Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 159: Chạy trốn xung hỉ (33)
Quân Sanh
01/05/2020
Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Cho đến khi quần áo bị Đông Phương Dật lột ra, Hạ Diệc Sơ thấy trước ngực chợt lạnh mới phản ứng lại.
Đông Phương Dật đã không còn chấp nhất với việc gặm cánh môi cô, mà dọc theo gương mặt cô gặm xuống, khi gặm khi liếm, mỗi nơi lưỡi hắn đi qua đều ướt dầm dề, còn có chút ngứa ngáy.
Không thể không nói, nam nhân trời sinh chuyện này là thiên phú, gần gũi có mấy ngày mà Đông Phương Dật đã đem thân thể Hạ Diệc Sơ sờ soạng đến quen thuộc.
Trong lòng Hạ Diệc Sơ tuy không đến mức yêu sâu đậm Đông Phương Dật nhưng Đông Phương Dật đối với cô yêu thương như vậy, cô cũng không phải không có tình cảm.
Người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình.
Huống hồ, loài người là động vật quần cư, trời sinh theo đuổi ấm áp.
Đông Phương Dật động tác chưa dừng lại, thân thể hai người dán vào nhau.
"Đổi chỗ đi." Hạ Diệc Sơ duỗi chân đá đá Đông Phương Dật.
Đông Phương Dật dừng động tác, nhìn ánh mắt cố chấp của Hạ Diệc Sơ, bế người lên, đem cô vào phòng phía trong, ngày thướng hắn dùng để nghỉ ngơi.
Phòng tuy nhỏ, nhưng giường lại không hề nhỏ.
Đông Phương Dật đặt người lên giường, cúi người nằm lên.
Đông Phương Dật nhìn người dưới thân, kéo chăn che lên hai người, không hề áp chế khát vọng hồng hoang đang trỗi dậy trong cơ thể, bắt lấy Hạ Diệc Sơ, hai người dây dưa một lúc.
Tiếng động ái muội trong không gian nhỏ hẹp kéo dài, không tiêu tan.
- ---------------------------------
Đông Phương Dật vẫn trước sau như một, động tác cường thế bá đạo, Hạ Diệc Sơ nửa đường chịu không nôi, ngất đi.
Chờ khi cô tỉnh lại, chỉ còn một mình trên giường.
Cô được bọc trong chăn, toàn thân trên dưới đều trơn bóng, thân thể được một trận đau nhức.
Nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã là 6 giờ rưỡi chiều.
Không nghĩ bị Đông Phương Dật nháo một trận như thế đã nằm trên giường cả buổi chiều.
Hạ Diệc Sơ kiểm tra một chút, không thấy quần áo ngoài đâu, chỉ có nội y. Lúc này nhớ tới đoạn hình ảnh kia, mặt đỏ tai hồng, nhớ ra quần áo đã bị Đông Phương Dật cởi ra lúc ngồi trên sô pha.
Cho nên, kỳ thật nàng quần áo còn ở bên ngoài?
Hạ Diệc Sơ thân thể đau nhức, từ trong chăn ngồi dậy, mặc nội y vào. Lúc này truyền đến tiếng bước chân đi vào của Đông Phương Dật. Hạ Diệc Sơ thoáng thấy hắn, nhìn lại bản thân chỉ mặc nội y, vội vàng lui vào trong chăn.
Đông Phương Dật từ ngoài đi vào, thấy bộ dáng Hạ Diệc Sơ nằm trên giường, che chắn kín mít, lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm Đông Phương Dật. Ánh mắt nhìn hắn như con nai con bị chấn kinh.
Đông Phương Dật buồn cười, ngồi xuống giường: "Tỉnh rồi? Muốn ngủ tiếp một lúc không?"
"Không, đem quần áo cho em." Hạ Diệc Sơ vừa bọc mình lại vừa lui sang bên cạnh.
"Chỗ nào anh còn chưa thấy, chưa sờ, chưa yêu thương qua? Quấn kín mít như thế làm gì?"
Đông Phương Dật lại cười, cầm quần áo trong tay đưa ra: "Quần áo lúc nãy của em đã rớt hư, anh bảo thư ký đi mua cho em bộ mới."
Hạ Diệc Sơ không phản ứng, nhanh chóng đoạt quần áo mặc vào, số đo vừa vặn thích hợp
===============================
*******************
Cho đến khi quần áo bị Đông Phương Dật lột ra, Hạ Diệc Sơ thấy trước ngực chợt lạnh mới phản ứng lại.
Đông Phương Dật đã không còn chấp nhất với việc gặm cánh môi cô, mà dọc theo gương mặt cô gặm xuống, khi gặm khi liếm, mỗi nơi lưỡi hắn đi qua đều ướt dầm dề, còn có chút ngứa ngáy.
Không thể không nói, nam nhân trời sinh chuyện này là thiên phú, gần gũi có mấy ngày mà Đông Phương Dật đã đem thân thể Hạ Diệc Sơ sờ soạng đến quen thuộc.
Trong lòng Hạ Diệc Sơ tuy không đến mức yêu sâu đậm Đông Phương Dật nhưng Đông Phương Dật đối với cô yêu thương như vậy, cô cũng không phải không có tình cảm.
Người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình.
Huống hồ, loài người là động vật quần cư, trời sinh theo đuổi ấm áp.
Đông Phương Dật động tác chưa dừng lại, thân thể hai người dán vào nhau.
"Đổi chỗ đi." Hạ Diệc Sơ duỗi chân đá đá Đông Phương Dật.
Đông Phương Dật dừng động tác, nhìn ánh mắt cố chấp của Hạ Diệc Sơ, bế người lên, đem cô vào phòng phía trong, ngày thướng hắn dùng để nghỉ ngơi.
Phòng tuy nhỏ, nhưng giường lại không hề nhỏ.
Đông Phương Dật đặt người lên giường, cúi người nằm lên.
Đông Phương Dật nhìn người dưới thân, kéo chăn che lên hai người, không hề áp chế khát vọng hồng hoang đang trỗi dậy trong cơ thể, bắt lấy Hạ Diệc Sơ, hai người dây dưa một lúc.
Tiếng động ái muội trong không gian nhỏ hẹp kéo dài, không tiêu tan.
- ---------------------------------
Đông Phương Dật vẫn trước sau như một, động tác cường thế bá đạo, Hạ Diệc Sơ nửa đường chịu không nôi, ngất đi.
Chờ khi cô tỉnh lại, chỉ còn một mình trên giường.
Cô được bọc trong chăn, toàn thân trên dưới đều trơn bóng, thân thể được một trận đau nhức.
Nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã là 6 giờ rưỡi chiều.
Không nghĩ bị Đông Phương Dật nháo một trận như thế đã nằm trên giường cả buổi chiều.
Hạ Diệc Sơ kiểm tra một chút, không thấy quần áo ngoài đâu, chỉ có nội y. Lúc này nhớ tới đoạn hình ảnh kia, mặt đỏ tai hồng, nhớ ra quần áo đã bị Đông Phương Dật cởi ra lúc ngồi trên sô pha.
Cho nên, kỳ thật nàng quần áo còn ở bên ngoài?
Hạ Diệc Sơ thân thể đau nhức, từ trong chăn ngồi dậy, mặc nội y vào. Lúc này truyền đến tiếng bước chân đi vào của Đông Phương Dật. Hạ Diệc Sơ thoáng thấy hắn, nhìn lại bản thân chỉ mặc nội y, vội vàng lui vào trong chăn.
Đông Phương Dật từ ngoài đi vào, thấy bộ dáng Hạ Diệc Sơ nằm trên giường, che chắn kín mít, lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm Đông Phương Dật. Ánh mắt nhìn hắn như con nai con bị chấn kinh.
Đông Phương Dật buồn cười, ngồi xuống giường: "Tỉnh rồi? Muốn ngủ tiếp một lúc không?"
"Không, đem quần áo cho em." Hạ Diệc Sơ vừa bọc mình lại vừa lui sang bên cạnh.
"Chỗ nào anh còn chưa thấy, chưa sờ, chưa yêu thương qua? Quấn kín mít như thế làm gì?"
Đông Phương Dật lại cười, cầm quần áo trong tay đưa ra: "Quần áo lúc nãy của em đã rớt hư, anh bảo thư ký đi mua cho em bộ mới."
Hạ Diệc Sơ không phản ứng, nhanh chóng đoạt quần áo mặc vào, số đo vừa vặn thích hợp
===============================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.