Mau Xuyên Công Lược: Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!
Chương 62: Muội muội thiên sứ vs ca ca huyết tộc (20)
Tân Tử
07/05/2024
Editor/ Beta: Nê
———
Sau đó, Tiên Tiên nhìn thẳng vào mắt Tổng giám mục.
Đôi mắt đen nhánh kia như đầm lầy, nhu hoà lại từ bi, vô dục vô cầu.
Nàng như người nhà mẹ đẻ của Ngân Hà, sau khi nhìn đôi mắt kia, liền mở miệng nói: “Thần tử Senna, ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Tổng giám mục.”
“Hả?!” Ngân Hà đột nhiên chớp chớp mắt, trái phải nhìn hai người, đột nhiên phát hiện trên mặt bọn họ đều đang mỉm cười.
Nhìn thấy yêu phi nương nương liếc mắt đến, Ngân Hà lập tức yếu ớt nói: “Giáo chủ, Liliane tiểu thư, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.”
Cửa lại đóng lại, tay Tiên Tiên nhấc làn váy ưu nhã hành lễ với Tổng giám mục, nàng tiên lễ hậu binh*, sau đó lại mang theo ngữ khí lạnh thấu xương bênh vực người của mình.
*Tiên lễ hậu binh: Phía trước thì đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau thì phục sẵn binh mã để phản công.
“Theo như ta quan sát, Tổng giám mục ngài một chút cũng không yêu thần tử Senna đâu!”
Nam nhân sửng sốt, chợt bật cười: “Liliane tiểu thư, ngay cả việc này cậu ấy cũng nói với cô sao?”
Tiên Tiên gật đầu: “Thần tử là một người rất đơn thuần.” Hệ thống.
Nụ cười trên mặt Tổng giám mục càng sâu: “Nhưng Liliane tiểu thư nói không đúng rồi, ta là người nuôi dưỡng Senna, mặc kệ là lúc đầu trẻ con rửa tội, hay là dạy dỗ, hoặc khi trưởng thành đều có ta tham dự. Thần yêu con người, còn ta thì yêu con của mình.”
“Con ngươi?”
Tiên Tiên bắt lấy trọng điểm.
“Đúng vậy, Senna có chút suy nghĩ không giống người thường, ta tiếp thu nhưng không tán thành, cậu ấy thân là thần tử, cả đời đều phải khiết tịnh như lúc ban đầu.” Tổng giám mục nắm lấy thánh giá trước ngực, khuôn mặt thanh tú đoan trang tràn ngập nhân từ.
Y ôn hòa lên tiếng: “Đối với ta, Senna chỉ có một phần tình thân mà thôi, tuy có chút vặn vẹo, nhưng trong tương lai, tất cả tình cảm của cậu ấy sẽ bị triệt tiêu, cả đời cậu ấy chỉ để phụng hiến giáo hội và Thần...”
Lòng Tiên Tiên dần lạnh.
Tổng giám mục là người ôn nhu cũng là người vô tình.
Ngay sau đó, y nói: “Nhưng thật ra không biết Senna kết bạn với Liliane tiểu thư như thế nào, có lẽ tất cả đều do Thần an bài, Liliane tiểu thư đúng lúc cũng quen biết Hạ Dạ Mansfeld.”
Cuối cùng, người nam nhân này nói: “Thần ban phước cho thế gian, Thần chúc Liliane tiểu thư kỳ khai đắc thắng, cũng hy vọng Liliane tiểu thư không cô phụ hy vọng của mọi người.”
Dứt lời, y mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Tiên Tiên liền nhìn thấy mặt Ngân Hà mờ mịt, thiếu niên Ngân Hà nở một nụ cười với Tổng giám mục.
Sau đó cậu ta phất tay với Tiên Tiên: “Tiểu thư Liliane, ta đi cầu nguyện.”
Hai người cứ như vậy đi rồi.
Hả?
Từ khi nào mà một thế hệ yêu phi thế lại được mong đợi sẽ trở thành một anh hùng cứu vớt thế giới thế?
Tiên Tiên sờ sờ viên thuốc trong túi, ánh mắt lạnh lẽo như đêm đông.
Đêm đó, ánh trăng như nước.
Bạch Tiên Tiên ở tạm trong Thiên Điện.
Orleans đứng bên ngoài cửa sổ của Thiên Điện, sau khi trở lại đại bản doanh, cả người anh ta liền tự tin lên rất nhiều.
“Liliane, chúng ta hoà hảo với nhau được không?”
Tiên Tiên đóng cửa sổ lại, cách ly với người bên ngoài: “Không được đâu Orleans, tôi không có thói quen ăn cỏ đầu tường.”
Nàng nhớ tới lúc tối, Ngân Hà lại đến đây một chuyến, nói tỉ mỉ lại cốt truyện của nguyên chủ cho nàng.
Trong cốt truyện Orleans cũng là tình nhân cũ của nguyên chủ, nguyên chủ ẩn núp trong huyết tộc để thám thính cơ mật rồi quen biết Orleans, thời gian hai người yêu đương rất ngắn, cuối cùng vẫn như cũ tan rã trong không vui.
Nếu cả hai kiếp, Liliane và Orleans đều không yêu nhau, vậy thì nàng càng không cần để ý đến đoạn tình không có kết quả này.
Orleans ngơ ngẩn đứng ngoài cửa sổ, cửa sổ lộ ra bóng hình xinh đẹp như sương mù của thiếu nữ.
Orleans nghĩ.
Kinh Thánh nói, mỗi người đều có tội.
Mà tội nghiệt của anh ta, từ lúc gặp được ma nữ Liliane đã bắt đầu.
———
Sau đó, Tiên Tiên nhìn thẳng vào mắt Tổng giám mục.
Đôi mắt đen nhánh kia như đầm lầy, nhu hoà lại từ bi, vô dục vô cầu.
Nàng như người nhà mẹ đẻ của Ngân Hà, sau khi nhìn đôi mắt kia, liền mở miệng nói: “Thần tử Senna, ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Tổng giám mục.”
“Hả?!” Ngân Hà đột nhiên chớp chớp mắt, trái phải nhìn hai người, đột nhiên phát hiện trên mặt bọn họ đều đang mỉm cười.
Nhìn thấy yêu phi nương nương liếc mắt đến, Ngân Hà lập tức yếu ớt nói: “Giáo chủ, Liliane tiểu thư, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.”
Cửa lại đóng lại, tay Tiên Tiên nhấc làn váy ưu nhã hành lễ với Tổng giám mục, nàng tiên lễ hậu binh*, sau đó lại mang theo ngữ khí lạnh thấu xương bênh vực người của mình.
*Tiên lễ hậu binh: Phía trước thì đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau thì phục sẵn binh mã để phản công.
“Theo như ta quan sát, Tổng giám mục ngài một chút cũng không yêu thần tử Senna đâu!”
Nam nhân sửng sốt, chợt bật cười: “Liliane tiểu thư, ngay cả việc này cậu ấy cũng nói với cô sao?”
Tiên Tiên gật đầu: “Thần tử là một người rất đơn thuần.” Hệ thống.
Nụ cười trên mặt Tổng giám mục càng sâu: “Nhưng Liliane tiểu thư nói không đúng rồi, ta là người nuôi dưỡng Senna, mặc kệ là lúc đầu trẻ con rửa tội, hay là dạy dỗ, hoặc khi trưởng thành đều có ta tham dự. Thần yêu con người, còn ta thì yêu con của mình.”
“Con ngươi?”
Tiên Tiên bắt lấy trọng điểm.
“Đúng vậy, Senna có chút suy nghĩ không giống người thường, ta tiếp thu nhưng không tán thành, cậu ấy thân là thần tử, cả đời đều phải khiết tịnh như lúc ban đầu.” Tổng giám mục nắm lấy thánh giá trước ngực, khuôn mặt thanh tú đoan trang tràn ngập nhân từ.
Y ôn hòa lên tiếng: “Đối với ta, Senna chỉ có một phần tình thân mà thôi, tuy có chút vặn vẹo, nhưng trong tương lai, tất cả tình cảm của cậu ấy sẽ bị triệt tiêu, cả đời cậu ấy chỉ để phụng hiến giáo hội và Thần...”
Lòng Tiên Tiên dần lạnh.
Tổng giám mục là người ôn nhu cũng là người vô tình.
Ngay sau đó, y nói: “Nhưng thật ra không biết Senna kết bạn với Liliane tiểu thư như thế nào, có lẽ tất cả đều do Thần an bài, Liliane tiểu thư đúng lúc cũng quen biết Hạ Dạ Mansfeld.”
Cuối cùng, người nam nhân này nói: “Thần ban phước cho thế gian, Thần chúc Liliane tiểu thư kỳ khai đắc thắng, cũng hy vọng Liliane tiểu thư không cô phụ hy vọng của mọi người.”
Dứt lời, y mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Tiên Tiên liền nhìn thấy mặt Ngân Hà mờ mịt, thiếu niên Ngân Hà nở một nụ cười với Tổng giám mục.
Sau đó cậu ta phất tay với Tiên Tiên: “Tiểu thư Liliane, ta đi cầu nguyện.”
Hai người cứ như vậy đi rồi.
Hả?
Từ khi nào mà một thế hệ yêu phi thế lại được mong đợi sẽ trở thành một anh hùng cứu vớt thế giới thế?
Tiên Tiên sờ sờ viên thuốc trong túi, ánh mắt lạnh lẽo như đêm đông.
Đêm đó, ánh trăng như nước.
Bạch Tiên Tiên ở tạm trong Thiên Điện.
Orleans đứng bên ngoài cửa sổ của Thiên Điện, sau khi trở lại đại bản doanh, cả người anh ta liền tự tin lên rất nhiều.
“Liliane, chúng ta hoà hảo với nhau được không?”
Tiên Tiên đóng cửa sổ lại, cách ly với người bên ngoài: “Không được đâu Orleans, tôi không có thói quen ăn cỏ đầu tường.”
Nàng nhớ tới lúc tối, Ngân Hà lại đến đây một chuyến, nói tỉ mỉ lại cốt truyện của nguyên chủ cho nàng.
Trong cốt truyện Orleans cũng là tình nhân cũ của nguyên chủ, nguyên chủ ẩn núp trong huyết tộc để thám thính cơ mật rồi quen biết Orleans, thời gian hai người yêu đương rất ngắn, cuối cùng vẫn như cũ tan rã trong không vui.
Nếu cả hai kiếp, Liliane và Orleans đều không yêu nhau, vậy thì nàng càng không cần để ý đến đoạn tình không có kết quả này.
Orleans ngơ ngẩn đứng ngoài cửa sổ, cửa sổ lộ ra bóng hình xinh đẹp như sương mù của thiếu nữ.
Orleans nghĩ.
Kinh Thánh nói, mỗi người đều có tội.
Mà tội nghiệt của anh ta, từ lúc gặp được ma nữ Liliane đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.