực nói, "Cháu nghĩ chú ấy quả thật không hiểu đâu…vì khi chú ấy mới mười mấy tuổi đã tự học thành công. Chú ấy nói rất dễ dàng…chú ấy nghĩ nếu Peter Pettigrew kém cỏi như vậy nhưng với sự giúp đỡ của bạn bè vẫn có thể thành công nên có lẽ cháu cũng làm được như thế…"
Bà Pomfrey nhịn không được mà cười.
"À…cậu ta quả thật kém cỏi, cùng đám thiên tài như James ở chung thì cậu ta lại càng có vẻ ngốc." Bà Pomfrey, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ nghiêm túc, "Ta nghĩ tốt nhất Sirius mau chóng đi đăng ký đi! Ít nhất Bộ pháp thuật có thể tặng miễn phí cho cậu ta ‘sổ tay những việc cần chú ý của Animagi’. Cậu ta không còn là trẻ con nữa, ít nhất cũng nên biết quy củ một chút!"
"Cháu thì nghĩ lý do chỉ có bảy Animagi đăng ký là vì những người khác không muốn bị quản chế bởi cái gọi là những việc cần chú ý đó!" Tôi đau khổ nói.
Bà Pomfrey trừng mắt nhìn tôi một cái, đem lại một lọ ma dược.
"Uống hết đi rồi ngủ một giấc!"
Khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ do hiệu quả mê man của thuốc đem lại, tôi thấy trời đã tối và Draco thì đang ngồi bên cạnh giường tôi, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi.
Trước mặt Sirius, tôi chẳng cảm thấy gì nhưng bây giờ tự dưng lại cảm thấy mất mặt.
"Luyện tập Quidditch xong thì tớ nghe nói cậu bị đưa đến Bệnh thất." Cậu vẫn còn mặc đồng phục Quidditch, hiển nhiên là vẫn chưa đi thay quần áo.
"Đây là cái gì?" Cậu cẩn thận chạm nhẹ vào đám lông xù trên tay tôi, "Lại là một trò đùa mới sao?"
"Chỉ là thi triển Animagi thất bại thôi." Tôi ra vẻ không thèm để ý trả lời.
"Animagi có thể tạo thành loại hiệu quả này?" Draco nhướng mày, "Tớ nghĩ cậu đã thành công khiến tớ đánh mất lòng nhiệt tình mong muốn học Animagi. Tớ vĩnh viễn cũng sẽ không học nó."
"Hiện tại tớ kinh khủng lắm à?" Tôi vuốt vuốt lớp lông trên mặt.
"Tớ có mang theo gương…" Draco thành tâm hỏi, "Cậu có muốn soi thử không? Kỳ thực cũng khá thú vị đấy!"
"Không!" tôi kiên quyết, "Cám ơn."
"Ngoại trừ thay đổi bên ngoài, còn chỗ nào bị thay đổi nữa không?" Draco hỏi, "Bên trong thì sao?"
"Cám ơn trời đất là chỉ có bề ngoài của tớ bị thay đổi!" Nghe cậu nói mà tôi rợn cả người.
Draco có vẻ yên tâm một chút.
"Được rồi! Trông cậu tràn trề sức sống nhỉ?" Draco đứng lên, "Tớ về đây! Sau bữa tối tớ lại đến, cậu có cần tớ đem gì đến không?"
"Ah, sách vở!" Tôi ngẫm nghĩ một chút, "Giúp tớ mang giấy bút đến, bài luận của môn Biến hình tớ vẫn chưa viết xong!"
"Được rồi!" Draco gật gật đầu, "Tớ về đây, lát nữa gặp!"
Sau bữa tối, khi Draco còn chưa đến, Hermione và Harry lại đến.
"Này…" Nhìn qua thì có vẻ Harry đã cố gắng kiềm chế không cười thành tiếng, lắp bắp nói, "Các cậu biết không, tớ đang nhớ đến…"
"Nhớ đến tớ hồi năm hai đúng không?" Hermione nói. Gương mặt cô tỏa sáng, mái tóc xoăn xù mềm mại xõa tung sau lưng. Hiển nhiên việc thành lập G.H.R.S cũng như duy trì hoạt động cho S.P.E.W. khiến cô có vẻ vô cùng phấn khởi. Khi nhiệt tình, cô cũng có thể bỏ ra năm phút để phù phép cho mái tóc của cô.
"À…phải…" Harry nghẹn cười trả lời.
"Cậu cứ cười đi!" Hermione cao ngạo đáp.
"Thực xin lỗi! Nhưng mà…" Harry nói, "Lúc đó cậu rất giống mèo!"
"Harry…" Tôi bất an hỏi, "Bây giờ tớ trông giống con gì?"
Harry cúi người xuống, đánh giá tôi cẩn thận.
"À, không chắc lắm…" Harry do dự, "Hình như mũi cậu có vẻ dẹt hơn?"
"Rõ ràng không phải thế!" Hermione nói, "Căn bản là cậu không thể nhìn ra được chóp mũi của Sylvia hơi dẹt dưới lớp lông dày đặc đó được!"
"Cám ơn đã nói cho tớ biết! Tớ cảm thấy buồn hơn rồi đấy!" Tôi đảo mắt nhìn lên trần.
"À…xin lỗi." Hermione nói.
Tôi nghĩ rằng có lẽ mình nên đổi đề tài, tôi không muốn nghe đến vẻ ngoài của mình nữa rồi.
"G.H.R.S. thế nào rồi?"
"Vô cùng tốt!" dfienddn lieqiudoon Hermione vui sướng, "Hiện nay chúng ta đã có hai mươi ba thành viên."
"Đều có thể tin tưởng sao?" Tôi nói, "Nếu để Umbridge biết được…"
"Đương nhiên. Làm sao mà tớ không đề phòng cho được! Bà ta là một người vô cùng xấu xa mà!" Hermione vén tóc ra sau tai, "Tớ đã tạo ra một khế ước, Sylvia. Muốn gia nhập hội này nhất định phải ký tên lên đó. Nếu có ai muốn công khai chúng ta, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt của khế ước."
Quả thật rất giống khế ước gia nhập Hội nghiên cứu Pháp thuật Hắc Ám.
"Phải rồi, hôm nay tớ cũng có mang khế ước đến đây!" Hermione lấy từ trong túi xách lấy ra một tấm da dê, "Nào, cậu cũng ký tên đi!"
"Tớ cũng phải ký sao?" Tôi chần chờ hỏi.
"Đương nhiên!" Hermione nhiệt tình trả lời, "Cậu là một trong bốn người sáng lập hội mà! Đương nhiên cũng phải ký!"
Chống đối lại một Hermione đang cao hứng không phải là ý kiến hay. Tôi đành ngoan ngoãn ký tên lên tờ khế ước đó. Sau đó tiếp tục tán dóc với họ một lúc. Cuối cùng cả hai cũng ra về.
Ngày thứ ba tôi nằm ở bệnh thất, tôi nghe được một chuyện.
Umbridge rốt cục cũng đã được như ý. Bà ta đã khiến cho Bộ pháp thuật nhận ra rằng tước đoạt công việc giáo sư của một anh hùng truyền kỳ, thì mối nguy từ việc làm mọi người bất mãn sẽ nhỏ hơn việc để vị anh hùng ấy ta tiếp tục duy trì quan điểm của Dumbledore.
Sirius chính thức bị khai trừ.
Rạng sáng, Sirius Black lại bắt đầu một ngày của mình bằng việc ngồi vào bàn làm việc. Cầm tấm Bản đồ Đạo tặc lên nhìn, đó là thứ mà hắn đã cùng các bạn chế tạo ra. Chủ nhân gần đây nhất của nó là con trai đỡ đầu của hắn, do bị phát hiện nên đã tự nguyện giao nộp lại cho hắn.
Hắn mở to đôi mắt đầy lửa giận, cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ.
Trên khu vực hiển thị phòng ngủ huynh trưởng Slytherin, có hai chấm nhỏ màu đen gần như trùng lên nhau, dựa sát vào nhau, không hề nhúc nhích.
Sylvia Hopper và Draco Malfoy.
Gân xanh nổi đầy trên thái dương của Sirius Black.
--- ------ ------ -----
Tôi trầm mặc nhìn chăm chú vào tầng lông tơ ngắn ngủn trên tay, kéo tay áo của tay còn lại lên nhìn, lại sờ sờ mặt mình.
Không cần cởi quần áo và soi gương tôi cũng có thể đoán được, đại khái là toàn thân tôi đều bao phủ tầng lông tơ mềm mại màu đen này.
Tôi nghĩ chắc hiện tại tôi nên hét lên nhỉ?
"Đừng khẩn trương, Sylvia!" Sirius buồn cười, mỉm cười rút đũa phép ra, "Chú sẽ diệt…cho cháu ngay lập tức!"
"Chú có chắc bùa Trừ-lông của chú có hiệu quả không?" Tôi hoài nghi hỏi, "Cháu nhớ hồi năm thứ hai, không biết vì sao toàn thân Hermione lại mọc một lớp lông mèo…Cậu ấy đã phải ngây người trong Bệnh thất một tuần. Chú có thể dùng một bùa chú để tẩy sạch sẽ được sao?"
Sirius ngẩn người.
"Sirius." Tôi khẳng định nói, "Nếu chú bất cẩn tẩy luôn tóc của cháu…cháu sẽ liều mạng với chú!"
"Yên tâm đi! Bùa chú này chú rất thường dùng!" Chú ấy có vẻ tin tưởng toàn phần vào bùa chú đó, gãi gãi cằm.
Giờ tôi mới thấy cằm chú ấy trơn bóng.
"Chú có áo choàng dài không?" Tôi đứng lên, "Để chắc chắn, cháu sẽ đi đến chỗ bà Pomfrey, xin thứ lỗi, cháu không tin tưởng một bùa chú đơn giản hằng ngày có thể giải quyết hậu quả thất bại phép Animagi."
Nếu không xử lý sạch sẽ một lần, có quỷ mới biết có phải ngày nào tôi cũng phải “thường dùng” bùa Trừ-lông để tẩy lớp lông này không cơ chứ.
"À…có!" Sirius tiếc nuối nhún nhún vai, đi vào phòng rồi đưa cho tôi một cái áo choàng cũ mèm, "Cầm lấy! Đây là của Remus, cháu cũng biết bình thường chú không dùng đến áo choàng mà!”
Tôi mặc áo choàng vào, thắt nút thật kỳ.
"Nếu cháu phải nằm trong Bệnh thất một tuần…" Sirius cực kỳ tiếc nuối, "Có lẽ cháu sẽ bỏ lỡ một buổi vào thứ Bảy tuần sau, hay Chủ nhật học bù nhé?"
"Không cần." Tôi chần chờ, "Hình như bây giờ cháu hết hứng thú với Animagi rồi."
"Hả? Tại sao? Cháu sắp thành công mà!" Sirius nói.
Tôi thở dài một hơi, kéo tay áo lên. "Sirius, chú thấy không? Đây là lông tơ màu đen!"
"Vậy thì sao?" Sirius khó hiểu.
"Chú hỏi cháu ‘vậy thì sao’?” Tôi khó tin hỏi lại, "Màu sắc và cái cảm giác kì quái này…chú không biết nó là lông gì sao? Hình dáng Animagi của cháu chắc chắn là con chuột! Chỉ cần nghĩ đến đó, cháu đã cảm thấy rất ghê tởm…"
"Quả thật rất ghê tởm." Trên mặt Sirius hiện ra một tia chán ghét, "Nhưng chưa chắc cháu là con chuột. Cháu nghĩ thử xem, lớp lông này rất mềm mại…" Vì để tăng sức thuyết phục, chú vuốt vuốt lớp lông trên tay tôi, "Chú có nói với cháu rồi, hình dáng Animagi có liên quan đến tính cách của phù thủy. Cháu không nhát gan cũng không yếu đuối. Có thể là một loài khác thì sao?"
"Chỉ hy vọng như thế." Tôi thì thào nói.
Chính vì hình dáng Animagi có liên quan đến tính cách của phù thủy, thế nên khi tôi phát hiện có thể mình sẽ biến thành chuột mới bị đả kích như thế.
Peter Pettigrew xú danh vang xa, bởi vì tính cách nhát gan yếu đuối đã phản bội bạn bè, một Animagi không đăng ký, hình dáng đó chính là một con chuột.
Sirius đưa tôi đến Bệnh thất. Khi bà Pomfrey biết đây là hậu quả của việc thi triển Animagi thất bại, dfienddn lieqiudoon bà chẳng khách khí chút nào, đuổi chú ấy ra khỏi Bệnh thất.
"Thật khó tin cho sự bất cẩn của hai người! Làm sao có thể mua được sách hướng dẫn về Animagi cơ chứ, hai người không nghĩ đến tại sao đến giờ chỉ mới có bảy vị Animagi đăng ký sao?" Bà tức giận cằn nhằn, "Cho dù cháu không hiểu được sự nguy hiểm thì một người trưởng thành như Sirius cũng không hiểu sao?"
"Rất nguy hiểm thật ạ?" Tôi vô lực nói, "Cháu nghĩ chú ấy quả thật không hiểu đâu…vì khi chú ấy mới mười mấy tuổi đã tự học thành công. Chú ấy nói rất dễ dàng…chú ấy nghĩ nếu Peter Pettigrew kém cỏi như vậy nhưng với sự giúp đỡ của bạn bè vẫn có thể thành công nên có lẽ cháu cũng làm được như thế…"
Bà Pomfrey nhịn không được mà cười.
"À…cậu ta quả thật kém cỏi, cùng đám thiên tài như James ở chung thì cậu ta lại càng có vẻ ngốc." Bà Pomfrey, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ nghiêm túc, "Ta nghĩ tốt nhất Sirius mau chóng đi đăng ký đi! Ít nhất Bộ pháp thuật có thể tặng miễn phí cho cậu ta ‘sổ tay những việc cần chú ý của Animagi’. Cậu ta không còn là trẻ con nữa, ít nhất cũng nên biết quy củ một chút!"
"Cháu thì nghĩ lý do chỉ có bảy Animagi đăng ký là vì những người khác không muốn bị quản chế bởi cái gọi là những việc cần chú ý đó!" Tôi đau khổ nói.
Bà Pomfrey trừng mắt nhìn tôi một cái, đem lại một lọ ma dược.
"Uống hết đi rồi ngủ một giấc!"
Khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ do hiệu quả mê man của thuốc đem lại, tôi thấy trời đã tối và Draco thì đang ngồi bên cạnh giường tôi, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi.
Trước mặt Sirius, tôi chẳng cảm thấy gì nhưng bây giờ tự dưng lại cảm thấy mất mặt.
"Luyện tập Quidditch xong thì tớ nghe nói cậu bị đưa đến Bệnh thất." Cậu vẫn còn mặc đồng phục Quidditch, hiển nhiên là vẫn chưa đi thay quần áo.
"Đây là cái gì?" Cậu cẩn thận chạm nhẹ vào đám lông xù trên tay tôi, "Lại là một trò đùa mới sao?"
"Chỉ là thi triển Animagi thất bại thôi." Tôi ra vẻ không thèm để ý trả lời.
"Animagi có thể tạo thành loại hiệu quả này?" Draco nhướng mày, "Tớ nghĩ cậu đã thành công khiến tớ đánh mất lòng nhiệt tình mong muốn học Animagi. Tớ vĩnh viễn cũng sẽ không học nó."
"Hiện tại tớ kinh khủng lắm à?" Tôi vuốt vuốt lớp lông trên mặt.
"Tớ có mang theo gương…" Draco thành tâm hỏi, "Cậu có muốn soi thử không? Kỳ thực cũng khá thú vị đấy!"
"Không!" tôi kiên quyết, "Cám ơn."
"Ngoại trừ thay đổi bên ngoài, còn chỗ nào bị thay đổi nữa không?" Draco hỏi, "Bên trong thì sao?"
"Cám ơn trời đất là chỉ có bề ngoài của tớ bị thay đổi!" Nghe cậu nói mà tôi rợn cả người.
Draco có vẻ yên tâm một chút.
"Được rồi! Trông cậu tràn trề sức sống nhỉ?" Draco đứng lên, "Tớ về đây! Sau bữa tối tớ lại đến, cậu có cần tớ đem gì đến không?"
"Ah, sách vở!" Tôi ngẫm nghĩ một chút, "Giúp tớ mang giấy bút đến, bài luận của môn Biến hình tớ vẫn chưa viết xong!"
"Được rồi!" Draco gật gật đầu, "Tớ về đây, lát nữa gặp!"
Sau bữa tối, khi Draco còn chưa đến, Hermione và Harry lại đến.
"Này…" Nhìn qua thì có vẻ Harry đã cố gắng kiềm chế không cười thành tiếng, lắp bắp nói, "Các cậu biết không, tớ đang nhớ đến…"
"Nhớ đến tớ hồi năm hai đúng không?" Hermione nói. Gương mặt cô tỏa sáng, mái tóc xoăn xù mềm mại xõa tung sau lưng. Hiển nhiên việc thành lập G.H.R.S cũng như duy trì hoạt động cho S.P.E.W. khiến cô có vẻ vô cùng phấn khởi. Khi nhiệt tình, cô cũng có thể bỏ ra năm phút để phù phép cho mái tóc của cô.
"À…phải…" Harry nghẹn cười trả lời.
"Cậu cứ cười đi!" Hermione cao ngạo đáp.
"Thực xin lỗi! Nhưng mà…" Harry nói, "Lúc đó cậu rất giống mèo!"
"Harry…" Tôi bất an hỏi, "Bây giờ tớ trông giống con gì?"
Harry cúi người xuống, đánh giá tôi cẩn thận.
"À, không chắc lắm…" Harry do dự, "Hình như mũi cậu có vẻ dẹt hơn?"
"Rõ ràng không phải thế!" Hermione nói, "Căn bản là cậu không thể nhìn ra được chóp mũi của Sylvia hơi dẹt dưới lớp lông dày đặc đó được!"
"Cám ơn đã nói cho tớ biết! Tớ cảm thấy buồn hơn rồi đấy!" Tôi đảo mắt nhìn lên trần.
"À…xin lỗi." Hermione nói.
Tôi nghĩ rằng có lẽ mình nên đổi đề tài, tôi không muốn nghe đến vẻ ngoài của mình nữa rồi.
"G.H.R.S. thế nào rồi?"
"Vô cùng tốt!" dfienddn lieqiudoon Hermione vui sướng, "Hiện nay chúng ta đã có hai mươi ba thành viên."
"Đều có thể tin tưởng sao?" Tôi nói, "Nếu để Umbridge biết được…"
"Đương nhiên. Làm sao mà tớ không đề phòng cho được! Bà ta là một người vô cùng xấu xa mà!" Hermione vén tóc ra sau tai, "Tớ đã tạo ra một khế ước, Sylvia. Muốn gia nhập hội này nhất định phải ký tên lên đó. Nếu có ai muốn công khai chúng ta, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt của khế ước."
Quả thật rất giống khế ước gia nhập Hội nghiên cứu Pháp thuật Hắc Ám.
"Phải rồi, hôm nay tớ cũng có mang khế ước đến đây!" Hermione lấy từ trong túi xách lấy ra một tấm da dê, "Nào, cậu cũng ký tên đi!"
"Tớ cũng phải ký sao?" Tôi chần chờ hỏi.
"Đương nhiên!" Hermione nhiệt tình trả lời, "Cậu là một trong bốn người sáng lập hội mà! Đương nhiên cũng phải ký!"
Chống đối lại một Hermione đang cao hứng không phải là ý kiến hay. Tôi đành ngoan ngoãn ký tên lên tờ khế ước đó. Sau đó tiếp tục tán dóc với họ một lúc. Cuối cùng cả hai cũng ra về.
Ngày thứ ba tôi nằm ở bệnh thất, tôi nghe được một chuyện.
Umbridge rốt cục cũng đã được như ý. Bà ta đã khiến cho Bộ pháp thuật nhận ra rằng tước đoạt công việc giáo sư của một anh hùng truyền kỳ, thì mối nguy từ việc làm mọi người bất mãn sẽ nhỏ hơn việc để vị anh hùng ấy ta tiếp tục duy trì quan điểm của Dumbledore.
Sirius chính thức bị khai trừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.