Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 216
Miêu Mao Nho
05/09/2017
Cái hôn này đến rất đột ngột, Phong Quang còn không phản ứng
kịp thì thân thể đã bị trói buộc tiến vào một cái ôm có
lực, hoa đăng và kẹo hồ lô trong tay nàng đều rơi xuống đất,
lại không có tâm mà để ý, toàn bộ lý trí tập trung vào trong
cái hôn này, khiến người ta rung động nhất là, này
cũngkhông phải là một cái hôn nhẹ nhàng.
Hắn dùng cái lưỡi trơn lạnh lùng nhập vào trong miệng nàng, tham lam hấp thu hơi thở của nàng, dùng sức thăm dò khắp ngõ ngách, Phong Quang lui binh đầu hàng, ngay cả hô hấp đều dần trở nên khó khăn, qua hồi lâu, lại như mới qua chỉ vài giây thời gian, hắn buông nàng ra.
Phong Quang từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, sắc mặc hồng rực, trái tim nhảy lên kịch liệt, nâng mắt nhìn lại mới phát hiện hắn cũng không hơn gì nàng, tuy rằng hắn đang cực lực khắc chế, nhưng hô hấp dồn dập rất nhiều, hắn rõ ràng là một nam nhân tao nhã có lễ, nhưng cái hôn này lại dị thường kịch liệt, nàng không thể không thừa nhận, sự tương phản này làm nàng chịu áp lực không nổi muốn bổ nhào vào hắn.
“Thật có lỗi… ta…” Tiết Nhiễm nói không nên lời, hắn nghĩ muốn nâng tay chạm vào gương mặt nàng, lại không dám, cảm xúc trong chớp mắt lúc mới bắt đầu ấy, khiến hắn không thể khắc chế chình mình.
Phong Quang nâng tay che miệng hắn lại, nghiêm trang nói: “Tiết Nhiễm, ngươi có biết cái gì gọi là dã chiến không?”
Tiết Nhiễm giống như nghe được âm thanh của lý trí lại cùng hắn nói "hẹn gặp lại".
Nàng kéo tay hắn, lập tức muốn đi đến bên cạnh rừng rậm, nhưng ngay lúc đó có âm thanh rơi xuống nước hấp dẫn lực chú ý của nàng, chỉ thấy cách đó không xa một thiếu nữ đứng ở bên bờ, nàng nhìn người đang khôngngừng giãy dụa trong nước, dậm chân một cái cũng nhảy xuống, chẳng được bao lâu, nàng liền đem nam nhân ở trong nước kéo lên.
“Người kia… là Đan đường chủ.” Năng lực nhìn trong đêm so với Phong Quang tốt hơn, hắn cũng thấy rõ nam nhân rơi xuống nước kia đúng là Đan Nhai.
“Aiz!” Phong Quang thấy hắn muốn đi qua, không khỏi liều mạng kéo tay hắn lại, “Tiết Nhiễm, ngươi không muốn dã chiến với ta sao?”
Khụ… cô nương ngươi cởi mở ghê!
Tiết Nhiễm mặt đỏ tai nóng, “Phong, Phong Quang… loại chuyện này… chỉ có lúc động phòng hoa chúc mới… mới…”
“Vậy ý của ngươi là, ngươi sẽ lấy ta?”
Hắn nầng một tay che mắt lại, sau một lúc lâu, miệng của hắn giật giật, “Ừm… ta sẽ cưới nàng.”
“Nhưng mà ta còn có hôn ước đó.” Nàng đem tay hắn kéo xuống, lại ôm lấy mặt hắn, yêu thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của hắn, đây là sở thích tà ác của nàng.
Tiết Nhiễm bị bắt phải đối diện với nàng, xấu hổ cực kỳ, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: “Ta sẽ tìm Dịch minh chủ nói rõ ràng, tâm của hắn đã thuộc về Duyệt Duyệt, vậy không nên lại mang theo chuyện chung thân đại sự của nàng.”
“Vậy nếu Dịch Vô Thương không đồng ý giải trừ hôn ước thì sao?”
“Vậy… ta liền mang nàng trốn vào cố Nhân cốc, cho dù hắn có là võ lâm minh chủ đi nữa, không có cốc chủ cho phép, hắn cũng không thể tiến vào.”
Phong Quang bị phương pháp mà hắn nói chọc cho nở nụ cười, nàng lại ôm lấy hắn, “Được, đây là ngươi nói, đi thôi, chúng ta đi nhìn xem cái tên Đan Nhai rơi xuống nước kia.”
Cho dù nàng cũng không cho rằng Tiết Nhiễm có thể làm cho Nam Cung Ly giải trừ hôn ước, bất quá có thể đùa với hắn một hồi như vậy cũng rất thú vị.
Nàng nắm tay Tiết Nhiễm đi qua, nhìn đến thiếu nữ mặc xiêm y màu vàngđang nhìn Đan Nhai nằm trên đất không biết làm sao, xem bộ dạng ủ rũ đăm chiêu của nàng, đại khái là nàng cho rằng hắn không cứu được nữa.
Tiết Nhiễm ra tiếng, “cô nương.”
Thiếu nữ ngẩng đầu thấy một đôi nam nữ, “Các ngươi là?”
“Ta là đại phu.”
Nghe một câu như thế, mặt mày của nàng ấy giãn ra một ít, “Đại phu, mau giúp ta nhìn một cái xem hắn có phải chết rồi không?”
Tiết Nhiễm ngồi trên mặt đất, bắt mạch cho Đan Nhai, sau đó lại kìm bụng Đan Nhai xuống, sau khi phun ra mấy ngụm nước hắn vẫn không tỉnh lại, Tiết Nhiễm thoáng trầm ngâm, còn chưa mở miệng liền nghe Phong Quang nói: “cô nương, ta thấy hắn cần hô hấp nhân tạo.”
Thiếu nữ áo vàng khó hiểu, “Hô hấp nhân tạo là cái gì?”
Hắn dùng cái lưỡi trơn lạnh lùng nhập vào trong miệng nàng, tham lam hấp thu hơi thở của nàng, dùng sức thăm dò khắp ngõ ngách, Phong Quang lui binh đầu hàng, ngay cả hô hấp đều dần trở nên khó khăn, qua hồi lâu, lại như mới qua chỉ vài giây thời gian, hắn buông nàng ra.
Phong Quang từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, sắc mặc hồng rực, trái tim nhảy lên kịch liệt, nâng mắt nhìn lại mới phát hiện hắn cũng không hơn gì nàng, tuy rằng hắn đang cực lực khắc chế, nhưng hô hấp dồn dập rất nhiều, hắn rõ ràng là một nam nhân tao nhã có lễ, nhưng cái hôn này lại dị thường kịch liệt, nàng không thể không thừa nhận, sự tương phản này làm nàng chịu áp lực không nổi muốn bổ nhào vào hắn.
“Thật có lỗi… ta…” Tiết Nhiễm nói không nên lời, hắn nghĩ muốn nâng tay chạm vào gương mặt nàng, lại không dám, cảm xúc trong chớp mắt lúc mới bắt đầu ấy, khiến hắn không thể khắc chế chình mình.
Phong Quang nâng tay che miệng hắn lại, nghiêm trang nói: “Tiết Nhiễm, ngươi có biết cái gì gọi là dã chiến không?”
Tiết Nhiễm giống như nghe được âm thanh của lý trí lại cùng hắn nói "hẹn gặp lại".
Nàng kéo tay hắn, lập tức muốn đi đến bên cạnh rừng rậm, nhưng ngay lúc đó có âm thanh rơi xuống nước hấp dẫn lực chú ý của nàng, chỉ thấy cách đó không xa một thiếu nữ đứng ở bên bờ, nàng nhìn người đang khôngngừng giãy dụa trong nước, dậm chân một cái cũng nhảy xuống, chẳng được bao lâu, nàng liền đem nam nhân ở trong nước kéo lên.
“Người kia… là Đan đường chủ.” Năng lực nhìn trong đêm so với Phong Quang tốt hơn, hắn cũng thấy rõ nam nhân rơi xuống nước kia đúng là Đan Nhai.
“Aiz!” Phong Quang thấy hắn muốn đi qua, không khỏi liều mạng kéo tay hắn lại, “Tiết Nhiễm, ngươi không muốn dã chiến với ta sao?”
Khụ… cô nương ngươi cởi mở ghê!
Tiết Nhiễm mặt đỏ tai nóng, “Phong, Phong Quang… loại chuyện này… chỉ có lúc động phòng hoa chúc mới… mới…”
“Vậy ý của ngươi là, ngươi sẽ lấy ta?”
Hắn nầng một tay che mắt lại, sau một lúc lâu, miệng của hắn giật giật, “Ừm… ta sẽ cưới nàng.”
“Nhưng mà ta còn có hôn ước đó.” Nàng đem tay hắn kéo xuống, lại ôm lấy mặt hắn, yêu thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của hắn, đây là sở thích tà ác của nàng.
Tiết Nhiễm bị bắt phải đối diện với nàng, xấu hổ cực kỳ, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: “Ta sẽ tìm Dịch minh chủ nói rõ ràng, tâm của hắn đã thuộc về Duyệt Duyệt, vậy không nên lại mang theo chuyện chung thân đại sự của nàng.”
“Vậy nếu Dịch Vô Thương không đồng ý giải trừ hôn ước thì sao?”
“Vậy… ta liền mang nàng trốn vào cố Nhân cốc, cho dù hắn có là võ lâm minh chủ đi nữa, không có cốc chủ cho phép, hắn cũng không thể tiến vào.”
Phong Quang bị phương pháp mà hắn nói chọc cho nở nụ cười, nàng lại ôm lấy hắn, “Được, đây là ngươi nói, đi thôi, chúng ta đi nhìn xem cái tên Đan Nhai rơi xuống nước kia.”
Cho dù nàng cũng không cho rằng Tiết Nhiễm có thể làm cho Nam Cung Ly giải trừ hôn ước, bất quá có thể đùa với hắn một hồi như vậy cũng rất thú vị.
Nàng nắm tay Tiết Nhiễm đi qua, nhìn đến thiếu nữ mặc xiêm y màu vàngđang nhìn Đan Nhai nằm trên đất không biết làm sao, xem bộ dạng ủ rũ đăm chiêu của nàng, đại khái là nàng cho rằng hắn không cứu được nữa.
Tiết Nhiễm ra tiếng, “cô nương.”
Thiếu nữ ngẩng đầu thấy một đôi nam nữ, “Các ngươi là?”
“Ta là đại phu.”
Nghe một câu như thế, mặt mày của nàng ấy giãn ra một ít, “Đại phu, mau giúp ta nhìn một cái xem hắn có phải chết rồi không?”
Tiết Nhiễm ngồi trên mặt đất, bắt mạch cho Đan Nhai, sau đó lại kìm bụng Đan Nhai xuống, sau khi phun ra mấy ngụm nước hắn vẫn không tỉnh lại, Tiết Nhiễm thoáng trầm ngâm, còn chưa mở miệng liền nghe Phong Quang nói: “cô nương, ta thấy hắn cần hô hấp nhân tạo.”
Thiếu nữ áo vàng khó hiểu, “Hô hấp nhân tạo là cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.