Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá
Chương 851
Quyển Thành Đoàn Tử
08/06/2021
Sáng sớm khi tỉnh dậy, cũng là vịn lưng xuống giường.
Sau đó một mặt thận hư tới công ty đi làm.
Sát vách làm việc cùng nhau thấy cô khí sắc không phải rất tốt, đồng tình nói, "Tiểu Diệp, em ngã bệnh?"
Đồng sự này là người duy nhất không sợ Trầm Mộc Bạch, ngày bình thường cũng đối với cô chiếu cố rất nhiều.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy Tả Ngộ đến nay không có xuống tay với cô ấy nguyên nhân là bởi vì, đối phương đã qua tuổi 30 trong nhà có chồng cùng con cái (mắt lé) *.
(*.. Ta cũng k hiểu lắm tác giả tại sao lại để chữ này)
"Thanh tỷ, em chỉ là có chút ngủ không ngon." Cô ngồi xuống, đem đồ vật bỏ lên bàn.
Đồng sự nhẹ gật đầu, "Các em người trẻ tuổi, vẫn là phải chú ý một chút mới tốt."
Cô ấy bận bịu trong một giây lát, giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngửa mặt lên hỏi, "Tiểu Diệp, em có gia đình chưa?"
Tả Ngộ ngay ở bên cạnh, Trầm Mộc Bạch không biết làm sao trả lời, ấp úng nói, "Em vừa mới tốt nghiệp một năm."
Đồng sự cười một tiếng, "Chị thấy em điều kiện rất tốt, vóc người xinh đẹp, hay là từ đại học A tốt nghiệp, thế nào, muốn để chị giới thiệu cho em một người bạn trai hay không?" Cô ấy dừng một chút tiếp tục nói, "Em cũng cũng đừng quá để ý những vật kia, chị còn gặp qua so với những chuyện này càng mơ hồ, sinh hoạt nha, chỉ cần gặp gỡ người thuận mắt, chỉ cần đối phương không ngại, thời gian này vẫn có thể qua. Chị biết thằng nhóc không sai, hắn ngày đó tặng đồ cho chị, mặc dù chỉ là xa xa nhìn em một chút, nhưng là đối với em rất có hảo cảm, chị cũng đem tình huống của em nói cho hắn biết, hắn nói hắn không ngại, em xem, nếu không hai người hôm nào ăn một bữa cơm chứ?"
Trầm Mộc Bạch nhìn Tả Ngộ mặt hoàn toàn đen lại, một trận tê cả da đầu, sợ đối phương bị Tả Ngộ nhớ thương, bật thốt lên, "Thanh tỷ, em đã có bạn trai."
Thanh tỷ ngẩn người.
Trầm Mộc Bạch nhắm mắt nói, "Thật, đại học chúng em liền nói yêu đương."
Thanh tỷ nhẹ gật đầu, "Như vậy sao, vậy thì thật là đáng tiếc, bất quá cũng rất tốt, các cặp đôi có thể từ đại học kiên trì nổi cũng không mấy đôi, nhìn đến em và bạn trai em tình cảm thực rất tốt, có dự định kết hôn không?"
Trầm Mộc Bạch mặt cứng đờ, trong lòng khóc không ra nước mắt nghĩ, Thanh tỷ, chị cũng đừng làm loạn thêm.
Tả Ngộ tay lạnh buốt nắm lấy mặt cô, mút hôn vành tai một cái, dùng tiếng nói trầm thấp nói, "Tại sao không trả lời?"
Trầm Mộc Bạch oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, ấp úng nói, "Cái này còn chưa biết."
Thanh tỷ chỉ coi cô da mặt mỏng, cười khẽ hai tiếng, cũng không nói.
Trầm Mộc Bạch thấy Thanh tỷ cuối cùng là đi làm việc của bản thân, chậm rãi thở phào một hơi, sau đó ngồi lại thân thể.
Tả Ngộ dính qua, ánh mắt ý vị không rõ rơi vào trên người cô, nhìn chằm chằm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Trầm Mộc Bạch bị hắn nhìn vậy tê cả da đầu, trong lòng không hiểu có loại dự cảm bất thường.
Loại dự cảm bất thường này một mực kéo dài đến buổi tối tan tầm.
Trong nội tâm cô luôn luôn thình thịch, vô ý thức không dám trở về nhà, thế là ở bên ngoài ăn xong nồi lẩu.
Tả Ngộ an vị ở đối diện cô, dùng cặp mắt đen nhánh u ám nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch tê cả da đầu nói, "Anh làm gì nhìn tôi như vậy?"
Một đôi tình nhân sát vách bàn có chút không hiểu thấu nhìn lại, ánh mắt là lạ.
Tả Ngộ có chút nghiêng mặt, khóe môi xốc lên một đường cong quỷ dị, "Ăn xong chúng ta về nhà sớm."
Trầm Mộc Bạch da mặt còn không có dày như vậy, tiếp xúc đến ánh mắt cặp đôi kia, mặt đỏ hồng, nghe xong lời nói của Tả Ngộ, lập tức vừa liếc trở về, hung hăng run một cái.
Sau đó một mặt thận hư tới công ty đi làm.
Sát vách làm việc cùng nhau thấy cô khí sắc không phải rất tốt, đồng tình nói, "Tiểu Diệp, em ngã bệnh?"
Đồng sự này là người duy nhất không sợ Trầm Mộc Bạch, ngày bình thường cũng đối với cô chiếu cố rất nhiều.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy Tả Ngộ đến nay không có xuống tay với cô ấy nguyên nhân là bởi vì, đối phương đã qua tuổi 30 trong nhà có chồng cùng con cái (mắt lé) *.
(*.. Ta cũng k hiểu lắm tác giả tại sao lại để chữ này)
"Thanh tỷ, em chỉ là có chút ngủ không ngon." Cô ngồi xuống, đem đồ vật bỏ lên bàn.
Đồng sự nhẹ gật đầu, "Các em người trẻ tuổi, vẫn là phải chú ý một chút mới tốt."
Cô ấy bận bịu trong một giây lát, giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngửa mặt lên hỏi, "Tiểu Diệp, em có gia đình chưa?"
Tả Ngộ ngay ở bên cạnh, Trầm Mộc Bạch không biết làm sao trả lời, ấp úng nói, "Em vừa mới tốt nghiệp một năm."
Đồng sự cười một tiếng, "Chị thấy em điều kiện rất tốt, vóc người xinh đẹp, hay là từ đại học A tốt nghiệp, thế nào, muốn để chị giới thiệu cho em một người bạn trai hay không?" Cô ấy dừng một chút tiếp tục nói, "Em cũng cũng đừng quá để ý những vật kia, chị còn gặp qua so với những chuyện này càng mơ hồ, sinh hoạt nha, chỉ cần gặp gỡ người thuận mắt, chỉ cần đối phương không ngại, thời gian này vẫn có thể qua. Chị biết thằng nhóc không sai, hắn ngày đó tặng đồ cho chị, mặc dù chỉ là xa xa nhìn em một chút, nhưng là đối với em rất có hảo cảm, chị cũng đem tình huống của em nói cho hắn biết, hắn nói hắn không ngại, em xem, nếu không hai người hôm nào ăn một bữa cơm chứ?"
Trầm Mộc Bạch nhìn Tả Ngộ mặt hoàn toàn đen lại, một trận tê cả da đầu, sợ đối phương bị Tả Ngộ nhớ thương, bật thốt lên, "Thanh tỷ, em đã có bạn trai."
Thanh tỷ ngẩn người.
Trầm Mộc Bạch nhắm mắt nói, "Thật, đại học chúng em liền nói yêu đương."
Thanh tỷ nhẹ gật đầu, "Như vậy sao, vậy thì thật là đáng tiếc, bất quá cũng rất tốt, các cặp đôi có thể từ đại học kiên trì nổi cũng không mấy đôi, nhìn đến em và bạn trai em tình cảm thực rất tốt, có dự định kết hôn không?"
Trầm Mộc Bạch mặt cứng đờ, trong lòng khóc không ra nước mắt nghĩ, Thanh tỷ, chị cũng đừng làm loạn thêm.
Tả Ngộ tay lạnh buốt nắm lấy mặt cô, mút hôn vành tai một cái, dùng tiếng nói trầm thấp nói, "Tại sao không trả lời?"
Trầm Mộc Bạch oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, ấp úng nói, "Cái này còn chưa biết."
Thanh tỷ chỉ coi cô da mặt mỏng, cười khẽ hai tiếng, cũng không nói.
Trầm Mộc Bạch thấy Thanh tỷ cuối cùng là đi làm việc của bản thân, chậm rãi thở phào một hơi, sau đó ngồi lại thân thể.
Tả Ngộ dính qua, ánh mắt ý vị không rõ rơi vào trên người cô, nhìn chằm chằm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Trầm Mộc Bạch bị hắn nhìn vậy tê cả da đầu, trong lòng không hiểu có loại dự cảm bất thường.
Loại dự cảm bất thường này một mực kéo dài đến buổi tối tan tầm.
Trong nội tâm cô luôn luôn thình thịch, vô ý thức không dám trở về nhà, thế là ở bên ngoài ăn xong nồi lẩu.
Tả Ngộ an vị ở đối diện cô, dùng cặp mắt đen nhánh u ám nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch tê cả da đầu nói, "Anh làm gì nhìn tôi như vậy?"
Một đôi tình nhân sát vách bàn có chút không hiểu thấu nhìn lại, ánh mắt là lạ.
Tả Ngộ có chút nghiêng mặt, khóe môi xốc lên một đường cong quỷ dị, "Ăn xong chúng ta về nhà sớm."
Trầm Mộc Bạch da mặt còn không có dày như vậy, tiếp xúc đến ánh mắt cặp đôi kia, mặt đỏ hồng, nghe xong lời nói của Tả Ngộ, lập tức vừa liếc trở về, hung hăng run một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.