Chương 1: Không Giống
Bông4
05/03/2022
Lê Hinh chết đựợc đã 4 năm rồi, năm ấy cô 23 tuổi. Trẻ tuổi thực sự! Những người biết chuyện chỉ thổn thức, một người tồn tại cảm thấp như vậy cũng chẳng ai để ý, nói chi đã qua 4 năm đa phần mọi người đều quên đi cô.
Nhà họ Lê, hiện giờ ban đêm 5 người ngồi cùng nhau ăn cơm tối!
Nhà họ Lê chỉ là một cái tỉnh nhỏ ở nông thôn vùng núi nhà nghèo. Trong nhà không tính giàu có nhưng lại đủ ăn no mặc tốt, cả nhà trò chuyện ấm cúng hoà thuận, chẳng ai còn nhớ tới từng ngồi ở đây bàn ăn, đã chết người kia... Thay thế Lê Hinh, là một cậu nhóc, năm nay cũng mới 4 tuổi, được này cả nhà yêu thương sủng ái thêm vào một thân.
Trọng năm khinh nữ thế kỉ 23 vấn còn tồn tại. Lê Hinh chưa từng cảm thấy, nhưng kì thật nhà bọn họ vốn là như vậy! Trước kia còn sống Lê Hình có bao nhiêu vô tâm đâu? Không có số, nhưng là thật sự ngây thơ ngu ngốc.
Lê Hinh gia đình có hai chị em, một anh trai, Lê Hinh là con út trước kia đều là bị yêu thương nhất nhà cái kia. Lê Hinh cũng cảm thấy như vậy, cho đến sau khi lớn lên, lớn rồi mới cảm giác được hoá ra bản thân cũng không như vậy quan trọng, đụng đến lợi ích, chị em ghét nhau, anh em bất hoà.
Từng nghĩ rằng cha mẹ sẽ là người đầu tiên bảo hộ lo cho mình.
Chị gái sẽ luôn quan tâm ôn nhu...
Anh trai sẽ mãi là cái kia chỉ cần có người bắt nạt mình, sẽ đứng lên mà tre ở phía trước.
Đau lòng thay, đều không phải, khi đã có gia đình riêng người đều là vì mình. Cuối cùng bỏ lại bị sủng, bị bảo hộ quá tốt người trước mặt thế nhân, trèn ép và phiền chán. Lê Hinh như một vị tiểu thư không hiểu thế sự mơ hồ không rõ bao giờ bị ném bỏ.
Khi lợi ích không đủ phân chia, một cái gia đình nhỏ sao còn muốn sủng ra một vị tiểu thư đâu!!!. Vậy nên vết thương đầy mình, khi nhận ra bản thân chẳng làm nên gì cả. Trong lòng là có oán giận.
Ngây thơ Lê Hinh còn có vô số mộng tưởng và hi vọng... Rất tiếc hiện thực bị từng cái bị đánh nát, mà trong nhà dần già cô giường như người ngoài, tồn tại cảm càng ngày càng nhỏ. Trước kia yêu, sủng đều như không tồn tại!
Trách ai đâu?
Cha mẹ đã sinh và nuôi ăn ở cô.
Chị, anh cũng đều từng yêu, ôn nhu bảo vệ cô.
Muốn trách chỉ trách bản thân cô quá ngây thơ rồi. Mọi người yêu là không có hạn định bảo đảm, cũng không phải trách nhiệm vốn là nhân chi thường tình, ai cũng không nhất định sẽ bảo vệ một người một đời phải không?
Không biết vì sao nước mắt lại không nhịn được thế này.
Lê Hinh chết là do bệnh dịch, đáng lẽ chết cũng là cho cô gái kiêu ngạo ích kỉ giải thoát. Nhưng tại sao linh hồn không ra được này ngôi nhà đây... Nhìn bọn họ đau khổ qua đi, dần già đến gần như quên đi cô. Vì sao trong lòng như vậy lạnh
Cô tại sao lại như vậy hận, rõ ràng là linh hồn nhưng lại đau quá! Nước mắt rơi xuống thiêu cháy cả linh hồn không rõ là linh hồn càng đau một chút, hoặc là bị nhốt ở đây nhìn tới cảnh tượng càng đau một phân.
Chỉ là đau, đau đớn tới tuyệt vọng. Rõ ràng không phải đao đâm lại như vậy đau, dù là chết đi nhiều năm!
Lê Hinh luôn là nghĩ, cũng hận mình sao không biến mất. Ngày qua ngày đều nhìn này cảnh tượng, như vậy khó chịu, không phải cảm tình là thời gian dễ nhất tan đi sao? Bọn họ đều đã quên cô...
[1%, 10%,...100% chấp niệm hệ thống hoàn mỹ tạo thành.]
[Trói định chủ nhân.]
Lê Hinh ngạc nhiên nghe trên tay quang đoàn phát ra tiếng. 'Hệ thống?' Lê Hinh trong đầu xuất hiện ý tưởng, lúc còn sống cô là một cái trạch nữ, đọc tiểu thuyết là trạch nữ thứ nhất hạng tốn thời gian việc.
- Ngươi là hệ thống?
Lê Hinh vấn là nhìn chằm, chằm vào trên tay quang đoàn hỏi, không rõ ràng tay mình khi nào xuất hiện này quang đoàn. Chờ một lúc cảnh giác đợi, mấy phút quá đi không có gì động tĩnh. Lê Hinh duỗi tay đụng vào quang đoàn.
Quang đoàn khi bị cô chạm vào, dung vào Lê Hinh tay phải. Nhìn tới, xuất hiện một nốt lệ mờ ảo. Cùng lúc một cái trang cá nhân tin tức hiện ra:
[Chấp niệm hệ thống
Chủ nhân: Lê Hinh
Tuổi: 23(cố định)
Hiện trạng: Chấp niệm linh hồn.]
Liền không có, không à còn có. Lê Hinh cảm giác như đang chơi trò chơi. Bên dưới có cái nhà hình dạng nhỏ, tay còn chưa chạm vào, hình như cô suy nghĩ nó liền đi vào, kia tư liệu biến mất có khác trang hiện ra.
[Bàn quay vận mệnh.]
Liền không có, không có một cái bàn tròn, nhưng không ánh sáng, dùng tay chạm cũng không đụng vào hình ảnh là màu xám. Nhìn xuống phía dưới còn có cái chú ý. Ý niệm đi vào, lại đổi khác trang, lần này liền nhiều chữ rồi!
[Lý giải: - Hệ Thống là do chủ nhân chấp niệm tạo thành.
Công năng: - Xuyên qua vô số tiểu thuyết thế giới, nhận người ủy thác. Đồng hoá chuyển hoá các loại năng lượng!
Bàn quay vận mệnh: - Bàn tay vàng, mỗi thế giới sau 10 ngày có một cơ hội quay, có thể là dị năng, thương thành, võ lực, trù nghệ,... (Có tốt có sấu tùy cơ.)
Lợi ích: - Thu thập năng lượng, ta có thể theo chủ nhân ý muốn mà có ý thức thành một độc lập hệ thống (tùy chủ nhân quyết định) Chủ nhân có thể đi vô số thế giới, có thể thành tựu vô địch, có thể trở về thế giới thực bắt đầu lại.
Nhắc nhở: - Hệ Thống là do chủ nhân một ít chấp niệm tạo thành, chủ nhân có thể quyết định hủy diệt hoặc cho ta tồn tại.
- Xuyên qua lần đầu có nguy hiểm sinh mệnh, dùng ngài linh hồn hết thảy chấp niệm chuyển hoá thời không chi lực. Chủ nhân ở thế giới ủy thác không kiếm được năng lượng, lâu dài sẽ dung nhập và tan biến vào ủy thác thế giới. Kiến nghị chủ nhân suy nghĩ cẩn thận khi xuyên qua
- Chủ nhân muốn xuyên qua, chỉ cần dùng ngón tay nhẫn mấy phút trên viên chí trên tay.
- Lần đầu tùy cơ xuyên qua, về sau có năng lượng có thể chọn người ủy thác.]
Lê Hinh, thật sự là ngạc nhiên, còn có tốt như vậy hệ thống tồn tại!... Cô các loại nghi ngờ âm mưu lẫn lộn, cuối cùng đều bị mình bác bỏ. Bởi cô thật sự không có gì đáng để ai âm mưu, duy này linh hồn. Nhưng này linh hồn có gì dùng đâu, nếu không phải ngay cả phơi nắng cũng không như mọi người kể hồn phi phách tán, Lê Hinh nhất định đã tận biến, nhà cô khu vực đều đi qua nắng chẳng có gì cảm giác, phơi nắng không thể tan, mỗi ngày đều nhìn này cảnh tượng không có oán khí chấp niệm mới là lạ!
Lê Hinh chết cũng không uổng, đã có thể rõ ràng mình cần gì. Chấp niệm tình cảm với người thân là thật có, nhưng lại oán khí cũng rất lớn. Chấp niệm trong lòng hẳn là muốn tranh một cái mặt mũi, không muốn nghèo khổ, không muốn vì cảm tình mà đau đớn rơi lệ. Không ai đáng giá, Lê Hinh rõ ràng biết, nhưng lại nhịn không được, vì không có gì làm, vậy nên mới nghĩ cùng có thời gian đau lòng, vậy nên trong lòng chấp niệm hẳn là muốn sống cho mình vui vẻ, không vì ai.
Tất nhiên gặp này hệ thống thật sự là vừa lòng Lê Hinh ý, nguy hiểm hay không cũng không để tâm cho lắm. Quan trọng là không cần ở tại đây! Nói cô buồn cười hay ích kỉ đều được, sự thật thì người đều có tư tâm và mặt ác không hiện ra. Vậy nên Lê Hinh không do dự tay nhấn lên chí màu đen trên tay phải, này cảnh tượng dần mơ hồ, Lê Hinh cảm giác mình rơi vào một cái bóng tối không biết, ngất đi.
Ps: Chào mn.
Nhà họ Lê, hiện giờ ban đêm 5 người ngồi cùng nhau ăn cơm tối!
Nhà họ Lê chỉ là một cái tỉnh nhỏ ở nông thôn vùng núi nhà nghèo. Trong nhà không tính giàu có nhưng lại đủ ăn no mặc tốt, cả nhà trò chuyện ấm cúng hoà thuận, chẳng ai còn nhớ tới từng ngồi ở đây bàn ăn, đã chết người kia... Thay thế Lê Hinh, là một cậu nhóc, năm nay cũng mới 4 tuổi, được này cả nhà yêu thương sủng ái thêm vào một thân.
Trọng năm khinh nữ thế kỉ 23 vấn còn tồn tại. Lê Hinh chưa từng cảm thấy, nhưng kì thật nhà bọn họ vốn là như vậy! Trước kia còn sống Lê Hình có bao nhiêu vô tâm đâu? Không có số, nhưng là thật sự ngây thơ ngu ngốc.
Lê Hinh gia đình có hai chị em, một anh trai, Lê Hinh là con út trước kia đều là bị yêu thương nhất nhà cái kia. Lê Hinh cũng cảm thấy như vậy, cho đến sau khi lớn lên, lớn rồi mới cảm giác được hoá ra bản thân cũng không như vậy quan trọng, đụng đến lợi ích, chị em ghét nhau, anh em bất hoà.
Từng nghĩ rằng cha mẹ sẽ là người đầu tiên bảo hộ lo cho mình.
Chị gái sẽ luôn quan tâm ôn nhu...
Anh trai sẽ mãi là cái kia chỉ cần có người bắt nạt mình, sẽ đứng lên mà tre ở phía trước.
Đau lòng thay, đều không phải, khi đã có gia đình riêng người đều là vì mình. Cuối cùng bỏ lại bị sủng, bị bảo hộ quá tốt người trước mặt thế nhân, trèn ép và phiền chán. Lê Hinh như một vị tiểu thư không hiểu thế sự mơ hồ không rõ bao giờ bị ném bỏ.
Khi lợi ích không đủ phân chia, một cái gia đình nhỏ sao còn muốn sủng ra một vị tiểu thư đâu!!!. Vậy nên vết thương đầy mình, khi nhận ra bản thân chẳng làm nên gì cả. Trong lòng là có oán giận.
Ngây thơ Lê Hinh còn có vô số mộng tưởng và hi vọng... Rất tiếc hiện thực bị từng cái bị đánh nát, mà trong nhà dần già cô giường như người ngoài, tồn tại cảm càng ngày càng nhỏ. Trước kia yêu, sủng đều như không tồn tại!
Trách ai đâu?
Cha mẹ đã sinh và nuôi ăn ở cô.
Chị, anh cũng đều từng yêu, ôn nhu bảo vệ cô.
Muốn trách chỉ trách bản thân cô quá ngây thơ rồi. Mọi người yêu là không có hạn định bảo đảm, cũng không phải trách nhiệm vốn là nhân chi thường tình, ai cũng không nhất định sẽ bảo vệ một người một đời phải không?
Không biết vì sao nước mắt lại không nhịn được thế này.
Lê Hinh chết là do bệnh dịch, đáng lẽ chết cũng là cho cô gái kiêu ngạo ích kỉ giải thoát. Nhưng tại sao linh hồn không ra được này ngôi nhà đây... Nhìn bọn họ đau khổ qua đi, dần già đến gần như quên đi cô. Vì sao trong lòng như vậy lạnh
Cô tại sao lại như vậy hận, rõ ràng là linh hồn nhưng lại đau quá! Nước mắt rơi xuống thiêu cháy cả linh hồn không rõ là linh hồn càng đau một chút, hoặc là bị nhốt ở đây nhìn tới cảnh tượng càng đau một phân.
Chỉ là đau, đau đớn tới tuyệt vọng. Rõ ràng không phải đao đâm lại như vậy đau, dù là chết đi nhiều năm!
Lê Hinh luôn là nghĩ, cũng hận mình sao không biến mất. Ngày qua ngày đều nhìn này cảnh tượng, như vậy khó chịu, không phải cảm tình là thời gian dễ nhất tan đi sao? Bọn họ đều đã quên cô...
[1%, 10%,...100% chấp niệm hệ thống hoàn mỹ tạo thành.]
[Trói định chủ nhân.]
Lê Hinh ngạc nhiên nghe trên tay quang đoàn phát ra tiếng. 'Hệ thống?' Lê Hinh trong đầu xuất hiện ý tưởng, lúc còn sống cô là một cái trạch nữ, đọc tiểu thuyết là trạch nữ thứ nhất hạng tốn thời gian việc.
- Ngươi là hệ thống?
Lê Hinh vấn là nhìn chằm, chằm vào trên tay quang đoàn hỏi, không rõ ràng tay mình khi nào xuất hiện này quang đoàn. Chờ một lúc cảnh giác đợi, mấy phút quá đi không có gì động tĩnh. Lê Hinh duỗi tay đụng vào quang đoàn.
Quang đoàn khi bị cô chạm vào, dung vào Lê Hinh tay phải. Nhìn tới, xuất hiện một nốt lệ mờ ảo. Cùng lúc một cái trang cá nhân tin tức hiện ra:
[Chấp niệm hệ thống
Chủ nhân: Lê Hinh
Tuổi: 23(cố định)
Hiện trạng: Chấp niệm linh hồn.]
Liền không có, không à còn có. Lê Hinh cảm giác như đang chơi trò chơi. Bên dưới có cái nhà hình dạng nhỏ, tay còn chưa chạm vào, hình như cô suy nghĩ nó liền đi vào, kia tư liệu biến mất có khác trang hiện ra.
[Bàn quay vận mệnh.]
Liền không có, không có một cái bàn tròn, nhưng không ánh sáng, dùng tay chạm cũng không đụng vào hình ảnh là màu xám. Nhìn xuống phía dưới còn có cái chú ý. Ý niệm đi vào, lại đổi khác trang, lần này liền nhiều chữ rồi!
[Lý giải: - Hệ Thống là do chủ nhân chấp niệm tạo thành.
Công năng: - Xuyên qua vô số tiểu thuyết thế giới, nhận người ủy thác. Đồng hoá chuyển hoá các loại năng lượng!
Bàn quay vận mệnh: - Bàn tay vàng, mỗi thế giới sau 10 ngày có một cơ hội quay, có thể là dị năng, thương thành, võ lực, trù nghệ,... (Có tốt có sấu tùy cơ.)
Lợi ích: - Thu thập năng lượng, ta có thể theo chủ nhân ý muốn mà có ý thức thành một độc lập hệ thống (tùy chủ nhân quyết định) Chủ nhân có thể đi vô số thế giới, có thể thành tựu vô địch, có thể trở về thế giới thực bắt đầu lại.
Nhắc nhở: - Hệ Thống là do chủ nhân một ít chấp niệm tạo thành, chủ nhân có thể quyết định hủy diệt hoặc cho ta tồn tại.
- Xuyên qua lần đầu có nguy hiểm sinh mệnh, dùng ngài linh hồn hết thảy chấp niệm chuyển hoá thời không chi lực. Chủ nhân ở thế giới ủy thác không kiếm được năng lượng, lâu dài sẽ dung nhập và tan biến vào ủy thác thế giới. Kiến nghị chủ nhân suy nghĩ cẩn thận khi xuyên qua
- Chủ nhân muốn xuyên qua, chỉ cần dùng ngón tay nhẫn mấy phút trên viên chí trên tay.
- Lần đầu tùy cơ xuyên qua, về sau có năng lượng có thể chọn người ủy thác.]
Lê Hinh, thật sự là ngạc nhiên, còn có tốt như vậy hệ thống tồn tại!... Cô các loại nghi ngờ âm mưu lẫn lộn, cuối cùng đều bị mình bác bỏ. Bởi cô thật sự không có gì đáng để ai âm mưu, duy này linh hồn. Nhưng này linh hồn có gì dùng đâu, nếu không phải ngay cả phơi nắng cũng không như mọi người kể hồn phi phách tán, Lê Hinh nhất định đã tận biến, nhà cô khu vực đều đi qua nắng chẳng có gì cảm giác, phơi nắng không thể tan, mỗi ngày đều nhìn này cảnh tượng không có oán khí chấp niệm mới là lạ!
Lê Hinh chết cũng không uổng, đã có thể rõ ràng mình cần gì. Chấp niệm tình cảm với người thân là thật có, nhưng lại oán khí cũng rất lớn. Chấp niệm trong lòng hẳn là muốn tranh một cái mặt mũi, không muốn nghèo khổ, không muốn vì cảm tình mà đau đớn rơi lệ. Không ai đáng giá, Lê Hinh rõ ràng biết, nhưng lại nhịn không được, vì không có gì làm, vậy nên mới nghĩ cùng có thời gian đau lòng, vậy nên trong lòng chấp niệm hẳn là muốn sống cho mình vui vẻ, không vì ai.
Tất nhiên gặp này hệ thống thật sự là vừa lòng Lê Hinh ý, nguy hiểm hay không cũng không để tâm cho lắm. Quan trọng là không cần ở tại đây! Nói cô buồn cười hay ích kỉ đều được, sự thật thì người đều có tư tâm và mặt ác không hiện ra. Vậy nên Lê Hinh không do dự tay nhấn lên chí màu đen trên tay phải, này cảnh tượng dần mơ hồ, Lê Hinh cảm giác mình rơi vào một cái bóng tối không biết, ngất đi.
Ps: Chào mn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.