[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian
Chương 64: Bạn trai cũ là Tang thi vương (10)
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
18/12/2022
"Oe, oe, oe..."
Đêm khuya vắng lặng, tiếng trẻ con kêu khóc trở nên phá lệ chói tai.
Những người ngồi nghỉ ở đây đều có độ cảnh giác rất mạnh. Mạt thế khắc nghiệt đã tôi luyện cho họ tính đề phòng cao độ mọi nơi mọi lúc.
Và đùng một cái, bọn họ bị cái thanh âm kia doạ cho tỉnh.
Bạch Lạp Sa vỗ vai Lâm Mộng Nhã, quay lưng dời đi: "Cô Lâm, tang thi đang đến gần. Tôi đi dỗ bé đây!".
Lâm Mộng Nhã khẽ "Ừ" một tiếng.
Song những đồng đội mới tỉnh dậy của cổ lại mang theo vẻ mặt rất khó coi.
Ồ, dường như bọn họ cho rằng, tiếng trẻ em khóc lóc quái gở kia là thứ đã dẫn dụ tang thi.
Bạch Lạp Sa không quan tâm lắm thái độ của đoàn đội nữ chủ, nhanh chóng chạy về xe dỗ dành bé con kia.
Quả nhiên, vừa được cô ôm vào lòng một cái..
Đứa bé bèn ngưng khóc luôn...
Bé chớp chớp đôi mắt đen láy...
Rồi kêu "í ẹ" hai tiếng thiệt đáng yêu!
"Cưng à!" Cô tháo bao kiếm katana xuống, đeo lên cái địu em bé lên người.
Sau đó để cho bé cưng ngồi lên cái địu sau lưng.
Bạch Lạp Sa mỉm cười, rút kiếm ra: "Ngoan ngoãn nha."
"Ya..." Đứa bé bật ra một tiếng, nghe lời và vùi cái đầu nhỏ của mình vào bờ lưng mềm mại của bé Sa.
Dứt lời, cô liền nghiêng đầu.
Không mơ hồ như mấy phút trước nữa...
Tiếng bước chân của đám tang thi đã rầm rộ hơn rồi...
Nha, nghe tiếng bước chân nhiều thế, phỏng đoán là một binh đoàn tang thi chứ chẳng đùa
Không trung hoang vu xa xa, bao âm thanh gầm gừ đứt quãng đang truyền tới.
Đoàn đội của nữ chủ ở góc bên kia thì khỏi phải nói rồi.
Tên nào tên nấy sắc mặt đều đại biến, từ đen nhèm chuyển sang màu gan heo...
Đến cả nữ chủ Lâm Mộng Nhã mang dị năng song hệ trong người cũng không khỏi trầm mặt.
Chậc, thứ khiến nữ chủ phải lo lắng, xem ra rất không tầm thường.
Bạch Lạp Sa kẻ mà ngoại trừ biết vung kiếm chém đầu tang thi, cô chẳng có dị năng nào trong người cả.
Ngoại trừ chút hào quang cỏn con của đôi cánh...
"Cô Lâm..." Đi đến gần Lâm Mộng Nhã, Bạch Lạp Sa đề xuất: "Có thể giúp tôi được không?"
Năng lực của đôi cánh là gì?
Cảm hoá lòng người.
Chỉ cần điều Bạch Lạp Sa muốn...
Cô không làm được...
Sẽ có người khác vì cô mà làm...
Tương tự như bây giờ...
Cô cần sự trợ giúp của nữ chủ...
Mà nữ chủ, cô ấy sẽ sinh lòng trắc ẩn, không thể không giúp cô...
Chậc, theo đuôi nữ chủ đảm bảo sống đến cuối tập luôn!
Dăm ba cái phản diện, đứng trước mặt nữ chủ bốc lửa sệch xi, dị năng siêu phàm đều thành cỏ bông hết!
Dẫm phát liền bẹp!
Nam chủ thì nguy hiểm quá, bé bám hổng có nổi á!
Bạch Lạp Sa bật lên kỹ năng "một nụ cười là mười thang thuốc bổ", nhếch nhếch mày...
Nào, hỡi chúng sinh kia, hãy chiêm ngưỡng nụ cười bổ dưỡng nhất thế gian này đi...
Đúng như cái tên của nó, mọi người vừa bắt gặp nụ cười xinh đẹp bổ dưỡng nở rộ trên khuôn mặt cô...
Bọn họ liền dễ chịu hơn nhiều nhiều rồi...
Ít nhất cảm giác áp lực cũng bay sạch không còn.
Tâm tình dễ chịu, bọn họ liền đối đãi với cô đầy tươi cười...
Lâm Mộng Nhã cũng cười theo...
Khụ, Thần Đèn nhìn cái đám đoàn đội này nãy mặt mày còn căng ra y cái mẹt...
Giờ bị khế ước giả nhà mình lật cái, bèn cười hềnh hệch y đám thiểu năng...
Trong khi đám tang thi sắp mò tới rồi đi!
Có điểm muốn cười nha!
Đúng là đám nhân loại thiếu định lực!
Ai ai thái độ cũng hài hoà...
Chỉ riêng Cố Niếp Tranh...
Hai tay đút vào túi áo ngoài...
Anh ta lẩn khuất trong đoàn đội...
Tóc dài đen rũ bên gò má, môi mỏng mím chặt, nom bóng lưng anh cô đơn đến lạ kì.
Nhìn nụ cười xinh đẹp kia...
Cố Niếp Tranh hận chính mình không thể xông tới mà hung hăng hôn bẹp lên mặt cô mấy ngụm yêu thương!
Đáy mắt anh loé qua một tia xảo quyệt...
Chà, nam chủ của chúng ta đang chơi trò tính kế cái gì đây?
...
Mười lăm phút sau...
Vẫn là trạm xăng cũ rích đó.
"Cô Bạch, lên xe thôi."
Tang thi quá nhiều, hết con này đến con nọ ập tới, mùi hôi rình tanh tưởi nồng nặc bay khắp không khí.
Bạch Lạp Sa vung đao...
Lưu loát chém hai đường...
Hai con tang thi trước mặt cô, trực tiếp bay đầu!
Đội viên dị năng đã có chút sức cùng lực kiệt.
Dẫu sao bọn họ cũng chỉ là con người, nào phải siêu nhân hay người dơi gì.
Chống cự được đến mức này cũng là đáng nể rồi.
Có trách hẵng trách đám tang thi đã ngu lại còn đông kia.
Mẻ này vừa chết mẻ nọ lại hăng máu cắn đến...
Đúng là không cho người ta có thời gian thở mà!
Mệt tâm thật sự!
Có thế thì đến cả bố ông trời xuống đây cũng không gánh cho nổi.
Lâm Mộng Nhã phóng ra một cái cột nước mở đường thoát.
Bạch Lạp Sa lưng thì ôm con, tay thì xách kiếm, nhảy phắt cái lên thùng xe.
Cô lảo đảo chống đỡ thân mình...
Cố Niếp Tranh bên cạnh sợ cô ngã, đành vươn tay, ôm eo mềm của cô...
Xe tải lao rất nhanh, có cột nước của nữ chủ mở đường, hiển nhiên là thuận lợi hơn nhiều.
Bạch Lạp Sa coi cột nước mà Lâm Mộng Nhã phóng ra...
Nhìn đi, phân biệt đối xử làm sao!
Năng lực giữa dị năng giả cùng người thường nó lại khác nhau đến thế nào!
Một chưởng đem móng giò heo đang mò mò quạng quạng eo mình đánh bay, Bạch Lạp Sa xéo sắc nguýt anh một cái.
Ta phi!
Đồ cẩu nam nhân!
Biết là nam chủ cố tình thích gọi tang thi đến để chọc ghẹo nữ chủ, nhưng bộ anh bạn không nghĩ tới phận pháo hôi của những kẻ xung quanh à?
Đáng ghét!
Bạch Lạp Sa đem thanh katana rửa qua, tra lại vào bao.
Sau đó cô ôm lấy đứa bé mà mình địu nãy giờ...
Cũng thật ngoan quá đi!
Đương lúc cô định hỏi chuyện vài thành viên trong đội...
Bỗng dưng Cố Niếp Tranh đứng dậy...
Anh ta đứng dậy một mình thì chẳng ai nói làm gì, đằng này anh còn hung bạo kéo tay Bạch Lạp Sa, ép cô đứng dậy...
Do sợ đứa bé trong tay bị rớt, Bạch Lạp Sa đành phải nhượng bộ, mặt mày nhăn nhó đứng lên theo nam chủ.
Ui là trời! Nhìn mặt ảnh lúc này y hệt một tên đại ma đầu cuồng giết người vậy.
Đáng sợ!
Nhưng chuyện tiếp đó xảy ra lại càng đáng sợ hơn nữa.
Không một ai nghĩ tới điều này...
Kể cả nữ chủ...
Kể cả bé Sa...
Chỉ thấy Cố Niếp Tranh giơ chân, một chân đạp tung cửa xe bằng sắt...
Đoạn, anh đẩy mạnh một cái...
Thân thể mảnh mai yểu điệu của Bạch Lạp Sa tựa nhành liễu trong gió...
Ngã phát vào giữa đám tang thi đang nhao nhao ầm lên...
Biến cố quái gở phát sinh, Lâm Mộng Nhã tức đến độ đỏ cả vành mắt...
Cổ còn chưa kịp mắng qua Cố Niếp Tranh...
Anh ta bèn thả mình, cũng nhảy khỏi thùng xe rồi...
Đội viên: "..."
Lâm Mộng Nhã ánh mắt gấp gáp nhìn ra ngoài cửa sổ...
Cổ muốn dừng xe...
Muốn xuống, xem xem cô Bạch kia như thế nào?
Song khi trông thấy đám tang thi ồ ạt ập đến y thủy triều...
Niềm hy vọng trong lòng như ngọn nến tắt lửa...
Vô dụng!
Tang thi nhiều như thế...
Chỉ sợ cô Bạch cùng đứa bé kia không còn toàn thây...
...
Bờ lưng Bạch Lạp Sa được một vòng tay rắn chắc ôm lấy...
Cô không có dám mở mắt, chỉ gắng ôm chặt đứa bé trong lòng...
Hic hic, cô sợ người ôm cô là một mẻ tang thi nào đó mắt hõm răng lồi miệng đầy máu đi!
Thế chắc bé xỉu!
Ai ngờ...
Bỗng nhiên một vật gì đó mềm mại nhẹ nhàng áp lên môi cô...
Cọ cọ sát sát...
Tiếp đó là tiếng nam nhân rên hừ hừ vì sướng...
Đêm khuya vắng lặng, tiếng trẻ con kêu khóc trở nên phá lệ chói tai.
Những người ngồi nghỉ ở đây đều có độ cảnh giác rất mạnh. Mạt thế khắc nghiệt đã tôi luyện cho họ tính đề phòng cao độ mọi nơi mọi lúc.
Và đùng một cái, bọn họ bị cái thanh âm kia doạ cho tỉnh.
Bạch Lạp Sa vỗ vai Lâm Mộng Nhã, quay lưng dời đi: "Cô Lâm, tang thi đang đến gần. Tôi đi dỗ bé đây!".
Lâm Mộng Nhã khẽ "Ừ" một tiếng.
Song những đồng đội mới tỉnh dậy của cổ lại mang theo vẻ mặt rất khó coi.
Ồ, dường như bọn họ cho rằng, tiếng trẻ em khóc lóc quái gở kia là thứ đã dẫn dụ tang thi.
Bạch Lạp Sa không quan tâm lắm thái độ của đoàn đội nữ chủ, nhanh chóng chạy về xe dỗ dành bé con kia.
Quả nhiên, vừa được cô ôm vào lòng một cái..
Đứa bé bèn ngưng khóc luôn...
Bé chớp chớp đôi mắt đen láy...
Rồi kêu "í ẹ" hai tiếng thiệt đáng yêu!
"Cưng à!" Cô tháo bao kiếm katana xuống, đeo lên cái địu em bé lên người.
Sau đó để cho bé cưng ngồi lên cái địu sau lưng.
Bạch Lạp Sa mỉm cười, rút kiếm ra: "Ngoan ngoãn nha."
"Ya..." Đứa bé bật ra một tiếng, nghe lời và vùi cái đầu nhỏ của mình vào bờ lưng mềm mại của bé Sa.
Dứt lời, cô liền nghiêng đầu.
Không mơ hồ như mấy phút trước nữa...
Tiếng bước chân của đám tang thi đã rầm rộ hơn rồi...
Nha, nghe tiếng bước chân nhiều thế, phỏng đoán là một binh đoàn tang thi chứ chẳng đùa
Không trung hoang vu xa xa, bao âm thanh gầm gừ đứt quãng đang truyền tới.
Đoàn đội của nữ chủ ở góc bên kia thì khỏi phải nói rồi.
Tên nào tên nấy sắc mặt đều đại biến, từ đen nhèm chuyển sang màu gan heo...
Đến cả nữ chủ Lâm Mộng Nhã mang dị năng song hệ trong người cũng không khỏi trầm mặt.
Chậc, thứ khiến nữ chủ phải lo lắng, xem ra rất không tầm thường.
Bạch Lạp Sa kẻ mà ngoại trừ biết vung kiếm chém đầu tang thi, cô chẳng có dị năng nào trong người cả.
Ngoại trừ chút hào quang cỏn con của đôi cánh...
"Cô Lâm..." Đi đến gần Lâm Mộng Nhã, Bạch Lạp Sa đề xuất: "Có thể giúp tôi được không?"
Năng lực của đôi cánh là gì?
Cảm hoá lòng người.
Chỉ cần điều Bạch Lạp Sa muốn...
Cô không làm được...
Sẽ có người khác vì cô mà làm...
Tương tự như bây giờ...
Cô cần sự trợ giúp của nữ chủ...
Mà nữ chủ, cô ấy sẽ sinh lòng trắc ẩn, không thể không giúp cô...
Chậc, theo đuôi nữ chủ đảm bảo sống đến cuối tập luôn!
Dăm ba cái phản diện, đứng trước mặt nữ chủ bốc lửa sệch xi, dị năng siêu phàm đều thành cỏ bông hết!
Dẫm phát liền bẹp!
Nam chủ thì nguy hiểm quá, bé bám hổng có nổi á!
Bạch Lạp Sa bật lên kỹ năng "một nụ cười là mười thang thuốc bổ", nhếch nhếch mày...
Nào, hỡi chúng sinh kia, hãy chiêm ngưỡng nụ cười bổ dưỡng nhất thế gian này đi...
Đúng như cái tên của nó, mọi người vừa bắt gặp nụ cười xinh đẹp bổ dưỡng nở rộ trên khuôn mặt cô...
Bọn họ liền dễ chịu hơn nhiều nhiều rồi...
Ít nhất cảm giác áp lực cũng bay sạch không còn.
Tâm tình dễ chịu, bọn họ liền đối đãi với cô đầy tươi cười...
Lâm Mộng Nhã cũng cười theo...
Khụ, Thần Đèn nhìn cái đám đoàn đội này nãy mặt mày còn căng ra y cái mẹt...
Giờ bị khế ước giả nhà mình lật cái, bèn cười hềnh hệch y đám thiểu năng...
Trong khi đám tang thi sắp mò tới rồi đi!
Có điểm muốn cười nha!
Đúng là đám nhân loại thiếu định lực!
Ai ai thái độ cũng hài hoà...
Chỉ riêng Cố Niếp Tranh...
Hai tay đút vào túi áo ngoài...
Anh ta lẩn khuất trong đoàn đội...
Tóc dài đen rũ bên gò má, môi mỏng mím chặt, nom bóng lưng anh cô đơn đến lạ kì.
Nhìn nụ cười xinh đẹp kia...
Cố Niếp Tranh hận chính mình không thể xông tới mà hung hăng hôn bẹp lên mặt cô mấy ngụm yêu thương!
Đáy mắt anh loé qua một tia xảo quyệt...
Chà, nam chủ của chúng ta đang chơi trò tính kế cái gì đây?
...
Mười lăm phút sau...
Vẫn là trạm xăng cũ rích đó.
"Cô Bạch, lên xe thôi."
Tang thi quá nhiều, hết con này đến con nọ ập tới, mùi hôi rình tanh tưởi nồng nặc bay khắp không khí.
Bạch Lạp Sa vung đao...
Lưu loát chém hai đường...
Hai con tang thi trước mặt cô, trực tiếp bay đầu!
Đội viên dị năng đã có chút sức cùng lực kiệt.
Dẫu sao bọn họ cũng chỉ là con người, nào phải siêu nhân hay người dơi gì.
Chống cự được đến mức này cũng là đáng nể rồi.
Có trách hẵng trách đám tang thi đã ngu lại còn đông kia.
Mẻ này vừa chết mẻ nọ lại hăng máu cắn đến...
Đúng là không cho người ta có thời gian thở mà!
Mệt tâm thật sự!
Có thế thì đến cả bố ông trời xuống đây cũng không gánh cho nổi.
Lâm Mộng Nhã phóng ra một cái cột nước mở đường thoát.
Bạch Lạp Sa lưng thì ôm con, tay thì xách kiếm, nhảy phắt cái lên thùng xe.
Cô lảo đảo chống đỡ thân mình...
Cố Niếp Tranh bên cạnh sợ cô ngã, đành vươn tay, ôm eo mềm của cô...
Xe tải lao rất nhanh, có cột nước của nữ chủ mở đường, hiển nhiên là thuận lợi hơn nhiều.
Bạch Lạp Sa coi cột nước mà Lâm Mộng Nhã phóng ra...
Nhìn đi, phân biệt đối xử làm sao!
Năng lực giữa dị năng giả cùng người thường nó lại khác nhau đến thế nào!
Một chưởng đem móng giò heo đang mò mò quạng quạng eo mình đánh bay, Bạch Lạp Sa xéo sắc nguýt anh một cái.
Ta phi!
Đồ cẩu nam nhân!
Biết là nam chủ cố tình thích gọi tang thi đến để chọc ghẹo nữ chủ, nhưng bộ anh bạn không nghĩ tới phận pháo hôi của những kẻ xung quanh à?
Đáng ghét!
Bạch Lạp Sa đem thanh katana rửa qua, tra lại vào bao.
Sau đó cô ôm lấy đứa bé mà mình địu nãy giờ...
Cũng thật ngoan quá đi!
Đương lúc cô định hỏi chuyện vài thành viên trong đội...
Bỗng dưng Cố Niếp Tranh đứng dậy...
Anh ta đứng dậy một mình thì chẳng ai nói làm gì, đằng này anh còn hung bạo kéo tay Bạch Lạp Sa, ép cô đứng dậy...
Do sợ đứa bé trong tay bị rớt, Bạch Lạp Sa đành phải nhượng bộ, mặt mày nhăn nhó đứng lên theo nam chủ.
Ui là trời! Nhìn mặt ảnh lúc này y hệt một tên đại ma đầu cuồng giết người vậy.
Đáng sợ!
Nhưng chuyện tiếp đó xảy ra lại càng đáng sợ hơn nữa.
Không một ai nghĩ tới điều này...
Kể cả nữ chủ...
Kể cả bé Sa...
Chỉ thấy Cố Niếp Tranh giơ chân, một chân đạp tung cửa xe bằng sắt...
Đoạn, anh đẩy mạnh một cái...
Thân thể mảnh mai yểu điệu của Bạch Lạp Sa tựa nhành liễu trong gió...
Ngã phát vào giữa đám tang thi đang nhao nhao ầm lên...
Biến cố quái gở phát sinh, Lâm Mộng Nhã tức đến độ đỏ cả vành mắt...
Cổ còn chưa kịp mắng qua Cố Niếp Tranh...
Anh ta bèn thả mình, cũng nhảy khỏi thùng xe rồi...
Đội viên: "..."
Lâm Mộng Nhã ánh mắt gấp gáp nhìn ra ngoài cửa sổ...
Cổ muốn dừng xe...
Muốn xuống, xem xem cô Bạch kia như thế nào?
Song khi trông thấy đám tang thi ồ ạt ập đến y thủy triều...
Niềm hy vọng trong lòng như ngọn nến tắt lửa...
Vô dụng!
Tang thi nhiều như thế...
Chỉ sợ cô Bạch cùng đứa bé kia không còn toàn thây...
...
Bờ lưng Bạch Lạp Sa được một vòng tay rắn chắc ôm lấy...
Cô không có dám mở mắt, chỉ gắng ôm chặt đứa bé trong lòng...
Hic hic, cô sợ người ôm cô là một mẻ tang thi nào đó mắt hõm răng lồi miệng đầy máu đi!
Thế chắc bé xỉu!
Ai ngờ...
Bỗng nhiên một vật gì đó mềm mại nhẹ nhàng áp lên môi cô...
Cọ cọ sát sát...
Tiếp đó là tiếng nam nhân rên hừ hừ vì sướng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.