Quyển 3 - Chương 87: Hoa hồng và Sô cô la
Hổ Bán Liên
23/08/2016
Tôi mơ thấy ác mộng.
Trong mơ tôi vô cùng vui vẻ lên núi tuyết, đột nhiên gặp núi lở, tuyết lở chôn vùi tôi, vừa lạnh lại vừa nặng.
Sau đó tôi tỉnh lại.
Sau đó tôi phát hiện đầu sỏ là tôi mơ thấy ác mộng. Draco có tướng ngủ cực kém, chăn bị cậu quấn tại thắt lưng, áo ngủ đầy nếp nhăn rơi trên sàn nhà. Một cái chân của cậu ta chòi ra ngoài gác lên chân tôi, một cánh tay khác gác lên ngực tôi, cả người ngủ dang tay dang chân, tôi thật đáng thương bị cậu ta đẩy ra sát mép giường, sắp ngã đến nơi rồi.
Tác dụng của dược Co rút đã hết.
Tôi run rẩy hít hít cái mũi, oán hận nhìn về khuôn mặt cậu.
Cậu ấy không còn giống đứa bé tối hôm qua nữa, cằm nhọn, hai má gầy, nhìn đã ra dáng thiếu niên trong sáng đẹp tuyệt trần. Cậu ấy vẫn ngủ thật say, lông mi màu bạch kim thật dài, lên xuống theo hô hấp.
Xuống dưới là cái cổ tao nhã, xuống nữa là bộ ngực. Là cậu nhóc ở tuổi này, thì cậu ấy vẫn quá gầy, làn da trắng nõn có thể nhìn thấy cả xương sườn.
Tôi trừng mắt nhìn xương sườn của cậu ấy. Hậu quả xấu của việc kiêng ăn là đây, tôi nghĩ là tôi cần phải rút kinh nghiệm.
Nhưng mà…
Lấy tuổi của tôi ở kiếp trước, tôi luôn coi cậu ấy là một đứa bé, thật khó mà sinh ra tình cảm nam nữ với cậu ấy. Nhưng ở buổi sáng nay, tôi bỗng ý thức được, cậu ấy đã không còn là đứa nhỏ, mà đã là thiếu niên rồi.
Trong lòng tôi có chút cảm thán, đánh giá trên mặt rồi trên người cậu ta… A, tôi bỗng nhiên nghĩ ra cậu ấy đang trần chuồng đó.
Tôi nhẹ tay nhẹ chân bỏ cánh tay trên ngực tôi xuống, sau đó lại cẩn thận bỏ chân cậu ta ra.
Cậu ấy hừ nhẹ, mở to mắt mà không báo trước.
Tôi xấu hổ đối diện với cậu ấy, tay cứng lại không nhúc nhích.
Ánh mắt cậu ấy ban đầu còn mơ hồ, sau đó dần tỉnh lại, mày nhăn lại.
Cậu ấy lập tức nắm lấy tay tôi đang nắm chân cậu ấy.
“Cậu lại dám thừa dịp mình đang ngủ sờ chân mình!” Cậu nói.
Tôi hận không thể bóp chết cậu ta.
“Chân của cậu cũng không thể nào tốt như tay mình.” Tôi trấn tĩnh nói, “Đây chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Cậu ta cau mày đánh giá tôi, sau đó nhướn mi nói: “Đương nhiên, nếu việc cậu xuất hiện trên giường mình cũng là hiểu nhầm.”
“Đầu tiên, tớ muốn nói rõ, đây là giường của tớ,” Tôi nói, “Tiếp đó là thảm rất lạnh, mà mình nghĩ là ngủ cũng một đứa bé cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Dược Co rút hết hiệu lực trước thời hạn cũng là một sai lầm, nhưng mình đồng ý tha thứ cho cậu vì thiếu chút nữa cậu đã hủy trong sạch của mình.”
“Cảm ơn cậu đã rộng lượng.” Cậu ấy cười giả tạo.
“Không, nên cảm ơn vì trời rất lạnh mà mình ăn mặc khá chỉnh tề.” Tôi từ trên giường xuống đất, nhìn không chớp mắt nói, “Là một người bạn, mình phải nhắc cậu, bại lộ thân thể trước mặt một cô gái ăn mặc chỉnh tề cũng không phải là chuyện tao nhã gì.”
“Ặc!” Mặt cậu ta lúc đỏ lúc trắng, nhanh chóng kéo chăn - sau đó phát hiện chuyện gì đó rất kinh ngạc đánh giá tôi.
“Cậu đỏ mặt.”
“Không có.” Tôi phủ nhận. Tôi sẽ không đỏ mặt vì một mảnh xương sườn đâu.
Cậu ấy vô cùng đắc ý nở nụ cười, chậm chạp lấy đũa phép dưới gối, gọi một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, ôm bộ quần áo ngủ đi đến phòng tắm - lần này cũng không chê quần áo của tôi là đồ cũ.
Chờ cậu ấy mặc chỉnh tề đi ra, tôi đã xếp lại chăn gối, mặc áo choàng,
“Sylvia.” Cậu ta liếc nhìn tôi, “Cậu không rửa mặt sao?”
“Đúng vậy,” Tôi bảo, “Hôm nay mình không muốn rửa.”
Cậu ta ghét bỏ nhăn nhăn mày: “Cậu quá bẩn.”
“Có lẽ.” Tôi nhún vai. Cùng một đứa nhỏ dùng chung nhà tắm và cùng một thiếu niên dùng chung nhà tắm, cảm giác không giống nhau, tôi không muốn đem không khí càng xấu hổ hơn.
Tôi để chỗ sô cô la làm xong từ hôm qua, bỏ vào túi đeo trên lưng, cùng Draco đi ra ngoài, Nếu không xảy ra chuyện tối hôm qua, tôi đã sớm đưa cú chuyển đi rồi.
Lúc này vẫn còn sớm, hành lang ký túc xá nữ không có một ai. Draco do dự một chút rồi nắm chặt tay tôi đi về phía phòng sinh hoạt chung.
Tôi theo bản năng rút tay ra, không bỏ được - cậu ta nắm chặt quá.
Tôi liếc nhìn đánh giá cậu ta. Khuôn mặt của cậu ấy rất tự nhiên, nhìn không chớp mắt, dường như là không xảy ra chuyện này vậy.
Được rồi, tôi cũng chỉ có thể coi là không có chuyện này thôi.
Phòng sinh hoạt chung vậy mà có người, là Blaise, cậu ấy đang ngồi trên ghế sofa cạnh lò sưởi, hai cái chân dài gác lên nhau, nhàn nhã xem sách.
“Chào buổi sáng.” Tôi chào cậu ta bằng cái giọng mũi.
“À, chào buổi sáng.” Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi cùng Draco đi ra từ ký túc xá nữ, ánh mắt dừng trên chỗ hai tay chúng tôi nắm.
Draco bỏ tay tôi ra, ra lệnh cho tôi: “Cậu ở đây chờ tớ.”
“Cậu định làm gì?” Tôi nghi ngờ nói.
“Thay quần áo.” Cậu ta cau mày đánh giá bản thân, giống như không thể nào chịu được việc mặc bộ quần áo này thêm một phút nào nữa, “Cậu phải biết là tớ cũng không bẩn như cậu.”
Tôi cũng không giải thích, mệt mỏi dựa vào ghế sofa, nhìn theo bóng lưng cậu ta tiến vào ký túc xá nam.
Blaise thích thú, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người tôi.
“Này, Blaise,” Tôi miễn cưỡng giữ tinh thần tỉnh táo, giấc ngủ không đủ thật tệ, “Mình không biết là cậu lại dậy sớm như vậy.”
“A, đương nhiên,” Blaise cảm thán nói, “Bạn cùng phòng một đêm không về, việc này làm tớ lo lắng.”
Ngừng một chút lại nói tiếp: “Tớ không biết là các cậu lại…”
“Merlin ơi, đừng cho tớ biết ý nghĩ kỳ cục trong cái đầu của cậu.” Tôi lấy sô cô la từ trong túi sách ra, “Tớ không muốn hình ảnh của cậu trong mắt tớ càng thêm xấu. Đây là tặng cậu.”
“Tớ trong mắt cậu lại tệ đến thế sao? Sylvia, cậu làm mình buồn quá.” Blaise nhìn sô cô la, chớp chớp mắt: “Của tớ sao? Draco chắc sẽ để ý đấy.”
“Cậu ấy sẽ không quan tâm,” Tôi thô bạo nhét sô cô la vào tay cậu ấy, “Tớ còn tặng cả Goyle và Crabbe cơ mà.”
Draco với tinh thần sảng khoái đi ra khỏi ký túc xá nam, nhìn thấy chúng tôi, hất cằm nói: “Xem ra mọi người rất hòa hợp.”
“Đương nhiên.” Blaise cười mỉm nói.
“Tớ tin tưởng cái gọi là hòa hợp chỉ là hiểu nhầm.” Tôi nói.
Chúng tôi cùng đến Sảnh đường ăn sáng. Đi sớm nhưng nhiều người còn đến sớm hơn - hôm nay là ngày lễ tình nhân, mọi người đều có chút khẩn trương. Chúng tôi ăn được một nửa thì mọi người lục tục tiến vào.
Nhóm cú mèo bay phần phật vào, ném hoa hồng cho nữ sinh, sô cô la cho nam sinh.
Tôi tủm tỉm cười tặng sô cô la cho Goyle cùng Crabbe, bọn họ rất vui vẻ.
Draco hoài nghi nhìn sô cô la trong tay: “Sô cô la lần này sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên là không. Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn thôi,” Tôi hất cằm lên, “Nếu không phải cậu quá lỗ mãng thì chúng ta có thể thấy Weasley gặp chuyện rồi.”
“A, cái gì? Gặp chuyện?” Parkinson từ trong bó hoa ngẩng đầu lên, hứng thú bừng bừng hỏi. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, lần này nhận được rất nhiều hoa hồng, bó hoa hồng nhạt cô ấy đang cầm có thể bao phủ cả người cô ấy.
“Parkinson, bó hoa của cậu rất đẹp.” Tôi nói sang chuyện khác,
“Đương nhiên, chỉ có thứ xinh đẹp nhất mới thích hợp với tôi.” Cô ấy kiêu ngạo nói, “Nhưng cậu lại không được tặng bó hoa nào, không ngoài suy nghĩ của mình.”
“Merlin chứng kiến, mình chỉ có mười ba tuổi.” Tôi cười mỉm nói, “Còn có nhiều thời gian phát triển mà.”
Parkinson bĩu môi: “Mình rất nghi ngờ đó.”
“Nhìn kìa, chủ nhiệm nhà mình.” Blaise nói.
Chúng tôi nhìn về phía chủ nhiệm nhà mình. Một con cú mèo nho nhỏ kéo theo một gói to, lúc la lúc lắc bay về phía giáo sư Snape.
“Merlin ơi!” Tất cả mọi người trên bàn dài đều kêu lên.
Sắc mặt ông ấy còn đen hơn cả cái áo choàng.
“Con cú kia nhìn rất quen.” Draco nói.
Tôi trợn mắt há mồm nói : " Gadda. "
Gadda rơi phanh xuống trước mặt ông ấy, đánh đổ cái chén, trên bàn toàn là cafe. Nó nằm trên gói to vẫn không nhúc nhích. Tôi lo lắng có phải nó đã bị thương. Nhưng mà nó lại có tinh thần đứng lên ngay lập tức, kêu vài tiếng với giáo sư Snape, nâng cái chân nhỏ của mình lên.
Giáo sư Snape đen như đít nồi trừng mắt nhìn nói, đem gói to trên chân nó xuống.
" Mình cứ nghĩ là giáo sư Snape sẽ làm tiêu biến sô cô la chứ. " Blaise ngạc nhiên nói.
Tôi đau lòng nhớ đến đãi ngộ của mình năm thứ nhất.
Gadda kiêu ngạo đợi một lúc mà không thấy giáo sư Snape có ý cho nó phần thưởng, vì thế cực kỳ tự giác mà ăn mấy miếng đồ ăn các loại, rồi cũng vô cùng thân thiết mổ mổ ngón tay ông ấy, nhảy lên cánh tay rồi lên bả vai rồi tiến vào bên trong tóc.
Giáo sư Snape bắt nó ra, không thể nhịn được nữa ném nó ra ngoài.
Gadda vỗ cánh bay lên, bực bội thét chói tai mấy tiếng với ông ấy, sau đó bay quanh Sảnh đường một vòng rồi bay về… phía tôi.
Ánh mắt mọi người theo con cú đang đậu trên đầu tôi. Lần đầu tiên tôi nhận được ánh mắt khâm phục của Parkinson.
Gadda đáng thương cọ cọ trên ngón tay tôi, giống như là tố cáo việc nó đã bị đối xử quá tệ.
Tôi cố gắng làm bộ dáng như không có việc gì, lấy chân giò hun khói, đặt ở trong chén đưa cho nó.
" Giải thích đi Sylvia. " Blaise cười như không cười nói.
" À, " Tôi ho khan nói, " Mẹ mình đang theo đuổi ông ấy, cậu biết đấy, là giáo sư Snape. "
Blaise không nói ra lời một lúc lâu.
" Quá đỉnh. " Cậu ta nói, " Cái này cần đôi mắt tinh tường của Slytherin và dũng cảm của Gryffindor. "
Xem ra cậu ấy có cùng ý kiến với tôi, giáo sư Snape làm người ta kính trọng cùng ngưỡng mộ những cùng làm người ta sợ hãi.
" Người mẹ là Muggle của cậu ? " Draco cau mày nói.
" Tớ không biết. Ý của tớ là, a " Tôi ngăn Gadda tiến vào tóc tôi, " Thật ra mình cũng không xác định được là bà ấy có phải là một Muggle không nữa. "
" Như vậy bà ấy là phù thủy ? "
" Mình cũng nghĩ thế. " Tôi bất đắc dĩ nói.
Trong mơ tôi vô cùng vui vẻ lên núi tuyết, đột nhiên gặp núi lở, tuyết lở chôn vùi tôi, vừa lạnh lại vừa nặng.
Sau đó tôi tỉnh lại.
Sau đó tôi phát hiện đầu sỏ là tôi mơ thấy ác mộng. Draco có tướng ngủ cực kém, chăn bị cậu quấn tại thắt lưng, áo ngủ đầy nếp nhăn rơi trên sàn nhà. Một cái chân của cậu ta chòi ra ngoài gác lên chân tôi, một cánh tay khác gác lên ngực tôi, cả người ngủ dang tay dang chân, tôi thật đáng thương bị cậu ta đẩy ra sát mép giường, sắp ngã đến nơi rồi.
Tác dụng của dược Co rút đã hết.
Tôi run rẩy hít hít cái mũi, oán hận nhìn về khuôn mặt cậu.
Cậu ấy không còn giống đứa bé tối hôm qua nữa, cằm nhọn, hai má gầy, nhìn đã ra dáng thiếu niên trong sáng đẹp tuyệt trần. Cậu ấy vẫn ngủ thật say, lông mi màu bạch kim thật dài, lên xuống theo hô hấp.
Xuống dưới là cái cổ tao nhã, xuống nữa là bộ ngực. Là cậu nhóc ở tuổi này, thì cậu ấy vẫn quá gầy, làn da trắng nõn có thể nhìn thấy cả xương sườn.
Tôi trừng mắt nhìn xương sườn của cậu ấy. Hậu quả xấu của việc kiêng ăn là đây, tôi nghĩ là tôi cần phải rút kinh nghiệm.
Nhưng mà…
Lấy tuổi của tôi ở kiếp trước, tôi luôn coi cậu ấy là một đứa bé, thật khó mà sinh ra tình cảm nam nữ với cậu ấy. Nhưng ở buổi sáng nay, tôi bỗng ý thức được, cậu ấy đã không còn là đứa nhỏ, mà đã là thiếu niên rồi.
Trong lòng tôi có chút cảm thán, đánh giá trên mặt rồi trên người cậu ta… A, tôi bỗng nhiên nghĩ ra cậu ấy đang trần chuồng đó.
Tôi nhẹ tay nhẹ chân bỏ cánh tay trên ngực tôi xuống, sau đó lại cẩn thận bỏ chân cậu ta ra.
Cậu ấy hừ nhẹ, mở to mắt mà không báo trước.
Tôi xấu hổ đối diện với cậu ấy, tay cứng lại không nhúc nhích.
Ánh mắt cậu ấy ban đầu còn mơ hồ, sau đó dần tỉnh lại, mày nhăn lại.
Cậu ấy lập tức nắm lấy tay tôi đang nắm chân cậu ấy.
“Cậu lại dám thừa dịp mình đang ngủ sờ chân mình!” Cậu nói.
Tôi hận không thể bóp chết cậu ta.
“Chân của cậu cũng không thể nào tốt như tay mình.” Tôi trấn tĩnh nói, “Đây chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Cậu ta cau mày đánh giá tôi, sau đó nhướn mi nói: “Đương nhiên, nếu việc cậu xuất hiện trên giường mình cũng là hiểu nhầm.”
“Đầu tiên, tớ muốn nói rõ, đây là giường của tớ,” Tôi nói, “Tiếp đó là thảm rất lạnh, mà mình nghĩ là ngủ cũng một đứa bé cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Dược Co rút hết hiệu lực trước thời hạn cũng là một sai lầm, nhưng mình đồng ý tha thứ cho cậu vì thiếu chút nữa cậu đã hủy trong sạch của mình.”
“Cảm ơn cậu đã rộng lượng.” Cậu ấy cười giả tạo.
“Không, nên cảm ơn vì trời rất lạnh mà mình ăn mặc khá chỉnh tề.” Tôi từ trên giường xuống đất, nhìn không chớp mắt nói, “Là một người bạn, mình phải nhắc cậu, bại lộ thân thể trước mặt một cô gái ăn mặc chỉnh tề cũng không phải là chuyện tao nhã gì.”
“Ặc!” Mặt cậu ta lúc đỏ lúc trắng, nhanh chóng kéo chăn - sau đó phát hiện chuyện gì đó rất kinh ngạc đánh giá tôi.
“Cậu đỏ mặt.”
“Không có.” Tôi phủ nhận. Tôi sẽ không đỏ mặt vì một mảnh xương sườn đâu.
Cậu ấy vô cùng đắc ý nở nụ cười, chậm chạp lấy đũa phép dưới gối, gọi một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, ôm bộ quần áo ngủ đi đến phòng tắm - lần này cũng không chê quần áo của tôi là đồ cũ.
Chờ cậu ấy mặc chỉnh tề đi ra, tôi đã xếp lại chăn gối, mặc áo choàng,
“Sylvia.” Cậu ta liếc nhìn tôi, “Cậu không rửa mặt sao?”
“Đúng vậy,” Tôi bảo, “Hôm nay mình không muốn rửa.”
Cậu ta ghét bỏ nhăn nhăn mày: “Cậu quá bẩn.”
“Có lẽ.” Tôi nhún vai. Cùng một đứa nhỏ dùng chung nhà tắm và cùng một thiếu niên dùng chung nhà tắm, cảm giác không giống nhau, tôi không muốn đem không khí càng xấu hổ hơn.
Tôi để chỗ sô cô la làm xong từ hôm qua, bỏ vào túi đeo trên lưng, cùng Draco đi ra ngoài, Nếu không xảy ra chuyện tối hôm qua, tôi đã sớm đưa cú chuyển đi rồi.
Lúc này vẫn còn sớm, hành lang ký túc xá nữ không có một ai. Draco do dự một chút rồi nắm chặt tay tôi đi về phía phòng sinh hoạt chung.
Tôi theo bản năng rút tay ra, không bỏ được - cậu ta nắm chặt quá.
Tôi liếc nhìn đánh giá cậu ta. Khuôn mặt của cậu ấy rất tự nhiên, nhìn không chớp mắt, dường như là không xảy ra chuyện này vậy.
Được rồi, tôi cũng chỉ có thể coi là không có chuyện này thôi.
Phòng sinh hoạt chung vậy mà có người, là Blaise, cậu ấy đang ngồi trên ghế sofa cạnh lò sưởi, hai cái chân dài gác lên nhau, nhàn nhã xem sách.
“Chào buổi sáng.” Tôi chào cậu ta bằng cái giọng mũi.
“À, chào buổi sáng.” Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi cùng Draco đi ra từ ký túc xá nữ, ánh mắt dừng trên chỗ hai tay chúng tôi nắm.
Draco bỏ tay tôi ra, ra lệnh cho tôi: “Cậu ở đây chờ tớ.”
“Cậu định làm gì?” Tôi nghi ngờ nói.
“Thay quần áo.” Cậu ta cau mày đánh giá bản thân, giống như không thể nào chịu được việc mặc bộ quần áo này thêm một phút nào nữa, “Cậu phải biết là tớ cũng không bẩn như cậu.”
Tôi cũng không giải thích, mệt mỏi dựa vào ghế sofa, nhìn theo bóng lưng cậu ta tiến vào ký túc xá nam.
Blaise thích thú, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người tôi.
“Này, Blaise,” Tôi miễn cưỡng giữ tinh thần tỉnh táo, giấc ngủ không đủ thật tệ, “Mình không biết là cậu lại dậy sớm như vậy.”
“A, đương nhiên,” Blaise cảm thán nói, “Bạn cùng phòng một đêm không về, việc này làm tớ lo lắng.”
Ngừng một chút lại nói tiếp: “Tớ không biết là các cậu lại…”
“Merlin ơi, đừng cho tớ biết ý nghĩ kỳ cục trong cái đầu của cậu.” Tôi lấy sô cô la từ trong túi sách ra, “Tớ không muốn hình ảnh của cậu trong mắt tớ càng thêm xấu. Đây là tặng cậu.”
“Tớ trong mắt cậu lại tệ đến thế sao? Sylvia, cậu làm mình buồn quá.” Blaise nhìn sô cô la, chớp chớp mắt: “Của tớ sao? Draco chắc sẽ để ý đấy.”
“Cậu ấy sẽ không quan tâm,” Tôi thô bạo nhét sô cô la vào tay cậu ấy, “Tớ còn tặng cả Goyle và Crabbe cơ mà.”
Draco với tinh thần sảng khoái đi ra khỏi ký túc xá nam, nhìn thấy chúng tôi, hất cằm nói: “Xem ra mọi người rất hòa hợp.”
“Đương nhiên.” Blaise cười mỉm nói.
“Tớ tin tưởng cái gọi là hòa hợp chỉ là hiểu nhầm.” Tôi nói.
Chúng tôi cùng đến Sảnh đường ăn sáng. Đi sớm nhưng nhiều người còn đến sớm hơn - hôm nay là ngày lễ tình nhân, mọi người đều có chút khẩn trương. Chúng tôi ăn được một nửa thì mọi người lục tục tiến vào.
Nhóm cú mèo bay phần phật vào, ném hoa hồng cho nữ sinh, sô cô la cho nam sinh.
Tôi tủm tỉm cười tặng sô cô la cho Goyle cùng Crabbe, bọn họ rất vui vẻ.
Draco hoài nghi nhìn sô cô la trong tay: “Sô cô la lần này sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên là không. Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn thôi,” Tôi hất cằm lên, “Nếu không phải cậu quá lỗ mãng thì chúng ta có thể thấy Weasley gặp chuyện rồi.”
“A, cái gì? Gặp chuyện?” Parkinson từ trong bó hoa ngẩng đầu lên, hứng thú bừng bừng hỏi. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, lần này nhận được rất nhiều hoa hồng, bó hoa hồng nhạt cô ấy đang cầm có thể bao phủ cả người cô ấy.
“Parkinson, bó hoa của cậu rất đẹp.” Tôi nói sang chuyện khác,
“Đương nhiên, chỉ có thứ xinh đẹp nhất mới thích hợp với tôi.” Cô ấy kiêu ngạo nói, “Nhưng cậu lại không được tặng bó hoa nào, không ngoài suy nghĩ của mình.”
“Merlin chứng kiến, mình chỉ có mười ba tuổi.” Tôi cười mỉm nói, “Còn có nhiều thời gian phát triển mà.”
Parkinson bĩu môi: “Mình rất nghi ngờ đó.”
“Nhìn kìa, chủ nhiệm nhà mình.” Blaise nói.
Chúng tôi nhìn về phía chủ nhiệm nhà mình. Một con cú mèo nho nhỏ kéo theo một gói to, lúc la lúc lắc bay về phía giáo sư Snape.
“Merlin ơi!” Tất cả mọi người trên bàn dài đều kêu lên.
Sắc mặt ông ấy còn đen hơn cả cái áo choàng.
“Con cú kia nhìn rất quen.” Draco nói.
Tôi trợn mắt há mồm nói : " Gadda. "
Gadda rơi phanh xuống trước mặt ông ấy, đánh đổ cái chén, trên bàn toàn là cafe. Nó nằm trên gói to vẫn không nhúc nhích. Tôi lo lắng có phải nó đã bị thương. Nhưng mà nó lại có tinh thần đứng lên ngay lập tức, kêu vài tiếng với giáo sư Snape, nâng cái chân nhỏ của mình lên.
Giáo sư Snape đen như đít nồi trừng mắt nhìn nói, đem gói to trên chân nó xuống.
" Mình cứ nghĩ là giáo sư Snape sẽ làm tiêu biến sô cô la chứ. " Blaise ngạc nhiên nói.
Tôi đau lòng nhớ đến đãi ngộ của mình năm thứ nhất.
Gadda kiêu ngạo đợi một lúc mà không thấy giáo sư Snape có ý cho nó phần thưởng, vì thế cực kỳ tự giác mà ăn mấy miếng đồ ăn các loại, rồi cũng vô cùng thân thiết mổ mổ ngón tay ông ấy, nhảy lên cánh tay rồi lên bả vai rồi tiến vào bên trong tóc.
Giáo sư Snape bắt nó ra, không thể nhịn được nữa ném nó ra ngoài.
Gadda vỗ cánh bay lên, bực bội thét chói tai mấy tiếng với ông ấy, sau đó bay quanh Sảnh đường một vòng rồi bay về… phía tôi.
Ánh mắt mọi người theo con cú đang đậu trên đầu tôi. Lần đầu tiên tôi nhận được ánh mắt khâm phục của Parkinson.
Gadda đáng thương cọ cọ trên ngón tay tôi, giống như là tố cáo việc nó đã bị đối xử quá tệ.
Tôi cố gắng làm bộ dáng như không có việc gì, lấy chân giò hun khói, đặt ở trong chén đưa cho nó.
" Giải thích đi Sylvia. " Blaise cười như không cười nói.
" À, " Tôi ho khan nói, " Mẹ mình đang theo đuổi ông ấy, cậu biết đấy, là giáo sư Snape. "
Blaise không nói ra lời một lúc lâu.
" Quá đỉnh. " Cậu ta nói, " Cái này cần đôi mắt tinh tường của Slytherin và dũng cảm của Gryffindor. "
Xem ra cậu ấy có cùng ý kiến với tôi, giáo sư Snape làm người ta kính trọng cùng ngưỡng mộ những cùng làm người ta sợ hãi.
" Người mẹ là Muggle của cậu ? " Draco cau mày nói.
" Tớ không biết. Ý của tớ là, a " Tôi ngăn Gadda tiến vào tóc tôi, " Thật ra mình cũng không xác định được là bà ấy có phải là một Muggle không nữa. "
" Như vậy bà ấy là phù thủy ? "
" Mình cũng nghĩ thế. " Tôi bất đắc dĩ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.