Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 278
Miêu Mao Nho
26/10/2017
Edit: Nhi Huỳnh
Phong Quang đang nghĩ có nên lại cắn thêm một ngụm để thử xem cố Ngôn có phải là M hay không, nhưng ngoài lều trại lại truyền đến giọng nói lo lắng của Tiểu Ngã, “Bệ hạ, công chúa mất tích.”
Dù sao cũng không bao lâu nữa, Phong Nhã sẽ bị người đầu tiên tiến vào hậu cung của nàng ấy, hoàng tử của địch quốc trả về, tuy nói Phong Quangkhông đi theo tình tiết vốn có, nên sẽ tạo ra rất nhiều hiệu ứng bươm buớm, nhưng nữ chính cùng đám người trong hậu cung của nàng ấy vẫn sẽ gặp nhau, vẫn sẽ làm một hồi yêu đương sống chết, ví dụ như hoàng tử địch quốc này, nam nhân tên là Mộ Dung Huân, hắn sẽ vì nữ chính mà đem giải dược đến đây.
Cho nên, Phong Quang hoàn toàn không lo lắng Hạ Phong Nhã sẽ có chuyện gì.
Giữa lông mày Phong Quang lộ vẻ căng thẳng, cầm lấy tay cố Ngôn nói: “Vương thúc, làm sao bây giờ? Phong Nhã không thấy đâu!”
cố Ngôn: “…”
Bệ hạ, người diễn trò không dụng tâm lắm.
Giống như nhìn thấy cố Ngôn không nói gì nhưng trong mắt hắn đã đánh giá hành động vụng về vừa rồi của mình, Phong Quang mặt không đỏ timkhông nhảy, lúng ta lúng túng, “Vương thúc, ta nói Hạ Phong Nhã mất tích.”
“Lam tướng quân sẽ phái người đi tìm.” cố Ngôn mỉm cười.
“Vương thúc không sốt ruột sao?”
“Bệ hạ là tỷ tỷ ruột của công chúa, thần tất nhiên sẽ không vội vàng như bệ hạ vậy.”
Phong Quang nghiêng đầu qua một bên, “cố Ngôn, ngươi không thích Phong Nhã sao?”
cố Ngôn buồn phiền trong lòng, giọng nói cứng ngắc hỏi: “Bệ hạ sao lại có hiểu lầm này?”
Bởi vì ngươi là nam phụ chứ sao!
Đương nhiên không chỉ vì nguyên nhân này.
Phong Quang suy nghĩ một lát, nói: “Một năm trước, ta nhìn thấy ngươi sờ đầu Phong Nhã, khi đó ta đứng ở xa, lại nghe được ngươi nói với Phong Nhã là muốn giữ gìn bí mật chỉ thuộc về hai người các ngươi.”
“… Khi đó bệ hạ ở đó?”
“Ừm.” Nàng gật đầu.
“Trừ bỏ cái này, bệ hạ còn nhìn thấy cái gì?”
“Yên tâm đi, ta không có biết bí mật các ngươi nói là gì đâu, ta vốn muốn đidùng ké ôn tuyền trong phủ đệ của ngươi, nhưng không ngờ lại thấy được cảnh tượng ngươi đang nói chuyện riêng tư với Phong Nhã, cho nên sau đó ta trở về cung.”
Nghĩ đến lúc này rồi, nàng còn xúc động với sự cố gắng nhiều năm qua của mình, vẫn như trước kém hơn ánh hào quang của nữ chính, miễn bàn đến trái tim có bao nhiêu là bế tắc.
Người nên khó xử là cố Ngôn mới đúng, hắn không đoán được là Phong Quang cứ thích quái gở mà đem hắn cùng Hạ Phong Nhã cột cùng một chỗ, là vì nàng nghĩ lầm người trong lòng hắn là Hạ Phong Nhã, trời đất chứng giám, hắn dùng đầu ngón tay tính nàng khi nào thì lớn lên đã bao nhiêu năm, nhiều năm trước hắn thậm chí còn có dạo nghĩ mình thích một tiểu cônương như thế thì chính là một tên biến thái, vì thế còn từng bị cắn rứt lương tâm.
Được rồi, câu cuối là giả, lương tâm là cái gì? cố Ngôn từ trước tới nay chưa từng có thứ đó.
Khóe môi hắn giật giật, “Bệ hạ tưởng thần thích công chúa?”
“không đúng sao? Ta thế nhưng chưa từng thấy qua ngươi chủ động sờ đầu người khác.”
“Thần sờ đầu bệ hạ còn ít sao?” Hắn cầm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào lòng mình, nhỏ giọng nói: “Huống chi, không chỉ có đầu, toàn thân trên dưới thần đều đã sờ.”
Sắc mặt Phong Quang đỏ ửng, căm giận nói: “Vậy bí mật ngươi nói là gì? Một nam một nữ có bí mật không thể nói cho người khác, chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta biết thật ra Hạ Phong Nhã là nam?”
“Suy nghĩ vớ vẩn.” Tâm cố Ngôn bỗng nhiên mệt mỏi, nhưng chuyện “bí mật” này, hắn thật không thể giải thích, nhưng cố Ngôn là ai? Hắn là Khiêm vương, là Nhiếp chính vương nổi danh lừng lẫy, hắn chưa bao giờ bị cạn lời, “Bệ hạ rất muốn biết bí mật đó sao?”
“Ngươi đồng ý nói cho ta biết?”
“Nói cho bệ hạ biết có gì không được?” Khóe miệng cố Ngôn vểnh lên trêu tức, “Bệ hạ nên nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, công chúa đang ngồi dưới đất.”
Phong Quang đang nghĩ có nên lại cắn thêm một ngụm để thử xem cố Ngôn có phải là M hay không, nhưng ngoài lều trại lại truyền đến giọng nói lo lắng của Tiểu Ngã, “Bệ hạ, công chúa mất tích.”
Dù sao cũng không bao lâu nữa, Phong Nhã sẽ bị người đầu tiên tiến vào hậu cung của nàng ấy, hoàng tử của địch quốc trả về, tuy nói Phong Quangkhông đi theo tình tiết vốn có, nên sẽ tạo ra rất nhiều hiệu ứng bươm buớm, nhưng nữ chính cùng đám người trong hậu cung của nàng ấy vẫn sẽ gặp nhau, vẫn sẽ làm một hồi yêu đương sống chết, ví dụ như hoàng tử địch quốc này, nam nhân tên là Mộ Dung Huân, hắn sẽ vì nữ chính mà đem giải dược đến đây.
Cho nên, Phong Quang hoàn toàn không lo lắng Hạ Phong Nhã sẽ có chuyện gì.
Giữa lông mày Phong Quang lộ vẻ căng thẳng, cầm lấy tay cố Ngôn nói: “Vương thúc, làm sao bây giờ? Phong Nhã không thấy đâu!”
cố Ngôn: “…”
Bệ hạ, người diễn trò không dụng tâm lắm.
Giống như nhìn thấy cố Ngôn không nói gì nhưng trong mắt hắn đã đánh giá hành động vụng về vừa rồi của mình, Phong Quang mặt không đỏ timkhông nhảy, lúng ta lúng túng, “Vương thúc, ta nói Hạ Phong Nhã mất tích.”
“Lam tướng quân sẽ phái người đi tìm.” cố Ngôn mỉm cười.
“Vương thúc không sốt ruột sao?”
“Bệ hạ là tỷ tỷ ruột của công chúa, thần tất nhiên sẽ không vội vàng như bệ hạ vậy.”
Phong Quang nghiêng đầu qua một bên, “cố Ngôn, ngươi không thích Phong Nhã sao?”
cố Ngôn buồn phiền trong lòng, giọng nói cứng ngắc hỏi: “Bệ hạ sao lại có hiểu lầm này?”
Bởi vì ngươi là nam phụ chứ sao!
Đương nhiên không chỉ vì nguyên nhân này.
Phong Quang suy nghĩ một lát, nói: “Một năm trước, ta nhìn thấy ngươi sờ đầu Phong Nhã, khi đó ta đứng ở xa, lại nghe được ngươi nói với Phong Nhã là muốn giữ gìn bí mật chỉ thuộc về hai người các ngươi.”
“… Khi đó bệ hạ ở đó?”
“Ừm.” Nàng gật đầu.
“Trừ bỏ cái này, bệ hạ còn nhìn thấy cái gì?”
“Yên tâm đi, ta không có biết bí mật các ngươi nói là gì đâu, ta vốn muốn đidùng ké ôn tuyền trong phủ đệ của ngươi, nhưng không ngờ lại thấy được cảnh tượng ngươi đang nói chuyện riêng tư với Phong Nhã, cho nên sau đó ta trở về cung.”
Nghĩ đến lúc này rồi, nàng còn xúc động với sự cố gắng nhiều năm qua của mình, vẫn như trước kém hơn ánh hào quang của nữ chính, miễn bàn đến trái tim có bao nhiêu là bế tắc.
Người nên khó xử là cố Ngôn mới đúng, hắn không đoán được là Phong Quang cứ thích quái gở mà đem hắn cùng Hạ Phong Nhã cột cùng một chỗ, là vì nàng nghĩ lầm người trong lòng hắn là Hạ Phong Nhã, trời đất chứng giám, hắn dùng đầu ngón tay tính nàng khi nào thì lớn lên đã bao nhiêu năm, nhiều năm trước hắn thậm chí còn có dạo nghĩ mình thích một tiểu cônương như thế thì chính là một tên biến thái, vì thế còn từng bị cắn rứt lương tâm.
Được rồi, câu cuối là giả, lương tâm là cái gì? cố Ngôn từ trước tới nay chưa từng có thứ đó.
Khóe môi hắn giật giật, “Bệ hạ tưởng thần thích công chúa?”
“không đúng sao? Ta thế nhưng chưa từng thấy qua ngươi chủ động sờ đầu người khác.”
“Thần sờ đầu bệ hạ còn ít sao?” Hắn cầm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào lòng mình, nhỏ giọng nói: “Huống chi, không chỉ có đầu, toàn thân trên dưới thần đều đã sờ.”
Sắc mặt Phong Quang đỏ ửng, căm giận nói: “Vậy bí mật ngươi nói là gì? Một nam một nữ có bí mật không thể nói cho người khác, chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta biết thật ra Hạ Phong Nhã là nam?”
“Suy nghĩ vớ vẩn.” Tâm cố Ngôn bỗng nhiên mệt mỏi, nhưng chuyện “bí mật” này, hắn thật không thể giải thích, nhưng cố Ngôn là ai? Hắn là Khiêm vương, là Nhiếp chính vương nổi danh lừng lẫy, hắn chưa bao giờ bị cạn lời, “Bệ hạ rất muốn biết bí mật đó sao?”
“Ngươi đồng ý nói cho ta biết?”
“Nói cho bệ hạ biết có gì không được?” Khóe miệng cố Ngôn vểnh lên trêu tức, “Bệ hạ nên nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, công chúa đang ngồi dưới đất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.