Mau Xuyên Công Lược: Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!
Chương 39: Em gái vs anh trai ham ăn (31-32)
Tân Tử
31/01/2024
Một người kiêu ngạo như hắn, phải yêu cô bao nhiêu, mới trở nên hèn mọn như vậy?
Bạch Tiên Tiên trở tay ôm lấy Trần Nhượng, trấn an vỗ tấm lưng khẽ run của hắn: "Sao em lại ghét anh được chứ?"
Trần Nhượng ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
Tình cảm của hắn đối với cô không phải là tình anh em, mà là tình yêu nam nữ.
Nhìn thấy ánh mắt Trần Nhượng, trong lòng Bạch Tiên Tiên hiện lên sự vui mừng khi con mình đã trưởng thành, nếu hắn vẫn là chàng thiếu niên không để tâm đến cô, sao trong lòng lại băn khoăn nhiều như vậy chứ?
Cô hơi hơi mỉm cười: "Em cũng có một việc muốn nói cho anh biết.
Vì thế, khi Bạch Tiên Tiên nói ra, chú của Trần Nhượng chỉ là cha nuôi của cô, đôi mắt Trần Nhượng dần trợn to hơn.
Khiếp sợ, không thể tưởng tượng được, mừng như điên, đủ loại cảm xúc trộn lẫn trong mắt hắn.
"Tiên Tiên thật là quá giảo hoạt!" Thiếu niên buột miệng thốt ra.
Sau đó hắn cúi người muốn hôn cô.
Lúc này, A Huy xuất hiện bên cạnh hai người.
"Có phải tôi đã quấy rầy hai người không?" Dưới ánh mắt không hài lòng của Trần Nhượng, A Huy căng da đầu nói: "Quán quân phải phỏng vấn, lần này anh Nhượng cậu nhất định phải đi......"
Trần Nhượng chỉ có thể đi theo A Huy.
Trước khi đi, hắn nhìn chăm chú vào mắt Tiên Tiên: "Chờ anh quay lại nhé, anh sẽ cho em cúp quán quân."
Vì cô, hắn nguyện ý trở nên tốt hơn.
Tưởng tượng đến việc bọn họ không phải là anh em họ, sự vui mừng liền lan khắp lòng Trần Nhượng, hắn rất muốn tuyên bố đoạn tình cảm này trước mặt mọi người.
Nhưng chiến đội vừa mới huy hoàng, hắn không thể quá mức bành trướng được.
Trần Nhượng đứng phỏng vấn trước các phóng viên, bình tĩnh máy móc trả lời vấn đề.
Trời mới biết, cơ thể hắn lại phân thành hai nửa, một nửa bình tĩnh một nửa điên cuồng nhớ đến Tiên Tiên.
Phỏng vấn kết thúc, Tiểu Linh đến xin lỗi Trần Nhượng: "Rất xin lỗi đội trưởng, hôm nay trên sân thi đấu tôi không nên không nghe chỉ huy......"
Trần Nhượng căn bản không nghe thấy, ngược lại còn nghiêm túc nói: "Tiểu Linh cậu biết không, tôi rất thích Tiên Tiên, Tiên Tiên cũng thích tôi, chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt, thật lòng yêu nhau."
Giọng hắn lộ ra sự vui sướng cùng lén khoe khoang.
Tiểu Linh:...... Chẳng lẽ bọn họ trước kia không yêu nhau?
May mà hắn cũng là người có 'gia đình', nếu không một ngụm cẩu lương to bự này sẽ khiến người ta nghẹn mất.
Bên kia, Bạch Tiên Tiên hỏi Ngân Hà: "Nhiệm vụ tới lúc này rồi, chỉ thiếu Trần Nhượng nổi tiếng khắp nửa châu lục với nói yêu ta trước mặt vạn người đúng không?"
Ngân Hà: "Đúng vậy nương nương."
Bạch Tiên Tiên trầm ngâm một chút, ngược lại cũng không nóng nảy.
Kiếp sống nghề nghiệp của Trần Nhượng chỉ mới bắt đầu.
Buổi tối, mọi người quay về khách sạn.
A Huy mời mọi người ăn cơm, uống say nên anh ấy không phát hiện, hôm nay Trần Nhượng vui vẻ đến mức một mình ăn hết một triệu tiền cơm.
"Anh ơi, em về phòng trước đây, chờ ~ anh ~ tới ~ nha." Bạch Tiên Tiên nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, Trần Nhượng nhìn theo bóng cô lên lầu.
Ấm no sinh dục.
Cô ở trong phòng chờ hắn.
- - Nhưng tiến triển này có nhanh quá không?
Trần Nhượng cứng đờ mà kéo khóa áo khoác, quyết định nhờ Hoàng Mậu chỉ giáo chuyện buổi đêm, dù sao trông cậu ta cũng rất có kinh nghiệm.
Hắn lên lầu, vừa đặt tay lên nắm cửa phòng Hoàng Mậu.
Tiếng rên rỉ mơ hồ từ trong phòng truyền ra.
Trần Nhượng nhíu mày, tiến lên phía trước một bước. Truyện Mỹ Thực
Trên giường khách sạn, tóc Hoàng Mậu ướt đẫm, từng sợi tóc vàng dán sát khuôn mặt, hai má cậu đỏ bừng, trên gương mặt tuấn tú có nét hơi say.
Tiếng rên rỉ ái muội vang lên từ trong miệng cậu ta.
"Mậu Mậu......" Tiểu Linh đè lên người Hoàng Mậu, không ngừng cử động thân mình.
———
"Đau không?" Giọng Tiểu Linh mang theo chút đau lòng.
"Đau."
Hai mắt Hoàng Mậu phủ một tầng sương, vừa mới mở miệng, ánh mắt bỗng nhiên liếc tới Trần Nhượng đang đứng ở ngoài cửa.
"Anh Nhượng!?" Hoàng Mậu lập tức xoay người xuống giường, mặc quần áo vào rồi bước đến.
Tiểu Linh ở phía sau cậu nhíu mày, đem thuốc trong tay đặt xuống, bất mãn nói: "Mậu Mậu, cậu đừng có làm càn, phía sau lưng không đau sao? Còn nữa về sau ngồi trước máy tính thì đừng có cong lưng, tôi sờ từ cổ đến eo của cậu, phát hiện ra xương cổ của cậu bắt đầu cong rồi, cậu là tuyển thủ thể thao điện tử, phải chú ý chăm sóc cơ thể mình chứ."
Đã say rượu lại còn bị Tiểu Linh dọa cho sợ, vẻ mặt Hoàng Mậu trắng nhợt, hoảng sợ quay đầu lại: "Thật không? Tôi cong? Cong thật sao?"
Tiểu Linh khó hiểu "Ừm" một tiếng.
Trần Nhượng im lặng một chút, dặn dò đội viên của mình: "Liên quan đến sống cổ đều là bệnh, phải chữa trị, không được chậm trễ. Còn nữa, tôi thấy sắc mặt Hoàng Mậu không được tốt lắm, trận đấu toàn quốc đã kết thúc, nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi."
Hoàng Mậu gật đầu như gà mổ thóc.
Tiểu Linh có đôi chân dài, chiều cao ngang ngửa với Trần Nhượng, anh tiến đến hỏi: "Đội trưởng, muộn thế này rồi, anh đến đây là......?"
"Tôi muốn hỏi chuyện này." Trần Nhượng nhìn biểu tình của Tiểu Linh, buộc mình phải nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Nhưng Trần Nhượng cũng không nghĩ nhiều, hắn nói: "Tiên Tiên buổi tối nói tôi đến phòng của cô ấy, tôi hẳn là...... Ừm, làm như thế nào, chính là...... Hoàng Mậu hẳn là hiểu đi?"
Trần Nhượng mang ánh mắt mong đợi dừng ở trên người Hoàng Mậu.
Hoàng Mậu nghe được hắn nói lắp bắp một lúc lâu, lại nhìn bọn họ với vẻ mặt có chút dè dặt và khó xử, đột nhiên cậu cảm thấy mình đang gánh vác trọng trách của người làm cha.
"Anh Nhượng, đời người có mấy chục năm, chỉ cần yêu nhau thì chính là yêu! Mặc kệ giới tính nam nữ...... Hơn nữa hai người lại không phải anh em ruột, chẳng lẽ lâu ngày lại sinh ra tình cảm anh em? Nếu không thì hai người cẩn thận cái gì? Thật lãng phí thời gian!" Hoàng Mậu nghiêm túc mà giáo huấn.
Nghe vậy, Trần Nhượng như suy tư điều gì đó.
Tiểu Linh nói: "Đội trưởng đừng hỏi cậu ta, Tình cảm càng sâu đậm thì anh đều sẽ hiểu cả thôi, chúng ta trước tiên đi ra ngoài nói đã."
Trần Nhượng cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, Trần Nhượng hỏi Tiểu Linh: "Vừa nãy cậu làm gì vậy?"
"Mát xa, nghề tay trái của em là mát xa."
Nếu như trên sống mũi của Tiểu Linh mà có một cái kính, hiện tại khẳng định sẽ dùng tay đẩy đẩy lên trên, cậu chuyên nghiệp nói: "Đội trưởng đau chỗ nào, cần em mát xa không?"
"Không cần, thân thể tôi rất tốt."
Hai người anh một câu tôi một câu, Hoàng Mậu đột nhiên mở cửa, thò cái đầu ướt sũng ra ngoài.
"Cái kia, anh Linh, lát nữa anh trở về phòng đừng quên mang theo kỳ tử, tôi nhớ rõ trong túi anh có, tôi muốn từ giờ bắt đầu uống trà dưỡng sức."
Tiểu Linh giơ tay làm cử chỉ ok.
Trần Nhượng yên lặng nhìn bọn họ.
Cửa phòng khép lại, Tiểu Linh bắt gặp ánh mắt của Trần Nhượng, đột nhiên bật cười: "Đội trưởng? Có phải anh cho rằng bọn tôi vừa rồi làm cái chuyện đó đúng không?"
Trần Nhượng giật giật khóe môi, không tỏ ý kiến gì.
Tiểu Linh tặc lưỡi: "Sao có thể chứ, nếu là thật, tôi nhất định sẽ khóa trái cửa, bên trong kê một cái ghế, không cho người khác quấy rầy, nếu bên ngoài trời đất có sụp xuống cũng sẽ không mở cửa."
- -
Cho nên.
Bạch Tiên Tiên nhìn thấy Trần Nhượng vừa bước vào cửa, liền khóa trái cửa phòng lại, kéo hai cái ghế dựa qua chắn ở trước cửa.
Cô không khỏi mở miệng: "Anh à, an ninh của khách sạn này rất tốt, sẽ không có trộm vào phòng đâu."
Lỗ tai của Trần Nhượng đỏ bừng.
Hắn cứng đờ quay đầu lại, Bạch Tiên Tiên ngồi ở mép giường, nhìn hắn càng thêm nghi hoặc: "Tại sao anh lại nhắm mắt?"
"...... Bởi vì, dù cho có nhắm mắt lại, anh cũng sẽ biết em đang ở đâu."
Trần Nhượng căn bản sẽ không nói cho Tiên Tiên, nhìn ánh mắt vô tội của cô, hắn vô cùng khẩn trương, chỉ có thể nhắm mắt lại, mọi thứ hắn làm đều dựa vào cảm giác của mình.
Bạch Tiên Tiên trở tay ôm lấy Trần Nhượng, trấn an vỗ tấm lưng khẽ run của hắn: "Sao em lại ghét anh được chứ?"
Trần Nhượng ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
Tình cảm của hắn đối với cô không phải là tình anh em, mà là tình yêu nam nữ.
Nhìn thấy ánh mắt Trần Nhượng, trong lòng Bạch Tiên Tiên hiện lên sự vui mừng khi con mình đã trưởng thành, nếu hắn vẫn là chàng thiếu niên không để tâm đến cô, sao trong lòng lại băn khoăn nhiều như vậy chứ?
Cô hơi hơi mỉm cười: "Em cũng có một việc muốn nói cho anh biết.
Vì thế, khi Bạch Tiên Tiên nói ra, chú của Trần Nhượng chỉ là cha nuôi của cô, đôi mắt Trần Nhượng dần trợn to hơn.
Khiếp sợ, không thể tưởng tượng được, mừng như điên, đủ loại cảm xúc trộn lẫn trong mắt hắn.
"Tiên Tiên thật là quá giảo hoạt!" Thiếu niên buột miệng thốt ra.
Sau đó hắn cúi người muốn hôn cô.
Lúc này, A Huy xuất hiện bên cạnh hai người.
"Có phải tôi đã quấy rầy hai người không?" Dưới ánh mắt không hài lòng của Trần Nhượng, A Huy căng da đầu nói: "Quán quân phải phỏng vấn, lần này anh Nhượng cậu nhất định phải đi......"
Trần Nhượng chỉ có thể đi theo A Huy.
Trước khi đi, hắn nhìn chăm chú vào mắt Tiên Tiên: "Chờ anh quay lại nhé, anh sẽ cho em cúp quán quân."
Vì cô, hắn nguyện ý trở nên tốt hơn.
Tưởng tượng đến việc bọn họ không phải là anh em họ, sự vui mừng liền lan khắp lòng Trần Nhượng, hắn rất muốn tuyên bố đoạn tình cảm này trước mặt mọi người.
Nhưng chiến đội vừa mới huy hoàng, hắn không thể quá mức bành trướng được.
Trần Nhượng đứng phỏng vấn trước các phóng viên, bình tĩnh máy móc trả lời vấn đề.
Trời mới biết, cơ thể hắn lại phân thành hai nửa, một nửa bình tĩnh một nửa điên cuồng nhớ đến Tiên Tiên.
Phỏng vấn kết thúc, Tiểu Linh đến xin lỗi Trần Nhượng: "Rất xin lỗi đội trưởng, hôm nay trên sân thi đấu tôi không nên không nghe chỉ huy......"
Trần Nhượng căn bản không nghe thấy, ngược lại còn nghiêm túc nói: "Tiểu Linh cậu biết không, tôi rất thích Tiên Tiên, Tiên Tiên cũng thích tôi, chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt, thật lòng yêu nhau."
Giọng hắn lộ ra sự vui sướng cùng lén khoe khoang.
Tiểu Linh:...... Chẳng lẽ bọn họ trước kia không yêu nhau?
May mà hắn cũng là người có 'gia đình', nếu không một ngụm cẩu lương to bự này sẽ khiến người ta nghẹn mất.
Bên kia, Bạch Tiên Tiên hỏi Ngân Hà: "Nhiệm vụ tới lúc này rồi, chỉ thiếu Trần Nhượng nổi tiếng khắp nửa châu lục với nói yêu ta trước mặt vạn người đúng không?"
Ngân Hà: "Đúng vậy nương nương."
Bạch Tiên Tiên trầm ngâm một chút, ngược lại cũng không nóng nảy.
Kiếp sống nghề nghiệp của Trần Nhượng chỉ mới bắt đầu.
Buổi tối, mọi người quay về khách sạn.
A Huy mời mọi người ăn cơm, uống say nên anh ấy không phát hiện, hôm nay Trần Nhượng vui vẻ đến mức một mình ăn hết một triệu tiền cơm.
"Anh ơi, em về phòng trước đây, chờ ~ anh ~ tới ~ nha." Bạch Tiên Tiên nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, Trần Nhượng nhìn theo bóng cô lên lầu.
Ấm no sinh dục.
Cô ở trong phòng chờ hắn.
- - Nhưng tiến triển này có nhanh quá không?
Trần Nhượng cứng đờ mà kéo khóa áo khoác, quyết định nhờ Hoàng Mậu chỉ giáo chuyện buổi đêm, dù sao trông cậu ta cũng rất có kinh nghiệm.
Hắn lên lầu, vừa đặt tay lên nắm cửa phòng Hoàng Mậu.
Tiếng rên rỉ mơ hồ từ trong phòng truyền ra.
Trần Nhượng nhíu mày, tiến lên phía trước một bước. Truyện Mỹ Thực
Trên giường khách sạn, tóc Hoàng Mậu ướt đẫm, từng sợi tóc vàng dán sát khuôn mặt, hai má cậu đỏ bừng, trên gương mặt tuấn tú có nét hơi say.
Tiếng rên rỉ ái muội vang lên từ trong miệng cậu ta.
"Mậu Mậu......" Tiểu Linh đè lên người Hoàng Mậu, không ngừng cử động thân mình.
———
"Đau không?" Giọng Tiểu Linh mang theo chút đau lòng.
"Đau."
Hai mắt Hoàng Mậu phủ một tầng sương, vừa mới mở miệng, ánh mắt bỗng nhiên liếc tới Trần Nhượng đang đứng ở ngoài cửa.
"Anh Nhượng!?" Hoàng Mậu lập tức xoay người xuống giường, mặc quần áo vào rồi bước đến.
Tiểu Linh ở phía sau cậu nhíu mày, đem thuốc trong tay đặt xuống, bất mãn nói: "Mậu Mậu, cậu đừng có làm càn, phía sau lưng không đau sao? Còn nữa về sau ngồi trước máy tính thì đừng có cong lưng, tôi sờ từ cổ đến eo của cậu, phát hiện ra xương cổ của cậu bắt đầu cong rồi, cậu là tuyển thủ thể thao điện tử, phải chú ý chăm sóc cơ thể mình chứ."
Đã say rượu lại còn bị Tiểu Linh dọa cho sợ, vẻ mặt Hoàng Mậu trắng nhợt, hoảng sợ quay đầu lại: "Thật không? Tôi cong? Cong thật sao?"
Tiểu Linh khó hiểu "Ừm" một tiếng.
Trần Nhượng im lặng một chút, dặn dò đội viên của mình: "Liên quan đến sống cổ đều là bệnh, phải chữa trị, không được chậm trễ. Còn nữa, tôi thấy sắc mặt Hoàng Mậu không được tốt lắm, trận đấu toàn quốc đã kết thúc, nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi."
Hoàng Mậu gật đầu như gà mổ thóc.
Tiểu Linh có đôi chân dài, chiều cao ngang ngửa với Trần Nhượng, anh tiến đến hỏi: "Đội trưởng, muộn thế này rồi, anh đến đây là......?"
"Tôi muốn hỏi chuyện này." Trần Nhượng nhìn biểu tình của Tiểu Linh, buộc mình phải nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Nhưng Trần Nhượng cũng không nghĩ nhiều, hắn nói: "Tiên Tiên buổi tối nói tôi đến phòng của cô ấy, tôi hẳn là...... Ừm, làm như thế nào, chính là...... Hoàng Mậu hẳn là hiểu đi?"
Trần Nhượng mang ánh mắt mong đợi dừng ở trên người Hoàng Mậu.
Hoàng Mậu nghe được hắn nói lắp bắp một lúc lâu, lại nhìn bọn họ với vẻ mặt có chút dè dặt và khó xử, đột nhiên cậu cảm thấy mình đang gánh vác trọng trách của người làm cha.
"Anh Nhượng, đời người có mấy chục năm, chỉ cần yêu nhau thì chính là yêu! Mặc kệ giới tính nam nữ...... Hơn nữa hai người lại không phải anh em ruột, chẳng lẽ lâu ngày lại sinh ra tình cảm anh em? Nếu không thì hai người cẩn thận cái gì? Thật lãng phí thời gian!" Hoàng Mậu nghiêm túc mà giáo huấn.
Nghe vậy, Trần Nhượng như suy tư điều gì đó.
Tiểu Linh nói: "Đội trưởng đừng hỏi cậu ta, Tình cảm càng sâu đậm thì anh đều sẽ hiểu cả thôi, chúng ta trước tiên đi ra ngoài nói đã."
Trần Nhượng cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, Trần Nhượng hỏi Tiểu Linh: "Vừa nãy cậu làm gì vậy?"
"Mát xa, nghề tay trái của em là mát xa."
Nếu như trên sống mũi của Tiểu Linh mà có một cái kính, hiện tại khẳng định sẽ dùng tay đẩy đẩy lên trên, cậu chuyên nghiệp nói: "Đội trưởng đau chỗ nào, cần em mát xa không?"
"Không cần, thân thể tôi rất tốt."
Hai người anh một câu tôi một câu, Hoàng Mậu đột nhiên mở cửa, thò cái đầu ướt sũng ra ngoài.
"Cái kia, anh Linh, lát nữa anh trở về phòng đừng quên mang theo kỳ tử, tôi nhớ rõ trong túi anh có, tôi muốn từ giờ bắt đầu uống trà dưỡng sức."
Tiểu Linh giơ tay làm cử chỉ ok.
Trần Nhượng yên lặng nhìn bọn họ.
Cửa phòng khép lại, Tiểu Linh bắt gặp ánh mắt của Trần Nhượng, đột nhiên bật cười: "Đội trưởng? Có phải anh cho rằng bọn tôi vừa rồi làm cái chuyện đó đúng không?"
Trần Nhượng giật giật khóe môi, không tỏ ý kiến gì.
Tiểu Linh tặc lưỡi: "Sao có thể chứ, nếu là thật, tôi nhất định sẽ khóa trái cửa, bên trong kê một cái ghế, không cho người khác quấy rầy, nếu bên ngoài trời đất có sụp xuống cũng sẽ không mở cửa."
- -
Cho nên.
Bạch Tiên Tiên nhìn thấy Trần Nhượng vừa bước vào cửa, liền khóa trái cửa phòng lại, kéo hai cái ghế dựa qua chắn ở trước cửa.
Cô không khỏi mở miệng: "Anh à, an ninh của khách sạn này rất tốt, sẽ không có trộm vào phòng đâu."
Lỗ tai của Trần Nhượng đỏ bừng.
Hắn cứng đờ quay đầu lại, Bạch Tiên Tiên ngồi ở mép giường, nhìn hắn càng thêm nghi hoặc: "Tại sao anh lại nhắm mắt?"
"...... Bởi vì, dù cho có nhắm mắt lại, anh cũng sẽ biết em đang ở đâu."
Trần Nhượng căn bản sẽ không nói cho Tiên Tiên, nhìn ánh mắt vô tội của cô, hắn vô cùng khẩn trương, chỉ có thể nhắm mắt lại, mọi thứ hắn làm đều dựa vào cảm giác của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.