Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá
Chương 146
Quyển Thành Đoàn Tử
07/06/2021
Nhưng mà biết rõ cô sợ phiền phức lại lười, hệ thống phát ra một tiếng cười lạnh.
Trầm Mộc Bạch "Hệ thống, mi đây là kỳ thị nguyện vọng của ta?"
Hệ thống, "Yêu mến trẻ em thiểu năng trí tuệ, người người đều có trách nhiệm."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Từ trong hẻm nhỏ đi tới, Trầm Mộc Bạch lại đụng phải Tô Hoài Ngôn một tay vịn xe đạp, cô dùng nghi hoặc ánh mắt nhìn sang.
Phát giác được ánh mắt của cô, Tô Hoài Ngôn nhíu mày, có chút nhấc lên khóe môi, "Không tệ lắm."
Trầm Mộc Bạch "Cậu tại sao cũng tới?"
Tô Hoài Ngôn sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó không nhịn được nói, "Lề mà lề mề, tôi sắp chết đói."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Rất muốn một bàn tay tát chết đứa em trai tiện nghi này.
Sau khi ba tên lưu manh khập khiễng từ trong hẻm nhỏ đi ra, Trầm Mộc Bạch đã vỗ vỗ em trai tiện nghi đi thôi.
Thiếu niên tinh xảo xinh đẹp ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp, mang trên mặt nụ cười miễn cưỡng hài lòng, trong miệng ngẫu nhiên phun ra một cái bong bóng màu trắng, nhắm trúng nữ sinh đi ngang qua không tự chủ được nhìn sang, sau đó gương mặt hơi đỏ lên.
Thiếu nữ cưỡi xe đạp trên hai tay mang theo một cái túi sách, mái tóc đen dài trong gió nhẹ phác họa ra một đường cong phiêu dật.
Tô Hoài Ngôn có chút duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó trong lúc thiếu nữ trong trạng thái không có chút nào phòng bị, ôm vòng eo tinh tế của cô.
Bên hông đột nhiên xuất hiện hai tay dọa đến Trầm Mộc Bạch tay run một cái, kém chút từ trên xe đạp té xuống, nàng quay đầu nhìn xem người bồi táng, lông mày dựng lên, "Tô Hoài Ngôn, cậu có biết hay như vậy rất nguy hiểm?"
Tô Hoài Ngôn có chút nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười cái vô tội, dùng thanh âm thiếu niên mềm mại tràn ngập tính lừa gạt nói, "Chị, rõ ràng là chị kỹ thuật không được, tôi thế nhưng là rất sợ sẽ rơi xuống nha.."
Trầm Mộc Bạch, ".. Có đúng không?"
Cô không tin hỏi hệ thống.
Hệ thống "Nhớ kỹ mua bảo hiểm."
Trầm Mộc Bạch đối với thế giới này tràn đầy tuyệt vọng.
Thanh âm thiếu niên lại vang lên bên tai, "Tô Nhất Y."
Trầm Mộc Bạch quay đầu.
Tô Hoài Ngôn cười roi rói, đáy mắt không che giấu chút nào đối với cô biểu hiện ra hứng thú nồng đậm, "Tôi phát hiện chị trở nên chơi vui hơn nhiều."
Trầm Mộc Bạch thần sắc hơi cứng, một chút cũng cũng không cảm thấy cao hứng, thậm chí sống không còn gì luyến tiếc.
Dì Trần không có ở đây, cơm tối tự nhiên là Trầm Mộc Bạch làm.
Tô Hoài Ngôn tự nhiên là biếng nhác ngồi ở trên ghế sa lông, khóe miệng của hắn đẩy ra vẻ mỉm cười, lúm đồng tiền mê người ở bên môi tràn ra, chỉ là lời nói ra lại không thế nào tốt đẹp, "Tô Nhất Y, chị làm ra đồ ăn có thể ăn không?"
Trầm Mộc Bạch, "Cậu đoán xem." Sau đó cầm cái xẻng một lần nữa vào phòng bếp.
Tô Hoài Ngôn biết rõ thiếu nữ là cố ý, chẳng những không có một tí nộ khí, ngược lại cảm thấy đối phương ngẫu nhiên giống bộ dáng con mèo rừng nhỏ lộ ra vô hại móng vuốt diễu võ giương oai rất thú vị.
Khóe miệng của hắn lộ ra vẻ mỉm cười, trong tròng mắt đen như lưu ly tràn đầy ác ý, "Chị, tôi đã lâu không có gặp được người nào chơi vui như chị." Cho nên chị tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng nha..
Từ tủ lạnh bên trong lấy ra nguyên liệu nấu ăn, đơn giản làm vài món thức ăn, sau đó nấu một nồi canh xương hầm. Lúc sau Trầm Mộc Bạch đi ra đã là sau một tiếng, cô đem đồ ăn bưng đến trên mặt bàn, sau đó hướng về phía đang Tô Hoài Ngôn chơi trò chơi nói, "Ăn cơm đi."
Tô Hoài Ngôn lúc này mới bố thí giống như phân ra một ánh mắt, nhàn nhạt ở trên bàn cơm quét một vòng, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc.
Trầm Mộc Bạch đã đói đến ngực dán đến lưng, cũng lười quản Tô Hoài Ngôn, ngồi xuống lập tức bắt đầu ăn.
Trầm Mộc Bạch "Hệ thống, mi đây là kỳ thị nguyện vọng của ta?"
Hệ thống, "Yêu mến trẻ em thiểu năng trí tuệ, người người đều có trách nhiệm."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Từ trong hẻm nhỏ đi tới, Trầm Mộc Bạch lại đụng phải Tô Hoài Ngôn một tay vịn xe đạp, cô dùng nghi hoặc ánh mắt nhìn sang.
Phát giác được ánh mắt của cô, Tô Hoài Ngôn nhíu mày, có chút nhấc lên khóe môi, "Không tệ lắm."
Trầm Mộc Bạch "Cậu tại sao cũng tới?"
Tô Hoài Ngôn sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó không nhịn được nói, "Lề mà lề mề, tôi sắp chết đói."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Rất muốn một bàn tay tát chết đứa em trai tiện nghi này.
Sau khi ba tên lưu manh khập khiễng từ trong hẻm nhỏ đi ra, Trầm Mộc Bạch đã vỗ vỗ em trai tiện nghi đi thôi.
Thiếu niên tinh xảo xinh đẹp ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp, mang trên mặt nụ cười miễn cưỡng hài lòng, trong miệng ngẫu nhiên phun ra một cái bong bóng màu trắng, nhắm trúng nữ sinh đi ngang qua không tự chủ được nhìn sang, sau đó gương mặt hơi đỏ lên.
Thiếu nữ cưỡi xe đạp trên hai tay mang theo một cái túi sách, mái tóc đen dài trong gió nhẹ phác họa ra một đường cong phiêu dật.
Tô Hoài Ngôn có chút duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó trong lúc thiếu nữ trong trạng thái không có chút nào phòng bị, ôm vòng eo tinh tế của cô.
Bên hông đột nhiên xuất hiện hai tay dọa đến Trầm Mộc Bạch tay run một cái, kém chút từ trên xe đạp té xuống, nàng quay đầu nhìn xem người bồi táng, lông mày dựng lên, "Tô Hoài Ngôn, cậu có biết hay như vậy rất nguy hiểm?"
Tô Hoài Ngôn có chút nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười cái vô tội, dùng thanh âm thiếu niên mềm mại tràn ngập tính lừa gạt nói, "Chị, rõ ràng là chị kỹ thuật không được, tôi thế nhưng là rất sợ sẽ rơi xuống nha.."
Trầm Mộc Bạch, ".. Có đúng không?"
Cô không tin hỏi hệ thống.
Hệ thống "Nhớ kỹ mua bảo hiểm."
Trầm Mộc Bạch đối với thế giới này tràn đầy tuyệt vọng.
Thanh âm thiếu niên lại vang lên bên tai, "Tô Nhất Y."
Trầm Mộc Bạch quay đầu.
Tô Hoài Ngôn cười roi rói, đáy mắt không che giấu chút nào đối với cô biểu hiện ra hứng thú nồng đậm, "Tôi phát hiện chị trở nên chơi vui hơn nhiều."
Trầm Mộc Bạch thần sắc hơi cứng, một chút cũng cũng không cảm thấy cao hứng, thậm chí sống không còn gì luyến tiếc.
Dì Trần không có ở đây, cơm tối tự nhiên là Trầm Mộc Bạch làm.
Tô Hoài Ngôn tự nhiên là biếng nhác ngồi ở trên ghế sa lông, khóe miệng của hắn đẩy ra vẻ mỉm cười, lúm đồng tiền mê người ở bên môi tràn ra, chỉ là lời nói ra lại không thế nào tốt đẹp, "Tô Nhất Y, chị làm ra đồ ăn có thể ăn không?"
Trầm Mộc Bạch, "Cậu đoán xem." Sau đó cầm cái xẻng một lần nữa vào phòng bếp.
Tô Hoài Ngôn biết rõ thiếu nữ là cố ý, chẳng những không có một tí nộ khí, ngược lại cảm thấy đối phương ngẫu nhiên giống bộ dáng con mèo rừng nhỏ lộ ra vô hại móng vuốt diễu võ giương oai rất thú vị.
Khóe miệng của hắn lộ ra vẻ mỉm cười, trong tròng mắt đen như lưu ly tràn đầy ác ý, "Chị, tôi đã lâu không có gặp được người nào chơi vui như chị." Cho nên chị tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng nha..
Từ tủ lạnh bên trong lấy ra nguyên liệu nấu ăn, đơn giản làm vài món thức ăn, sau đó nấu một nồi canh xương hầm. Lúc sau Trầm Mộc Bạch đi ra đã là sau một tiếng, cô đem đồ ăn bưng đến trên mặt bàn, sau đó hướng về phía đang Tô Hoài Ngôn chơi trò chơi nói, "Ăn cơm đi."
Tô Hoài Ngôn lúc này mới bố thí giống như phân ra một ánh mắt, nhàn nhạt ở trên bàn cơm quét một vòng, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc.
Trầm Mộc Bạch đã đói đến ngực dán đến lưng, cũng lười quản Tô Hoài Ngôn, ngồi xuống lập tức bắt đầu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.