Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 260
Miêu Mao Nho
03/10/2017
Đưa Phong Quang tới cửa, trước khi rời khỏi, cố Ngôn còn nghe
được thiếu nữ dùng giọng điệu hứng thú tà ác hỏi: “Vương
thúc thực không muốn ngủ với ta sao?”
cố Ngôn nghiêm trang nói: “Ngày mai phải khởi hành sớm, bệ hạ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi nói xong, hắn giẫm lên ánh trăng rời đi.
Phong Quang lắc đầu tiếc nuối, bởi vì hôm nay nàng lại không dụ dỗ được vị mỹ nhân này.
Ngày hôm sau, lúc xe khởi hành, Kha huyện lệnh dắt theo gia quyến đến bái lễ nói: “Cung tiễn bệ hạ.”
Bên người hắn có một kiều thê, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, không có vị công tử đứng dưới tàng cây ngô đồng đêm qua.
Phong Quang sắp lên xe ngựa rồi lại đổi ý, nàng khe khẽ lay động cây quạt, hỏi lơ đãng: “Kha huyện lệnh, đại công tử nhà ngươi đâu?”
“Bệ, bệ hạ…” Vừa hỏi câu này, Kha huyện lệnh lập tức kinh ngạc, “Kha Hoài thân mìnhkhông khỏe, hạ quan lo lắng bệnh khí của hắn sẽ lây cho bệ hạ, nên không gọi hắn đira.”
Nói thật, nếu không phải Phong Quang nhắc tới, hắn hoàn toàn quên mất hắn còn có một nhi tử.
Phong Quang chậc chậc lắc đầu, không phải là tin lời Kha huyện lệnh, mà là khó hiểu vì sao một phụ thân dung mạo xấu xí như vậy lại có thể sinh ra một nhi tử phong độ đến thế, lại nhìn lại tiểu nhi tử còn lại của hắn, Kha Táp mười lăm mười sáu tuổi này, cũng chỉ có thể dùng mi thanh mục tú để hình dung.
Nàng nhận ra không cảm nhận được tầm mắt của cố Ngôn ở bên người, hãy còn cười nói: “Hôm qua ngẫu nhiên gặp qua Kha đại công tử một làn, đúng là đẹp tựa thiên tiên, không biết, nếu trẫm đề xuất muốn dẫn Kha đại công tử đi theo, yêu cầu vô lý này, Kha huyện lệnh có chịu không?”
Chỉ dựa vào một câu nàng đã muốn đem con trai của người ta đi, yêu cầu này đúng là vô lý, nhưng Kha huyện lệnh cũng không có cách nào từ chối được, ai kêu người ta là nữ hoàng đây!
Dưới con mắt nhìn chằm chằm của kiều thê, Kha huyện lệnh kiên trì bái tạ: “Khuyển tử có thể được bệ hạ mang đi là phúc của hắn, quản gia, còn không mau kêu đại công tửđi ra?”“Dạ, dạ.” Một nam nhân trung niêm vội vàng chạy đi gọi người.
Chỉ chốc lát sau, Kha Hoài cầm một cây tiêu đi ra, nhìn thấy cảnh tượng mọi người quỳ lạy Phong Quang, sau khi khinh ngạc, hắn không nhanh không chậm hành lễ, “Kha Hoài bái kiến nữ hoàng bệ hạ.”
“Kha Hoài, từ nay về sau, ngươi là người của trẫm.”
Kha Hoài giật mình nhẹ, “Vâng, bệ hạ.”
“Được rồi, khởi hành đi, ngươi ngồi cùng một xe với trẫm.”
“Vâng.” Kha Hoài đứng dậy, hắn quay đầu nhìn lại, phụ thân và mẹ kế của hắn bất ankhông yên, đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn cũng không cam lòng dõi theo hắn, sau khi bị mẹ hắn phát hiện, nữ nhân kia ôm lấy đứa con của bà, nhìn Kha Hoài cầu xin.
Kha Hoài không nói, thậm chí còn không nói một lời từ biệt với họ, hắn lên xe ngựa của bệ hạ.
không người nào hỏi thăm vị công tử nghèo túng này, nhưng mai kia, hắn đã là quý nhân bay lên đầu cành.
cố Ngôn vô thức xoay cái nhẫn trên ngón tay, Phong Quang nói ra bao nhiêu lời, làm ra bao nhiêu chuyện làm hắn ngoài ý muốn, từ lúc nàng có ý thức có hiểu biết đã nhiều đến mức đếm không xuể, nàng thích mỹ nhân, càng thích chọc ghẹo mỹ nhân, duy chỉ có hôm nay, nàng lại mở miệng đem một người nam nhân trở thành người của mình.
Hậu cung đúng là thiếu người, nữ hoàng cũng đã đến tuổi, nhưng như thế cũng khôngcó nghĩa là loại người nào cũng có thể đứng bên cạnh nữ hoàng, ít nhất theo cố Ngôn, một nhi tử huyện lệnh, là cực kỳ không có tư cách.
trên đời này, chỉ có thân phận như Lam Thính Dung mới có thể xứng đôi với nàng.
Nhưng cố Ngôn dường như đã quên, Phong Quang từng nói không thích Lam Thính Dung, thế gian này, xét về thân phận, có thể ngang hàng với Lam Thính Dung thậtkhông có mấy người.
cố Ngôn nghiêm trang nói: “Ngày mai phải khởi hành sớm, bệ hạ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi nói xong, hắn giẫm lên ánh trăng rời đi.
Phong Quang lắc đầu tiếc nuối, bởi vì hôm nay nàng lại không dụ dỗ được vị mỹ nhân này.
Ngày hôm sau, lúc xe khởi hành, Kha huyện lệnh dắt theo gia quyến đến bái lễ nói: “Cung tiễn bệ hạ.”
Bên người hắn có một kiều thê, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, không có vị công tử đứng dưới tàng cây ngô đồng đêm qua.
Phong Quang sắp lên xe ngựa rồi lại đổi ý, nàng khe khẽ lay động cây quạt, hỏi lơ đãng: “Kha huyện lệnh, đại công tử nhà ngươi đâu?”
“Bệ, bệ hạ…” Vừa hỏi câu này, Kha huyện lệnh lập tức kinh ngạc, “Kha Hoài thân mìnhkhông khỏe, hạ quan lo lắng bệnh khí của hắn sẽ lây cho bệ hạ, nên không gọi hắn đira.”
Nói thật, nếu không phải Phong Quang nhắc tới, hắn hoàn toàn quên mất hắn còn có một nhi tử.
Phong Quang chậc chậc lắc đầu, không phải là tin lời Kha huyện lệnh, mà là khó hiểu vì sao một phụ thân dung mạo xấu xí như vậy lại có thể sinh ra một nhi tử phong độ đến thế, lại nhìn lại tiểu nhi tử còn lại của hắn, Kha Táp mười lăm mười sáu tuổi này, cũng chỉ có thể dùng mi thanh mục tú để hình dung.
Nàng nhận ra không cảm nhận được tầm mắt của cố Ngôn ở bên người, hãy còn cười nói: “Hôm qua ngẫu nhiên gặp qua Kha đại công tử một làn, đúng là đẹp tựa thiên tiên, không biết, nếu trẫm đề xuất muốn dẫn Kha đại công tử đi theo, yêu cầu vô lý này, Kha huyện lệnh có chịu không?”
Chỉ dựa vào một câu nàng đã muốn đem con trai của người ta đi, yêu cầu này đúng là vô lý, nhưng Kha huyện lệnh cũng không có cách nào từ chối được, ai kêu người ta là nữ hoàng đây!
Dưới con mắt nhìn chằm chằm của kiều thê, Kha huyện lệnh kiên trì bái tạ: “Khuyển tử có thể được bệ hạ mang đi là phúc của hắn, quản gia, còn không mau kêu đại công tửđi ra?”“Dạ, dạ.” Một nam nhân trung niêm vội vàng chạy đi gọi người.
Chỉ chốc lát sau, Kha Hoài cầm một cây tiêu đi ra, nhìn thấy cảnh tượng mọi người quỳ lạy Phong Quang, sau khi khinh ngạc, hắn không nhanh không chậm hành lễ, “Kha Hoài bái kiến nữ hoàng bệ hạ.”
“Kha Hoài, từ nay về sau, ngươi là người của trẫm.”
Kha Hoài giật mình nhẹ, “Vâng, bệ hạ.”
“Được rồi, khởi hành đi, ngươi ngồi cùng một xe với trẫm.”
“Vâng.” Kha Hoài đứng dậy, hắn quay đầu nhìn lại, phụ thân và mẹ kế của hắn bất ankhông yên, đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn cũng không cam lòng dõi theo hắn, sau khi bị mẹ hắn phát hiện, nữ nhân kia ôm lấy đứa con của bà, nhìn Kha Hoài cầu xin.
Kha Hoài không nói, thậm chí còn không nói một lời từ biệt với họ, hắn lên xe ngựa của bệ hạ.
không người nào hỏi thăm vị công tử nghèo túng này, nhưng mai kia, hắn đã là quý nhân bay lên đầu cành.
cố Ngôn vô thức xoay cái nhẫn trên ngón tay, Phong Quang nói ra bao nhiêu lời, làm ra bao nhiêu chuyện làm hắn ngoài ý muốn, từ lúc nàng có ý thức có hiểu biết đã nhiều đến mức đếm không xuể, nàng thích mỹ nhân, càng thích chọc ghẹo mỹ nhân, duy chỉ có hôm nay, nàng lại mở miệng đem một người nam nhân trở thành người của mình.
Hậu cung đúng là thiếu người, nữ hoàng cũng đã đến tuổi, nhưng như thế cũng khôngcó nghĩa là loại người nào cũng có thể đứng bên cạnh nữ hoàng, ít nhất theo cố Ngôn, một nhi tử huyện lệnh, là cực kỳ không có tư cách.
trên đời này, chỉ có thân phận như Lam Thính Dung mới có thể xứng đôi với nàng.
Nhưng cố Ngôn dường như đã quên, Phong Quang từng nói không thích Lam Thính Dung, thế gian này, xét về thân phận, có thể ngang hàng với Lam Thính Dung thậtkhông có mấy người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.