Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 342
Miêu Mao Nho
07/08/2020
“Phong Quang, tiếp tục chán ghét tôi đi, em thích An Ức bao nhiêu, thì ghét tôi bấy nhiêu, nghĩ theo một cách khác, địa vị của tôi và hắn ở trong lòng em, cũng có cùng một trọng lượng.” Giọng điệu của hắn nhiễm mùi thỏa mãn, cho dù thứ thỏa mãn này mang theo sự cực đoan quỷ dị.
Phong Quang lại ở trong sự quỷ dị ấy, thấy được một phần chua xót khó hiểu trong lòng, cô giật mình ngạc nhiên chớp mắt một cái, nhưng nhanh chóng lạnh mặt xuống, “Trả An Ức lại cho tôi.”
“Tôi sẽ trả hắn lại cho em, nhưng trước đó, để cho tôi nhìn xem em có thể vì hắn làm được đến mức nào.”
Bỗng nhiên, một cái tát vả lên mặt hắn, hắn ngây người.
Phong Quang cười ác liệt, “anh ngây thơ thật hay giả, dùng phương pháp này ép tôi đi vào khuôn khổ, anh nói anh làm cho An Ức biến mất tôi sẽ tin sao? Đừng ngốc thế, anh không phải là ma sao? An Ức cũng là ma vậy, anh không nên tự tin rằng có thể thắng được anh ấy? Cho dù anh nói muốn giết tôi, nhưng đến nay, ngoại trừ tạo ra một ít tai nạn tự nhiên, anh hoàn toàn không động tay, nói trắng ra, anh căn bản không thể nào động tay giết tôi đi?”
Giống như lời nói của Ngu Thuật, mỗi một thế giới đều có quy tắc của nó, nếu ma quỷ có thể giết người, vậy những vụ án chưa được giải quyết trên đời này sẽ rất nhiều, nhiều nhất, hắn cũng chỉ có thể dựa vào từ trường của mình mà gây ảnh hưởng đến tự nhiên mà thôi.
“A…” Hắn khẽ cười một tiếng, lại có chút đau thương, hắn buông cô ra, chậm rãi nói: “Em nói không sai, tôi hình như cái gì cũng làm không được, cho dù là thắng An Ức, hay là chiếm được niềm vui của em, tôi vĩnh viễn là bên thất bại, cho nên, tôi mới có thể vẫn luôn phải chịu vận mệnh bị em vức bỏ.”
“anh…”
Hắn đánh gãy lời của cô, “Em không phải muốn An Ức sao? Hắn ở sau lưng em.”
Phong Quang quay đầu, nhìn thấy An Ức đứng ở cửa viện, dùng gương mặt mang vẻ cười đó nhìn cô, sau khi bất ngờ một lát, nhìn lại, cằm của cô lại bị hắn nắm lấy, hắn cúi đầu ấn lên một nụ hôn, ngược lại với sự ngoan độc tàn bạo vừa nãy, lúc này cực kỳ dịu dàng.
“Phong Quang, tôi ở địa ngục… chờ em.” Tiếng nói nỉ non có thể khiến người ta động tình chấm dứt, theo một cơn gió nhẹ, hắn cũng biến mất không thấy nữa.
Phong Quang giơ nay bịt kín miệng, cô ngây người hồi lâu, An Ức đi đến thức tỉnh lại thần trí của cô.
“An Ức, em có sao không?”
Thật lâu sau, cô cuối cùng cũng lên tiếng, không phải trả lời mà là hỏi lại, “anh đi đâu vậy?”
“anh lạc đường.”
“… Lạc đường?”
“anh đi một hồi lâu, lại chỉ có thể đảo quanh cùng một chỗ, anh tìm không được đường đến sân vườn này.”
“Nhất định là hắn làm trò quỷ!”
“Hắn…” trên mặt An Ức hiện vẻ mê mang, có lẽ là nhớ tới cái gì, lại như ngộ ra gì đó, “Có lẽ hắn không phải xấu xa như vậy.”
“Cái gì mà không xấu xa như vậy? anh không nhìn thấy sao? Vừa nãy hắn…” cô cắn môi, âm ỷ chạm vào miệng vết thương bị người kia cắn nát.
An Ức giơ tay, ngó trỏ khe khẽ mơn trớn môi cô, đáy mắt xẹt qua một tia u ám không dễ gì phát hiện được, “anh không phủ nhận hắn là một người đáng thương, nhưng… hắn không thể dùng lý do này chạm vào em, em là của anh.”
Phong Quang sững sờ, An Ức như thế này làm cho cô nhớ tới tên kia.
An Ức bỗng nhiên cười, thật khác với sự tối tăm vừa rồi, anh ôn hòa mà tốt đẹp, “Phong Quang, chúng ta trở về đi, anh cam đoan với em, hắn về sau sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Đương nhiên là cô sẽ thấy khó hiểu với sự tự tin này của anh, nhưng có làm sao… An Ức cười khẽ, cô cũng không cần phải hiểu.
Suốt một tháng, A thật sự không xuất hiện lại, Phong Quang sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không nhịn được mà nhìn An Ức ở bên người mà nghi ngờ, cô không biết anh dùng phương pháp gì khiến người kia rời đi, An Ức cũng hoàn toàn khôngtính nói với cô.
Phong Quang cũng không có quá nhiều thời gian để tự hỏi chuyện huyền huyễn như này, bởi vì A rời đi rồi, đoàn làm phim rốt cục có thể quay phim bình thường, lại bởi vì ngày bắt đầu quay nhiều lần kéo dài, bọn họ không thể không tăng tốc độ quay lên.
Ngu Thuật chỉ làm trị liệu đơn giản liền trở về đoàn phim, sau khi nhìn thấy Phong Quang, lại thấy An Ức ở bên người cô, anhkhông lạnh không nhạt “Nga…” một tiếng, âm cuối hơi kéo lên có chút không hiểu rõ ý tứ ra làm sao.
Phong Quang lại ở trong sự quỷ dị ấy, thấy được một phần chua xót khó hiểu trong lòng, cô giật mình ngạc nhiên chớp mắt một cái, nhưng nhanh chóng lạnh mặt xuống, “Trả An Ức lại cho tôi.”
“Tôi sẽ trả hắn lại cho em, nhưng trước đó, để cho tôi nhìn xem em có thể vì hắn làm được đến mức nào.”
Bỗng nhiên, một cái tát vả lên mặt hắn, hắn ngây người.
Phong Quang cười ác liệt, “anh ngây thơ thật hay giả, dùng phương pháp này ép tôi đi vào khuôn khổ, anh nói anh làm cho An Ức biến mất tôi sẽ tin sao? Đừng ngốc thế, anh không phải là ma sao? An Ức cũng là ma vậy, anh không nên tự tin rằng có thể thắng được anh ấy? Cho dù anh nói muốn giết tôi, nhưng đến nay, ngoại trừ tạo ra một ít tai nạn tự nhiên, anh hoàn toàn không động tay, nói trắng ra, anh căn bản không thể nào động tay giết tôi đi?”
Giống như lời nói của Ngu Thuật, mỗi một thế giới đều có quy tắc của nó, nếu ma quỷ có thể giết người, vậy những vụ án chưa được giải quyết trên đời này sẽ rất nhiều, nhiều nhất, hắn cũng chỉ có thể dựa vào từ trường của mình mà gây ảnh hưởng đến tự nhiên mà thôi.
“A…” Hắn khẽ cười một tiếng, lại có chút đau thương, hắn buông cô ra, chậm rãi nói: “Em nói không sai, tôi hình như cái gì cũng làm không được, cho dù là thắng An Ức, hay là chiếm được niềm vui của em, tôi vĩnh viễn là bên thất bại, cho nên, tôi mới có thể vẫn luôn phải chịu vận mệnh bị em vức bỏ.”
“anh…”
Hắn đánh gãy lời của cô, “Em không phải muốn An Ức sao? Hắn ở sau lưng em.”
Phong Quang quay đầu, nhìn thấy An Ức đứng ở cửa viện, dùng gương mặt mang vẻ cười đó nhìn cô, sau khi bất ngờ một lát, nhìn lại, cằm của cô lại bị hắn nắm lấy, hắn cúi đầu ấn lên một nụ hôn, ngược lại với sự ngoan độc tàn bạo vừa nãy, lúc này cực kỳ dịu dàng.
“Phong Quang, tôi ở địa ngục… chờ em.” Tiếng nói nỉ non có thể khiến người ta động tình chấm dứt, theo một cơn gió nhẹ, hắn cũng biến mất không thấy nữa.
Phong Quang giơ nay bịt kín miệng, cô ngây người hồi lâu, An Ức đi đến thức tỉnh lại thần trí của cô.
“An Ức, em có sao không?”
Thật lâu sau, cô cuối cùng cũng lên tiếng, không phải trả lời mà là hỏi lại, “anh đi đâu vậy?”
“anh lạc đường.”
“… Lạc đường?”
“anh đi một hồi lâu, lại chỉ có thể đảo quanh cùng một chỗ, anh tìm không được đường đến sân vườn này.”
“Nhất định là hắn làm trò quỷ!”
“Hắn…” trên mặt An Ức hiện vẻ mê mang, có lẽ là nhớ tới cái gì, lại như ngộ ra gì đó, “Có lẽ hắn không phải xấu xa như vậy.”
“Cái gì mà không xấu xa như vậy? anh không nhìn thấy sao? Vừa nãy hắn…” cô cắn môi, âm ỷ chạm vào miệng vết thương bị người kia cắn nát.
An Ức giơ tay, ngó trỏ khe khẽ mơn trớn môi cô, đáy mắt xẹt qua một tia u ám không dễ gì phát hiện được, “anh không phủ nhận hắn là một người đáng thương, nhưng… hắn không thể dùng lý do này chạm vào em, em là của anh.”
Phong Quang sững sờ, An Ức như thế này làm cho cô nhớ tới tên kia.
An Ức bỗng nhiên cười, thật khác với sự tối tăm vừa rồi, anh ôn hòa mà tốt đẹp, “Phong Quang, chúng ta trở về đi, anh cam đoan với em, hắn về sau sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Đương nhiên là cô sẽ thấy khó hiểu với sự tự tin này của anh, nhưng có làm sao… An Ức cười khẽ, cô cũng không cần phải hiểu.
Suốt một tháng, A thật sự không xuất hiện lại, Phong Quang sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không nhịn được mà nhìn An Ức ở bên người mà nghi ngờ, cô không biết anh dùng phương pháp gì khiến người kia rời đi, An Ức cũng hoàn toàn khôngtính nói với cô.
Phong Quang cũng không có quá nhiều thời gian để tự hỏi chuyện huyền huyễn như này, bởi vì A rời đi rồi, đoàn làm phim rốt cục có thể quay phim bình thường, lại bởi vì ngày bắt đầu quay nhiều lần kéo dài, bọn họ không thể không tăng tốc độ quay lên.
Ngu Thuật chỉ làm trị liệu đơn giản liền trở về đoàn phim, sau khi nhìn thấy Phong Quang, lại thấy An Ức ở bên người cô, anhkhông lạnh không nhạt “Nga…” một tiếng, âm cuối hơi kéo lên có chút không hiểu rõ ý tứ ra làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.