Mau Xuyên Chi Ngọc Thể Hoành Trần
Chương 1: Lê Chiêu (1)
Thanh Tuyên
25/02/2017
Khi Lê Tân tỉnh lại ở trên giường liền cảm thấy huyệt thái dương đau như bị kim châm.
Cô vò vò mái tóc có hơi bù xù của mình, híp mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một phòng ngủ có phong cách tương đối đơn giản, trần nhà màu trắng và giường lớn màu đen. Những chỗ có thể lọt vào tầm mắt gần như đều không thể tìm ra những màu sắc khác.
Lê Tân không kìm được tấm tắc tán dương trong lòng, nơi này hoàn toàn không giống phòng của một cô gái. Cô chống mép giường đứng lên, từ từ đi tới trước cái gương cao hơn đầu người ở trong phòng.
Trong gương là một cô gái dáng người cao gầy, mái tóc đen nhánh dài tới thắt lưng, một đôi mắt phượng ẩn chứa sự lạnh lùng. Môi đào nhạt màu mà mỏng, sống mũi cao cao cùng cặp lông mày thanh tú hơi nhếch thế nhưng lại bổ sung cho nhau, càng tăng thêm vẻ đẹp của cô.
Lê Tân sờ sờ cằm, thầm nghĩ nhân vật này hóa ra là một mỹ nhân lạnh lùng.
Đúng vậy, Lê Tân thực ra không là chủ nhân của cơ thể này, cô vốn là một nhân viên văn phòng bình thường, tự dưng lại bị đá vào cái thế giới này một cách khó hiểu. Phải hoàn thành đủ số lượng nhiệm vụ mới có thể trở về.
Nhiệm vụ thứ nhất trước mắt cô chính là quyến rũ anh trai.
Anh trai Lê Chiêu, lớn hơn Lê Tân hai tuổi, hiện tại đang cùng học với Lê Tân tại trường trung học, bố mẹ hai người quanh năm làm việc ở nước ngoài, chỉ còn lại hai anh em sống ở trong nước.
Theo thông thường, đáng ra tình cảm hai anh em hẳn rất tốt mới phải. Chỉ tiếc với bản tính lạnh lùng của Lê Tân, bình thường sẽ không thể nào thích trò chuyện với Lê Chiêu, hơn nữa người mà Lê Tân thầm mến lại bị Lê Chiêu phản đối mãnh liệt, tình cảm anh em giữa hai người đã đạt đến điểm đóng băng.
Theo cách nhìn của cô, Lê Chiêu quả thật là một người anh trai tốt, chỉ tiếc cô em gái quá độc lập, không chỉ có người quen không biết rõ ràng, còn uổng công làm tổn thương người chân chính yêu thương mình.
Nghĩ tới đây, Lê Tân không nhịn được mà thở dài, nếu như cô có thể có một người anh trai yêu thương mình đến như vậy, thì sao có thể không biết thức thời như này. Cô thật ra là một cô nhi, căn bản không biết cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay là như thế nào.
Nhưng cũng may cô là cô nhi nên mới có thể thấy yên tâm thoải mái đối với chuyện quyến rũ anh trai như vậy, cho dù hai người có quan hệ ruột thịt.
Lê Tân xoay một vòng trước gương, phát hiện cơ thể này dậy thì quả thực mê người. Cổ có độ cong ưu mỹ, dưới là xương quai xanh tinh xảo, một bộ ngực mềm mại nụ hoa vểnh lên ngạo nghễ đứng thẳng. Cô đẩy bộ quần áo ngủ ra, kinh ngạc vui mừng phát hiện nụ hoa của cô giống như quả anh đào màu hồng, vô cùng quyến rũ.
Xuống chút nữa là eo thon mềm dẻo cùng đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, không khó khiến người ta tưởng tượng, nếu đem bộ giò này quấn ngang hồng lúc mây mưa thì có bao nhiêu ngây ngất.
Lê Tân ném một nụ hôn gió về phía mỹ nhân trong gương, khóe miệng giương lên nụ cười khát vọng.
9 giờ tối là đúng thời gian Lê Chiêu trở về nhà.
Dựa theo kịch bản, hiện tại Lê Tân bởi vì giận dỗi mà sinh bệnh, ở nhà nghỉ ngơi nhưng lại không nói cho Lê Chiêu biết. Cho nên lú này Lê Chiêu không hề biết Lê Tân đang ở nhà.
Nhưng khi Lê Tân đã lo cho bản thân xong, đang chuẩn bị đi ra cửa làm một cái đối mặt hoàn hảo, lại bất ngờ phát hiện một màn khiến người ta trào máu.
Bây giờ đang là mùa hè, Lê Chiêu từ bên ngoài trở về, một thân đầy mồ hôi thấm ướt áo sơ mi. Anh dường như hết sức buồn bực, thậm chí lười đến mức trên đường trở lại phòng của mình liền cởi hết quần áo ra.
Anh đúng lúc đưa lưng về phía Lê Tân, từ góc độ của cô có thể thấy phần lưng cơ bắp cân đối chặt chẽ, vai rộng eo thon, hai chân thon dài khỏe đẹp.
Chỉ tiếc vị trị trọng điểm lại bị che mất nhất thời không nhìn rõ.
Lê Tân đang nhìn lén cảm thấy tiếc nuối kinh khủng.
Lê Chiêu cởi đến đó thì kết thúc, anh thuận tay nhặt khăn tắm lên rồi vào phòng tắm. Lê Tân ở sau cửa đi ra, nhìn đống quần áo tán loạn trên đất, cô thoáng nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng nhặt mấy cái đó lên ném vào trong máy giặt.
Sau đó, cô ngồi trên ghế sofa, ôm hai đầu gối, lẳng lặng chờ Lê Chiêu đi ra.
Cô vò vò mái tóc có hơi bù xù của mình, híp mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một phòng ngủ có phong cách tương đối đơn giản, trần nhà màu trắng và giường lớn màu đen. Những chỗ có thể lọt vào tầm mắt gần như đều không thể tìm ra những màu sắc khác.
Lê Tân không kìm được tấm tắc tán dương trong lòng, nơi này hoàn toàn không giống phòng của một cô gái. Cô chống mép giường đứng lên, từ từ đi tới trước cái gương cao hơn đầu người ở trong phòng.
Trong gương là một cô gái dáng người cao gầy, mái tóc đen nhánh dài tới thắt lưng, một đôi mắt phượng ẩn chứa sự lạnh lùng. Môi đào nhạt màu mà mỏng, sống mũi cao cao cùng cặp lông mày thanh tú hơi nhếch thế nhưng lại bổ sung cho nhau, càng tăng thêm vẻ đẹp của cô.
Lê Tân sờ sờ cằm, thầm nghĩ nhân vật này hóa ra là một mỹ nhân lạnh lùng.
Đúng vậy, Lê Tân thực ra không là chủ nhân của cơ thể này, cô vốn là một nhân viên văn phòng bình thường, tự dưng lại bị đá vào cái thế giới này một cách khó hiểu. Phải hoàn thành đủ số lượng nhiệm vụ mới có thể trở về.
Nhiệm vụ thứ nhất trước mắt cô chính là quyến rũ anh trai.
Anh trai Lê Chiêu, lớn hơn Lê Tân hai tuổi, hiện tại đang cùng học với Lê Tân tại trường trung học, bố mẹ hai người quanh năm làm việc ở nước ngoài, chỉ còn lại hai anh em sống ở trong nước.
Theo thông thường, đáng ra tình cảm hai anh em hẳn rất tốt mới phải. Chỉ tiếc với bản tính lạnh lùng của Lê Tân, bình thường sẽ không thể nào thích trò chuyện với Lê Chiêu, hơn nữa người mà Lê Tân thầm mến lại bị Lê Chiêu phản đối mãnh liệt, tình cảm anh em giữa hai người đã đạt đến điểm đóng băng.
Theo cách nhìn của cô, Lê Chiêu quả thật là một người anh trai tốt, chỉ tiếc cô em gái quá độc lập, không chỉ có người quen không biết rõ ràng, còn uổng công làm tổn thương người chân chính yêu thương mình.
Nghĩ tới đây, Lê Tân không nhịn được mà thở dài, nếu như cô có thể có một người anh trai yêu thương mình đến như vậy, thì sao có thể không biết thức thời như này. Cô thật ra là một cô nhi, căn bản không biết cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay là như thế nào.
Nhưng cũng may cô là cô nhi nên mới có thể thấy yên tâm thoải mái đối với chuyện quyến rũ anh trai như vậy, cho dù hai người có quan hệ ruột thịt.
Lê Tân xoay một vòng trước gương, phát hiện cơ thể này dậy thì quả thực mê người. Cổ có độ cong ưu mỹ, dưới là xương quai xanh tinh xảo, một bộ ngực mềm mại nụ hoa vểnh lên ngạo nghễ đứng thẳng. Cô đẩy bộ quần áo ngủ ra, kinh ngạc vui mừng phát hiện nụ hoa của cô giống như quả anh đào màu hồng, vô cùng quyến rũ.
Xuống chút nữa là eo thon mềm dẻo cùng đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, không khó khiến người ta tưởng tượng, nếu đem bộ giò này quấn ngang hồng lúc mây mưa thì có bao nhiêu ngây ngất.
Lê Tân ném một nụ hôn gió về phía mỹ nhân trong gương, khóe miệng giương lên nụ cười khát vọng.
9 giờ tối là đúng thời gian Lê Chiêu trở về nhà.
Dựa theo kịch bản, hiện tại Lê Tân bởi vì giận dỗi mà sinh bệnh, ở nhà nghỉ ngơi nhưng lại không nói cho Lê Chiêu biết. Cho nên lú này Lê Chiêu không hề biết Lê Tân đang ở nhà.
Nhưng khi Lê Tân đã lo cho bản thân xong, đang chuẩn bị đi ra cửa làm một cái đối mặt hoàn hảo, lại bất ngờ phát hiện một màn khiến người ta trào máu.
Bây giờ đang là mùa hè, Lê Chiêu từ bên ngoài trở về, một thân đầy mồ hôi thấm ướt áo sơ mi. Anh dường như hết sức buồn bực, thậm chí lười đến mức trên đường trở lại phòng của mình liền cởi hết quần áo ra.
Anh đúng lúc đưa lưng về phía Lê Tân, từ góc độ của cô có thể thấy phần lưng cơ bắp cân đối chặt chẽ, vai rộng eo thon, hai chân thon dài khỏe đẹp.
Chỉ tiếc vị trị trọng điểm lại bị che mất nhất thời không nhìn rõ.
Lê Tân đang nhìn lén cảm thấy tiếc nuối kinh khủng.
Lê Chiêu cởi đến đó thì kết thúc, anh thuận tay nhặt khăn tắm lên rồi vào phòng tắm. Lê Tân ở sau cửa đi ra, nhìn đống quần áo tán loạn trên đất, cô thoáng nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng nhặt mấy cái đó lên ném vào trong máy giặt.
Sau đó, cô ngồi trên ghế sofa, ôm hai đầu gối, lẳng lặng chờ Lê Chiêu đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.