Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá
Chương 334
Quyển Thành Đoàn Tử
07/06/2021
Hơn nữa hiện tại trọng yếu nhất là, muốn để An Tử Dục thích vận động.
Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Tử Dục, chúng ta bắt đầu từ ngày mai chạy bộ sáng sớm có được hay không?"
An Tử Dục mở to cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm cô.
Trầm Mộc Bạch mắt không chợp lấy một cái, nói dối:
"Chúng ta mỗi ngày rời giường sớm chút, sau đó chạy bộ, về sau liền sẽ không dễ dàng ngã bệnh như vậy."
An Tử Dục không nói lời nào.
Trầm Mộc Bạch thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục nói, "Cậu còn nhớ lần trước việc cậu phát sốt không? Dì Chu cùng tớ thật lo lắng cho cậu, hơn nữa chạy bộ có rất nhiều chỗ tốt, có thể cường tráng thân thể, lại có thể cao ra."
An Tử Dục trợn tròn con ngươi, "Cao ra?"
Trầm Mộc Bạch gật đầu "Đúng nha, thầy giáo không phải đã nói sao?"
Là nói qua, nhưng là khi đó An Tử Dục không thế nào để ở trong lòng. Hiện tại lại khác biệt, bởi vì Lạc Lạc nói chuyện cũng đúng.
Nếu là giáo viên biết rõ ý nghĩ của hắn, đoán chừng sẽ bị tức giận đến thổ huyết.
Trầm Mộc Bạch thấy hắn có chút dao động, nói ra, "Có được hay không?"
An Tử Dục nhìn cô đáy mắt chờ đợi, nhẹ gật đầu, "Được."
Tiểu nam chính từ nhỏ đến lớn đều tương đối yếu ớt, bởi vì khi còn bé thường xuyên ngã sấp xuống, luôn luôn đối vận động có chút kháng cự. Thời điểm lớn lên một chút, cũng không có thay đổi gì, cho nên hiện nay rốt cục thuyết phục được hắn Trầm Mộc Bạch vừa vui mừng lại cảm động.
Kết quả nói xong muốn chạy bộ rồi mà sáng sớm hôm sau Trầm Mộc Bạch liền quên mất không còn một mảnh, trầm mê cùng Chu công ôm ấp.
Thời điểm An Tử Dục bấm chuông cửa, chủ nhà là Giang Thần mở cửa, "Tử Dục?"
An Tử Dục ngẩng đầu lên nói, "Chú, con là tới tìm Lạc Lạc, chúng con nói muốn cùng nhau chạy bộ sáng sớm."
Giang Thần buồn cười nói, "Con bé còn đang ngủ nướng đấy."
Tiêu Tuyết Tình đang làm bữa sáng quay đầu lại nói, "Tử Dục tới tìm Lạc Lạc sao?"
An Tử Dục nhu thuận gật đầu.
"Dì Tiêu, con và Lạc Lạc hẹn nhau muốn cùng nhau chạy bộ sáng sớm."
Tiêu Tuyết Tình nói với hắn "Lạc Lạc còn chưa có rời giường đấy, con đi gọi nó đi."
An Tử Dục gật đầu nói được.
Gõ cửa phòng một cái, lại không nghe được đáp lại, hắn mới đẩy cửa ra, nhỏ giọng nói, "Lạc Lạc."
Trên giường cô nhóc mặc áo ngủ phấn hồng không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn vùi đầu ngủ say.
An Tử Dục tới gần, nhìn chằm chằm cô ngủ bắt đầu ngẩn người.
Thẳng đến cô nhóc trở mình, hắn mới hồi phục tinh thần lại, duỗi ra tay nhỏ chọc chọc gương mặt đối phương mềm hồ hồ nói, "Lạc Lạc, dậy đi."
Xúc giác rất tốt, hắn nhịn không được lại đâm mấy lần, ngay cả nói chuyện cũng quên.
Nhưng trực tiếp sử dụng lực, thế là cứ như vậy giằng co thêm vài phút đồng hồ, cô nhóc còn đang nằm ngáy o o.
Cuối cùng vẫn là Giang Thần tiến đến đánh thức.
Đối với ba ba ruột, ra tay liền không có nhẹ như vậy.
Trầm Mộc Bạch bụm gò má nước mắt lưng tròng rời giường.
Giang Thần "Tử Dục chờ con thật lâu, con còn chưa chịu rời giường."
Trầm Mộc Bạch ép ép tóc ngố trên đầu, lúc này mới nhớ tới hôm qua cô chính miệng nói qua, vừa chột dạ lại áy náy "Thật xin lỗi Tử Dục."
An Tử Dục lắc đầu "Lạc Lạc mau rời giường, bằng không thì liền không kịp."
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người ở trong khu cư xá chạy bộ.
Lúc này người còn không phải rất nhiều, trừ bỏ dân đi làm chú trọng thân thể khỏe mạnh, còn có một số người già cùng trẻ em.
Trầm Mộc Bạch cùng An Tử Dục bộ dáng tinh điêu ngọc trác, bọn hắn liền nhận được chú ý, trên đường đi không ngừng có người chào hỏi.
Cứ như vậy, chạy bộ sáng sớm quen thuộc một mực kiên trì đến năm lớp sáu.
Trong lúc đó, Trầm Mộc Bạch còn ý đồ bồi dưỡng tiểu nam chính hứng thú những vận động khác, nói thí dụ như chơi bóng rổ, cầu lông, nhảy cao..
Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Tử Dục, chúng ta bắt đầu từ ngày mai chạy bộ sáng sớm có được hay không?"
An Tử Dục mở to cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm cô.
Trầm Mộc Bạch mắt không chợp lấy một cái, nói dối:
"Chúng ta mỗi ngày rời giường sớm chút, sau đó chạy bộ, về sau liền sẽ không dễ dàng ngã bệnh như vậy."
An Tử Dục không nói lời nào.
Trầm Mộc Bạch thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục nói, "Cậu còn nhớ lần trước việc cậu phát sốt không? Dì Chu cùng tớ thật lo lắng cho cậu, hơn nữa chạy bộ có rất nhiều chỗ tốt, có thể cường tráng thân thể, lại có thể cao ra."
An Tử Dục trợn tròn con ngươi, "Cao ra?"
Trầm Mộc Bạch gật đầu "Đúng nha, thầy giáo không phải đã nói sao?"
Là nói qua, nhưng là khi đó An Tử Dục không thế nào để ở trong lòng. Hiện tại lại khác biệt, bởi vì Lạc Lạc nói chuyện cũng đúng.
Nếu là giáo viên biết rõ ý nghĩ của hắn, đoán chừng sẽ bị tức giận đến thổ huyết.
Trầm Mộc Bạch thấy hắn có chút dao động, nói ra, "Có được hay không?"
An Tử Dục nhìn cô đáy mắt chờ đợi, nhẹ gật đầu, "Được."
Tiểu nam chính từ nhỏ đến lớn đều tương đối yếu ớt, bởi vì khi còn bé thường xuyên ngã sấp xuống, luôn luôn đối vận động có chút kháng cự. Thời điểm lớn lên một chút, cũng không có thay đổi gì, cho nên hiện nay rốt cục thuyết phục được hắn Trầm Mộc Bạch vừa vui mừng lại cảm động.
Kết quả nói xong muốn chạy bộ rồi mà sáng sớm hôm sau Trầm Mộc Bạch liền quên mất không còn một mảnh, trầm mê cùng Chu công ôm ấp.
Thời điểm An Tử Dục bấm chuông cửa, chủ nhà là Giang Thần mở cửa, "Tử Dục?"
An Tử Dục ngẩng đầu lên nói, "Chú, con là tới tìm Lạc Lạc, chúng con nói muốn cùng nhau chạy bộ sáng sớm."
Giang Thần buồn cười nói, "Con bé còn đang ngủ nướng đấy."
Tiêu Tuyết Tình đang làm bữa sáng quay đầu lại nói, "Tử Dục tới tìm Lạc Lạc sao?"
An Tử Dục nhu thuận gật đầu.
"Dì Tiêu, con và Lạc Lạc hẹn nhau muốn cùng nhau chạy bộ sáng sớm."
Tiêu Tuyết Tình nói với hắn "Lạc Lạc còn chưa có rời giường đấy, con đi gọi nó đi."
An Tử Dục gật đầu nói được.
Gõ cửa phòng một cái, lại không nghe được đáp lại, hắn mới đẩy cửa ra, nhỏ giọng nói, "Lạc Lạc."
Trên giường cô nhóc mặc áo ngủ phấn hồng không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn vùi đầu ngủ say.
An Tử Dục tới gần, nhìn chằm chằm cô ngủ bắt đầu ngẩn người.
Thẳng đến cô nhóc trở mình, hắn mới hồi phục tinh thần lại, duỗi ra tay nhỏ chọc chọc gương mặt đối phương mềm hồ hồ nói, "Lạc Lạc, dậy đi."
Xúc giác rất tốt, hắn nhịn không được lại đâm mấy lần, ngay cả nói chuyện cũng quên.
Nhưng trực tiếp sử dụng lực, thế là cứ như vậy giằng co thêm vài phút đồng hồ, cô nhóc còn đang nằm ngáy o o.
Cuối cùng vẫn là Giang Thần tiến đến đánh thức.
Đối với ba ba ruột, ra tay liền không có nhẹ như vậy.
Trầm Mộc Bạch bụm gò má nước mắt lưng tròng rời giường.
Giang Thần "Tử Dục chờ con thật lâu, con còn chưa chịu rời giường."
Trầm Mộc Bạch ép ép tóc ngố trên đầu, lúc này mới nhớ tới hôm qua cô chính miệng nói qua, vừa chột dạ lại áy náy "Thật xin lỗi Tử Dục."
An Tử Dục lắc đầu "Lạc Lạc mau rời giường, bằng không thì liền không kịp."
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người ở trong khu cư xá chạy bộ.
Lúc này người còn không phải rất nhiều, trừ bỏ dân đi làm chú trọng thân thể khỏe mạnh, còn có một số người già cùng trẻ em.
Trầm Mộc Bạch cùng An Tử Dục bộ dáng tinh điêu ngọc trác, bọn hắn liền nhận được chú ý, trên đường đi không ngừng có người chào hỏi.
Cứ như vậy, chạy bộ sáng sớm quen thuộc một mực kiên trì đến năm lớp sáu.
Trong lúc đó, Trầm Mộc Bạch còn ý đồ bồi dưỡng tiểu nam chính hứng thú những vận động khác, nói thí dụ như chơi bóng rổ, cầu lông, nhảy cao..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.