Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 272
Miêu Mao Nho
18/10/2017
Lam Thính Dung nói: “Mặc dù thái y đang nghiên cứu, nhưng đến nay vẫn không có tiến triển.”
Mấy loại độc dược này nọ, nếu hắn ở đây, nhất định có thể…
Phong Quang giật mình, bởi vì nàng không khỏi lại nhớ đến nam nhân kia.
Rõ ràng tình cảm đã bị trừ bỏ, nhưng đột nhiên nhớ tới, trái tim của nàng còn có thể ẩn ẩn đau đớn.
Nhìn thấy sắc mặt của nàng không đúng lắm, cố Ngôn giơ tay sờ sờ trán nàng, dịu dàng nói: “Bệ hạ không cần quá lo lắng, là độc thì nhất định sẽ có giải dược, chúng ta sẽ tìm được biện pháp, thần có mang theo bánh quế hoa, bệ hạ có muốn ăn một ítkhông?”
Vì phòng ngừa bánh quế hoa bị biến chất, một đường này hắn đều sai người ướp lạnh, lại sai người chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu làm bánh quế hoa, nhưng điều kiện nước ở quân doanh so ra vẫn kém hoàng cung, mùi vị sẽ không tốt.
Bánh quế hoa…
Phong Quang theo bản năng bắt lấy tay hắn, kêu thất thanh, “Tiết Nhiễm.”
Ánh mắt cố Ngôn tối sầm lại, im lặng một lát nhưng rất nhanh lại dịu dàng cười rộ lên, giọng nói ấm áp: “Tiết Nhiễm là ai?”
Thần thái dịu dàng này của hắn, còn cả thái độ nhẹ nhàng lạnh bạc…
Giống hệt Tiết Nhiễm.
Tay Phong Quang run lên, buông lỏng tay cố Ngôn ra, “Ta có chút không thoải mái, đivề nghỉ ngơi trước.”
Nàng mất hồn lạc phách đi ra khỏi quân trướng.
cố Ngôn đứng lặng người tại chỗ, bất động thật lâu, hơi thở quanh thân hắn biến hóa kỳ lạ, mà hắn lại như đang đứng ở trong gió lốc quỷ quyệt.
Hạ Phong Nhã chậm rãi di chuyển ra phía sau Lam Thính Dung, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nàng đang sợ hãi.Lam Thính Dung do dự một hồi, gọi: “Vương gia?”
“Lam tướng quân, ta trước có việc, chuyện giải dược phiền ngươi lo lắng nhiều hơn, ta trước tiên cáo từ.” Nói xong, hắn cũng đi ra ngoài.
Hạ Phong Nhã thế này mới vỗ ngực trấn tĩnh lại.
Lam Thính Dung hỏi: “Công chúa nhìn như cực kỳ sợ hãi Khiêm vương?”
“Tướng quân, nếu như ngươi nhìn thấy một người, hắn có một gian phòng, mà trong phòng đó, xếp rất nhiều… rất nhiều người lợn…" Nghĩ đến việc năm đó làm nàng khủng hoảng, Hạ Phong Nhã bất giác run rẩy, “Những người đó, đứt tay đứt chân, mắt bị móc, lưỡi bị rút, nhưng bọn họ đều còn sống, sống không bằng chết, mà nguyên nhân bọn họ bị biến thành như vậy, chỉ vì bọn họ nói năng lỗ mãng với người đáng tôn kính nhất Đông Vân quốc…”
Hạ Phong Nhã xiết chặt ống tay áo của Lam Thính Dung, hai mắt tràn đầy khủng hoảng, “Người như thế… rất đáng sợ, có đúng không?”
“Công chúa…” Gương mặt tuấn mỹ của Lam Thính Dung đông lạnh, hắn đang nghi ngờ, bởi vì nam nhân cố Ngôn này, không giống như người sẽ làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
Hạ Phong Nhã sửng sốt, rất nhanh lại hồi phục tinh thần, nàng lại cười sáng lạn, làm như người vừa mới sợ đến phát run kia không phải là nàng, “Chuyện xưa này rất đáng sợ đúng không, là vì trước đây ta nghịch ngợm, vương thúc cố ý kể để khiến ta sợ thôi, đây chính là bóng ma thời thơ ấu của ta, thế nên đến nay ta vẫn còn sợ hãi vương thúc.”
“Thì ra là thế.” Lam Thính Dung nói: “Chuyện xưa là chuyện xưa, tuy là đáng sợ, nhưng công chúa không nên xem là thật.”
“Ừ ừ, ta biết.” Hạ Phong Nhã ngoan ngoãn gật đầu, dưới đôi mắt cười cất giấu một vệt màu e sợ mà người ngoài khó mà thấy được.
Nàng còn nhớ rõ một ngày đó ánh nắng tươi sáng, tại trước cửa gian phòng tối đen kinh khủng kia, nàng mười ba tuổi sợ đến mức cả người nhũn ra ngồi bệt dưới đất.
Nam nhân đó dưới ánh mặt trời, môi mỏng hơi mỉm cười, xinh đẹp như một vị thần tồn tại trong thế giới vẩn đục này.
Hắn cuối người xuống, vuốt ve đỉnh đầu nàng, ý cười ở bờ môi hời hợt mà lại rõ ràng, như tiên như yêu, hắn dùng tiếng nói cực động lòng người đó nói: “Công chúa điện hạ, đây là bí mật của hai người chúng ta, nếu để bệ hạ biết được…”
Hạ Phong Nhã không hỏi hắn nửa câu sau đó là gì, bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được, chỉ cần bàn tay đặt trên đỉnh đầu nàng dùng sức một chút, đầu nàng sẽ lìa khỏicổ.
Mấy loại độc dược này nọ, nếu hắn ở đây, nhất định có thể…
Phong Quang giật mình, bởi vì nàng không khỏi lại nhớ đến nam nhân kia.
Rõ ràng tình cảm đã bị trừ bỏ, nhưng đột nhiên nhớ tới, trái tim của nàng còn có thể ẩn ẩn đau đớn.
Nhìn thấy sắc mặt của nàng không đúng lắm, cố Ngôn giơ tay sờ sờ trán nàng, dịu dàng nói: “Bệ hạ không cần quá lo lắng, là độc thì nhất định sẽ có giải dược, chúng ta sẽ tìm được biện pháp, thần có mang theo bánh quế hoa, bệ hạ có muốn ăn một ítkhông?”
Vì phòng ngừa bánh quế hoa bị biến chất, một đường này hắn đều sai người ướp lạnh, lại sai người chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu làm bánh quế hoa, nhưng điều kiện nước ở quân doanh so ra vẫn kém hoàng cung, mùi vị sẽ không tốt.
Bánh quế hoa…
Phong Quang theo bản năng bắt lấy tay hắn, kêu thất thanh, “Tiết Nhiễm.”
Ánh mắt cố Ngôn tối sầm lại, im lặng một lát nhưng rất nhanh lại dịu dàng cười rộ lên, giọng nói ấm áp: “Tiết Nhiễm là ai?”
Thần thái dịu dàng này của hắn, còn cả thái độ nhẹ nhàng lạnh bạc…
Giống hệt Tiết Nhiễm.
Tay Phong Quang run lên, buông lỏng tay cố Ngôn ra, “Ta có chút không thoải mái, đivề nghỉ ngơi trước.”
Nàng mất hồn lạc phách đi ra khỏi quân trướng.
cố Ngôn đứng lặng người tại chỗ, bất động thật lâu, hơi thở quanh thân hắn biến hóa kỳ lạ, mà hắn lại như đang đứng ở trong gió lốc quỷ quyệt.
Hạ Phong Nhã chậm rãi di chuyển ra phía sau Lam Thính Dung, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nàng đang sợ hãi.Lam Thính Dung do dự một hồi, gọi: “Vương gia?”
“Lam tướng quân, ta trước có việc, chuyện giải dược phiền ngươi lo lắng nhiều hơn, ta trước tiên cáo từ.” Nói xong, hắn cũng đi ra ngoài.
Hạ Phong Nhã thế này mới vỗ ngực trấn tĩnh lại.
Lam Thính Dung hỏi: “Công chúa nhìn như cực kỳ sợ hãi Khiêm vương?”
“Tướng quân, nếu như ngươi nhìn thấy một người, hắn có một gian phòng, mà trong phòng đó, xếp rất nhiều… rất nhiều người lợn…" Nghĩ đến việc năm đó làm nàng khủng hoảng, Hạ Phong Nhã bất giác run rẩy, “Những người đó, đứt tay đứt chân, mắt bị móc, lưỡi bị rút, nhưng bọn họ đều còn sống, sống không bằng chết, mà nguyên nhân bọn họ bị biến thành như vậy, chỉ vì bọn họ nói năng lỗ mãng với người đáng tôn kính nhất Đông Vân quốc…”
Hạ Phong Nhã xiết chặt ống tay áo của Lam Thính Dung, hai mắt tràn đầy khủng hoảng, “Người như thế… rất đáng sợ, có đúng không?”
“Công chúa…” Gương mặt tuấn mỹ của Lam Thính Dung đông lạnh, hắn đang nghi ngờ, bởi vì nam nhân cố Ngôn này, không giống như người sẽ làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
Hạ Phong Nhã sửng sốt, rất nhanh lại hồi phục tinh thần, nàng lại cười sáng lạn, làm như người vừa mới sợ đến phát run kia không phải là nàng, “Chuyện xưa này rất đáng sợ đúng không, là vì trước đây ta nghịch ngợm, vương thúc cố ý kể để khiến ta sợ thôi, đây chính là bóng ma thời thơ ấu của ta, thế nên đến nay ta vẫn còn sợ hãi vương thúc.”
“Thì ra là thế.” Lam Thính Dung nói: “Chuyện xưa là chuyện xưa, tuy là đáng sợ, nhưng công chúa không nên xem là thật.”
“Ừ ừ, ta biết.” Hạ Phong Nhã ngoan ngoãn gật đầu, dưới đôi mắt cười cất giấu một vệt màu e sợ mà người ngoài khó mà thấy được.
Nàng còn nhớ rõ một ngày đó ánh nắng tươi sáng, tại trước cửa gian phòng tối đen kinh khủng kia, nàng mười ba tuổi sợ đến mức cả người nhũn ra ngồi bệt dưới đất.
Nam nhân đó dưới ánh mặt trời, môi mỏng hơi mỉm cười, xinh đẹp như một vị thần tồn tại trong thế giới vẩn đục này.
Hắn cuối người xuống, vuốt ve đỉnh đầu nàng, ý cười ở bờ môi hời hợt mà lại rõ ràng, như tiên như yêu, hắn dùng tiếng nói cực động lòng người đó nói: “Công chúa điện hạ, đây là bí mật của hai người chúng ta, nếu để bệ hạ biết được…”
Hạ Phong Nhã không hỏi hắn nửa câu sau đó là gì, bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được, chỉ cần bàn tay đặt trên đỉnh đầu nàng dùng sức một chút, đầu nàng sẽ lìa khỏicổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.