Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 296
Miêu Mao Nho
01/12/2017
cố Ngôn hờ hững nói: “Một câu đồ điên này của Tiền thống lĩnh, coi như là đang khích lệ ta vậy.”
Tiền Tù thất thanh nói: “Ta vẫn không hiểu… người như ngươi, mười năm trước sao lại có thể thích một đứa trẻ năm tuổi!?”
“Tiền thống lĩnh lại sai rồi, không phải mười năm trước, mà là mười lăm năm trước.” cố Ngôn mỉm cười sửa lại đứng lời của hắn.
“Mười lăm năm trước…”
cố Ngôn vừa nói xong, không chỉ là Tiền Tù mà ngay cả Tô Nhứ cũng không khỏi kinh ngạc, mười lăm năm trước Hạ Phong Quang chỉ là một đứa bé con, cố Ngôn lúc ấy là một thiếu niên lang hăng hái, hắn sao lại có thể… làm sao có thể yêu một đứa con nít chứ?
Bọn họ cực kỳ không hiểu được cho nên thần sắc tỏ vẻ kinh sợ, nhưng cố Ngôn không ngại, hắn vẫn tao nhã sang quý như cũ, nho nhã như thế, sự dịu dàng được ẩn giấu trong mắt tràn ra một chút, khiến người ta nhìn ra được là lúc này hắn đangsuy nghĩ đến cái người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm kia.
“Phong Quang, là người mà ta luôn luôn đợi nàng khôn lớn.” cố Ngôn thở dài, “Các ngươi không thể nào hiểu được, ta chờ đợi một ngày này đã bao nhiêu lâu.”
Nhưng cho dù bọn họ không hiểu, thì cũng đã sao đâu?
Tiền Tù lại từ trong ngạc nhiên lên tiếng, “Ngươi đã… thích Hạ Phong Quang như vậy, sao không nghĩ tới trong mấy ngày ta cầm tù nàng, ta sẽ làm gì nàng sao, dù sao vứt bỏ thân phận nữ hoàng thì nàng cũng là một mỹ nhân.”
cố Ngôn chợt cười lạnh, “Ngươi có vốn liếng gì mà động tới nàng sao?”
Tiền Tù sửng sốt.
“Tiền thống lĩnh không lẽ đã quên sao, năm năm trước ngươi qua đêm tại một thanh lâu, phát hiện của quý của mình bị người ta hoạn đứt.” cố Ngôn sung sướng nói: “Nghe nói, là một vị thanh lâu nữ tử không chịu bán mình gây ra.”
“Là ngươi…” Tiền Tù không thể ức chế mà kêu lên: “Chuyện này cũng là ngươi làm!”
Tiền Tù vốn là một người ngàn chén không sai, nhưng ngày đó hắn chỉ mới uống có ba chén rượu đã say bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh, hắn lập tức cảm thấy hạ thân đau tê tâm liệt phế, mà thanh quan kia đã không thấy tung tích đâu, Tiền Tùkhông nói chuyện này ra với bất kỳ kẻ nào, hắn là nam nhân, mà nam nhân sẽ có sĩ diện, nhất là sĩ diện về chuyện của quý thế này.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Tiền Tù, cố Ngôn cười bỏ qua, “Ngươi nên cảm thấy may mắn, nếu không phải vì ngươi cũngkhông được tính là một nam nhân, ta sao có thể để ngươi ở cạnh bên người Phong Quang?”
Ngay cả những người khác, đám ngự lâm quân kia, nhược điểm của tất cả bọn họ đều nằm trong bàn tay hắn, ai mà dám đụng đến nữ hoàng bệ hạ?
cố Ngôn cực kỳ khẳng định nói: “Tiền thống lĩnh, nhìn thử xem, ngươi mang râu giả không phải cũng rất hợp sao?”
Tiền Tù từ năm năm trước đã không còn mọc râu được nữa, nhưng vì sợ người khác hoài nghi, hắn vẫn luôn mang râu giả, hắn vẫn luôn xem chuyện này là vô cùng nhục nhã, cũng là nỗi thống khổ và dơ bẩn nhất trong nhân sinh của hắn, cố Ngôn tuy cười dịu dàng, nhưng đối với hắn chính là châm chọc khiêu khích.
Tiền Tù rốt cục nhịn không nổi, muốn phóng đao vào cố Ngôn, “Ta muốn giết ngươi!”
Hắn còn chưa tới gần cố Ngôn, thân mình đã mất đi thăng bằng mà nghiêng đi té xuống đất, máu chảy như trút nước, chân trái đã chia lìa với thân thể, qua hồi lâu sau Tiền Tù mới cảm nhận được cơn đau truyền đến, hắn thê lương kêu to.
Tiểu Ngã thu lại chỉ bạc, Tiểu Hảo, Tiểu Vô và Tiểu Liêu cũng vậy, đều cực kỳ lạnh lùng nhìn một màn trước mắt này, dường như người té tên mặt đất kêu thảm thiết kia không phải người, mà là một đầu heo đang đợi được làm thịt.
Chức trách của Tô Nhứ luôn không phải là giết người, cho nên nàng quay lưng lại, không nhìn đến một màn máu me này.
cố Ngôn đi vòng qua Tiền Tù tới cửa, hắn nói: “Hủy người này đi.”
Bốn người Tiểu Ngã nói: “Dạ, chủ nhân.”
Tiền Tù thất thanh nói: “Ta vẫn không hiểu… người như ngươi, mười năm trước sao lại có thể thích một đứa trẻ năm tuổi!?”
“Tiền thống lĩnh lại sai rồi, không phải mười năm trước, mà là mười lăm năm trước.” cố Ngôn mỉm cười sửa lại đứng lời của hắn.
“Mười lăm năm trước…”
cố Ngôn vừa nói xong, không chỉ là Tiền Tù mà ngay cả Tô Nhứ cũng không khỏi kinh ngạc, mười lăm năm trước Hạ Phong Quang chỉ là một đứa bé con, cố Ngôn lúc ấy là một thiếu niên lang hăng hái, hắn sao lại có thể… làm sao có thể yêu một đứa con nít chứ?
Bọn họ cực kỳ không hiểu được cho nên thần sắc tỏ vẻ kinh sợ, nhưng cố Ngôn không ngại, hắn vẫn tao nhã sang quý như cũ, nho nhã như thế, sự dịu dàng được ẩn giấu trong mắt tràn ra một chút, khiến người ta nhìn ra được là lúc này hắn đangsuy nghĩ đến cái người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm kia.
“Phong Quang, là người mà ta luôn luôn đợi nàng khôn lớn.” cố Ngôn thở dài, “Các ngươi không thể nào hiểu được, ta chờ đợi một ngày này đã bao nhiêu lâu.”
Nhưng cho dù bọn họ không hiểu, thì cũng đã sao đâu?
Tiền Tù lại từ trong ngạc nhiên lên tiếng, “Ngươi đã… thích Hạ Phong Quang như vậy, sao không nghĩ tới trong mấy ngày ta cầm tù nàng, ta sẽ làm gì nàng sao, dù sao vứt bỏ thân phận nữ hoàng thì nàng cũng là một mỹ nhân.”
cố Ngôn chợt cười lạnh, “Ngươi có vốn liếng gì mà động tới nàng sao?”
Tiền Tù sửng sốt.
“Tiền thống lĩnh không lẽ đã quên sao, năm năm trước ngươi qua đêm tại một thanh lâu, phát hiện của quý của mình bị người ta hoạn đứt.” cố Ngôn sung sướng nói: “Nghe nói, là một vị thanh lâu nữ tử không chịu bán mình gây ra.”
“Là ngươi…” Tiền Tù không thể ức chế mà kêu lên: “Chuyện này cũng là ngươi làm!”
Tiền Tù vốn là một người ngàn chén không sai, nhưng ngày đó hắn chỉ mới uống có ba chén rượu đã say bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh, hắn lập tức cảm thấy hạ thân đau tê tâm liệt phế, mà thanh quan kia đã không thấy tung tích đâu, Tiền Tùkhông nói chuyện này ra với bất kỳ kẻ nào, hắn là nam nhân, mà nam nhân sẽ có sĩ diện, nhất là sĩ diện về chuyện của quý thế này.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Tiền Tù, cố Ngôn cười bỏ qua, “Ngươi nên cảm thấy may mắn, nếu không phải vì ngươi cũngkhông được tính là một nam nhân, ta sao có thể để ngươi ở cạnh bên người Phong Quang?”
Ngay cả những người khác, đám ngự lâm quân kia, nhược điểm của tất cả bọn họ đều nằm trong bàn tay hắn, ai mà dám đụng đến nữ hoàng bệ hạ?
cố Ngôn cực kỳ khẳng định nói: “Tiền thống lĩnh, nhìn thử xem, ngươi mang râu giả không phải cũng rất hợp sao?”
Tiền Tù từ năm năm trước đã không còn mọc râu được nữa, nhưng vì sợ người khác hoài nghi, hắn vẫn luôn mang râu giả, hắn vẫn luôn xem chuyện này là vô cùng nhục nhã, cũng là nỗi thống khổ và dơ bẩn nhất trong nhân sinh của hắn, cố Ngôn tuy cười dịu dàng, nhưng đối với hắn chính là châm chọc khiêu khích.
Tiền Tù rốt cục nhịn không nổi, muốn phóng đao vào cố Ngôn, “Ta muốn giết ngươi!”
Hắn còn chưa tới gần cố Ngôn, thân mình đã mất đi thăng bằng mà nghiêng đi té xuống đất, máu chảy như trút nước, chân trái đã chia lìa với thân thể, qua hồi lâu sau Tiền Tù mới cảm nhận được cơn đau truyền đến, hắn thê lương kêu to.
Tiểu Ngã thu lại chỉ bạc, Tiểu Hảo, Tiểu Vô và Tiểu Liêu cũng vậy, đều cực kỳ lạnh lùng nhìn một màn trước mắt này, dường như người té tên mặt đất kêu thảm thiết kia không phải người, mà là một đầu heo đang đợi được làm thịt.
Chức trách của Tô Nhứ luôn không phải là giết người, cho nên nàng quay lưng lại, không nhìn đến một màn máu me này.
cố Ngôn đi vòng qua Tiền Tù tới cửa, hắn nói: “Hủy người này đi.”
Bốn người Tiểu Ngã nói: “Dạ, chủ nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.