Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 349
Miêu Mao Nho
07/08/2020
Cho dù là gửi thư đến khách sạn mà cô ở, hay là khi mời họp báo phim truyền hình, côsẽ đến cao ốc Biển sao, lại bị sắp xếp tiến vào căn phòng để bom liquid này.
“Muốn làm tất cả những chuyện này cũng không khó.” An Ức… hiện tại có thể gọi là Ôn Quỳnh, anh ôm Phong Quang vào lòng, dường như không phát giác cô vì lo lắng mà thân mình cứng đờ, “Ngay từ ngày gặp gỡ em trong miếu Nguyệt Lão, anh đã chú ý nhất cử nhất động của em, anh biết em nhận quay phim <cổ thành di mộng>, anhcũng biết ngày đoàn làm phim đi vào cổ trấn, anh còn biết họp báo đưa tin sẽ tiến hành ở nơi nào, bởi vì, tất cả những chuyện này, đều do anh sắp xếp.”
“anh nói… có ý gì?”
“Khâu Lương, chính là người duy nhất có thể xem là bạn bè của anh, nói như vậy, Phong Quang hiểu chưa?”
Con ngươi phóng đại một phần, tất cả mọi chuyện như vén mây nhìn thấy mặt trời, trong nhát mắt, cô hiểu được mọi thứ.
“<cổ thành di mộng>, là anh đề nghị Khâu Lương quay phim, cũng là anh đề nghị mời Phong Quang diễn vai nữ chính, anh biết người đại diện của Phong Quang rất có mắt nhìn, cô ấy sẽ không để em bỏ qua kịch bản ip tốt như vật, Khâu Lương là một người nghiêm túc, đối với cảnh tượng luôn luôn theo đuổi sự chân thật cũng như bám sát nguyên tác, mà vừa hay, anh có sẵn một căn nhà cổ ở cổ trấn, mà cổ trấn này lại chỉ có duy nhất một khách sạn, đến mức ngày quay phim… Khâu Lương người này, mỗi lần đến bệnh viện thăm anh, luôn thích đem kế hoạch một năm một mười nói ra, làm cho anh thuận tiện rất nhiều.”
Ôn Quỳnh nói: “Mà chuyện mời tham dự cuộc họp báo ở tầng cao nhất của cao ốc Biển sao chưa từng cho người ngoài vào, tất nhiên cũng là vì… nơi này là địa bàn của anh, Phong Quang, em nói xem, anh có phải thật thông minh hay không, tất cả mọi chuyện, em đều đi theo con đường mà anh đã sắp xếp, em nên biết là, trước kia anh chưa bao giờ tốn thời gian cho một người như vậy.”
“Tôi nên cảm thấy vui mừng vì được anh ưu ái sao?” Phong Quang cười châm chọc, “anh tính toán nhiều như vậy, sắp xếp chặc chẽ như vậy, nói cho cùng còn không phải để giết tôi sao? Cần gì nói dễ nghe thế?”
“anh không phải muốn giết em, anh chỉ cảm thấy tuyệt vọng, thế giới này sau khi anhrời đi, còn ai đủ tư cách để yêu em, bảo vệ em hả?” Cho dù là anh, cho dù là lúc anhcó thể bảo vệ cô thật tốt, anh cũng cảm thấy không đủ tự tin, nếu có chuyện mà đếnanh cũng không có cách nào làm được, thì trên thế giới này không tồn tại người nào có thể đứng ở bên cạnh cô.
Cho nên, để cô không bị thương, để có thể mang cô đến một thế giới sạch sẽ, anhmuốn mang theo cô cùng nhau rời đi.
Phong Quang là một người có tư duy bình thường, cô không có cách nào lý giải được mạch não của anh, sau khi sởn tóc gáy, trong lòng cảm thấy tức giận đến mức khó mà bình tĩnh được, “anh có biết không, trước đây, tôi hoàn toàn không quen biết anh, anhdựa vào cái gì mà quyết định chuyện sống chết của tôi khi anh thích tôi? Mạng là của tôi, cho dù là cha mẹ tôi cũng không có quyền lợi đó!”
Chuyện này có khác gì người lớn lấy cớ vì tốt cho con mình mà hạn chế nó đi ra ngoài chơi? không… cách làm của người đàn ông này, càng quá đáng hơn!
“Bởi vì, Phong Quang là của anh.”
“Móa nó! Tôi không thuộc về bất cứ ai, tôi là tôi! Thứ như anh không chiếm được thì muốn đạp đổ, không cảm thấy quá ngây thơ sao!? Tôi muốn sống, tôi phải sống, anhdựa vào cái gì muốn tôi chết!” cô cuồng loạn khóc la, bất tri bất giác, thì ra cô đã khóc rồi.
Thời gian như quay lại rất lâu trước đây… trước mắt cô dường như cũng xuất hiện một cảnh tượng khác.
Trong căn phòng trống trải, có một cô gái mặc váy trắng co rúc ở góc tường, cô cầm mảnh vỡ thủy tinh, cũng khóc la cái gì đó trước mặt người đàn ông, trong giọng nói nghe không rõ đó, tràn đầy tuyệt vọng, cuối cùng… cô không chút do dự nào cắt cổ tay mình.
Màu đỏ tươi chói mắt đó, âm thanh máu nhỏ giọt cũng cực kỳ chói tai, mùi máu tươi gay mũi, tất cả mọi thứ hiện lên chân thật trước mắt cô.
Phong Quang đột nhiên mất lý trí ôm đầu, tựa như đã quên Ôn Quỳnh ở trước mặt mình, bắt đầu vô ý thức lẩm bẩm, “Tôi không muốn chết… tôi không cần chết… tôi muốn sống… tại sao… Lục Sâm… anh không yêu tôi… tại sao muốn ép tôi… tại sao……”
cô không ngừng nỉ non, dần dần khóc nức nở thành tiếng, trong thanh âm tuyệt vọng, tinh thần của cô dần dần hỏng mất.
“Phong Quang…” Ôn Quỳnh luống cuống cầm lấy tay cô, một tay khác theo bản năng lau nước mắt của cô, cô như vậy, làm anh cảm thấy sợ hãi, giống như có một giọng nói nhắc nhở anh, nếu tiếp tục, anh sẽ đánh mất cô, lần đầu tiên Ôn Quỳnh có loại cảm xúc khủng hoảng như thế này, “Em đừng khóc… em không muốn chết, anh liềnkhông cần em chết, anh sẽ để em sống, chúng ta cùng nhau sống, Phong Quang…anh biết sai rồi, tất cả đều là anh sai, em đừng rời bỏ anh…”
anh không rõ sự khủng hoảng thình lình này của anh là gì, nhưng dường như anh từng trải qua chuyện này, nếu mất đi cô, vậy anh sẽ hoàn toàn… trở nên điên cuồng, ngay chính anh cũng cảm thấy sợ sự điên cuồng đó.
Một giọng nói lạnh băng vang lên, “Cưỡng chế ngủ say bắt đầu.”
Phong Quang vô lực nhắm mắt lại, ngay khi mất đi ý thức, thân mình cô cũng mềm nhũn, ngã vào lòng ngực của người đàn ông.
Ôn Quỳnh khựng lại trong giây lát, mở mắt một lần nữa, khí thế càng trở nên cứng rắn, anh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
Ôm chặt cô gái ở trong lòng, anh buông thả sự điên cuồng không chỗ nào che giấu được trong mắt anh, giống như anh trước đây, lại như là hai người khác biệt.
Giống mà cũng khác, cũng chỉ vì sự điên cuồng cố chấp kia, đã tới mức cực đoan.
anh hôn lên nước mắt của cô, tiện đà tham lam lưu luyến hôn lên môi cô, “Phong Quang… anh sẽ không để em nhớ ra.”
Bởi vì, thời gian còn chưa đến.
“Muốn làm tất cả những chuyện này cũng không khó.” An Ức… hiện tại có thể gọi là Ôn Quỳnh, anh ôm Phong Quang vào lòng, dường như không phát giác cô vì lo lắng mà thân mình cứng đờ, “Ngay từ ngày gặp gỡ em trong miếu Nguyệt Lão, anh đã chú ý nhất cử nhất động của em, anh biết em nhận quay phim <cổ thành di mộng>, anhcũng biết ngày đoàn làm phim đi vào cổ trấn, anh còn biết họp báo đưa tin sẽ tiến hành ở nơi nào, bởi vì, tất cả những chuyện này, đều do anh sắp xếp.”
“anh nói… có ý gì?”
“Khâu Lương, chính là người duy nhất có thể xem là bạn bè của anh, nói như vậy, Phong Quang hiểu chưa?”
Con ngươi phóng đại một phần, tất cả mọi chuyện như vén mây nhìn thấy mặt trời, trong nhát mắt, cô hiểu được mọi thứ.
“<cổ thành di mộng>, là anh đề nghị Khâu Lương quay phim, cũng là anh đề nghị mời Phong Quang diễn vai nữ chính, anh biết người đại diện của Phong Quang rất có mắt nhìn, cô ấy sẽ không để em bỏ qua kịch bản ip tốt như vật, Khâu Lương là một người nghiêm túc, đối với cảnh tượng luôn luôn theo đuổi sự chân thật cũng như bám sát nguyên tác, mà vừa hay, anh có sẵn một căn nhà cổ ở cổ trấn, mà cổ trấn này lại chỉ có duy nhất một khách sạn, đến mức ngày quay phim… Khâu Lương người này, mỗi lần đến bệnh viện thăm anh, luôn thích đem kế hoạch một năm một mười nói ra, làm cho anh thuận tiện rất nhiều.”
Ôn Quỳnh nói: “Mà chuyện mời tham dự cuộc họp báo ở tầng cao nhất của cao ốc Biển sao chưa từng cho người ngoài vào, tất nhiên cũng là vì… nơi này là địa bàn của anh, Phong Quang, em nói xem, anh có phải thật thông minh hay không, tất cả mọi chuyện, em đều đi theo con đường mà anh đã sắp xếp, em nên biết là, trước kia anh chưa bao giờ tốn thời gian cho một người như vậy.”
“Tôi nên cảm thấy vui mừng vì được anh ưu ái sao?” Phong Quang cười châm chọc, “anh tính toán nhiều như vậy, sắp xếp chặc chẽ như vậy, nói cho cùng còn không phải để giết tôi sao? Cần gì nói dễ nghe thế?”
“anh không phải muốn giết em, anh chỉ cảm thấy tuyệt vọng, thế giới này sau khi anhrời đi, còn ai đủ tư cách để yêu em, bảo vệ em hả?” Cho dù là anh, cho dù là lúc anhcó thể bảo vệ cô thật tốt, anh cũng cảm thấy không đủ tự tin, nếu có chuyện mà đếnanh cũng không có cách nào làm được, thì trên thế giới này không tồn tại người nào có thể đứng ở bên cạnh cô.
Cho nên, để cô không bị thương, để có thể mang cô đến một thế giới sạch sẽ, anhmuốn mang theo cô cùng nhau rời đi.
Phong Quang là một người có tư duy bình thường, cô không có cách nào lý giải được mạch não của anh, sau khi sởn tóc gáy, trong lòng cảm thấy tức giận đến mức khó mà bình tĩnh được, “anh có biết không, trước đây, tôi hoàn toàn không quen biết anh, anhdựa vào cái gì mà quyết định chuyện sống chết của tôi khi anh thích tôi? Mạng là của tôi, cho dù là cha mẹ tôi cũng không có quyền lợi đó!”
Chuyện này có khác gì người lớn lấy cớ vì tốt cho con mình mà hạn chế nó đi ra ngoài chơi? không… cách làm của người đàn ông này, càng quá đáng hơn!
“Bởi vì, Phong Quang là của anh.”
“Móa nó! Tôi không thuộc về bất cứ ai, tôi là tôi! Thứ như anh không chiếm được thì muốn đạp đổ, không cảm thấy quá ngây thơ sao!? Tôi muốn sống, tôi phải sống, anhdựa vào cái gì muốn tôi chết!” cô cuồng loạn khóc la, bất tri bất giác, thì ra cô đã khóc rồi.
Thời gian như quay lại rất lâu trước đây… trước mắt cô dường như cũng xuất hiện một cảnh tượng khác.
Trong căn phòng trống trải, có một cô gái mặc váy trắng co rúc ở góc tường, cô cầm mảnh vỡ thủy tinh, cũng khóc la cái gì đó trước mặt người đàn ông, trong giọng nói nghe không rõ đó, tràn đầy tuyệt vọng, cuối cùng… cô không chút do dự nào cắt cổ tay mình.
Màu đỏ tươi chói mắt đó, âm thanh máu nhỏ giọt cũng cực kỳ chói tai, mùi máu tươi gay mũi, tất cả mọi thứ hiện lên chân thật trước mắt cô.
Phong Quang đột nhiên mất lý trí ôm đầu, tựa như đã quên Ôn Quỳnh ở trước mặt mình, bắt đầu vô ý thức lẩm bẩm, “Tôi không muốn chết… tôi không cần chết… tôi muốn sống… tại sao… Lục Sâm… anh không yêu tôi… tại sao muốn ép tôi… tại sao……”
cô không ngừng nỉ non, dần dần khóc nức nở thành tiếng, trong thanh âm tuyệt vọng, tinh thần của cô dần dần hỏng mất.
“Phong Quang…” Ôn Quỳnh luống cuống cầm lấy tay cô, một tay khác theo bản năng lau nước mắt của cô, cô như vậy, làm anh cảm thấy sợ hãi, giống như có một giọng nói nhắc nhở anh, nếu tiếp tục, anh sẽ đánh mất cô, lần đầu tiên Ôn Quỳnh có loại cảm xúc khủng hoảng như thế này, “Em đừng khóc… em không muốn chết, anh liềnkhông cần em chết, anh sẽ để em sống, chúng ta cùng nhau sống, Phong Quang…anh biết sai rồi, tất cả đều là anh sai, em đừng rời bỏ anh…”
anh không rõ sự khủng hoảng thình lình này của anh là gì, nhưng dường như anh từng trải qua chuyện này, nếu mất đi cô, vậy anh sẽ hoàn toàn… trở nên điên cuồng, ngay chính anh cũng cảm thấy sợ sự điên cuồng đó.
Một giọng nói lạnh băng vang lên, “Cưỡng chế ngủ say bắt đầu.”
Phong Quang vô lực nhắm mắt lại, ngay khi mất đi ý thức, thân mình cô cũng mềm nhũn, ngã vào lòng ngực của người đàn ông.
Ôn Quỳnh khựng lại trong giây lát, mở mắt một lần nữa, khí thế càng trở nên cứng rắn, anh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
Ôm chặt cô gái ở trong lòng, anh buông thả sự điên cuồng không chỗ nào che giấu được trong mắt anh, giống như anh trước đây, lại như là hai người khác biệt.
Giống mà cũng khác, cũng chỉ vì sự điên cuồng cố chấp kia, đã tới mức cực đoan.
anh hôn lên nước mắt của cô, tiện đà tham lam lưu luyến hôn lên môi cô, “Phong Quang… anh sẽ không để em nhớ ra.”
Bởi vì, thời gian còn chưa đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.