Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 105: Công lược hoàng tử hắc hóa 27
Quân Sanh
20/07/2018
Khí chất trên người đối phương là tuyệt hảo, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, xa xa nhìn qua, thật là một đại giai nhân.
Hạ Diệc Sơ ở trong lòng cảm thán, không hổ là nữ chính, cảm giác tạo ra cho người ta so với mấy vị tiểu thư quan gia vừa rồi khác biệt rất nhiều.
Lúc Hạ Diệc Sơ vẫn chưa chết, ngẫu nhiên cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy vai chính tiểu thuyết, cho nên không khỏi nhìn nhiều lần, nhưng chính vì mấy lần nhìn này, rước lấy sự ghen tuông và bất mãn của người nào đó bên cạnh.
"Nhiễm Nhiễm, nàng đang nhìn cái gì?"
"Nhìn vị kia tiểu thư a, cảm giác nàng ấy lớn lên rất xinh đẹp." Hạ Diệc Sơ tự nhiên đáp.
Thân là người sóng vai cùng nam chính, các phương diện của nữ chính vô cùng tuyệt vời, tướng mạo đương nhiên cũng sẽ không kém, thậm chí có thể dùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành để hình dung.
Nhưng, Mặc Thiên Trần chỉ là nhìn thoáng qua phía bên kia rồi thu hồi ánh mắt.
Hơn nữa, hắn cũng không phải hướng về phía vẻ đẹp của đối phương mà nhìn, mà nhớ kỹ đó là ai, chờ ngày sau cẩn thận tính sổ mà thôi. (=o=)
Mặc Thiên Trần duỗi tay vặn đầu Hạ Diệc Sơ trở về, để ánh mắt đối phương chỉ có thể dừng ở trên người mình, mặt dày vô sỉ đem để mặt mình hướng sát vào Hạ Diệc Sơ, nói: "Ta so với nàng ta, ai đẹp mắt hơn?"
Hạ Diệc Sơ: "......"
Tại sao cô không biết, hóa ra Mặc Thiên Trần yêu thích vẻ đẹp như vậy.
"Nhiễm Nhiễm." Mặc Thiên Trần không thuận theo, không chịu buông tha lại kêu một tiếng, từ đôi mắt phượng hơi nheo nheo lại để lội ra ý vị nguy hiểm nhè nhẹ, một tia lệ khí từ giữa chân mày hắn tràn ra.
Hạ Diệc Sơ vừa thấy, liên tục tước vũ khí đầu hàng, "Chàng đẹp nhất, chàng đẹp nhất!"
"Thật vậy chăng?" Mặc Thiên Trần vui sướng không thôi, tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn, tiếp tục để mặt mình dính càng sát với Hạ Diệc Sơ, làm gì còn bộ dáng sắp hắc hóa vừa nãy nữa.
Hành động và cuộc trò chuyện giữa Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ, toàn bộ đều rơi vào trong tai và đáy mắt Thượng Cung Nguyệt.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi, đại thiếu gia và lão gia đều ở bên kia." Nha hoàn bên người Thượng Quan Nguyệt tiến lên, nhỏ giọng thúc giục.
"Ừ." Thượng Quan Nguyệt lên tiếng, tuy rằng là phát ra một chữ duy nhất, nhưng thanh âm kia, giống như hoàng anh xuất cốc, lại mang theo một vẻ kiều nộn, nghe vào lỗ tai người ta quả thực chính là một loại hưởng thụ.
Đi theo nha hoàn kia được vài bước, Thượng Quan Nguyệt cầm lòng không được, lại nhịn không được nhìn thoáng qua về phía hai người đó, đáy mắt trong trẻo xẹt qua cảm xúc ảm đạm, ánh mắt thâm u làm người khác không rõ nàng ta đang nghĩ điều gì.
*******
Mọi người cùng nhau ăn sáng thì bắt đầu tiến hành săn thú.
Thân thể của Sở Hoàng mấy năm gần đây vẫn luôn không tốt, đã có hai năm chưa không có tự mình đi săn, nhưng lần này, cả người Sở Hoàng tinh thần phấn chấn, thần thái sáng láng, mặt mày hồng hào, nhìn thấy yến hội không sai biệt lắm thì phân phó thị vệ mang ngựa và cung tiễn của mình tới đây.
Sở Hoàng năm nay, muốn vào núi một lần nữa!
Tất cả mọi người đều chờ xuất phát, Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên vị trí, duỗi tay đẩy đẩy Mặc Thiên Trần bên cạnh, nói: "Này, đã sắp xuất phát, sao chàng còn chưa đi?"
"Ừ, chúng ta đi cùng nhau." Mặc Thiên Trần nhìn thoáng qua Thanh Phong cách đó không xa đang lôi kéo hai con ngựa, duỗi tay ôm vòng eo Hạ Diệc Sơ, trực tiếp lôi cô lên lưng ngựa cùng.
Hạ Diệc Sơ ban đầu sửng sốt, ngay sau đó, phản ứng lại thì có chút không thể tin tưởng nhìn Mặc Thiên Trần, nói: "Ta cũng phải đi? Không nên không nên, một nữ tử nhu nhược yếu đuối như ta, đi vào nhất định sẽ bị dã thú ăn luôn. Ta tốt nhất là nên ngoan đứng ở bên ngoài chờ chàng trở về đi. Ta bảo đảm, tuyệt đối không chạy loạn!"
Hạ Diệc Sơ vừa nói, vừa dùng sức lắc đầu xua tay, muốn từ trong lòng ngực Mặc Thiên Trần chui ra.
Lần săn thú này, chính là cơ hội đối mặt đầu tiên của Mặc Thiên Trần với nữ chính, cũng là thời cơ quan trọng Mặc Thiên Trần phát sinh cảm tình với nữ chính.
Nếu cô cũng đi, vậy kết quả còn giống nhau sao?
Cô cũng không thể phá hỏng cp nam nữ chính nha.
"Nhiễm Nhiễm đừng sợ, rừng rậm đã được thanh trừ, sẽ không có dã thú lớn lui tới." Mặc Thiên Trần nói, bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ trực tiếp đặt ở bên miệng gặm gặm, tiếp tục nói: "Khoảng thời gian trước không phải là nàng vẫn kêu là ở trong phủ đệ nhàm chán sao, chờ ta đi bắt mấy con thỏ về cho nàng được không?"
Lúc nói đến câu cuối cùng kia, Mặc Thiên Trần trong giọng nói đã tràn đầy ngữ khí kiêu ngạo đầy dụ hoặc. Đồng thời, cặp mắt phượng hẹp dài lại một lần nguy hiểm mị lên, trong ánh mắt phảng phất vẻ lãnh lệ.
Dù ngày thường Mặc Thiên Trần ở trước mặt Hạ Diệc Sơ thuần lương vô hại, nhưng trong lòng Hạ Diệc Sơ vẫn không có quên gia hỏa trước mặt này là đại mè đen, có tiềm chất hắc hóa bất kỳ lúc nào.
Cho nên, sau khi phát hiện mặt mày Mặc Thiên Trần lãnh lệ, Hạ Diệc Sơ nháy mắt đáp ứng: "Được rồi được rồi, ta bồi chàng là được rồi."
"Ngoan." Mặc Thiên Trần cười cười, lôi kéo Hạ Diệc Sơ đi về phía Thanh Phong đang nắm hai con ngựa kia.
Trong lòng Hạ Diệc Sơ bất đắc dĩ thở dài, mệt, đi thì đi thôi, cùng lắm thì đợi lát nữa cô tìm cơ hội trốn đi là ổn rồi.
Lúc Hạ Diệc Sơ còn sống, khi cô còn đang học ở nước ngoài, từng học qua thuật cưỡi ngựa. Cho nên, lúc Mặc Thiên Trần đưa cô đến chỗ hai con ngựa, Hạ Diệc Sơ xoay người xinh đẹp một cái, cũng không muốn Mặc Thiên Trần đỡ thì đã lên ngựa.
Mặc Thiên Trần nhấp nhấp miệng, đáy mắt xẹt qua cảm xúc cực kỳ nhỏ bé, rồi cũng xoay người một cách hoàn hảo, ngồi trên lưng một con ngựa khác bên mặt.
Mọi người chờ xuất phát, trước khi đi vào rừng rậm, Ngũ hoàng tử Mặc Quân không biết từ chỗ nào chui ra, cưỡi một con ngựa màu mận chín đi tới trước mặt Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ.
"Đây là Thất đệ muội sao?" Mặc Quân ánh mắt dừng ở trên người Hạ Diệc Sơ, tầm mắt ở trên diện mạo kiều diễm của cô một giây rồi cười khẽ ra tiếng: "Không nghĩ tới Thất đệ muội lớn lên xinh đẹp như vậy, khó trách Thất đệ cả ngày đều trở về phủ đệ, bao nhiêu bái thiếp cũng không thể thỉnh ra."
Ánh mắt Hạ Diệc Sơ dừng ở trên tướng mạo anh tuấn của vị này, một thanh niên mặc hoa phục, trước đó cô không có gặp qua người này bao giờ nhưng lúc hắn mở miệng nói chuyện thì cô đã đoán được thân phận của người trước mắt.
Tất nhiên chính là pháo hôi Ngũ hoàng tử Mặc Quân.
Vị này trừ bỏ việc không có đầu óc ra còn thường xuyên bị Đại hoàng tử biến thành cây súng đâm người, tùy ý sai sử, ở trong hoàng thất Sở Quốc chỉ sợ cũng không có người nào giống như hắn cả - thiểu năng trí tuệ.
Nhìn thấy Mặc Thiên Trần nhưng lại không chịu mở miệng chào hỏi Mặc Thiên Trần thì không nói, ngược lại còn tự dâng bản thân mình lên tới trước mặt người khác nữa chứ.
Ngay cả ngữ khí nói chuyện và thái độ, cũng là tuỳ tiện như thế.
Nhưng dù không thích vị Ngũ hoàng tử này, Hạ Diệc Sơ vẫn làm cho trọn vẹn mặt ngoài, ngồi ở ngựa thượng, mặt mày buông xuống thần sắc nhàn nhạt hành lễ với hắn: "Gặp qua Ngũ hoàng tử."
"Ha ha, Thất đệ, ngươi thật đúng là cưới được một tức phụ tốt, bất quá nhìn Thất đệ muội hiện giờ như vậy, là muốn cùng đi vào rừng rậm săn thú sao? Thất đệ muội sẽ sợ hãi?"
Mặc Quân thấy Hạ Diệc Sơ đáp lại hắn thì nhướng mày, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mở miệng.
===========================================
Được rồi, hôm nay tại hạ chỉ ý kiến 5 vấn đề thôi:
1, Có người không thích đọc bình luận của tại hạ trong lúc dịch truyện thì hãy bỏ phần cuối cùng của mỗi chương đi, tại hạ luôn làm cái dòng ngăn cách đó thấy không, tới đó rồi thì đừng đọc nữa nên đừng nhảy nhót nữa, rất phiền đấy biết không?
2, Tại hạ dịch rất dở, rất tệ, vì thế muốn đọc truyện hay thì tự đi mà dịch, tại hạ không tiếp, xin lỗi nhá, tại hạ đang bận tán trai tây rồi
3, Nữ chính tự nói mình yếu đuối nhu nhược, ai tin giơ tay!!!
4, Biệt danh mới của nam chính đã xuất hiện: Đại mè đen
5, Nữ chính ngôn tềnh của thế giới này đã bị ghim
6, Dòng này là bị điên ấy mà nên đừng care:
- Sở thích: Cắn khống
- Nhân sinh: nuôi trai để cắn
- Mục tiêu cao cả: cắn đủ trai
- Đáng sợ: tại hạ hả? Méo nhớ rõ mình giới tính gì nữa
- Hậu cung: ba ngàn giai nhân mà chỉ để cắn
Nhân sinh luôn có điêu dân muốn hại trẫm
Hạ Diệc Sơ ở trong lòng cảm thán, không hổ là nữ chính, cảm giác tạo ra cho người ta so với mấy vị tiểu thư quan gia vừa rồi khác biệt rất nhiều.
Lúc Hạ Diệc Sơ vẫn chưa chết, ngẫu nhiên cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy vai chính tiểu thuyết, cho nên không khỏi nhìn nhiều lần, nhưng chính vì mấy lần nhìn này, rước lấy sự ghen tuông và bất mãn của người nào đó bên cạnh.
"Nhiễm Nhiễm, nàng đang nhìn cái gì?"
"Nhìn vị kia tiểu thư a, cảm giác nàng ấy lớn lên rất xinh đẹp." Hạ Diệc Sơ tự nhiên đáp.
Thân là người sóng vai cùng nam chính, các phương diện của nữ chính vô cùng tuyệt vời, tướng mạo đương nhiên cũng sẽ không kém, thậm chí có thể dùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành để hình dung.
Nhưng, Mặc Thiên Trần chỉ là nhìn thoáng qua phía bên kia rồi thu hồi ánh mắt.
Hơn nữa, hắn cũng không phải hướng về phía vẻ đẹp của đối phương mà nhìn, mà nhớ kỹ đó là ai, chờ ngày sau cẩn thận tính sổ mà thôi. (=o=)
Mặc Thiên Trần duỗi tay vặn đầu Hạ Diệc Sơ trở về, để ánh mắt đối phương chỉ có thể dừng ở trên người mình, mặt dày vô sỉ đem để mặt mình hướng sát vào Hạ Diệc Sơ, nói: "Ta so với nàng ta, ai đẹp mắt hơn?"
Hạ Diệc Sơ: "......"
Tại sao cô không biết, hóa ra Mặc Thiên Trần yêu thích vẻ đẹp như vậy.
"Nhiễm Nhiễm." Mặc Thiên Trần không thuận theo, không chịu buông tha lại kêu một tiếng, từ đôi mắt phượng hơi nheo nheo lại để lội ra ý vị nguy hiểm nhè nhẹ, một tia lệ khí từ giữa chân mày hắn tràn ra.
Hạ Diệc Sơ vừa thấy, liên tục tước vũ khí đầu hàng, "Chàng đẹp nhất, chàng đẹp nhất!"
"Thật vậy chăng?" Mặc Thiên Trần vui sướng không thôi, tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn, tiếp tục để mặt mình dính càng sát với Hạ Diệc Sơ, làm gì còn bộ dáng sắp hắc hóa vừa nãy nữa.
Hành động và cuộc trò chuyện giữa Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ, toàn bộ đều rơi vào trong tai và đáy mắt Thượng Cung Nguyệt.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi, đại thiếu gia và lão gia đều ở bên kia." Nha hoàn bên người Thượng Quan Nguyệt tiến lên, nhỏ giọng thúc giục.
"Ừ." Thượng Quan Nguyệt lên tiếng, tuy rằng là phát ra một chữ duy nhất, nhưng thanh âm kia, giống như hoàng anh xuất cốc, lại mang theo một vẻ kiều nộn, nghe vào lỗ tai người ta quả thực chính là một loại hưởng thụ.
Đi theo nha hoàn kia được vài bước, Thượng Quan Nguyệt cầm lòng không được, lại nhịn không được nhìn thoáng qua về phía hai người đó, đáy mắt trong trẻo xẹt qua cảm xúc ảm đạm, ánh mắt thâm u làm người khác không rõ nàng ta đang nghĩ điều gì.
*******
Mọi người cùng nhau ăn sáng thì bắt đầu tiến hành săn thú.
Thân thể của Sở Hoàng mấy năm gần đây vẫn luôn không tốt, đã có hai năm chưa không có tự mình đi săn, nhưng lần này, cả người Sở Hoàng tinh thần phấn chấn, thần thái sáng láng, mặt mày hồng hào, nhìn thấy yến hội không sai biệt lắm thì phân phó thị vệ mang ngựa và cung tiễn của mình tới đây.
Sở Hoàng năm nay, muốn vào núi một lần nữa!
Tất cả mọi người đều chờ xuất phát, Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên vị trí, duỗi tay đẩy đẩy Mặc Thiên Trần bên cạnh, nói: "Này, đã sắp xuất phát, sao chàng còn chưa đi?"
"Ừ, chúng ta đi cùng nhau." Mặc Thiên Trần nhìn thoáng qua Thanh Phong cách đó không xa đang lôi kéo hai con ngựa, duỗi tay ôm vòng eo Hạ Diệc Sơ, trực tiếp lôi cô lên lưng ngựa cùng.
Hạ Diệc Sơ ban đầu sửng sốt, ngay sau đó, phản ứng lại thì có chút không thể tin tưởng nhìn Mặc Thiên Trần, nói: "Ta cũng phải đi? Không nên không nên, một nữ tử nhu nhược yếu đuối như ta, đi vào nhất định sẽ bị dã thú ăn luôn. Ta tốt nhất là nên ngoan đứng ở bên ngoài chờ chàng trở về đi. Ta bảo đảm, tuyệt đối không chạy loạn!"
Hạ Diệc Sơ vừa nói, vừa dùng sức lắc đầu xua tay, muốn từ trong lòng ngực Mặc Thiên Trần chui ra.
Lần săn thú này, chính là cơ hội đối mặt đầu tiên của Mặc Thiên Trần với nữ chính, cũng là thời cơ quan trọng Mặc Thiên Trần phát sinh cảm tình với nữ chính.
Nếu cô cũng đi, vậy kết quả còn giống nhau sao?
Cô cũng không thể phá hỏng cp nam nữ chính nha.
"Nhiễm Nhiễm đừng sợ, rừng rậm đã được thanh trừ, sẽ không có dã thú lớn lui tới." Mặc Thiên Trần nói, bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ trực tiếp đặt ở bên miệng gặm gặm, tiếp tục nói: "Khoảng thời gian trước không phải là nàng vẫn kêu là ở trong phủ đệ nhàm chán sao, chờ ta đi bắt mấy con thỏ về cho nàng được không?"
Lúc nói đến câu cuối cùng kia, Mặc Thiên Trần trong giọng nói đã tràn đầy ngữ khí kiêu ngạo đầy dụ hoặc. Đồng thời, cặp mắt phượng hẹp dài lại một lần nguy hiểm mị lên, trong ánh mắt phảng phất vẻ lãnh lệ.
Dù ngày thường Mặc Thiên Trần ở trước mặt Hạ Diệc Sơ thuần lương vô hại, nhưng trong lòng Hạ Diệc Sơ vẫn không có quên gia hỏa trước mặt này là đại mè đen, có tiềm chất hắc hóa bất kỳ lúc nào.
Cho nên, sau khi phát hiện mặt mày Mặc Thiên Trần lãnh lệ, Hạ Diệc Sơ nháy mắt đáp ứng: "Được rồi được rồi, ta bồi chàng là được rồi."
"Ngoan." Mặc Thiên Trần cười cười, lôi kéo Hạ Diệc Sơ đi về phía Thanh Phong đang nắm hai con ngựa kia.
Trong lòng Hạ Diệc Sơ bất đắc dĩ thở dài, mệt, đi thì đi thôi, cùng lắm thì đợi lát nữa cô tìm cơ hội trốn đi là ổn rồi.
Lúc Hạ Diệc Sơ còn sống, khi cô còn đang học ở nước ngoài, từng học qua thuật cưỡi ngựa. Cho nên, lúc Mặc Thiên Trần đưa cô đến chỗ hai con ngựa, Hạ Diệc Sơ xoay người xinh đẹp một cái, cũng không muốn Mặc Thiên Trần đỡ thì đã lên ngựa.
Mặc Thiên Trần nhấp nhấp miệng, đáy mắt xẹt qua cảm xúc cực kỳ nhỏ bé, rồi cũng xoay người một cách hoàn hảo, ngồi trên lưng một con ngựa khác bên mặt.
Mọi người chờ xuất phát, trước khi đi vào rừng rậm, Ngũ hoàng tử Mặc Quân không biết từ chỗ nào chui ra, cưỡi một con ngựa màu mận chín đi tới trước mặt Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ.
"Đây là Thất đệ muội sao?" Mặc Quân ánh mắt dừng ở trên người Hạ Diệc Sơ, tầm mắt ở trên diện mạo kiều diễm của cô một giây rồi cười khẽ ra tiếng: "Không nghĩ tới Thất đệ muội lớn lên xinh đẹp như vậy, khó trách Thất đệ cả ngày đều trở về phủ đệ, bao nhiêu bái thiếp cũng không thể thỉnh ra."
Ánh mắt Hạ Diệc Sơ dừng ở trên tướng mạo anh tuấn của vị này, một thanh niên mặc hoa phục, trước đó cô không có gặp qua người này bao giờ nhưng lúc hắn mở miệng nói chuyện thì cô đã đoán được thân phận của người trước mắt.
Tất nhiên chính là pháo hôi Ngũ hoàng tử Mặc Quân.
Vị này trừ bỏ việc không có đầu óc ra còn thường xuyên bị Đại hoàng tử biến thành cây súng đâm người, tùy ý sai sử, ở trong hoàng thất Sở Quốc chỉ sợ cũng không có người nào giống như hắn cả - thiểu năng trí tuệ.
Nhìn thấy Mặc Thiên Trần nhưng lại không chịu mở miệng chào hỏi Mặc Thiên Trần thì không nói, ngược lại còn tự dâng bản thân mình lên tới trước mặt người khác nữa chứ.
Ngay cả ngữ khí nói chuyện và thái độ, cũng là tuỳ tiện như thế.
Nhưng dù không thích vị Ngũ hoàng tử này, Hạ Diệc Sơ vẫn làm cho trọn vẹn mặt ngoài, ngồi ở ngựa thượng, mặt mày buông xuống thần sắc nhàn nhạt hành lễ với hắn: "Gặp qua Ngũ hoàng tử."
"Ha ha, Thất đệ, ngươi thật đúng là cưới được một tức phụ tốt, bất quá nhìn Thất đệ muội hiện giờ như vậy, là muốn cùng đi vào rừng rậm săn thú sao? Thất đệ muội sẽ sợ hãi?"
Mặc Quân thấy Hạ Diệc Sơ đáp lại hắn thì nhướng mày, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mở miệng.
===========================================
Được rồi, hôm nay tại hạ chỉ ý kiến 5 vấn đề thôi:
1, Có người không thích đọc bình luận của tại hạ trong lúc dịch truyện thì hãy bỏ phần cuối cùng của mỗi chương đi, tại hạ luôn làm cái dòng ngăn cách đó thấy không, tới đó rồi thì đừng đọc nữa nên đừng nhảy nhót nữa, rất phiền đấy biết không?
2, Tại hạ dịch rất dở, rất tệ, vì thế muốn đọc truyện hay thì tự đi mà dịch, tại hạ không tiếp, xin lỗi nhá, tại hạ đang bận tán trai tây rồi
3, Nữ chính tự nói mình yếu đuối nhu nhược, ai tin giơ tay!!!
4, Biệt danh mới của nam chính đã xuất hiện: Đại mè đen
5, Nữ chính ngôn tềnh của thế giới này đã bị ghim
6, Dòng này là bị điên ấy mà nên đừng care:
- Sở thích: Cắn khống
- Nhân sinh: nuôi trai để cắn
- Mục tiêu cao cả: cắn đủ trai
- Đáng sợ: tại hạ hả? Méo nhớ rõ mình giới tính gì nữa
- Hậu cung: ba ngàn giai nhân mà chỉ để cắn
Nhân sinh luôn có điêu dân muốn hại trẫm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.