Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá
Chương 144
Quyển Thành Đoàn Tử
07/06/2021
Trầm Mộc Bạch thu tầm mắt lại, đối với thầy chủ nhiệm nói, "Chủ nhiệm, tất nhiên trợ lý của ba em sẽ đến, em trước mang theo em trai đi trước, làm phiền thầy."
Thầy chủ nhiệm lau mồ hôi lạnh nói, "Được được."
Trầm Mộc Bạch quay người giữ chặt tay Tô Hoài Ngôn, cúi đầu nhìn một chút, sau đó nói, "Chân vẫn còn tốt?"
Tô Hoài Ngôn không biết lúc nào đã thu hồi ánh mắt cười mà giống như không phải cười, lúc này, cảm xúc trên mặt làm cho Trầm Mộc Bạch có chút xem không hiểu.
Ngay lúc tâm tình cô có chút tâm thần bất định, đối phương đột nhiên nở nụ cười, nghiêng đầu một chút nói, "Chị, đi thôi."
Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, thật sợ tên này ở chỗ này làm ra cái gì không thể vãn hồi sự tình.
Khi đi ngang qua bên người người phụ nữ, Tô Hoài Ngôn dừng bước, có chút nghiêng mặt, lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào, "Dì à, tốt nhất để con trai của bà chuyển trường, con người của tôi thế nhưng là thù rất dai nha."
Thanh âm thiếu niên mềm mại hồn nhiên tốt đẹp ngây thơ, nhưng là vào trong lỗ tai của người phụ nữ lại giống như là ác ma một dạng đáng sợ, bà ta một mặt kinh khủng trốn đến sau lung chồng mình, "Thầy chủ nhiệm, thầu xem một chút, nó vậy mà uy hiếp tôi!"
Tiếp tục lại là một trận tiếng ồn ào gà bay chó sủa.
Sau khi đi ra ngoài, Trầm Mộc Bạch nhận được điện thoại dì Trần gọi tới.
Dì Trần trong nhà có việc gấp, cần xin phép nghỉ một đoạn thời gian, Trầm Mộc Bạch nhìn thoáng qua Tô Hoài Ngôn nói, "Vâng, Hoài Ngôn ở bên cạnh cháu, dì không cần gọi điện thoại cho hắn, ba cháu bên kia để cháu tới nói. Trong khoảng thời gian này chính chúng cháu sẽ chiếu cố tốt bản thân, dì chú ý thân thể, có gì cần cứ việc nói."
Sau khi cúp điện thoại, nhìn thấy thần sắc thiếu niên giống như cười mà không phải cười, "Tô Nhất Y, cái gì gọi là chính chúng ta sẽ chiếu cố tốt bản thân?"
Trầm Mộc Bạch bị hắn chơi đùa, một mặt sống không còn gì luyến tiếc nói, "Là tôi, tôi sẽ chiếu cố tốt mình và em trai thân ái của tôi."
Bên khóe miệng Tô Hoài Ngôn lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, trong con ngươi như lưu ly ý cười nhàn nhạt, "Hi vọng cô một chút cung không nên hối hận nha, chị gái thân ái của tôi."
Em trai tàn tật lại là nam chính khi ra khỏi trường bị người ta cản lại, Trầm Mộc Bạch mới biết được ý tứ chân chính câu nói này của đối phương.
Ba người thoạt nhìn dáng vẻ lưu manh một mặt không có ý tốt, trong đó một người nói, "Thế nào? Không nghĩ tới nha Tô Hoài Ngôn."
Một người khác ngay sau đó nói, "Ha ha, nghĩ không ra mày cũng có ngày hôm nay, anh em bọn tao thế nhưng là chờ đợi ngày này lâu lắm rồi."
Nghĩ cũng không cần nghĩ, ba người này nhất định là cừu địch Tô Hoài Ngôn trêu ra.
Tô Hoài Ngôn chẳng những không có một chút thần sắc khẩn trương, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào, nhìn thiếu nữ nói, "Chị, chị định làm như thế nào đây?"
Trầm Mộc Bạch một mặt hồ nghi nhìn hắn.
Tô Hoài Ngôn khóe miệng lõm ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, một mặt thiên chân vô tà.
Trầm Mộc Bạch ".. Cậu không nên đánh nhau nha tôi nói với cậu."
Tô Hoài Ngôn mỉm cười, dùng thanh âm thiếu niên mềm mại nói, "Chị, chị phải nhìn cho kỹ, cái này nhưng là bọn họ nghĩ đánh nhau với tôi nha."
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, ai biết ngươi có hay không đột nhiên nhảy dựng lên đem người chém.
Tô Hoài Ngôn không chút hoang mang lấy trong túi ra một cái kẹo cao su đặt ở trong miệng nhai, tựa hồ là phát giác được ánh mắt thiếu nữ, lộ ra một cái nụ cười vô hại nói, "Chị, chị cần phải bảo vệ tôi thật tốt nha."
Trầm Mộc Bạch hít một hơi thật sâu, đối với hệ thống nói, "Làm sao xử lý hệ thống."
Hệ thống "Lên đi, chỉ cần nam chính không thấy được liền tốt."
Trầm Mộc Bạch, ".. Còn có loại này thao tác?"
Thầy chủ nhiệm lau mồ hôi lạnh nói, "Được được."
Trầm Mộc Bạch quay người giữ chặt tay Tô Hoài Ngôn, cúi đầu nhìn một chút, sau đó nói, "Chân vẫn còn tốt?"
Tô Hoài Ngôn không biết lúc nào đã thu hồi ánh mắt cười mà giống như không phải cười, lúc này, cảm xúc trên mặt làm cho Trầm Mộc Bạch có chút xem không hiểu.
Ngay lúc tâm tình cô có chút tâm thần bất định, đối phương đột nhiên nở nụ cười, nghiêng đầu một chút nói, "Chị, đi thôi."
Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, thật sợ tên này ở chỗ này làm ra cái gì không thể vãn hồi sự tình.
Khi đi ngang qua bên người người phụ nữ, Tô Hoài Ngôn dừng bước, có chút nghiêng mặt, lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào, "Dì à, tốt nhất để con trai của bà chuyển trường, con người của tôi thế nhưng là thù rất dai nha."
Thanh âm thiếu niên mềm mại hồn nhiên tốt đẹp ngây thơ, nhưng là vào trong lỗ tai của người phụ nữ lại giống như là ác ma một dạng đáng sợ, bà ta một mặt kinh khủng trốn đến sau lung chồng mình, "Thầy chủ nhiệm, thầu xem một chút, nó vậy mà uy hiếp tôi!"
Tiếp tục lại là một trận tiếng ồn ào gà bay chó sủa.
Sau khi đi ra ngoài, Trầm Mộc Bạch nhận được điện thoại dì Trần gọi tới.
Dì Trần trong nhà có việc gấp, cần xin phép nghỉ một đoạn thời gian, Trầm Mộc Bạch nhìn thoáng qua Tô Hoài Ngôn nói, "Vâng, Hoài Ngôn ở bên cạnh cháu, dì không cần gọi điện thoại cho hắn, ba cháu bên kia để cháu tới nói. Trong khoảng thời gian này chính chúng cháu sẽ chiếu cố tốt bản thân, dì chú ý thân thể, có gì cần cứ việc nói."
Sau khi cúp điện thoại, nhìn thấy thần sắc thiếu niên giống như cười mà không phải cười, "Tô Nhất Y, cái gì gọi là chính chúng ta sẽ chiếu cố tốt bản thân?"
Trầm Mộc Bạch bị hắn chơi đùa, một mặt sống không còn gì luyến tiếc nói, "Là tôi, tôi sẽ chiếu cố tốt mình và em trai thân ái của tôi."
Bên khóe miệng Tô Hoài Ngôn lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, trong con ngươi như lưu ly ý cười nhàn nhạt, "Hi vọng cô một chút cung không nên hối hận nha, chị gái thân ái của tôi."
Em trai tàn tật lại là nam chính khi ra khỏi trường bị người ta cản lại, Trầm Mộc Bạch mới biết được ý tứ chân chính câu nói này của đối phương.
Ba người thoạt nhìn dáng vẻ lưu manh một mặt không có ý tốt, trong đó một người nói, "Thế nào? Không nghĩ tới nha Tô Hoài Ngôn."
Một người khác ngay sau đó nói, "Ha ha, nghĩ không ra mày cũng có ngày hôm nay, anh em bọn tao thế nhưng là chờ đợi ngày này lâu lắm rồi."
Nghĩ cũng không cần nghĩ, ba người này nhất định là cừu địch Tô Hoài Ngôn trêu ra.
Tô Hoài Ngôn chẳng những không có một chút thần sắc khẩn trương, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào, nhìn thiếu nữ nói, "Chị, chị định làm như thế nào đây?"
Trầm Mộc Bạch một mặt hồ nghi nhìn hắn.
Tô Hoài Ngôn khóe miệng lõm ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, một mặt thiên chân vô tà.
Trầm Mộc Bạch ".. Cậu không nên đánh nhau nha tôi nói với cậu."
Tô Hoài Ngôn mỉm cười, dùng thanh âm thiếu niên mềm mại nói, "Chị, chị phải nhìn cho kỹ, cái này nhưng là bọn họ nghĩ đánh nhau với tôi nha."
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, ai biết ngươi có hay không đột nhiên nhảy dựng lên đem người chém.
Tô Hoài Ngôn không chút hoang mang lấy trong túi ra một cái kẹo cao su đặt ở trong miệng nhai, tựa hồ là phát giác được ánh mắt thiếu nữ, lộ ra một cái nụ cười vô hại nói, "Chị, chị cần phải bảo vệ tôi thật tốt nha."
Trầm Mộc Bạch hít một hơi thật sâu, đối với hệ thống nói, "Làm sao xử lý hệ thống."
Hệ thống "Lên đi, chỉ cần nam chính không thấy được liền tốt."
Trầm Mộc Bạch, ".. Còn có loại này thao tác?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.