Màu Xám Đen

Quyển 3 - Chương 81: Gadda và âm thanh

Hổ Bán Liên

17/08/2016

Đến tận thứ hai tôi mới nhìn thấy Draco trên dãy bàn.

" Cậu có khỏe không ? " Tôi hỏi.

" Mình vẫn ổn, mình thật không thể tin được là mình có thể ở cùng với Potter nhiều ngày như vậy. " Cậu ấy ghê tởm nhăn mày, " Cậu không biết những người đến thăm Potter có bao nhiêu đáng ghét, bọn họ giống như một đám Bolger Nibo ! "

" Thật đáng sợ. " Tôi nói cho có lệ.

" Rất kinh khủng ! Bọn họ làm mình không thể ngủ được ! Này, Sylvia, " Draco khiển trách trừng mắt nhìn tôi, " Mấy ngày nay cậu không đi thăm mình ! "

" Chỉ là mình không thể đối mặt với bà Pomfrey ". Tôi vô lực nói.

" Ồ ? " Blaise tò mò hỏi, " Mình đã bỏ lỡ cái gì sao ? "

" Đêm hôm mình vào bệnh thất, Slyvia đã đến thăm mình, bởi vì đến giờ cấm đi lại nên cậu ấy phải ở lại bệnh thất " Draco nói ngắn gọn, " Nhưng đến nửa đêm thì có người tới, cô ấy trốn trên giường của mình. "

" Mình nghĩ bọn họ thăm Potter. " Tôi đau lòng nói.

" Kết quả là bọn họ đi thăm mình, cha mình. Cho nên cô ấy bị phát hiện. " Draco sung sướng khi có người bị xui xẻo.

" Thật vui khi sự xui xẻo của mình có thể làm cậu vui như thế. " Tôi nói.

Blaise cười to : " Ồ, nói thật, cậu không gặp may gì cả. Sylvia. "

Parkinson hừ một tiếng, mất hứng mang đĩa đựng thức ăn đến chỗ bàn ăn.

Buổi chiều không có tiết học, Draco bởi vì bị thương nên không luyện tập.

Tôi thừa dịp phòng sinh hoạt chung không có ai, nhanh chóng đưa cậu ấy đến phòng ngủ của tôi.

" Mấy ngày cậu không có ở đây, tiến độ của mình chậm rất nhiều ! " Tôi oán giận nói, " Blaise đến để chỉ để quấy rối thôi. "

Draco nhìn phòng của tôi đầy ren và hoa sen thì nhíu mày.

" Mình còn tưởng rằng mình tới phòng ngủ của Pansy. "

" Toàn bộ tinh thần của Blaise để tại đây, cậu xem còn có hoa ! Bây giờ Knight chỉ ngủ ở phòng còn đâu thì không chịu ở đây. Phòng ngủ của Parkinson cũng giống thế này ? Thật đáng sợ. Vì sao bọn họ cứ nghĩ nếu không có thú bông mềm mại cùng đăng ten thì sẽ không giống con gái chứ ? " Tôi hỏi, " À ? Cậu còn đến phòng ngủ của Parkinson ? "

" Đi qua. " Draco nói lảng sang chuyện khác, " Các cậu nghiên cứu đến đâu rồi ? "

" À… " Tôi tìm quyển sổ ghi chép, " Bùa chú Cường quang đã nghiên cứu xong - xem nhé, mình thề lần này là do một mình mình nghiên cứu, khi bị người khác quấy rối. " Tôi đóng quyển sổ lại, " Tiếp theo… mình nghĩ xem có thể nghiên cứu tạo ra một bùa chú giống như nhảy dù. "

" Nhảy dù là cái gì ? " Draco tò mò nói.

" Là trò chơi của Muggle, Drac co. Khi dùng nó thì có thể an toàn nhảy từ trên cao xuống đất. " Tôi nói, " Mình thấy là Quidditch quá nguy hiểm, nếu có một bùa chú như thế, thì chuyện lần này có thể tránh được. "



Draco suy nghĩ nói : " Nếu có thể thành công, mình nghĩ sẽ dạy cho đội Quidditch nhà mình. "

" Đương nhiên ! " Tôi nói " Không chỉ có nhà Slytherin, các đội bóng khác, cho dù là Gryffindor cũng không sao. "

" Vì sao muốn dạy bọ Gryffindor ? " Draco nhăn mặt lại.

" Bùa chú chỉ có ý nghĩ khi có người sử dụng, mình nghĩ cậu hiểu mà, Draco. "

Knight đẩy cửa vào, yên lặng không tiếng động đi vào, nằm úp sấp trên cái đệm màu hồng phấn.

" Cái đó? " Draco chỉ vào Knight.

Tôi bất đắc dĩ nói: “Là Blaise bố trí cho nó, nhìn ngu không ? Knight rất ghét nó nhưng sau đó nó lại phát hiện cho dù là ngủ trên cái đệm màu hồng phấn còn tốt hơn là ngủ dưới sàn nhà.”

“Không… mình nói đến cái kia kìa.”

Tôi đi đến, đẩy đám lông rậm của Knight ra, phát hiện bên trong là một cục tròn tròn màu nâu.

“Gadda.” Tôi giật mình nói, quay đầu giải thích với Draco, “Đây là con cú mèo nhà mình.”

Tôi nâng nó lên, phát hiện trên chân không có gì, cũng không mang thơ đến. “Ồ, mày đến đây chơi?”

Con cú mèo kêu hai tiếng cu cu (P/s: mình thử nghe nhưng không biết viết như thế nào luôn), chui vào trong tóc tôi.

“A, không, đầu của tao không phải là lông của Knight.” Tôi lấy nó ra từ trên đầu.

Nó bực tức mổ tôi hai phát, tiến vào lông của Knight.

----

Gadda chơi trong phòng tôi đến tối, Draco mang cho nó thức ăn cú mèo cao cấp nhất. Tôi mở túi ra, cho nó ăn mấy miếng, còn lại để vào túi treo trên chân cho nó.

Nó vô cùng thân thiết mổ mổ ngón tay tôi, lắc la lắc lư bay đi.

Ngày kế tiếp của tôi lại tiếp tục giống như những ngày khác. Giáo sư Snape luôn nghiêm mặt với tôi, tôi may mắn khi là một Slytherin lại được đối xử như là một Gryffindor trong môn học Độc dược, cho dù tôi làm tốt đến đâu cũng không được một lời khen.

Nhưng vẫn còn rất may là ông ấy không ghét đến nỗi trừ điểm của nhà Slytherin.

Giáo sư Lupin dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vẫn thú vị như thế, ông ấy là giáo sư có tài, chúng tôi đã học được rất nhiều từ những bài học của ông.

Môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của giáo sư Hagrid vẫn chán như thế, mấy tháng trước chúng tôi vẫn chăm sóc bọn Sâu bướm Fuluo Bo, có lẽ bọn tôi sẽ chiếu cố nó mãi mãi.

Làm tôi khó chịu nhất là ông ấy nhìn tôi áy này từ chỗ mà ông ấy cho là rất bí mật, điều này làm tôi không thoải mái chút nào, tôi cảm thấy hành động của Buckbeak không phải do lỗi của ông ấy, nếu nói thẳng… thì rõ ràng là Draco tự chuốc lấy vạ.

Cuối cùng tôi cũng không thể chịu đựng được nữa, sau khi hết tiết học chăm sóc lũ Sâu bướm Fuluo Bo, tôi đến hỏi ông ấy: “Chúng con còn phải chăm sóc bọn sâu đáng ghét này đến bao giờ?”



Ông ấy lo lắng vặn bàn tay to đen đúa của mình: “À, lũ sâu bướm Fuluo Bo này rất đáng yêu… ta muốn nói… chúng ít nhất thì rất an toàn…”

“Sinh vật huyền bí an toàn thì có rất nhiều,” tôi nói, “Thầy vì sao lại không tìm ít sinh vật đáng yêu chút? Ví dụ như các nàng tiên tí hon và v…v…. Con nghĩ rằng điều này làm cho chúng con càng có hứng thú với môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.”

Tiết học tiếp theo, may quá, chúng tôi đã thoát khỏi lũ sâu bướm Fuluo Bo chết tiệt. Mặc dù các nàng tiên tí hon cũng không phải là sinh vật quá quý hiếm, nhưng chúng lại cực kỳ xinh đẹp, đôi cánh trong suốt hoặc rất nhiều màu cùng với nhỏ nhắn, rụt rè, chúng quơ đũa phép như thật, đáng yêu đến nỗi làm mọi người muốn mang về.

Sự thật là cũng có nữ sinh làm như vậy, các cô ấy để nàng tiên tí hon vào trong túi áo, mang về phòng ngủ để trang trí.

Anh Coffey đã học năm thứ bảy, bận thi N.E.W.T, tôi chỉ gặp anh ấy ở buổi gặp mặt của Hội vào hai tuần một lần. Ở Hội tôi gặp Martina Hosea, chị ấy là học sinh năm thứ năm, có một mái tóc mềm màu nâu cùng đôi mắt màu nâu, nhìn thoáng qua thì thấy chị ấy là một cô gái có giáo dục, là một người dịu dàng thùy mị, cực kỳ hiểu biết về phép thuật Hắc ám. Từ lúc Hội được thành lập thì có được hai mươi ba phép thuật trong đó có ba cái là chị ấy cung cấp. Trong học tập phép thuật Hắc ám, chị ấy giúp tôi rất nhiều.

Draco bắt đầu đổi giọng, dù cậu ấy là Phù thủy, cũng không tránh khỏi thời kỳ này. Cậu ta buồn bã với chất giọng vịt đực của mình, nên rất hạn chế mở miệng.

Thực tế thì tôi cảm thấy giọng nói này rất dễ nghe.

“Ồ, thay đổi giọng?” Blaise hào hứng dào dạt mà đưa các loại trứng luộc linh tinh mà mình không thích đến trước mặt Draco, “Cậu cần ăn nhiều những thứ này. Cậu dậy thì chậm quá đấy.”

Draco dậy thì thật sự là muộn, những đứa trẻ nước ngoài đều dậy thì sớm. Nam sinh năm ba chỉ còn có cậu ấy chưa dậy thì, Blaise từ năm nhất đã thay đổi giọng.

Draco cau mày ghét bỏ mấy món đó: “Có thể không ăn được không?”

“Tiếp theo là thời kỳ dậy thì rất quan trọng.” Blaise cười vui vẻ đưa bánh pút-đinh đến trước mặt Draco, “Trừ khi cậu muốn giọng nói ồm ồm hoặc lùn tịt. À, cậu có tưởng tượng một Malfoy lùn tịt có giọng nói ồm ồm không?”

Draco nhìn bánh Pút-đinh thì ăn luôn, rầu rĩ chọc đĩa chất đầy đồ ăn.

“Blaise…” Tôi chần chừ hỏi, “Ăn những cái này có thể tăng cường cho dậy thì à?”

“Đương nhiên.” Blaise chắn chắn nói. Cậu ta nhướn mày hiểu rõ, nhìn về phía ngực tôi, " …có lẽ cậu bồi bổ vẫn còn kịp. "

Parkinson phì cười.

Tôi cảm thấy mặt nóng ran, trừng mắt nhìn cậu ta.

Lễ Giáng sinh sắp tới rồi, huynh trưởng Strong lại làm công việc thống kê danh sách học sinh ở lại trường. Tôi cực kỳ buồn chán khi biết nhà Slytherin chỉ có mình tôi ở lại.

" Mình nghĩ, " Draco nhìn tôi ngồi trên thảm nói, " cậu có thể đi cùng mình đến trang viên Malfoy. "

" Không. " Tôi lười biếng tựa vào người Knight nói, " Hai bác Malfoy sẽ không chào đón mình đâu. "

Cậu ta biết tôi nói đúng, vì vậy trầm mặc.

" Nhưng Black còn chưa bắt được, một mình cậu ở ký túc xá không sợ sao ? "

" Không sao đâu, yên tâm đi Draco. " Tôi ôm chặt Knight, nó được tôi nuôi rất tốt, lông bóng mượt. Mặc dù vẫn hơi gầy, nhưng không có bộ dạng suy yếu quá mức. " Mình còn có Knight, nó hiện tại rất khỏe có thể giết cả quái vật khổng lồ. Bé cưng, mày sẽ bảo vệ tao chứ ? "

Knight gâu một tiếng, tôi cười lớn, hôn một cái vào mũi nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Màu Xám Đen

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook