Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 113: Công lược hoàng tử hắc hóa 35
Quân Sanh
26/08/2018
Mặc Thiên Trần biết Hạ Diệc Sơ đã tỉnh lại, lập tức chạy từ thư phòng đến phòng ngủ Hạ Diệc Sơ.
Tiếng bước chân cực kỳ bé nhỏ kia, Hạ Diệc Sơ ngủ ở trên giường không cần trợn mắt nhìn, cũng biết người đến là ai.
Tâm tình Hạ Diệc Sơ sinh hờn dỗi, nhắm chặt mắt, không muốn đối mặt với người tới.
Bất quá, Mặc Thiên Trần lại không tính toán buông tha cho cô, nhìn Hạ Diệc Sơ giả bộ ngủ ở trên giường, Mặc Thiên Trần tâm tình cực tốt, cúi xuống hôn hôn gương mặt Hạ Diệc Sơ, khi nói chuyện, thanh âm ôn nhu mức muốn tích ra thủy.
"Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm nàng tỉnh rồi sao?" Mặc Thiên Trần một bên hôn hôn, một bên mở miệng.
Thấy Hạ Diệc Sơ không để ý tới hắn, trực tiếp há mồm gặm lên cánh môi có chút sưng đỏ, lực đạo nhẹ nhàng hút liếm.
Cái này làm Hạ Diệc Sơ không muốn đối mặt cũng không được.
"Mặc Thiên Trần, chàng đi xuống cho ta!" Hạ Diệc Sơ nhíu mày, thanh âm khàn khàn mở miệng.
"Nhiễm Nhiễm, sao giọng của nàng lại biến thành như vậy?" Đáy mắt Mặc Thiên Trần xẹt qua vẻ đau lòng, hắn không đề cập tới cái này còn tốt, nhắc tới cái này thì Hạ Diệc Sơ tức đau ruột.
Ngày hôm qua hắn đè nặng cô làm một lần, phóng thích một lần xong, cô vốn cho rằng vậy là được rồi.
Dễ gì chứ, Mặc Thiên Trần đè cô làm một lần, cũng không màng cô giãy giụa mà một lần lại một lần, lực đạo mạnh mẽ mà hung mãnh, giống như sóng gió mãnh liệt trên biển rộng, từng đợt từng đợt cọ rửa bờ cát Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ giống như một con thuyền phiêu bạt không nơi nương tựa, ở trong biển rộng không chỗ cập bến, chỉ có thể nghênh đón mưa rền gió dữ của Mặc Thiên Trần, mãnh liệt tập kích, cuối cùng bị lạc trong biển rộng tình dục.
Lúc bắt đầu, Hạ Diệc Sơ còn tận lực phối hợp với động tác của Mặc Thiên Trần, đôi tay cuốn ở trên cổ hắn, thừa nhận một lần lại một lần mãnh liệt va chạm. Chỉ là, sau đó Hạ Diệc Sơ lại có chút chống đỡ không được, cô không ngừng duỗi tay đẩy Mặc Thiên Trần, mở miệng để hắn dừng lại, từ bỏ, thậm chí ở thời điểm cuối cùng, thống khổ khó nhịn khóc lóc cầu xin hắn.
Lại không nghĩ, Mặc Thiên Trần đối với tiếng khóc kêu xin tha của cô, không chỉ không thương tiếc, thậm chí động tác càng thêm hung mãnh, giống như là tiếng khóc xin tha của cô là chất xúc tác của hắn vậy.
Cuối cùng Hạ Diệc Sơ bị hắn làm cho hôn mê, tỉnh lại lần nữa, cũng đã là ngày hôm sau.
Điều này làm cho trong lòng Hạ Diệc Sơ, sao có thể tức giận.
Hiện tại Hạ Diệc Sơ không đau họng, toàn thân trên dưới cũng đều đau, quả thực không có một chỗ nào là hoàn hảo.
Cố tình Mặc Thiên Trần vừa vào cửa đã động tay động chân với cô, Hạ Diệc Sơ hít hít cái mũi, hốc mắt tức khắc đã đỏ.
Mặc Thiên Trần vừa thấy Hạ Diệc Sơ thật sự tức giận, trong lòng áy náy muốn chết.
Hắn tuy rằng hai đời làm người, nhưng phương diện này thật sự không có chút kinh nghiệm nào cả, hơn nữa, ngày hôm qua Trương Tiểu Thanh, vì sợ Mặc Thiên Trần lực khắc chế mạnh mẽ, nên hạ cho hắn dược mãnh liệt cách giải độc nhất vô nhị, bằng không Mặc Thiên Trần cũng không đến mức phải ở lại trong phòng, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, mà tự mình ra tìm Hạ Diệc Sơ.
Cũng không phải hắn không muốn ra mà là ra không được.
Dược hiệu mãnh liệt, ngay cả người mang nội lực như Mặc Thiên Trần cũng không được ngăn cản.
Cũng bởi vì vậy, hôm qua Mặc Thiên Trần ở trên người Hạ Diệc Sơ làm chuyện kia, lúc này mới quá mức càn rỡ.
Trong phương diện này Mặc Thiên Trần không hề có kiến thức, cũng không có người dạy hắn, khi hắn thanh tỉnh, nhìn Hạ Diệc Sơ dưới thân hôn mê bất tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là phân phó hạ nhân đổ nước, tự mình ôm Hạ Diệc Sơ tắm uyên ương cho sạch sẽ.Mặc Thiên Trần sau khi trải qua chuyện kia, thần thanh khí sảng, hắn cho rằng Hạ Diệc Sơ tỉnh lại cũng sẽ giống hắn, thần thái sáng láng, mà không có nghĩ đến, hiện thực quá tàn khốc, hoàn toàn đi ngược lại dự tính của hắn. =.=!
"Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, ta không biết, nàng đừng không để ý tới ta." Mặc Thiên Trần cúi người tiến lên, một đầu lông xù xù ở trên người Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng cọ tới cọ lui.
Sau đó, Mặc Thiên Trần đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Hạ Diệc Sơ: "Nhiễm Nhiễm, nàng nằm ở trên giường đừng nhúc nhích, ta cho người đi tìm đại phu." 0.0
"Đừng." Hạ Diệc Sơ khàn khàn tiếng mở miệng: "Không cho phép đi!" Chuyện này nếu nói ra bị người khác biết, vậy thì tạo thành chê cười lớn tới cỡ nào.
Mặc Thiên Trần bị Hạ Diệc Sơ rống một như thế, khí thế tức khắc liền ỉu xìu, cả người đi lên, ngữ khí thật cẩn thận, nói với Hạ Diệc Sơ: "Được rồi, nghe nàng nghe nàng, nàng muốn ăn cái gì hay ngủ? Không bằng ăn rồi ngủ tiếp nha?"
Cuối cùng, Hạ Diệc Sơ dưới sự hầu hạ của Mặc Thiên Trần uống chén cháo, sau đó nặng nề ngủ.
Mặc Thiên Trần đứng ở mép giường, nhìn khuôn mặt ngủ say tiều tụy của Hạ Diệc Sơ, đáy mắt xẹt qua tàn nhẫn.
Dặn dò Hồng Nguyệt cẩn thận chiếu cố Hạ Diệc Sơ, Mặc Thiên Trần nâng bước rời đi nơi này.
Từ lúc săn thú, người khác có lẽ còn chưa rõ ràng lắm, nhưng Mặc Thiên Trần lại nhận thấy cực kỳ rõ ràng Sở Hoàng xa cách với mình.
Trong lòng thật sự cho rằng mãnh hổ kia là hắn cố tình thả ra, sau đó ở gian đoạn tốt nhất xuất hiện
trước mặt hắn sao?
Khóe miệng Mặc Thiên Trần giơ lên một ý cười trào phúng lạnh băng.
Vào ban đêm, một người cả người nữ tử trần truồng cùng một con cẩu ở trên đường cái giao hợp, bị người gõ mõ nhìn thấy, sau đó kinh động huyện nha, cuối cùng không giải quyết được gì. Chỉ là trên thế giới này, trong hoàng cung Sở Quốc, đã không còn Trương Tiểu Thanh Trương Thái Y.
Trong kinh thành nghe đồn bị truyền đến ồn ào huyên náo, nhưng đương sự lại không có một người đứng ra nói chuyện. Đặc biệt là Mặc Thiên Trần, đại môn không ra nhị môn không tới, từ săn thú tới giờ, rất nhiều người cũng chưa từng nhìn thân ảnh của hắn.
Chẳng qua, tất cả đồn đãi vớ vẩn đó, đều kết thúc vào buổi chiều người trông coi săn thú viên Lưu Cao yết kiến.
Lúc trước rừng rậm xuất hiện mãnh hổ, Lưu Cao thất trách đứng mũi chịu sào, bất quá Sở Hoàng lại không trách tội hắn, mà là giao cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội, đó chính là tự mình rửa sạch oan khuất.
Mà hiện tại, Lưu Cao rốt cuộc cũng tìm được chứng cứ có thể rửa sạch tội danh của mình.
Mà tất cả chứng cứ kia, đều chỉ người hạ độc thủ sau màn là Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần!
Lưu Cao mang theo những chứng cứ chỉ tội Mặc Thiên Trần tiến đến yết kiến Sở Hoàng, quỳ gối trên đại điện, Lưu Cao khóc kêu tê tâm liệt phế, một câu cũng không rời bản thân chịu oan, cầu Hoàng Thượng vì hắn làm chủ.
Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần, bị người bên cạnh Hoàng Thượng tuyên vào trong cung.
Lưu Cao lần này có chuẩn bị mà đến, chứng cứ vô cùng xác thực, Mặc Thiên Trần đứng ở một bên, từ đầu tới cuối đều bảo trì trầm mặc, không có nói qua một câu.
Chẳng qua, Mặc Thiên Trần có nói hay không, đối với những người muốn cho định tội cho hắn mà nói, chẳng có liên quan gì lớn. Thậm chí, Mặc Thiên Trần không nói lời nào là tốt nhất, như vậy có thể trực tiếp coi là chứng cứ vô cùng xác thực, hắn cam chịu.
Phía trên Sở Hoàng vẻ mặt bi thương và thất vọng nhìn Mặc Thiên Trần, cuối cùng tuy không thu hồi vương vị, nhưng lại điều Mặc Thiên Trần ra khỏi kinh thành.
Tiếng bước chân cực kỳ bé nhỏ kia, Hạ Diệc Sơ ngủ ở trên giường không cần trợn mắt nhìn, cũng biết người đến là ai.
Tâm tình Hạ Diệc Sơ sinh hờn dỗi, nhắm chặt mắt, không muốn đối mặt với người tới.
Bất quá, Mặc Thiên Trần lại không tính toán buông tha cho cô, nhìn Hạ Diệc Sơ giả bộ ngủ ở trên giường, Mặc Thiên Trần tâm tình cực tốt, cúi xuống hôn hôn gương mặt Hạ Diệc Sơ, khi nói chuyện, thanh âm ôn nhu mức muốn tích ra thủy.
"Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm nàng tỉnh rồi sao?" Mặc Thiên Trần một bên hôn hôn, một bên mở miệng.
Thấy Hạ Diệc Sơ không để ý tới hắn, trực tiếp há mồm gặm lên cánh môi có chút sưng đỏ, lực đạo nhẹ nhàng hút liếm.
Cái này làm Hạ Diệc Sơ không muốn đối mặt cũng không được.
"Mặc Thiên Trần, chàng đi xuống cho ta!" Hạ Diệc Sơ nhíu mày, thanh âm khàn khàn mở miệng.
"Nhiễm Nhiễm, sao giọng của nàng lại biến thành như vậy?" Đáy mắt Mặc Thiên Trần xẹt qua vẻ đau lòng, hắn không đề cập tới cái này còn tốt, nhắc tới cái này thì Hạ Diệc Sơ tức đau ruột.
Ngày hôm qua hắn đè nặng cô làm một lần, phóng thích một lần xong, cô vốn cho rằng vậy là được rồi.
Dễ gì chứ, Mặc Thiên Trần đè cô làm một lần, cũng không màng cô giãy giụa mà một lần lại một lần, lực đạo mạnh mẽ mà hung mãnh, giống như sóng gió mãnh liệt trên biển rộng, từng đợt từng đợt cọ rửa bờ cát Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ giống như một con thuyền phiêu bạt không nơi nương tựa, ở trong biển rộng không chỗ cập bến, chỉ có thể nghênh đón mưa rền gió dữ của Mặc Thiên Trần, mãnh liệt tập kích, cuối cùng bị lạc trong biển rộng tình dục.
Lúc bắt đầu, Hạ Diệc Sơ còn tận lực phối hợp với động tác của Mặc Thiên Trần, đôi tay cuốn ở trên cổ hắn, thừa nhận một lần lại một lần mãnh liệt va chạm. Chỉ là, sau đó Hạ Diệc Sơ lại có chút chống đỡ không được, cô không ngừng duỗi tay đẩy Mặc Thiên Trần, mở miệng để hắn dừng lại, từ bỏ, thậm chí ở thời điểm cuối cùng, thống khổ khó nhịn khóc lóc cầu xin hắn.
Lại không nghĩ, Mặc Thiên Trần đối với tiếng khóc kêu xin tha của cô, không chỉ không thương tiếc, thậm chí động tác càng thêm hung mãnh, giống như là tiếng khóc xin tha của cô là chất xúc tác của hắn vậy.
Cuối cùng Hạ Diệc Sơ bị hắn làm cho hôn mê, tỉnh lại lần nữa, cũng đã là ngày hôm sau.
Điều này làm cho trong lòng Hạ Diệc Sơ, sao có thể tức giận.
Hiện tại Hạ Diệc Sơ không đau họng, toàn thân trên dưới cũng đều đau, quả thực không có một chỗ nào là hoàn hảo.
Cố tình Mặc Thiên Trần vừa vào cửa đã động tay động chân với cô, Hạ Diệc Sơ hít hít cái mũi, hốc mắt tức khắc đã đỏ.
Mặc Thiên Trần vừa thấy Hạ Diệc Sơ thật sự tức giận, trong lòng áy náy muốn chết.
Hắn tuy rằng hai đời làm người, nhưng phương diện này thật sự không có chút kinh nghiệm nào cả, hơn nữa, ngày hôm qua Trương Tiểu Thanh, vì sợ Mặc Thiên Trần lực khắc chế mạnh mẽ, nên hạ cho hắn dược mãnh liệt cách giải độc nhất vô nhị, bằng không Mặc Thiên Trần cũng không đến mức phải ở lại trong phòng, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, mà tự mình ra tìm Hạ Diệc Sơ.
Cũng không phải hắn không muốn ra mà là ra không được.
Dược hiệu mãnh liệt, ngay cả người mang nội lực như Mặc Thiên Trần cũng không được ngăn cản.
Cũng bởi vì vậy, hôm qua Mặc Thiên Trần ở trên người Hạ Diệc Sơ làm chuyện kia, lúc này mới quá mức càn rỡ.
Trong phương diện này Mặc Thiên Trần không hề có kiến thức, cũng không có người dạy hắn, khi hắn thanh tỉnh, nhìn Hạ Diệc Sơ dưới thân hôn mê bất tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là phân phó hạ nhân đổ nước, tự mình ôm Hạ Diệc Sơ tắm uyên ương cho sạch sẽ.Mặc Thiên Trần sau khi trải qua chuyện kia, thần thanh khí sảng, hắn cho rằng Hạ Diệc Sơ tỉnh lại cũng sẽ giống hắn, thần thái sáng láng, mà không có nghĩ đến, hiện thực quá tàn khốc, hoàn toàn đi ngược lại dự tính của hắn. =.=!
"Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, ta không biết, nàng đừng không để ý tới ta." Mặc Thiên Trần cúi người tiến lên, một đầu lông xù xù ở trên người Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng cọ tới cọ lui.
Sau đó, Mặc Thiên Trần đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Hạ Diệc Sơ: "Nhiễm Nhiễm, nàng nằm ở trên giường đừng nhúc nhích, ta cho người đi tìm đại phu." 0.0
"Đừng." Hạ Diệc Sơ khàn khàn tiếng mở miệng: "Không cho phép đi!" Chuyện này nếu nói ra bị người khác biết, vậy thì tạo thành chê cười lớn tới cỡ nào.
Mặc Thiên Trần bị Hạ Diệc Sơ rống một như thế, khí thế tức khắc liền ỉu xìu, cả người đi lên, ngữ khí thật cẩn thận, nói với Hạ Diệc Sơ: "Được rồi, nghe nàng nghe nàng, nàng muốn ăn cái gì hay ngủ? Không bằng ăn rồi ngủ tiếp nha?"
Cuối cùng, Hạ Diệc Sơ dưới sự hầu hạ của Mặc Thiên Trần uống chén cháo, sau đó nặng nề ngủ.
Mặc Thiên Trần đứng ở mép giường, nhìn khuôn mặt ngủ say tiều tụy của Hạ Diệc Sơ, đáy mắt xẹt qua tàn nhẫn.
Dặn dò Hồng Nguyệt cẩn thận chiếu cố Hạ Diệc Sơ, Mặc Thiên Trần nâng bước rời đi nơi này.
Từ lúc săn thú, người khác có lẽ còn chưa rõ ràng lắm, nhưng Mặc Thiên Trần lại nhận thấy cực kỳ rõ ràng Sở Hoàng xa cách với mình.
Trong lòng thật sự cho rằng mãnh hổ kia là hắn cố tình thả ra, sau đó ở gian đoạn tốt nhất xuất hiện
trước mặt hắn sao?
Khóe miệng Mặc Thiên Trần giơ lên một ý cười trào phúng lạnh băng.
Vào ban đêm, một người cả người nữ tử trần truồng cùng một con cẩu ở trên đường cái giao hợp, bị người gõ mõ nhìn thấy, sau đó kinh động huyện nha, cuối cùng không giải quyết được gì. Chỉ là trên thế giới này, trong hoàng cung Sở Quốc, đã không còn Trương Tiểu Thanh Trương Thái Y.
Trong kinh thành nghe đồn bị truyền đến ồn ào huyên náo, nhưng đương sự lại không có một người đứng ra nói chuyện. Đặc biệt là Mặc Thiên Trần, đại môn không ra nhị môn không tới, từ săn thú tới giờ, rất nhiều người cũng chưa từng nhìn thân ảnh của hắn.
Chẳng qua, tất cả đồn đãi vớ vẩn đó, đều kết thúc vào buổi chiều người trông coi săn thú viên Lưu Cao yết kiến.
Lúc trước rừng rậm xuất hiện mãnh hổ, Lưu Cao thất trách đứng mũi chịu sào, bất quá Sở Hoàng lại không trách tội hắn, mà là giao cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội, đó chính là tự mình rửa sạch oan khuất.
Mà hiện tại, Lưu Cao rốt cuộc cũng tìm được chứng cứ có thể rửa sạch tội danh của mình.
Mà tất cả chứng cứ kia, đều chỉ người hạ độc thủ sau màn là Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần!
Lưu Cao mang theo những chứng cứ chỉ tội Mặc Thiên Trần tiến đến yết kiến Sở Hoàng, quỳ gối trên đại điện, Lưu Cao khóc kêu tê tâm liệt phế, một câu cũng không rời bản thân chịu oan, cầu Hoàng Thượng vì hắn làm chủ.
Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần, bị người bên cạnh Hoàng Thượng tuyên vào trong cung.
Lưu Cao lần này có chuẩn bị mà đến, chứng cứ vô cùng xác thực, Mặc Thiên Trần đứng ở một bên, từ đầu tới cuối đều bảo trì trầm mặc, không có nói qua một câu.
Chẳng qua, Mặc Thiên Trần có nói hay không, đối với những người muốn cho định tội cho hắn mà nói, chẳng có liên quan gì lớn. Thậm chí, Mặc Thiên Trần không nói lời nào là tốt nhất, như vậy có thể trực tiếp coi là chứng cứ vô cùng xác thực, hắn cam chịu.
Phía trên Sở Hoàng vẻ mặt bi thương và thất vọng nhìn Mặc Thiên Trần, cuối cùng tuy không thu hồi vương vị, nhưng lại điều Mặc Thiên Trần ra khỏi kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.