Mau Xuyên Ba Tuổi Rưỡi: Bé Con Mềm Lại Ngọt
Chương 5: Đông Con Nhiều Phúc (5)
Ngận Thị Kiểu Tình
17/07/2022
Bên trong hậu cung, không có thật lòng đối đãi với nhau, dù có ôn nhu đến mấy cũng là đôi bên cùng hợp tác, cùng hưởng lợi ích.
Nuôi dưỡng con cái phiền toái, nhưng không có con cái lại càng phiền toái hơn.
Hậu cung vì lẽ gì mà có nhiều nữ nhân như vậy, chính là bởi hoàng thượng cần đến con nỗi dõi, nếu bây giờ con nàng chết đi thì đúng là cái đích mà tiền triều nhắm đến để thóa mạ bạo quân.
Hiền phi lòng loạn như tơ vò, không tự chủ mà sinh ra sợ hãi, nghẹn ngào nói: “Mau đi mời thái y, nhanh lên, nhanh lên.”
Cung nữ nhanh chóng đem giường đệm xử lý sạch sẽ, nhưng dù có làm vậy cũng rất nhanh bị hài tử làm bẩn.
Thái y vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi, trầm mặc, chỉ cần nhìn sắc mặt đứa trẻ cũng có thế đoán ra tình cảnh không tốt.
Thái y hành lễ rồi nhanh chóng bắt mạch, giữa hai đầu lông mày càng thêm nhíu chặt, gấp rút sai người chuẩn bị nước muối cho đứa bé uống, người nôn mửa đi ngoài thiếu nước nghiêm trọng.
Tiểu công chúa được đút nước đến đâu lại nôn ra đến đấy, thái y nghiêm mặt, "Cứ tiếp tục, phải bổ sung nước kịp thời.”, một bên không ngừng châm cứu.
“Nương nương, bẩm báo Hoàng Thượng đi.” Thái y nói với Hiền phi.
Thân thể Hiền phi run lên, lảo đảo được người đỡ lấy, nàng cầm lấy tay cung nữ, “Mau, mau đi bẩm báo Hoàng Thượng.”
“Thái y, cứu, cứu nàng, mau cứu con ta.” Hiền phi khẩn khoản, nước mắt chỉ chực rơi xuống, “Nàng rốt cuộc là bị sao vậy?”
Tại sao, tại sao lại như thế?
Khó lòng mà cứu được !
Thái y lòng thầm than khổ, hôm nay trực ban đúng là xui xẻo tột cùng, hậu cung vốn có hai đứa nhỏ, bây giờ cũng chỉ còn có một đứa....
Thể nào cũng bị liên lụy.
Cái chức thái y này chỉ sợ là không giữ nổi.
---
“Hoàng Thượng.” Lý Trung Toàn cong lưng cúi người, nhỏ giọng hô.
Tẩm cung không có động tĩnh, một lát sau mới vang lên tiếng sột sột soạt soạt, Huệ Đế lạnh lùng, “Chuyện gì.”, ngữ khí không một chút kiên nhẫn.
“Vĩnh Xuân Cung có người tới bẩm báo, tiểu công chúa đã xảy ra chuyện, có vẻ nghiêm trọng, thái y đều đã mời tới.”
Huệ Đế lập tức nhíu chặt mày, “Xảy ra chuyện gì?”
Ban ngày đứa bé kia còn giáo huấn mình, đến tối đã có chuyện?
Trẫm chẳng lẽ giống như đám loạn thần tặc tử kia nói, là Thiên Sát Cô Tinh, cả đời cô độc, con cháu tới gần liền bất hạnh?
Trên mặt Huệ Đế không hề che giấu không vui cùng bực bội, càng nhiều hơn là phẫn nộ, hắn đột nhiên nhếch miệng cười lạnh, nếu đã vậy, trẫm sẽ càng ngồi trên vị trí này làm bọn họ khó chịu.
Bóp nát hùng tâm tráng chí của bọn chúng.
“Vào đi, giúp trẫm thay y phục.” Huệ Đế muốn đi.
Huệ Đế mang theo sắc bén khí thế đi tới Vĩnh Xuân Cung, Hiền phi tinh thần tán loạn mà hành lễ, trên mặt hoảng hốt không thôi.
Nước mắt nàng thi nhau rơi xuống, chật vật vô cùng, không có giống như hoa lê đới vũ làm người thương tiếc, thanh âm u oán đau đớn: “Hoàng Thượng, hài tử, hài tử……”
Huệ Đế liếc mắt cũng không buồn liếc, trực tiếp lướt qua Hiền phi mà đi vào phòng, vào phòng đã ngửi thấy mùi tanh hôi. Không phải là ghét bỏ, chỉ là cái thời này, hài tử nôn mửa đi ngoài chính là án tử treo sẵn.
Bước nhanh chân đến mép giường, nhìn đến hài tử sắc mặt vàng vọt, hôn mê bất tỉnh, lại không ngừng đi ngoài nôn ọe, thân thể run rẩy, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Huệ Đế cắn chặt quai hàm, nhìn chằm chằm hài tử nằm trên giường.
Không sống được.
Cơn bực bội truyền thẳng đến đại não, huyệt Thái Dương cứ thình thịch nhảy lên nhảy xuống, đầu lại bắt đầu đau, hắn hít sâu một hơi, xoay người ra ngoài.
Huệ Đế hờ hững tĩnh tọa, khuôn mặt dưới ánh đèn chập chờn, lạnh lẽo u ám.
Hắn thậm chí đều không hỏi một tiếng hài tử rốt cuộc là làm sao, chỉ ngồi im không nhúc nhích, so với điên cuồng chất vấn càng khiến người ta hoảng hốt.
Hiền phi tim đập như sấm, cả người giống như rơi vào hầm băng, rơi xuống đáy vực.
Xong rồi, xong thật rồi, nếu không có con, Huệ Đế sẽ không bỏ qua cho nàng, hài tử mà chết, tội nghiệt này sẽ đổ xuống đầu nàng.
Nữ nhi ban ngày rõ ràng rất khỏe mạnh, tại sao đột nhiên phát bệnh.
Đúng vậy, nhất định là có người hạ độc, nhất đình là có người làm hại đến nữ nhi.
Hiền phi cắn chặt môi, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào trong phòng, bên kia, thái y bận rộn giúp Nam Chi chữa bệnh.
“Hoàng Thượng vạn an.” Hoàng hậu tới rồi, quần áo đơn giản, nhìn thấy hoàng đế, vội vàng hành lễ, sau đó hỏi Hiền phi, “Hài tử như thế nào rồi?”
Hiền phi cười khổ: “ Bẩm nương nương, không tốt lắm .” Nàng nhìn trong phòng, đôi tay nắm đến trắng bệch.
“Sẽ tốt lên thôi, nhất định không có việc gì.”Hoàng hậu ôn hòa trấn an.
Lời nói vô dụng như vậy, Hiền phi sẽ không nghe.
“Hoàng hậu……” Huệ Đế đột nhiên lên tiếng, hoàng hậu vội vàng trả lời: “Có thần thiếp……”
Hắn ngữ khí đạm bạc, “Chuẩn bị tuyển tú.”
Hậu cung cần là nữ nhân có thể sinh con, con cái là vấn đề hắn muốn giải quyết.
Bọn họ nói hắn đoạn tử tuyệt tôn, vậy thì tuyển tú đi, nhiều nữ nhân như vậy chẳng lẽ không sinh nổi một mụn con.
“Thần thiếp đã rõ.” Hoàng hậu sửng sốt một chút, rất nhanh đáp lại, " Thần thiếp lập tức chuẩn bị."
Huệ đế liếc mắt nhìn Nam Chi, “Trẫm cũng hy vọng, hậu cung luôn có hài tử sinh ra lớn lên khỏe mạnh, chứ không phải động chút là chết non.”
Hoàng hậu trong lòng rùng mình, hoàng đế đây là đang cảnh cáo nàng?
Tuyển tú?
Hiền phi thần sắc có chút mờ mịt, nữ nhi của nàng sống chết chưa rõ, nhưng hoàng thượng đã từ bỏ, bây giờ còn muốn tuyển tú.
Càng nhiều nữ tử nhập cung, mỹ lệ như họa xinh đẹp như hoa, hoàng thượng sẽ không để ý đến nàng, con cái nàng cũng không có để hắn lưu tâm.
Nam nhân, đặc biệt là trong nhà đế vương, quả thực máu lạnh vô tình. Hàn ý dọc theo chân truyền đi khắp người, Hiền phi không khỏi run rẩy.
Lúc này nói chuyện tuyển tú, đúng là giết người không thấy máu.
Quả nhiên, nàng xong thật rồi.
Trừ phi, trừ phi.....
Hiền phi tim đập chân run nhìn vào trong phòng, trừ phi nữ nhi không có việc gì, nữ nhi còn sống, nàng mới có thể sống.
Nhưng, con nàng thật sự có thể sống sao?
Chỉ cần thái y không nói ra là có hy vọng, Hiền phi trong lòng cầu nguyện.
Tuyệt vọng như người sắp chết giữa sa mạc.
Hoàng hậu nhìn bộ dạng của Hiền phi, nâng chén trà lên uống, che đi khóe miệng châm chọc, con cái là chỗ dựa của Hiền phi nhưng xem ra bây giờ chỗ dựa cũng không còn.
Cũng không biết là ai ra tay, Thục phi, Đức tần, vẫn là Lý quý nhân...
Quá nhiều, những phi tử này đều bị Hiền phi lúc hoài thai cướp đi hoàng thượng, phỏng chừng biết chuyện sẽ tới đây cười nhạo hả hê.
Chỉ sợ Hiền phi cũng không thể xác định là ai.
Thật ngu xuẩn.
Chỉ cần có con cái, hoàng thượng thế nào cũng sẽ không quên, còn một hai phải lợi dụng đứa nhỏ gây thù chuốc oán.
Con người ấy à, chính là quá tham lam, có được rồi lại càng muốn nhiều thêm, khắp nơi kéo thù hận, giờ trả giá chính là con mình.
Hoàng hậu rũ mắt, đám nữ nhân đấy cũng đừng duỗi tay quá dài, động đến con của nàng.
Hoàng cung như bị cự thú nuốt chửng, âm u đáng gờm. Đủ loại con mồi chỉ có thể mở to mắt giãy dụa bất lực, lại cũng có đủ loại thú săn rình rập trong bóng tối, người đầy huyết tinh, chỉ đợi thời cơ là lao tới cắn xé.
Nuôi dưỡng con cái phiền toái, nhưng không có con cái lại càng phiền toái hơn.
Hậu cung vì lẽ gì mà có nhiều nữ nhân như vậy, chính là bởi hoàng thượng cần đến con nỗi dõi, nếu bây giờ con nàng chết đi thì đúng là cái đích mà tiền triều nhắm đến để thóa mạ bạo quân.
Hiền phi lòng loạn như tơ vò, không tự chủ mà sinh ra sợ hãi, nghẹn ngào nói: “Mau đi mời thái y, nhanh lên, nhanh lên.”
Cung nữ nhanh chóng đem giường đệm xử lý sạch sẽ, nhưng dù có làm vậy cũng rất nhanh bị hài tử làm bẩn.
Thái y vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi, trầm mặc, chỉ cần nhìn sắc mặt đứa trẻ cũng có thế đoán ra tình cảnh không tốt.
Thái y hành lễ rồi nhanh chóng bắt mạch, giữa hai đầu lông mày càng thêm nhíu chặt, gấp rút sai người chuẩn bị nước muối cho đứa bé uống, người nôn mửa đi ngoài thiếu nước nghiêm trọng.
Tiểu công chúa được đút nước đến đâu lại nôn ra đến đấy, thái y nghiêm mặt, "Cứ tiếp tục, phải bổ sung nước kịp thời.”, một bên không ngừng châm cứu.
“Nương nương, bẩm báo Hoàng Thượng đi.” Thái y nói với Hiền phi.
Thân thể Hiền phi run lên, lảo đảo được người đỡ lấy, nàng cầm lấy tay cung nữ, “Mau, mau đi bẩm báo Hoàng Thượng.”
“Thái y, cứu, cứu nàng, mau cứu con ta.” Hiền phi khẩn khoản, nước mắt chỉ chực rơi xuống, “Nàng rốt cuộc là bị sao vậy?”
Tại sao, tại sao lại như thế?
Khó lòng mà cứu được !
Thái y lòng thầm than khổ, hôm nay trực ban đúng là xui xẻo tột cùng, hậu cung vốn có hai đứa nhỏ, bây giờ cũng chỉ còn có một đứa....
Thể nào cũng bị liên lụy.
Cái chức thái y này chỉ sợ là không giữ nổi.
---
“Hoàng Thượng.” Lý Trung Toàn cong lưng cúi người, nhỏ giọng hô.
Tẩm cung không có động tĩnh, một lát sau mới vang lên tiếng sột sột soạt soạt, Huệ Đế lạnh lùng, “Chuyện gì.”, ngữ khí không một chút kiên nhẫn.
“Vĩnh Xuân Cung có người tới bẩm báo, tiểu công chúa đã xảy ra chuyện, có vẻ nghiêm trọng, thái y đều đã mời tới.”
Huệ Đế lập tức nhíu chặt mày, “Xảy ra chuyện gì?”
Ban ngày đứa bé kia còn giáo huấn mình, đến tối đã có chuyện?
Trẫm chẳng lẽ giống như đám loạn thần tặc tử kia nói, là Thiên Sát Cô Tinh, cả đời cô độc, con cháu tới gần liền bất hạnh?
Trên mặt Huệ Đế không hề che giấu không vui cùng bực bội, càng nhiều hơn là phẫn nộ, hắn đột nhiên nhếch miệng cười lạnh, nếu đã vậy, trẫm sẽ càng ngồi trên vị trí này làm bọn họ khó chịu.
Bóp nát hùng tâm tráng chí của bọn chúng.
“Vào đi, giúp trẫm thay y phục.” Huệ Đế muốn đi.
Huệ Đế mang theo sắc bén khí thế đi tới Vĩnh Xuân Cung, Hiền phi tinh thần tán loạn mà hành lễ, trên mặt hoảng hốt không thôi.
Nước mắt nàng thi nhau rơi xuống, chật vật vô cùng, không có giống như hoa lê đới vũ làm người thương tiếc, thanh âm u oán đau đớn: “Hoàng Thượng, hài tử, hài tử……”
Huệ Đế liếc mắt cũng không buồn liếc, trực tiếp lướt qua Hiền phi mà đi vào phòng, vào phòng đã ngửi thấy mùi tanh hôi. Không phải là ghét bỏ, chỉ là cái thời này, hài tử nôn mửa đi ngoài chính là án tử treo sẵn.
Bước nhanh chân đến mép giường, nhìn đến hài tử sắc mặt vàng vọt, hôn mê bất tỉnh, lại không ngừng đi ngoài nôn ọe, thân thể run rẩy, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Huệ Đế cắn chặt quai hàm, nhìn chằm chằm hài tử nằm trên giường.
Không sống được.
Cơn bực bội truyền thẳng đến đại não, huyệt Thái Dương cứ thình thịch nhảy lên nhảy xuống, đầu lại bắt đầu đau, hắn hít sâu một hơi, xoay người ra ngoài.
Huệ Đế hờ hững tĩnh tọa, khuôn mặt dưới ánh đèn chập chờn, lạnh lẽo u ám.
Hắn thậm chí đều không hỏi một tiếng hài tử rốt cuộc là làm sao, chỉ ngồi im không nhúc nhích, so với điên cuồng chất vấn càng khiến người ta hoảng hốt.
Hiền phi tim đập như sấm, cả người giống như rơi vào hầm băng, rơi xuống đáy vực.
Xong rồi, xong thật rồi, nếu không có con, Huệ Đế sẽ không bỏ qua cho nàng, hài tử mà chết, tội nghiệt này sẽ đổ xuống đầu nàng.
Nữ nhi ban ngày rõ ràng rất khỏe mạnh, tại sao đột nhiên phát bệnh.
Đúng vậy, nhất định là có người hạ độc, nhất đình là có người làm hại đến nữ nhi.
Hiền phi cắn chặt môi, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào trong phòng, bên kia, thái y bận rộn giúp Nam Chi chữa bệnh.
“Hoàng Thượng vạn an.” Hoàng hậu tới rồi, quần áo đơn giản, nhìn thấy hoàng đế, vội vàng hành lễ, sau đó hỏi Hiền phi, “Hài tử như thế nào rồi?”
Hiền phi cười khổ: “ Bẩm nương nương, không tốt lắm .” Nàng nhìn trong phòng, đôi tay nắm đến trắng bệch.
“Sẽ tốt lên thôi, nhất định không có việc gì.”Hoàng hậu ôn hòa trấn an.
Lời nói vô dụng như vậy, Hiền phi sẽ không nghe.
“Hoàng hậu……” Huệ Đế đột nhiên lên tiếng, hoàng hậu vội vàng trả lời: “Có thần thiếp……”
Hắn ngữ khí đạm bạc, “Chuẩn bị tuyển tú.”
Hậu cung cần là nữ nhân có thể sinh con, con cái là vấn đề hắn muốn giải quyết.
Bọn họ nói hắn đoạn tử tuyệt tôn, vậy thì tuyển tú đi, nhiều nữ nhân như vậy chẳng lẽ không sinh nổi một mụn con.
“Thần thiếp đã rõ.” Hoàng hậu sửng sốt một chút, rất nhanh đáp lại, " Thần thiếp lập tức chuẩn bị."
Huệ đế liếc mắt nhìn Nam Chi, “Trẫm cũng hy vọng, hậu cung luôn có hài tử sinh ra lớn lên khỏe mạnh, chứ không phải động chút là chết non.”
Hoàng hậu trong lòng rùng mình, hoàng đế đây là đang cảnh cáo nàng?
Tuyển tú?
Hiền phi thần sắc có chút mờ mịt, nữ nhi của nàng sống chết chưa rõ, nhưng hoàng thượng đã từ bỏ, bây giờ còn muốn tuyển tú.
Càng nhiều nữ tử nhập cung, mỹ lệ như họa xinh đẹp như hoa, hoàng thượng sẽ không để ý đến nàng, con cái nàng cũng không có để hắn lưu tâm.
Nam nhân, đặc biệt là trong nhà đế vương, quả thực máu lạnh vô tình. Hàn ý dọc theo chân truyền đi khắp người, Hiền phi không khỏi run rẩy.
Lúc này nói chuyện tuyển tú, đúng là giết người không thấy máu.
Quả nhiên, nàng xong thật rồi.
Trừ phi, trừ phi.....
Hiền phi tim đập chân run nhìn vào trong phòng, trừ phi nữ nhi không có việc gì, nữ nhi còn sống, nàng mới có thể sống.
Nhưng, con nàng thật sự có thể sống sao?
Chỉ cần thái y không nói ra là có hy vọng, Hiền phi trong lòng cầu nguyện.
Tuyệt vọng như người sắp chết giữa sa mạc.
Hoàng hậu nhìn bộ dạng của Hiền phi, nâng chén trà lên uống, che đi khóe miệng châm chọc, con cái là chỗ dựa của Hiền phi nhưng xem ra bây giờ chỗ dựa cũng không còn.
Cũng không biết là ai ra tay, Thục phi, Đức tần, vẫn là Lý quý nhân...
Quá nhiều, những phi tử này đều bị Hiền phi lúc hoài thai cướp đi hoàng thượng, phỏng chừng biết chuyện sẽ tới đây cười nhạo hả hê.
Chỉ sợ Hiền phi cũng không thể xác định là ai.
Thật ngu xuẩn.
Chỉ cần có con cái, hoàng thượng thế nào cũng sẽ không quên, còn một hai phải lợi dụng đứa nhỏ gây thù chuốc oán.
Con người ấy à, chính là quá tham lam, có được rồi lại càng muốn nhiều thêm, khắp nơi kéo thù hận, giờ trả giá chính là con mình.
Hoàng hậu rũ mắt, đám nữ nhân đấy cũng đừng duỗi tay quá dài, động đến con của nàng.
Hoàng cung như bị cự thú nuốt chửng, âm u đáng gờm. Đủ loại con mồi chỉ có thể mở to mắt giãy dụa bất lực, lại cũng có đủ loại thú săn rình rập trong bóng tối, người đầy huyết tinh, chỉ đợi thời cơ là lao tới cắn xé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.