Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá
Chương 142
Quyển Thành Đoàn Tử
07/06/2021
Sau khi trở lại lớp mình, không ngoài dự đoán liền nhận được một mớ ánh mắt khác nhau, có kiêng kị, sợ hãi thán phục, không thể tin, hoài nghi không thiếu gì cả.
Trong đó phản ứng lớn nhất chính là Chu Giai Lâm, cô ấy một mặt hưng phấn kêu ầm lên, "Tô Nhất Y, cậu cũng quá không đủ nghĩa khí, vậy mà không đem chuyện này nói cho tớ biết. Bất quá nói thực, thật đúng là nghĩ không ra cậu dĩ nhiên là chị của Tô Hoài Ngôn."
Trầm Mộc Bạch bị Tô Hoài Ngôn một đường chơi đùa quá sức, nghe được câu này cũng chỉ là hữu khí vô lực đáp lại một tiếng, "..."
Chu Giai Lâm vẫn ở trong trạng thái hưng phấn, "Cái này tốt rồi, cậu sẽ trở thành người mà toàn trường nam sinh nữ sinh trừ Tô Hoài Ngôn ra được quan tâm nhất."
Trầm Mộc Bạch buồn ngủ, cõng người là việc tốn thể lực, hơn nữa đối phương là một thiếu niên hơn một mét bảy, không chỉ có khó làm, còn nhận tra tấn về thể xác lẫn tinh thần.
Chu Giai Lâm thấy cô không muốn nói những lời này, thế là hạ thấp thanh âm nói, "Ai, Tô Nhất Y, cậu cùng Tô Hoài Ngôn là chị em ruột hả?"
Đầu óc Trầm Mộc Bạch bị buồn ngủ xâm nhập vô ý thức trả lời "Không phải."
Nguyên chủ cũng họ Tô chỉ là một trùng hợp thôi.
Chu Giai Lâm lại bổ não một loạt vở kịch cẩu huyết, hơn nữa mặc dù không rõ ràng bối cảnh chân chính của Tô Hoài Ngôn, nhưng là chỉ dựa vào nghe đồn, liền biết địa vị nhất định không đơn giản. Nhưng Chu Gia Lâm người này mặc dù hoa si cùng bát quái, cũng không phải loại nữ sinh đem lời đồn đại nói lung tung, thế là một bộ biểu cảm tớ hiểu, sờ lên đầu chó của Trầm Mộc Bạch nói, "Vất vả cho cậu rồi."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Ngươi đến cùng bổ não cái gì kỳ kỳ quái quái vậy.
Một đoạn thời gian trôi qua rất nhanh.
Trầm Mộc Bạch đeo cặp đi đến lớp của Tô Hoài Ngôn, lại nghe được hắn bị thầy chủ nhiệm gọi đi văn phòng.
Trong nội tâm cô có một loại dự cảm bất thường, sau đó vội vàng hỏi thăm ở đâu, chạy tới.
Mới vừa đến gần cửa chính, liền nghe được bên trong đã xảy ra tiếng tranh chấp.
"Con tôi bị đánh thành dạng này, đều nhập viện rồi, chẳng lẽ liền không thể đòi cái công đạo! Dù sao nhất định phải bồi thường tiền! Về phần bồi thường bao nhiêu không có thương lượng! Chỉ có thể để chúng tôi tới định!"
"Đúng vậy! Con tôi từ nhỏ đã nuông chiều từ bé, tôi từ nhỏ đã cho nó ăn tốt nhất mặc tốt nhất. Nó ở trong lớp nghe lời thành tích lại tốt, không giống một loại học sinh nào đó, có cha sinh không có mẹ nuôi, một chút đều không có giáo dưỡng. Dù sao nhất định phải bồi thường tiền, mấy chục vạn là không thể thiếu! Anh.. Chồng, anh xem nó kìa, thật đáng sợ nha."
Lọt vào trong tầm mắt chính là một người phụ nữ sợ hãi vừa khẩn trương trốn đến sau lưng một nam nhân, mà Tô Hoài Ngôn ở cách đó không xa, giống như cười mà không phải cười nhìn xem bà ta, không có người nào có thể thấy rõ thần sắc chân chính dưới đáy mắt hắn, chỉ là quanh thân phát ra khí tức hoảng sợ ngay cả thầy chủ nhiệm ở một bên cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Trầm Mộc Bạch gõ cửa một cái, lúc thầy chủ nhiệm nhìn qua nói ra, "Chủ nhiệm, em là chỉ của Tô Hoài Ngôn, Tô Nhất Y."
Thầy chủ nhiệm nhận ra cô, mặc dù không rõ ràng bình thường ở trường học, đều không nghe qua hai người này từ lúc nào quan hệ thay đổi tốt hơn, nhưng là tình huống hiện nay có chút đặc thù, thế là vội vàng nói, "Em vào đi."
Hai vợ chồng này chính là ba mẹ Lâm Tử Cận, sau khi nghe Trầm Mộc Bạch nói, song phương liếc nhau một cái, sau đó một người trong đó đánh đòn phủ đầu nói, "Cô chính là chị của nam sinh kia? Em trai cô đem con trai tôi đánh vào bệnh viện, cô xem đó mà làm."
Trầm Mộc Bạch đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Hoài Ngôn, đối phương đối với việc cô đến cũng không có phản ứng quá lớn, ngược lại giống như cười mà không phải cười nhìn cô, cái nụ cười cùng đối đãi cặp vợ chồng kia không hề khác gì nhau, cái này khiến Trầm Mộc Bạch không hiểu thấu có cảm giác rất không thoải mái.
Trong đó phản ứng lớn nhất chính là Chu Giai Lâm, cô ấy một mặt hưng phấn kêu ầm lên, "Tô Nhất Y, cậu cũng quá không đủ nghĩa khí, vậy mà không đem chuyện này nói cho tớ biết. Bất quá nói thực, thật đúng là nghĩ không ra cậu dĩ nhiên là chị của Tô Hoài Ngôn."
Trầm Mộc Bạch bị Tô Hoài Ngôn một đường chơi đùa quá sức, nghe được câu này cũng chỉ là hữu khí vô lực đáp lại một tiếng, "..."
Chu Giai Lâm vẫn ở trong trạng thái hưng phấn, "Cái này tốt rồi, cậu sẽ trở thành người mà toàn trường nam sinh nữ sinh trừ Tô Hoài Ngôn ra được quan tâm nhất."
Trầm Mộc Bạch buồn ngủ, cõng người là việc tốn thể lực, hơn nữa đối phương là một thiếu niên hơn một mét bảy, không chỉ có khó làm, còn nhận tra tấn về thể xác lẫn tinh thần.
Chu Giai Lâm thấy cô không muốn nói những lời này, thế là hạ thấp thanh âm nói, "Ai, Tô Nhất Y, cậu cùng Tô Hoài Ngôn là chị em ruột hả?"
Đầu óc Trầm Mộc Bạch bị buồn ngủ xâm nhập vô ý thức trả lời "Không phải."
Nguyên chủ cũng họ Tô chỉ là một trùng hợp thôi.
Chu Giai Lâm lại bổ não một loạt vở kịch cẩu huyết, hơn nữa mặc dù không rõ ràng bối cảnh chân chính của Tô Hoài Ngôn, nhưng là chỉ dựa vào nghe đồn, liền biết địa vị nhất định không đơn giản. Nhưng Chu Gia Lâm người này mặc dù hoa si cùng bát quái, cũng không phải loại nữ sinh đem lời đồn đại nói lung tung, thế là một bộ biểu cảm tớ hiểu, sờ lên đầu chó của Trầm Mộc Bạch nói, "Vất vả cho cậu rồi."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Ngươi đến cùng bổ não cái gì kỳ kỳ quái quái vậy.
Một đoạn thời gian trôi qua rất nhanh.
Trầm Mộc Bạch đeo cặp đi đến lớp của Tô Hoài Ngôn, lại nghe được hắn bị thầy chủ nhiệm gọi đi văn phòng.
Trong nội tâm cô có một loại dự cảm bất thường, sau đó vội vàng hỏi thăm ở đâu, chạy tới.
Mới vừa đến gần cửa chính, liền nghe được bên trong đã xảy ra tiếng tranh chấp.
"Con tôi bị đánh thành dạng này, đều nhập viện rồi, chẳng lẽ liền không thể đòi cái công đạo! Dù sao nhất định phải bồi thường tiền! Về phần bồi thường bao nhiêu không có thương lượng! Chỉ có thể để chúng tôi tới định!"
"Đúng vậy! Con tôi từ nhỏ đã nuông chiều từ bé, tôi từ nhỏ đã cho nó ăn tốt nhất mặc tốt nhất. Nó ở trong lớp nghe lời thành tích lại tốt, không giống một loại học sinh nào đó, có cha sinh không có mẹ nuôi, một chút đều không có giáo dưỡng. Dù sao nhất định phải bồi thường tiền, mấy chục vạn là không thể thiếu! Anh.. Chồng, anh xem nó kìa, thật đáng sợ nha."
Lọt vào trong tầm mắt chính là một người phụ nữ sợ hãi vừa khẩn trương trốn đến sau lưng một nam nhân, mà Tô Hoài Ngôn ở cách đó không xa, giống như cười mà không phải cười nhìn xem bà ta, không có người nào có thể thấy rõ thần sắc chân chính dưới đáy mắt hắn, chỉ là quanh thân phát ra khí tức hoảng sợ ngay cả thầy chủ nhiệm ở một bên cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Trầm Mộc Bạch gõ cửa một cái, lúc thầy chủ nhiệm nhìn qua nói ra, "Chủ nhiệm, em là chỉ của Tô Hoài Ngôn, Tô Nhất Y."
Thầy chủ nhiệm nhận ra cô, mặc dù không rõ ràng bình thường ở trường học, đều không nghe qua hai người này từ lúc nào quan hệ thay đổi tốt hơn, nhưng là tình huống hiện nay có chút đặc thù, thế là vội vàng nói, "Em vào đi."
Hai vợ chồng này chính là ba mẹ Lâm Tử Cận, sau khi nghe Trầm Mộc Bạch nói, song phương liếc nhau một cái, sau đó một người trong đó đánh đòn phủ đầu nói, "Cô chính là chị của nam sinh kia? Em trai cô đem con trai tôi đánh vào bệnh viện, cô xem đó mà làm."
Trầm Mộc Bạch đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Hoài Ngôn, đối phương đối với việc cô đến cũng không có phản ứng quá lớn, ngược lại giống như cười mà không phải cười nhìn cô, cái nụ cười cùng đối đãi cặp vợ chồng kia không hề khác gì nhau, cái này khiến Trầm Mộc Bạch không hiểu thấu có cảm giác rất không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.