Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá
Chương 794
Quyển Thành Đoàn Tử
08/06/2021
Hà Đại Vĩ mất tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác, lúc chạm tới Trầm Mộc Bạch đứng ở một bên, tính khí nóng nảy chỉ chỉ cô nói, "Cậu ta thì sao? Cậu ta làm gì? Mỗi lần xuất hiện trùng hợp như vậy, các người cũng là ngu xuẩn sao?"
Giống như là tìm tới một chỗ tháo nước, Hà Đại Vĩ mắng liệt liệt nói, "Những cái ngoài ý muốn trùng hợp này căn bản là xuất hiện ở trên người cậu ta, cái gì Tả Ngộ? Lừa gạt quỷ."
Trầm Mộc Bạch mặt không biểu tình nhìn hắn ta, "Tôi kém chút bị bóp chết, chứng cớ này vậy là đủ rồi sao?"
Hà Đại Vĩ cười lạnh một tiếng, "Ai biết cậu có phải tự biên tự diễn hay không?"
"Cậu đủ rồi đó Hà Đại Vĩ!" Đỗ Dao hét lên một tiếng, đem mấy người ở đây đều chấn động một lần.
Trầm Mộc Bạch thình lình bị hù dọa, kém chút cắn đầu lưỡi mình.
"Vừa rồi sân bóng ngoài ý muốn không phải giả nha." Đỗ Dao thở phì phò, lồng ngực chập trùng kịch liệt.
Hà Đại Vĩ trào phúng nhìn cô ta chằm chằm, "Cho nên? Cậu muốn nói cho tôi biết Tả Ngộ là trở về tìm chúng ta báo thù?"
Hắn ta nhìn mấy người bạn học cũ sắc mặt trắng bệch, cười lạnh một tiếng nói, "Chuyện năm đó các cậu có ai còn nhớ rõ ràng? Ba năm qua đi, tôi đã sớm quên hết rồi, lại nói, chúng ta làm những chuyện kia cùng giết người so ra, bất quá là chuyện lôn gà vỏ tỏi, có cái gì mà chột dạ, hơn nữa Tả Ngộ cũng không phải chúng ta giết, các người chính mình áy náy bất an liên quan cái rắm gì tới tôi."
Hắn ta mở miệng thốt ra lời này, bờ môi Trần Gia Huy mấy người khẽ run.
Trầm Mộc Bạch thờ ơ lạnh nhạt, thấy vậy nhất thanh nhị sở, mặc dù cô không hiểu rõ ở giữa Tả Ngộ cùng mấy người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng là chí ít có thể nhìn ra được, bọn họ không ai là lòng dạ áy náy, có chỉ là sợ hãi và sợ hãi.
Có lẽ còn có một chút xíu hối hận.
"Được rồi, đừng có lại nói chuyện người chết với tôi, các người sống của các người, tôi sống của bản thân tôi, nếu là cảm thấy hoài niệm tình cảm bạn học mà nói, cuối tuần ngẫu nhiên một cùng nhau ăn một bữa cơm cũng được." Hà Đại Vĩ không kiên nhẫn nhìn mấy người một chút, sau đó xoay người rời đi.
"Chờ chút." Đỗ Dao vừa nghĩ tới Tả Ngộ trong lúc bọn họ sinh hoạt ở chung quanh nhìn bọn họ chằm chằm, đã cảm thấy một trận rùng mình, "Hà Đại Vĩ, hắn sớm muộn sẽ còn tìm tới cậu."
Hà Đại Vĩ bị cô ta một đôi đỏ rừng rực nhìn, chán ghét gắt một cái nước miếng, dựng thẳng một ngón tay nói, "Mạng của lão tử so với các người đều cứng rắn."
Sau khi hắn ta rời đi, Trầm Mộc Bạch giả bộ như tùy ý nói, "Mặc dù đây là việc tư của các người, nhưng là xét thấy tôi hiện tại cũng bị để mắt tới, tôi muốn biết rõ các người thời gian học cấp hai đến cùng xảy ra chuyện gì? Tả Ngộ vì sao tìm tới mấy người các người?"
Đỗ Dao thần sắc trắng bệch, do dự một cái chớp mắt, vừa định mở miệng, liền bị Trần Gia Huy cắt đứt, "Chuyện này đã qua, không có gì để nói nhiều."
Hắn ta mặc dù sắc mặt cũng đẹp mắt không được bao nhiêu, nhưng là trong mắt lại ẩn giấu đi một tia nhìn kỹ cùng dò xét.
Trầm Mộc Bạch biết là vừa rồi lời nói của Hà Đại Vĩ làm cho hắn đối với mình bắt đầu lòng nghi ngờ, nhịn không được âm thầm chửi một câu mẹ nó.
Chuông vào học nhắc nhở lấy bọn họ chỉ còn lại có một tiết cuối cùng, Đỗ Dao thần sắc kinh hoảng nhìn qua, "Còn có một tiết cuối cùng, nếu là Tả Ngộ đêm nay đi theo chúng ta đến chỗ ở thì làm sao bây giờ?"
Chu Hạo không giống Hà Đại Vĩ, hắn trải qua chuyện đủ mạo hiểm, hơn nữa chuyện phát sinh trên người Đỗ Dao bọn họ đã đầy đủ ly kỳ, lúc này trạng thái cũng là không sai biệt lắm, vừa hãi vừa sợ lắc đầu tự lẩm bẩm, "Tôi còn không muốn chết.."
Trần Gia Huy ôm đầu, trong mắt đầy tràn tơ máu, cảm xúc cùng tinh thần bởi vì bị kích thích mà trở nên không ổn định, "Gọi điện thoại, trong chúng ta nếu là người nào trước bị để mắt tới, liền gọi điện thoại báo cho mấy người khác."
Giống như là tìm tới một chỗ tháo nước, Hà Đại Vĩ mắng liệt liệt nói, "Những cái ngoài ý muốn trùng hợp này căn bản là xuất hiện ở trên người cậu ta, cái gì Tả Ngộ? Lừa gạt quỷ."
Trầm Mộc Bạch mặt không biểu tình nhìn hắn ta, "Tôi kém chút bị bóp chết, chứng cớ này vậy là đủ rồi sao?"
Hà Đại Vĩ cười lạnh một tiếng, "Ai biết cậu có phải tự biên tự diễn hay không?"
"Cậu đủ rồi đó Hà Đại Vĩ!" Đỗ Dao hét lên một tiếng, đem mấy người ở đây đều chấn động một lần.
Trầm Mộc Bạch thình lình bị hù dọa, kém chút cắn đầu lưỡi mình.
"Vừa rồi sân bóng ngoài ý muốn không phải giả nha." Đỗ Dao thở phì phò, lồng ngực chập trùng kịch liệt.
Hà Đại Vĩ trào phúng nhìn cô ta chằm chằm, "Cho nên? Cậu muốn nói cho tôi biết Tả Ngộ là trở về tìm chúng ta báo thù?"
Hắn ta nhìn mấy người bạn học cũ sắc mặt trắng bệch, cười lạnh một tiếng nói, "Chuyện năm đó các cậu có ai còn nhớ rõ ràng? Ba năm qua đi, tôi đã sớm quên hết rồi, lại nói, chúng ta làm những chuyện kia cùng giết người so ra, bất quá là chuyện lôn gà vỏ tỏi, có cái gì mà chột dạ, hơn nữa Tả Ngộ cũng không phải chúng ta giết, các người chính mình áy náy bất an liên quan cái rắm gì tới tôi."
Hắn ta mở miệng thốt ra lời này, bờ môi Trần Gia Huy mấy người khẽ run.
Trầm Mộc Bạch thờ ơ lạnh nhạt, thấy vậy nhất thanh nhị sở, mặc dù cô không hiểu rõ ở giữa Tả Ngộ cùng mấy người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng là chí ít có thể nhìn ra được, bọn họ không ai là lòng dạ áy náy, có chỉ là sợ hãi và sợ hãi.
Có lẽ còn có một chút xíu hối hận.
"Được rồi, đừng có lại nói chuyện người chết với tôi, các người sống của các người, tôi sống của bản thân tôi, nếu là cảm thấy hoài niệm tình cảm bạn học mà nói, cuối tuần ngẫu nhiên một cùng nhau ăn một bữa cơm cũng được." Hà Đại Vĩ không kiên nhẫn nhìn mấy người một chút, sau đó xoay người rời đi.
"Chờ chút." Đỗ Dao vừa nghĩ tới Tả Ngộ trong lúc bọn họ sinh hoạt ở chung quanh nhìn bọn họ chằm chằm, đã cảm thấy một trận rùng mình, "Hà Đại Vĩ, hắn sớm muộn sẽ còn tìm tới cậu."
Hà Đại Vĩ bị cô ta một đôi đỏ rừng rực nhìn, chán ghét gắt một cái nước miếng, dựng thẳng một ngón tay nói, "Mạng của lão tử so với các người đều cứng rắn."
Sau khi hắn ta rời đi, Trầm Mộc Bạch giả bộ như tùy ý nói, "Mặc dù đây là việc tư của các người, nhưng là xét thấy tôi hiện tại cũng bị để mắt tới, tôi muốn biết rõ các người thời gian học cấp hai đến cùng xảy ra chuyện gì? Tả Ngộ vì sao tìm tới mấy người các người?"
Đỗ Dao thần sắc trắng bệch, do dự một cái chớp mắt, vừa định mở miệng, liền bị Trần Gia Huy cắt đứt, "Chuyện này đã qua, không có gì để nói nhiều."
Hắn ta mặc dù sắc mặt cũng đẹp mắt không được bao nhiêu, nhưng là trong mắt lại ẩn giấu đi một tia nhìn kỹ cùng dò xét.
Trầm Mộc Bạch biết là vừa rồi lời nói của Hà Đại Vĩ làm cho hắn đối với mình bắt đầu lòng nghi ngờ, nhịn không được âm thầm chửi một câu mẹ nó.
Chuông vào học nhắc nhở lấy bọn họ chỉ còn lại có một tiết cuối cùng, Đỗ Dao thần sắc kinh hoảng nhìn qua, "Còn có một tiết cuối cùng, nếu là Tả Ngộ đêm nay đi theo chúng ta đến chỗ ở thì làm sao bây giờ?"
Chu Hạo không giống Hà Đại Vĩ, hắn trải qua chuyện đủ mạo hiểm, hơn nữa chuyện phát sinh trên người Đỗ Dao bọn họ đã đầy đủ ly kỳ, lúc này trạng thái cũng là không sai biệt lắm, vừa hãi vừa sợ lắc đầu tự lẩm bẩm, "Tôi còn không muốn chết.."
Trần Gia Huy ôm đầu, trong mắt đầy tràn tơ máu, cảm xúc cùng tinh thần bởi vì bị kích thích mà trở nên không ổn định, "Gọi điện thoại, trong chúng ta nếu là người nào trước bị để mắt tới, liền gọi điện thoại báo cho mấy người khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.